Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 14

Ngày đó, Diệp Phi chần chừ, không muốn rời đi, nhưng cô ngủ rất nông, tỉnh giấc đến hai lần, giữa lúc hỗn loạn, cô đột ngột mở mắt, căn phòng tối tăm tĩnh lặng, cửa sổ mở hé, có lẽ cá koi nhảy ra khỏi mặt nước, khuấy đảo gợn sóng trong chốc lát.

Hơi thở của Diệp Phi không ổn định, tầm nhìn mờ mịt một lát, lúc nghiêng đầu, cô nhìn thấy Lê Tiện Nam bên cạnh, cánh tay hờ hững vòng qua eo cô, vững chãi, ấm áp.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa quyện với hơi ấm của anh, hóa thành cảm giác an toàn bình lặng.

Hình như Lê Tiện Nam ngủ không ngon, anh ngủ rất nông, chân mày khẽ nhíu lại, ánh trăng nhàn nhạt rải tia sáng lên gương mặt say ngủ của anh, tựa như cây an tức hương vô hình.

Vì gặp ác mộng, nhịp tim của Diệp Phi hỗn loạn, bàn tay trên eo cô nhúc nhích, người bên cạnh mệt mỏi lên tiếng, giọng Bắc Kinh trầm khàn, vô cùng êm tai: “Sao lại dậy rồi? Không ngủ được à? Trong tủ có sẵn ba cặp nút bịt tai cho em…”

Anh vừa nói vừa trở người, giơ tay trái mở ngăn kéo, đưa nút bịt tai cho cô, giống như phản ứng trong vô thức.

Diệp Phi tỉnh dậy rồi, không còn buồn ngủ nữa, chăn lông vịt nhúc nhích, anh đưa tay qua, ba cặp nút bịt tai trong tay anh: “Em muốn dùng cái nào? Loại thường, loại cách âm, cái nào cũng có, anh nói rồi, ít dùng những thứ này lại…”

Diệp Phi trở mình, lắc đầu: “Anh ngủ đi, em không sao.”

Cuối cùng Lê Tiện Nam cũng chậm rãi mở mắt, anh đặt nút bịt tai lên tủ đầu giường, hỏi: “Em gặp ác mộng à?”

“Dạ, không sao.” Diệp Phi sợ anh hỏi thêm, cho nên cô thấp giọng hỏi anh, “Hôm đó em thấy anh chỉ mua ba cặp nút bịt tai, em lấy hết rồi… Anh mua ba cặp nút bịt tai mới khi nào?”

Lê Tiện Nam nhắm mắt, hàng mi dài rũ bóng xuống hai bên sống mũi.

Anh nghĩ ngợi mấy giây, nói: “Ngày đầu tiên em đến Tây Giao, ban đêm anh tỉnh giấc một lần, sợ em ngủ không ngon, anh ra ngoài mua nút bịt tai.”

“Cửa hàng tiện lợi ở góc Tây Giao sao?”

“Ừm.”

Giọng mũi nhàn nhạt.

Diệp Phi nằm bên cạnh anh, tự dưng có cảm giác tim đập thình thịch.

Ngày đó là lần đầu tiên cô ngủ ngon bên cạnh anh.

Mấy cặp nút bịt tai này, cô cũng chỉ mới phát hiện gần đây —— Lê Tiện Nam nhờ cô tìm giúp bật lửa, lúc mở ngăn kéo, cô nhìn thấy bên trong có mấy cặp nút bịt tai còn chưa xé bao bì.

Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng cũng vì là chuyện nhỏ nhặt, người ta thường không để ý đến.

Nhìn anh gần thế này, Diệp Phi không cách nào dời mắt, dường như đôi mắt của anh càng thâm trầm hơn, xương lông mày nhô cao, lông mi đổ bóng cong cong.

Diệp Phi vô thức nép sát vào anh, lúc này Lê Tiện Nam tỉnh táo, nhưng hình như cô cũng không để ý, lồng ngực mềm mại áp lên cánh tay anh, cô nhẹ nhàng rúc vào lòng anh.

“Sao thế?” Anh không mở mắt, giọng điệu buồn ngủ, rất lười biếng, cũng rất gợi cảm, anh cười, thanh âm lưu luyến như ngọn lửa êm dịu trong lò sưởi, lách tách, tỏa ánh sáng ấm áp trong lòng, “Bây giờ lại có chuyện gì?”

“Lê Tiện Nam, em muốn ngốc nghếch ở bên cạnh anh một thời gian nữa.”

Diệp Phi vùi mặt vào cổ anh, hít một hơi.

Lê Tiện Nam chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng nghe cô nói lời này, lại suy nghĩ miên man, lời cô nói có quá nhiều ý nghĩa.

Anh cúi đầu, thấy Diệp Phi im lặng, chỉ nắm lấy tay anh, không nhúc nhích.

Chỉ có hơi thở lướt qua cổ anh, rất nhẹ, lại ẩm ướt —— tựa như đang khóc.

Lê Tiện Nam không nói gì, chỉ vươn tay ôm cô, nhẹ nhàng xoa lưng cô, cách một lớp đồ ngủ bằng lụa, đường cong sống lưng của cô rất nhẹ nhàng, khớp xương nổi lên.

Trong quãng thời gian này, Lê Tiện Nam không tìm cách tỏ tường cô, cô cũng không nói chuyện của mình, nhưng anh cũng nhìn ra một, hai chuyện.

Lúc bị chủ biên áp bức bóc lột, cô bằng lòng làm việc đến một, hai giờ đêm, rõ ràng công việc này trái ngược với suy nghĩ của cô, anh chỉ cảm thấy cô thật tốt, chỉ là cô đặt bản thân mình vào sai vị trí.

Lê Tiện Nam không nói gì, chỉ xoa lưng cô, để cô lặng lẽ khóc một hồi.

Sự im lặng của anh càng làm tâm trí của Diệp Phi rối bời.

Cô luôn cảm thấy giữa hai người họ có gì đó không mấy trong sáng.

Anh luôn đối xử dịu dàng đến từng chi tiết nhỏ nhặt, mối quan hệ rất giống bạn bè thân thiết, nhưng “bạn bè” không hôn nhau, cũng không ngủ cùng nhau.

Giống như có một loại tình cảm khác… Nhưng đến tận bây giờ, anh cũng chưa từng vượt quá giới hạn, ngay cả lần đầu hôn, anh cũng hỏi ý kiến của cô.

“Lê Tiện Nam, tại sao anh lại tốt với em như vậy?” Cô cúi đầu, tựa cằm lên cổ anh, vì đã khóc, thanh âm của cô tựa như thì thầm, “Anh luôn nói em đừng cái gì cũng không bằng lòng, không phải anh cũng vậy sao? Tại sao cái gì anh cũng không bằng lòng…”

Đòi hỏi cái gì đó, ít nhất cũng khiến cô càm thấy vui vẻ hơn một chút.

“Phi Phi, giữa anh và em, không cần phải quá rõ ràng, em muốn anh đòi hỏi cái gì đó… Để anh nghĩ xem.” Lê Tiện Nam ôm cô, mệt mỏi nói, “Em yêu thương bản thân mình, đừng lúc nào cũng quá nghiêm khắc với bản thân, sống thành thật một chút, có những điều em không muốn nói với anh, nhưng anh hy vọng em biết cách xử lý, trân trọng khao khát và những đòi hỏi của em, đừng nghiêm khắc với bản thân.”

“…”

“Đừng tính toán rõ ràng với anh như vậy, dù cho anh có chịu thiệt, nếu đổi được em ngốc nghếch ở bên cạnh anh một thời gian nữa, anh cũng cảm thấy xứng đáng, Phi Phi, thế gian này không có vị Bồ Tát nào giữ cho khói hương cháy mãi được, nhưng Tây Giao Đàn Cung sẽ vĩnh viễn sáng đèn vì em, em đừng quên điều đó.”

“…”

Giống như sợ cô không hiểu, Lê Tiện Nam ôm cô trong lòng, cúi đầu, làn môi mơn man qua trán cô, vài sợi tóc lướt qua môi anh, anh nói: “Anh không nghĩ nhiều, anh chỉ biết, miễn là em ở bên cạnh anh, anh sẽ không thể nhìn em tủi thân.”

“…”

“Nợ thì nợ đi, chúng ta đừng tính toán rõ ràng nữa.” Lê Tiện Nam vỗ vỗ đầu cô, “Ngủ đi, không phải sáng mai còn dậy sớm à?”

“Dạ.”

Diệp Phi im lặng, thấy anh buồn ngủ, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không nói những lời định nói

—— Đừng tính toán rõ ràng như vậy, cũng đừng tỏ ra sạch sẽ thuần khiết, khiến anh đột ngột cảm thấy mình đã làm hoen ố một con người tốt như vậy.

Diệp Phi nhìn anh mấy giây, đột nhiên ghé đến hôn anh, cô định hôn cằm anh, nhưng hình như anh phát hiện ra, nụ hôn rơi lên môi anh.

Lê Tiện Nam cười khẽ, vuốt ve gáy cô, ôm cô vào lòng.

“Vậy ngày mai anh đến đón em nhé, chắc là sáu, bảy giờ em mới ký xong.”

“Được rồi.”

“Lê Tiện Nam.”

“Ơi?”

“Bỏ đi, không nói nữa, ngày mai em ăn tối với anh.”

Diệp Phi thấp giọng nói, Lê Tiện Nam xoa xoa gáy cô, làu bàu đồng ý.

Thật sự không hiểu, ngay từ đầu đã muốn trắng đen rõ ràng mà.

Nhưng có hối hận không? Diệp Phi tự hỏi, chưa đến một giây, cô đã chắc chắn, rằng cuộc đời đối xử với cô không tốt, cô gặp được Lê Tiện Nam chính là điều may mắn nhất rồi.

Thế gian này không có vị Bồ Tát nào giữ cho khói hương cháy mãi, nhưng Lê Tiện Nam sẽ luôn thắp đèn ở Tây Giao Đàn Cung vì cô.



Hôm sau, Diệp Phi dậy sớm, tối qua ngủ trễ, cho nên cô không đánh thức Lê Tiện Nam, nhưng hẳn là sau đó anh đã tỉnh giấc, vì lúc Diệp Phi đi ra, có một chiếc xe đã đỗ trước sân, là Kha Kỳ.

Kha Kỳ đưa cô đến xưởng in để ký tên, trước khi lên xe còn đưa cô một chiếc hộp, Diệp Phi mở ra, thấy bên trong có bánh croissant và một ly cà phê.

Không cần hỏi cũng biết, Lê Tiện Nam đã sắp xếp chuyện này.

Xưởng in nằm ở khu vực rất vắng vẻ, khu xưởng rộng lớn trống trải, mấy chồng giấy để ký tên chất trên xe kéo, đều là trang trắng của mấy quyển sách khác nhau.

Nhân viên đưa Diệp Phi đến nơi, văn phòng trống trải, chỉ có mấy bộ bàn ghế, vì diện tích quá lớn, máy sưởi cũng không có tác dụng gì, nhân viên rót một ly nước ấm cho Diệp Phi, sau đó kéo xe giấy đến.

Vì quá nhiều giấy, Diệp Phi lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh mà Hoàng Linh đã gửi cho cô, bắt chước chữ ký của Lộc Phan Đạt, sấu kim thể rất khó viết, Diệp Phi viết chậm, nhưng Hoàng Linh hy vọng Diệp Phi ký xong trong hôm nay.

Diệp Phi ngả người trên xe kéo, cẩn thận ký từng tờ, khom lưng lâu, eo và đốt sống cổ rất nhức mỏi.

Mười hai giờ trưa, Kha Kỳ cầm một hộp cơm rất đẹp mắt đến.

Kha Kỳ giải thích: “Trưa nay, Lê tiên sinh và Triệu tiên sinh ăn cơm với nhau, bảo tôi mang đến cho cô.”

Diệp Phi gật đầu, lịch sự hỏi Kha Kỳ có muốn ăn cùng không, nhưng Kha Kỳ từ chối.

Bàn làm việc không lớn, Diệp Phi phải dời sang một bên ăn cơm, lúc mở hộp thức ăn, cô thấy tôm đã được lột vỏ, thịt cua cũng đã được bóc.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Diệp Phi, cảm thấy hơi buồn cười, cô nhắn tin cho Lê Tiện Nam, vừa nhắn chưa được bao lâu, Lê Tiện Nam đã trả lời.

Diệp Phi hỏi đùa: [Anh lột à?]

[Chứ còn sao nữa? Triệu Tây Chính chọn nhà hàng, anh gọi mấy món em thích, sợ em không có thời gian lột, tình cờ anh rảnh rỗi.]

Diệp Phi ngồi giữa xưởng in lạnh lẽo, lại cảm thấy ấm áp.

Thật ra, Lê Tiện Nam cũng không hề nhàn rỗi đến vậy, Triệu Tây Chính tổ chức tiệc, mời những nhân vật tai to mặt lớn, kể về sự phát triển của văn hóa xong, họ cùng nhau ăn trưa, nói chuyện hợp tác, trời sinh Triệu Tây Chính không biết ăn nói, cho nên anh ta kéo Lê Tiện Nam đến.

Căn phòng gỗ lim theo phong cách Trung Hoa, gối tựa lưng tơ vàng, nghiêm trang, nhã nhặn.

Lê Tiện Nam không hứng thú, cởi áo khoác, áo sơ mi sáng màu bên trong được nhét gọn gàng trong lưng quần, tay áo xắn lên, xương cổ tay gợi cảm, hình như anh cũng không nghe, chỉ cầm dụng cụ lột vỏ cua, tập trung bóc thịt cua.

Đôi lúc có người hỏi anh mấy câu, Lê Tiện Nam cũng có thể trả lời, không khác nào đang chăm chú lắng nghe.

Triệu Tây Chính ghé qua, hỏi, hay là gọi phục vụ bóc thịt cua.

Lê Tiện Nam cười nhạo, nói không cần, chỉ gọi người mang một hộp cơm giữ nhiệt đến.

Sau đó dừng tay, gọi Kha Kỳ vào, bảo anh ta đưa sang bên kia.

Triệu Tây Chính nghe thấy, nơi đó xa xôi hẻo lánh, anh ta vô thức nghĩ đến người bên cạnh Lê Tiện Nam ngày đó.

“Anh Nam.” Tự dưng Triệu Tây Chính cảm thấy chuyện này tiến triển không tốt, muốn dành thời gian nói gì đó.

Lê Tiện Nam cầm chiếc khăn thêu trên bàn lau tay, sau đó dựa lưng vào ghế, nói: “Tây Chính, lúc tôi làm chỗ dựa cho cô ấy, cậu cũng đừng xía vào chuyện của người khác.”
Bình Luận (0)
Comment