Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 96

Để tập trung vào lịch trình và tiết kiệm chi phí, các phim điện ảnh không quay chụp theo trình tự cốt truyện trong kịch bản, thông thường đều là tận dụng một bối cảnh, tập trung các diễn viên lại diễn càng nhiều cảnh càng tốt.

Bởi vì kỳ nghỉ hè của cô bé Tiểu Tiêu Dao sắp kết thúc, phụ huynh không muốn cô bé bỏ bê việc học nên Thương Lục phải cố gắng sắp xếp các cảnh quay của cô bé lên trước. Cảnh quay đầu tiên sau lễ khai máy chính là cảnh diễn phối hợp của Diệp Sâm và Đinh Đinh.

Đinh Đinh là cô con gái của Mai Trung Lương và dì Tô, năm nay chín tuổi, đôi mắt to tròn đen nhánh, môi trên hơi vểnh lộ ra đôi răng thỏ bên trong.

Diệp Sâm xách theo một hộp gà luộc trở về thì nhìn thấy Đinh Đinh đang chơi một mình trước ngõ.

Lúc này đang là tháng tư, hoa giấy nở rộ tươi tốt, con đường xi măng bằng phẳng trải đầy những cánh hoa hồng tươi. Đinh Đinh ngồi xổm nhặt từng cánh hoa bỏ vào lòng bàn tay nho nhỏ, sau đó đứng dậy dang rộng hai tay lượn vòng vòng hết cao lại thấp dưới ánh hoàng hôn như một chiếc máy bay mini.

Một tay Diệp Sâm xách gà, tay kia kẹp điếu thuốc, ống kính di chuyển vững vàng theo từng bước chân, góc nhìn từ cái hộp xốp trắng lắc lư đẩy dần dần ra xa, thu lấy bàn tay hơi cuộn, ngón tay kẹp điếu thuốc ở bên kia, tiện đà ghi lại luôn tấm lưng gầy gò hơi khòm của gã.

Trông thấy Đinh Đinh đang chơi một mình, gã đừng nhìn một lát từ đằng xa.

Cảnh diễn này không khó khăn gì, Kha Dữ chỉ làm nền nên rất thả lỏng. Trước khi chính thức quay, Thương Lục cho Tiểu Tiêu Dao chơi cùng mẹ trước để cô bé lấy cảm xúc tốt hơn.

Vốn tưởng rằng chỉ một lần là qua, camera quay đến đầu ngõ, Đinh Đinh lọt vào ống kính một cái, Thương Lục lập tức hô "Cắt".

Kha Dữ đứng thẳng dậy thoát khỏi vai, quay đầu nhìn Thương Lục như đang chờ một câu phủ định theo phản xạ. Thương Lục ghé tai thì thầm mấy câu gì đó với phó đạo diễn Nghê Thiên, anh ta đi tìm mẹ Tiểu Tiêu Dao: "Cô bé diễn hơi quá, chị nói bé thả lỏng một chút, đừng 'diễn', phải chơi vui thật."

Tiểu Tiêu Dao đã quay khá nhiều bộ phim, vừa thấy phó đạo diễn đi tìm mẹ liền biết ngay bản thân có vấn đề.

Đạo diễn nói cô bé chơi không đủ "thật", Tiểu Tiêu Dao không hiểu, mẹ cô bé cũng không. Chỉ là chơi thôi mà, sao lại có đứa bé không hiểu phải chơi thế nào? Nếu đến cảnh "chơi" cũng diễn không đạt, vậy mấy năm nay cô bé làm sao trở thành ngôi sao nhí được?

Lần diễn thứ hai tiến hành sau tiếng đánh bản gỗ.

Thương Lục ngồi sau máy theo dõi nhíu mày như đang trầm ngâm, nhìn không ra vui giận. Mẹ Tiểu Tiêu Dao hết nhìn đạo diễn lại nhìn con mình, cánh hoa đã nhặt xong, Tiểu Tiêu Dao bắt đầu đứng lên lượn vòng như máy bay, Thương Lục lại hô "Cắt". Mới cảnh đầu đã hỏng hai lần, không khí trên phim trường lập tức trầm xuống. Tiểu Tiêu Dao lo lắng sợ sệt ngẩng đầu nhìn mẹ đi tìm đạo diễn.

"Thứ nhất, cô bé quá thuần thục trước camera, thứ hai là quá vui, Đinh Đinh không có thời thơ ấu tốt như Tiểu Tiêu Dao, cô bé rất cô đơn, luôn trong tình trạng phải tự chơi một mình."

Mẹ Tiểu Tiêu Dao lại quay ra giải thích cho con nghe lần nữa. Bà ngồi xổm xuống nói mấy câu, hai mẹ con cùng quay đầu nhìn đạo diễn, Tiểu Tiêu Dao vặn ngón tay gật đầu.

Bắt đầu quay lần ba, bóng dáng Kha Dữ vừa xuất hiện ở đầu ngõ đã nghe tiếng cắt. Trạng thái của diễn viên nhí không tốt ngay từ đầu, quá giả tạo, cứ như mấy đứa trẻ trang điểm đậm trong những tấm ảnh quảng cáo chụp chân dung trẻ em, cực kỳ mất tự nhiên, đầy rụt rè và gò bó.

Thương Lục ném bộ đàm xuống, sải bước đi qua chỗ hai mẹ con.

"Để tôi trực tiếp giải thích với cô bé mấy câu."

Hắn ngồi xổm xuống vẫn cao hơn Tiêu Dao mấy cái đầu, hai tay gác lên đầu gối: "Em học biểu diễn từ khi nào?"

"Bốn tuổi..." Tiểu Tiêu Dao chớp mắt, nước trong hốc mắt như chực trào ra.

"Đừng khóc." Thương Lục nói.

Ngữ khí không nóng không lạnh, hoàn toàn không phải dáng vẻ cần có để dỗ trẻ con. Tiểu Tiêu Dao mím môi theo phản xạ, hai tay che miệng.

Thương Lục cười, "Em là diễn viên hay là bạn nhỏ?"

Đôi mắt Tiểu Tiêu Dao chớp chớp để nghẹn nước mắt, đáp lí nhí: "Diễn viên ạ."

"Tốt lắm, bây giờ em là diễn viên, anh là đạo diễn, đạo diễn giảng giải, em có nên nghiêm túc lắng nghe hay là không?"

Kha Dữ đứng dưới dù che nắng thuận tay nhét luôn điếu thuốc đạo cụ vào miệng. Quả Nhi cũng vào đoàn chăm sóc cho anh, lúc này đang ở bên cạnh, trong tay giơ một chiếc quạt điện mini.

"Thương Lục có dọa con người ta khóc luôn không nhỉ?"

Kha Dữ ngậm thuốc lá, vừa liếc mắt quan sát tình huống bên kia vừa đáp nhàn nhạt: "Không có đâu."

Đứa bé đúng là không khóc nhưng cũng không dám cười, sắc mặt rất nghiêm túc nghe Thương Lục giảng diễn.

Năm phút sau, Thương Lục trở lại ghế đạo diễn dưới dù che nắng, dù có người phụ trách đứng sau lưng bung dù che, chiếc áo thun cotton thuần trắng của hắn cũng ướt đẫm một mảng sau lưng. Kha Dữ mới hút hết điếu thuốc đạo cụ, vừa ấn tắt đầu lọc thì bị Thương Lục bắt quả tang.

"Thầy Kha, điếu thứ ba rồi hả?"

Kha Dữ có tật giật mình, đặt tay lên môi ho một tiếng, "... Không hút nữa."

Thương Lục cười liếc anh một cái, đoạn ra lệnh: "Quả Nhi, nhớ theo dõi."

Thịnh Quả Nhi cao giọng "Vâng ạ" khiến Kha Dữ gần như cạn lời trợn trắng mắt. Thịnh Quả Nhi cười hi hi, chọc chọc anh, "Anh, em cũng ước có người quản lý mình lắm đấy."

Kha Dữ tát yêu cô một cái, muốn nghiêm mặt răn dạy mấy tiếng lại phát hiện ra mình đã cong môi cười trước.

"Có anh quản lý em được chưa, lắm mồm quá."

Tổ quay phim chuẩn bị ổn thỏa, bắt đầu quay lần bốn.

Đinh Đinh dang hai tay đóng giả một chiếc máy bay nho nhỏ, đôi giày sandal giẫm lên cánh hoa rơi. Đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một cái bóng bao phủ, cô bé dừng động tác lại, hai tay ngơ ngác buông xuống, ngửa đầu nhìn chú Diệp Sâm hàng xóm ngồi xổm trước mặt mình.

Cảnh này rất hoàn hảo, thẳng đến khi Thương Lục hô cắt, mọi người mới thở phào như trút được gánh nặng.

Nghê Thiên dò hỏi đạo diễn: "Anh giảng giải cho diễn viên thế nào vậy?"

Mẹ ruột giải thích vẫn thất bại đến hai lần, hắn còn suýt dọa khóc con nhà người ta.

"Hãy làm một diễn viên chứ không phải một đứa trẻ con." Thương Lục chờ tổ quay phim điều chỉnh vị trí đặt máy, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Nghê Thiên cạn lời, "Nghe thế mà vẫn hiểu à?"

"Kinh nghiệm đứng trước camera của cô bé rất phong phú, ngộ tính cao hơn mọi người tưởng tượng nhiều." Thương Lục khẽ cong môi, "Tin tưởng vào diễn xuất của diễn viên chính là cách đối xử bình đẳng." Tầm mắt hắn di chuyển bắt gặp Kha Dữ đang đứng dưới bóng râm, điếu thuốc đạo cụ trong tay chỉ còn thừa một mẩu bé tí, định bụng lén cho vào miệng ——

"Thầy Kha," Tiếng đạo diễn vang lên giữa phim trường, Kha Dữ cứng người, nghe thấy Thương Lục ra lệnh không hề kiêng dè: "Thả điếu thuốc xuống."

Kha Dữ: "..."

Tiếng cười khúc khích của Thịnh Quả Nhi chìm nghỉm trong tiếng cười ầm ĩ của cả phim trường. Kha Dữ ném điếu thuốc xuống đất giẫm tắt, xoay người bất đắc dĩ đối diện với Thương Lục.

Hai ngày trước hôn nhau với hắn, anh nhón chân ôm cổ để Thương Lục hôn sâu, hai tay hắn ôm chặt vòng eo gần như bắt anh gập ngửa người. Tàn thuốc lá trên tay cháy một đoạn quá dài không chịu nổi trọng lực, cứ thế rơi ào ào xuống lưng Thương Lục.

Đến bây giờ vẫn còn ghim thù, Kha Dữ vô lại xòe hai tay, nhún vai chứng minh bản thân trong sạch. Không thể chịu nổi ánh mắt đầy tính xâm lược của Thương Lục nữa, anh đành chật vật trốn qua chỗ khác.

Tô Tuệ Trân đang chờ đến lượt diễn, lão Đỗ đã sắp xếp một trợ lý cho bà ta. Tô Tuệ Trân bắt chuyện: "Đạo diễn Thương quan tâm đến Đảo Nhỏ quá nhỉ."

Trợ lý Tiểu Nghiêm vừa quạt gió vừa phụ họa: "Đúng thế ạ, trên mạng có nhiều người cắn CP lắm."

Lâu lắm rồi Tô Tuệ Trân không lên mạng, cũng không có tài khoản Weibo, liền hỏi: "Cắn CP là sao?"

Tiểu Nghiêm bật cười: "Nghĩa là tự tưởng tượng ra đạo diễn Thương và thầy Kha là một cặp đôi yêu nhau."

"Làm sao tưởng tượng được?" Tô Tuệ Trân hơi nhíu mày, một ý nghĩ chợt lóe qua.

"Nhiều lắm đấy cô Tô ơi!" Tiểu Nghiêm nhiệt tình phổ cập kiến thức, "Fan CP là những người chuyên môn đi tìm đường li.ếm đường trên mạng, hai người bọn họ tương tác với nhau này, đứng cùng khung hình này, rồi giao lưu vòng bạn bè các thứ, cái gì cũng được diễn giải là đang yêu nhau hết."

"Thật lợi hại." Tô Tuệ Trân đáp qua loa nhưng ngữ khí chân thành.

"Huống chi đạo diễn Thương và thầy Kha đã hợp tác đến lần thứ hai rồi, lần đầu đã cầm giải thưởng quốc tế quan trọng, bây giờ vòng fan CP của họ phát triển nhanh lắm. Tôi đoán có rất nhiều trạm tỷ đang ngồi chờ chụp cảnh bọn họ tương tác với nhau đấy."

"Trạm tỷ chụp ảnh là cái gì?" Tô Tuệ Trân rất có hứng thú.

"Trạm tỷ là... một dạng fan khá cuồng nhiệt. Bọn họ chịu trách nhiệm quản lý siêu thoại, gom donate, làm số liệu, kêu gọi mua hàng, tóm lại là rất có tiếng nói trong fanclub, mỗi lần có cãi nhau cũng xông ra đầu tiên. Chụp ảnh là một hoạt động mang tính thương mại, bọn họ sẽ ngồi chầu chực ở các hãng phim, đài truyền hình, đoàn phim và sân bay, chụp một ít ảnh độ phân giải cao hoặc ảnh đường phố của thần tượng, sau đó bán cho những người khác."

Tô Tuệ Trân suy tư, "Nghe cũng giống paparazzi ngày xưa."

"Cũng hơi giống, nhưng không hẳn."

Tô Tuệ Trân nhận quạt từ tay trợ lý, thản nhiên mà nhẹ nhàng nói: "Giới giải trí mấy năm nay, nói thay đổi đúng là thay đổi long trời lở đất, nói không thay đổi quả thực cũng chẳng đổi bao nhiêu. Trước kia ở trong giới điện ảnh Hồng Kông còn thường xuyên có minh tinh diễn viên chủ động kêu phóng viên tới chụp lén mình luôn đấy."

Bình Luận (0)
Comment