Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 97

Sau cảnh đầu diễn với Đinh Đinh, cảnh thứ hai vẫn ở dưới giàn hoa giấy, là một đoạn đối thoại.

Diệp Sâm ngồi xổm xuống, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc.

Đinh Đinh nắm chặt mấy bông hoa giấy, cánh hoa màu hồng xác pháo bị mồ hôi thấm ướt trở nên trong suốt.

"Chú ơi, đói quá." Cô bé nâng mắt lên, bởi vì chưa từng nói chuyện với Diệp Sâm nên ánh mắt ẩn chứa nhút nhát mà ngây thơ, nửa sợ sệt nửa không. Tiểu Tiêu Dao không hổ là diễn viên nhí dày dặn kinh nghiệm, lại được Thương Lục chỉ điểm nên trạng thái suốt màn diễn rất tốt.

Sắc mặt Diệp Sâm hiện lên chút bất ngờ, cách đối xử của gã là kiểu hờ hững của người trưởng thành lúc đối mặt với một sinh vật bé xíu xa lạ, nhóc con kia còn mở miệng nói chuyện, đúng là vừa bất ngờ vừa đáng yêu, lúc này gã đang nhàm chán nên phối hợp trêu mấy câu —— Tóm lại, chỗ này hoàn toàn không tồn tại cái gì gọi là thương xót hay đồng cảm.

Đuôi mắt Kha Dữ giật giật, ngón tay ấn vào đầu lọc gảy bớt tàn thuốc, "Ba mẹ đâu?"

"Đi Ma Cao rồi."

"Đi Ma Cao làm gì?"

"Chơi."

Diệp Sâm mới dọn đến khu nhà này được mấy tháng, chỉ biết Mai Trung Lương và dì Tô là đôi vợ chồng tình cảm hòa thuận có tiếng. Theo lời bà bán quà vặt ngoài đầu hẻm kể, ông chồng làm buôn bán nên ít khi về nhà, bà vợ làm giáo viên tiểu học, đôi khi còn xem trọng học sinh trong lớp hơn cả con gái ruột mình.

Ma Cao là nơi Diệp Sâm rất quen thuộc, gã hỏi, "Bọn họ đi chơi mà không dẫn cháu theo à?"

Ánh mắt Đinh Đinh nhìn chằm chằm vào điếu thuốc của Diệp Sâm: "Thuốc lá."

Diệp Sâm cúi nhìn xuống theo, tay lật qua lật lại: "Sao? Cháu cũng biết hút?"

"Hôi lắm."

Kha Dữ nhướn mày, Thương Lục hô cắt.

Kha Dữ đứng dậy, nhân viên đạo cụ bưng gạt tàn thuốc tới, anh ngoan ngoãn dúi điếu thuốc vào, sau đó đủng đỉnh đi qua chỗ dù che nắng nghe Thương Lục chỉ đạo.

"Không cần tạo ra những biểu cảm dư thừa, nội dung ở hết trong ánh mắt." Thương Lục để anh xem đoạn chiếu lại. Ở đây có bốn chiếc máy quay, một chiếc từ trên nhìn xuống xuyên qua giàn hoa giấy, một chiếc đặt góc quay trung bình, hai chiếc còn lại lần lượt thể hiện góc nhìn của Kha Dữ và Tiểu Tiêu Dao. Máy thể hiện góc nhìn của Tiểu Tiêu Dao là góc quay qua vai, nhằm mục đích truyền tải cho khán giả cảm giác áp bách và căng thẳng của Đinh Đinh khi bị một người lớn xa lạ nhìn chăm chú.

Kha Dữ nhìn những hình ảnh trên màn hình, các đoạn storyboard từng khắc sâu vào đầu giờ đây có thêm ánh sáng và màu sắc thực thụ khiến anh cong cong môi. Mái tóc để dài hơn bình thường, tư thế đi đường hơi còng, hoàn toàn khác xa những vai diễn trước đây.

Lần diễn thứ hai anh thu hết biểu cảm lại, chỉ hơi liếc mắt, phần lớn thời gian, ánh mắt luôn dừng trên đầu mẩu thuốc, động tác rít thuốc vào miệng cũng sâu hơn.

Điếu thuốc bị ném xuống nền xi măng làm văng ra một dải tàn thuốc. Đinh Đinh đi giày sandal tiện chân giẫm giẫm lên mấy cái như giẫm con kiến.

"Bé ngốc, ba mẹ ra ngoài chơi mà không đưa cháu đi theo à?"

"Bọn họ nói cháu còn nhỏ quá."

"Bọn họ thường xuyên không dẫn cháu theo sao?"

Đinh Đinh không nhìn gã mà cúi đầu gật gật, "Một tuần đi hai lần, khoảng 5 giờ chiều mới về."

Ánh sáng ngả về tây, mặt trời đã sắp lặn hẳn, đây là quang cảnh quen thuộc lúc 6 giờ tối ở Ninh Thị vào tháng tư.

"Hai lần là ngày nào?"

"Thứ bảy, chủ nhật."

Trong lòng Diệp Sâm suy đoán, có quy luật như vậy, hoặc là đi đánh hàng, nhưng cũng có khả năng là đi sòng bạc.

"Vậy cháu ở nhà một mình tính sao?"

"Bình thường mẹ luôn khóa cửa lại, đóng hết cửa sổ, trong nhà có bánh mì, truyện tranh và Ultraman, cháu ở nhà chơi với Ultraman."

"Thế hôm nay làm sao ra ngoài được?"

Đinh Đinh quay đầu chỉ vào cửa nhà mình, một bên cửa gỗ sơn đỏ mở toang, bên trên móc ổ khóa, "Cánh cửa tự mở."

Chắc là người lớn trong nhà sơ ý, cửa chưa kịp khóa kỹ đã vội vàng rời đi.

"Chú ơi, đói quá." Đinh Đinh lặp lại.

Diệp Sâm đứng lên, Đinh Đinh vặn vặn ngón tay theo sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp tỏa mùi thơm trong tay gã.

"Theo nào."

Cảnh diễn đến đây là kết thúc, sau khi mặt trời lặn hẳn, dì Tô vội vàng trở về sẽ diễn phối hợp với Diệp Sâm cảnh đầu tiên.

Mọi người nghỉ ngơi nửa giờ chờ trời hoàn toàn sập tối, tổ hậu cần đưa cơm hộp tới, hò hét mọi người mau chóng ăn cơm còn làm việc. Thịnh Quả Nhi đi lãnh cơm, Kha Dữ mở kịch bản vừa thong thả ăn vừa tranh thủ ôn lại lời thoại cho cảnh sau. Anh không trở về phòng nghỉ mà ngồi ngay trong lều, khung cảnh xung quanh đơn sơ lộn xộn, cây quạt điện vù vù thổi gió. Thịnh Quả Nhi định bụng pha cho anh cốc trà phổ nhĩ, nước còn chưa sôi đã nghe thấy chất giọng Quảng kiểu Hồng Kông của Tô Tuệ Trân vang lên.

"Đảo Nhỏ này, tôi với cậu ráp diễn trước được không?"

Bà ta đã hóa trang và thay trang phục của dì Tô. hôm nay dì Tô không tính là ăn mặc tươm tất, búi tóc sau đầu hơi lỏng, tóc con rơi lòa xòa hai bên má khiến bà ta càng có vẻ phong vận. Dưới ánh đèn đã bố trí, sắc mặt bà hơi tái, son môi nhợt nhạt, đôi mắt khẽ buông lỏng trông càng thêm dịu dàng.

Kha Dữ lẳng lặng nhìn Tô Tuệ Trân mấy giây, ý thức được bà ta đã nhập diễn vào nhân vật dì Tô rồi.

"Được ạ." Anh buông đũa xuống, nhấc kịch bản đẩy ghế gấp đứng dậy.

Tô Tuệ Trân nở nụ cười yếu ớt: "Lâu lắm không diễn, tim đập thình thịch vì hồi hộp rồi này."

"Không có gì đâu." Kha Dữ an ủi theo cách không quá lãnh đạm, "Trạng thái của cô tốt lắm."

"Chúng ta đi xa thêm một chút được không? Chỗ này ồn quá, tôi sợ không nhập diễn được."

Kha Dữ cảm thấy không thành vấn đề, liền đi theo Tô Tuệ Trân đứng dưới một ngọn đèn đường. Nơi này cách xa tổ quay phim và tổ đạo diễn, cũng không quá gần địa điểm quay chính thức dưới giàn hoa giấy. Thiêu thân bay là là, màn đêm dần yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng dế mèn và côn trùng kêu vang và tiếng gió biển ở xa xa. Kha Dữ lật đến chỗ hai người đối đáp, yên lặng ôn tập thêm lần nữa rồi chờ Tô Tuệ Trân nói ra lời thoại đầu.

Tô Tuệ Trân đột ngột vén tóc anh lên.

Kha Dữ giật mình không kịp tránh, chóp mũi ngửi được hương nước hoa trên cổ tay bà ta. Tô Tuệ Trân vừa chạm vào đã rời ra ngay: "Có con sâu."

"Làm phiền rồi." Kha Dữ lẳng lặng lùi về sau một chút, "Bắt đầu thôi."

Tô Tuệ Trân hoàn thành cảnh diễn một cách trôi chảy.

Lúc họ trở về thì giờ nghỉ cũng sắp kết thúc, Thương Lục đang đứng trong lều của anh, không biết nói gì với Quả Nhi. Kha Dữ ném kịch bản xuống, Thương Lục hất cằm vào hộp cơm chỉ mới mất một góc, "Anh ăn ít thế?"

Hiện giờ anh đã gầy đến trạng thái lý tưởng của Diệp Sâm, bế lên rất dễ dàng. Buổi tối đến phòng đạo diễn "hỏi ý kiến", đạo diễn có thể nhấc anh đè lên tường dễ như trở bàn tay, dùng tư thế vừa hạ lưu vừa cường thế tiến thật sâu vào cơ thể. Trong lúc vu.ốt ve, ngón tay thường xuyên chạm vào từng đốt xương sống gồ lên.

Đôi khi Kha Dữ lo lắng Thương Lục ôm mình quá cộm tay, nhưng hắn lại nhẹ nhàng hôn lên từng đốt sống lưng anh thay cho câu trả lời.

"Cô Tô tìm anh tập luyện."

"Tô nào*?" Đoàn phim còn có một Tô Cách Phi nữa.

*Chỗ này Kha Dữ dùng từ 苏老师 (Tô lão sư), mà "lão sư" thì không phân biệt giới tính nên Lục Lục mới không biết đang nói đến ai.

"Tô Tuệ Trân."

Thương Lục gật gù: "Sáng nay bà ấy có bảo em là hơi căng thẳng." Hắn nâng cổ tay xem giờ, "Còn năm phút nữa, cơm nguội rồi thì đừng ăn, để em nói Quả Nhi đặt đồ ăn khuya."

Đến khi diễn chính thức, diễn xuất của Tô Tuệ Trân cực kỳ hoàn hảo. Trời sập tối rồi dì Tô mới vội vàng trở về, thấy cửa nhà khép hờ, bên trong tối om, kêu Đinh Đinh cũng không nghe tiếng đáp trả, ánh mắt bà lập tức hốt hoảng. Cánh cửa nhà gõ vang, Diệp Sâm chính thức gặp mặt người đàn bà xinh đẹp nhưng luôn tiều tụy kia.

Bà ta nói bị phụ huynh học sinh giữ lại nên mới về muộn. Diệp Sâm không buồn vạch trần, Đinh Đinh từ trong nhà chạy ra, dì Tô vừa bế cô bé lên vừa nhìn thẳng vào mắt Diệp Sâm, nhận thấy gã thờ ơ với ngoại hình của mình lại hấp tấp dời ánh mắt: "... Tóm lại, cảm ơn cậu."

Tô Tuệ Trân có sẵn danh tiếng, cảnh diễn đầu tiên sau hai mươi năm quá hoàn mỹ khiến cả phim trưởng phải vỗ tay. Bà ta lịch sự khom lưng, còn chia cả công lao cho Kha Dữ: "Là nhờ Đảo Nhỏ cùng luyện diễn với tôi đấy."

Kha Dữ hơi giật mình, trong lòng chợt xẹt qua một ý nghĩ mơ hồ. Tính tình Tô Tuệ Trân khá dễ chịu, lại chu đáo dịu dàng, vì sao Thương Lục luôn không hài lòng với bà ta?

Được ảnh hậu dẫn dắt là một cơ hội tốt. Tô Tuệ Trân dường như đã quen với việc tìm anh nhập diễn trước khi diễn chính thức, chỉ cần có cảnh phối hợp là lập tức đi tìm Kha Dữ tập riêng. Kha Dữ cho rằng bà ta khách sáo, thật ra chính Tô Tuệ Trân mới là người hướng dẫn mình nhiều hơn.

Đinh Đinh thường xuyên tới tìm Diệp Sâm chơi, mỗi lần dì Tô về nhà muộn luôn biết qua nhà gã đón người, những lần nói cảm ơn lần sau lâu hơn lần trước, ánh mắt nhìn Diệp Sâm cũng ngày càng thêm sâu xa. Có đôi khi hai người cùng đi tản bộ bên bờ đê, Đinh Đinh chạy đằng trước nhìn qua rất giống một nhà ba người.

Dì Tô nói: "Nếu A Lương cũng thích trẻ con giống cậu thì đã tốt."

Lại nói, "Anh ta không hài lòng vì Đinh Đinh là con gái."

Lại nói tiếp, "Tiếc là tôi không có cơ hội sinh thêm con."

Gió biển thổi qua hàng tóc mái dài, bà ta ngước lên nhìn Diệp Sâm.

Trực giác Kha Dữ cảm nhận ra chỗ sai sai, trong lòng réo vang hồi chuông cảnh báo.

Thương Lục nhìn ánh mắt đặc tả trong máy theo dõi, sau mấy giây trầm ngâm cuối cùng cũng hô cắt.

"Cô Tô," Hắn giải thích cho Tô Tuệ Trân, "Ánh mắt cô hơi quá rồi."

Vài ngày sau, một loạt ảnh chất lượng cao bị trạm tỷ tuồn ra ngoài, Kha Dữ và Tô Tuệ Trân xuất hiện chung khung hình với tần suất quá cao đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cư dân mạng.

Bình Luận (0)
Comment