Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 13

Lê Tiện Nam hỏi cô vào thứ hai, Diệp Phi đếm ngày, đánh dấu vào thứ bảy trên cuốn lịch để bàn làm việc.

Thứ ba, Hoàng Linh @Diệp Phi trong nhóm trò chuyện, gửi cho cô một địa chỉ, bảo cô hôm sau đến xưởng in lấy sách để ký tên Lộc Phan Đạt.

[Hoàng Kiên Kiên: @Diệp Phi, tôi gửi ảnh chữ ký của Lộc Phan Đạt cho cô, ngày mai đến đó ký đi, ba ngàn cuốn, tám giờ sáng đến đó.]

Mấy bức ảnh chữ ký được gửi qua, Diệp Phi bấm mở ảnh —— đầu tiên, cô ghi nhớ Lộc Phan Đạt viết sấu kim thể (*) rất đẹp, Diệp Phi chưa từng biết dáng dấp của tác giả này thế nào, tài khoản của Lộc Phan Đạt cũng do Hoàng Linh quản lý.

(*) Một thể chữ trong thư pháp.

Giống như tác giả này biến mất tăm sau khi xuất bản quyển tiểu thuyết yêu thầm, mọi tác phẩm dưới tên tác giả này đều là bản thảo thương mại.

Trước đây Mễ Lị đã nói, bút danh mới của Lộc Phan Đạt là Tây Mạn, cô đã tra trên Weibo, chỉ tìm thấy một tài khoản, cô ấy xuất bản một quyển sách yêu đương hàng ngày ngọt ngào, có hơn một trăm ngàn người hâm mộ, nhưng không có một bài đăng nào trên Weibo.

Diệp Phi phải dậy sớm để đến xưởng in ký tên, cho nên sau khi Lê Tiện Nam đến đón đi ăn xong, Diệp Phi nói: “Anh đưa em về hẻm Hòe Tam đi, chắc là sáu giờ ngày mai em phải dậy, em nghĩ xưởng in hơi xa.”

Lê Tiện Nam không từ chối, xong việc này, còn mười ngày nữa là đến Tết.

Xe chạy dọc con đường, thấy công nhân đang treo đèn lồng đỏ hai bên.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Lê Tiện Nam hỏi: “Tết đến, em có kế hoạch gì chưa?”

“Em chưa biết.” Nói đến chuyện này, Diệp Phi không khỏi lo lắng.

Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn cô, Diệp Phi không kề cận anh nhiều, anh đoán cô cũng giống anh, Tết đến cũng bận rộn.

Nhưng cô không kề cận như vậy, thái độ xa cách này, làm Lê Tiện Nam phân tâm mấy giây.

Chiếc xe phía trước có lẽ do tài xế mới lái, hết đèn đỏ mà vẫn do dự mãi, chiếc xe đằng sau liên tục bấm kèn, chủ một chiếc Audi hạ kính xe, mắng bằng giọng Bắc Kinh.

Diệp Phi nhìn về phía trước, Lê Tiện Nam đặt tay trên vô lăng, bàn tay sống trong nhung lụa cũng lạnh lẽo như chủ nhân của nó.

Có lẽ nên nói gì đó.

Cô do dự mấy giây, cảm thấy mối quan hệ của họ không gần gũi đến vậy.

“Ừm… Em có kế hoạch gì, sẽ nói cho anh biết trước.” Diệp Phi mấp máy môi, lên tiếng.

“Được rồi.”

“Tết đến, anh cũng rất bận rộn sao?” Thấy tâm tình của anh không tốt, Diệp Phi muốn nói chuyện với anh.

“Cũng không có gì quá bận rộn, anh về nhà vài chuyến, chơi đánh bài với Triệu Tây Chính.” Lê Tiện Nam trông rất lười biếng, dựa vào ghế lái, thanh âm trầm thấp, giọng Bắc Kinh cực kỳ êm tai.

Diệp Phi nhìn anh, tự dưng nhớ ra lần nọ, hơn mười hai giờ khuya còn sửa bản thảo, Lê Tiện Nam nằm bên cạnh cô, đôi lúc lại nói mấy lời với cô.

“Mệt thì đừng thức khuya, việc gì mà em phải vất vả như vậy, tăng ca đến mức này, được trả lương ngoài giờ bao nhiêu?” Lát sau, anh đưa tay đóng máy tính của cô lại.

Diệp Phi buồn ngủ, mở mắt không lên, bên cạnh có một chai thuốc nhỏ mắt bạc hà.

Hôm đó cô cực kỳ buồn ngủ, Lê Tiện Nam ngồi dậy, giường nhúc nhích, cô mới nhỏ mắt, hai mắt đau xót mờ mịt.

Lê Tiện Nam đến gần, ngón tay thon dài véo má cô, lắc lắc, giọng Bắc Kinh mang theo vô vàn cưng chiều, khiến người ta say đắm: “Chậc, buồn ngủ rồi, mèo mướp buồn ngủ… Xem Phi Phi nhà mình mệt chưa kìa.”

Đó cũng là một trong số ít những lần anh kéo Diệp Phi sang, ép cô ngủ.

Ngày đó họ ăn tối ở Tây Giao Đàn Cung, Diệp Phi vào bếp rửa cam, cô vặn vòi nước, nước ấm chảy ra.

Cô ít khi hỏi trong ngày anh làm gì, có lẽ cô không cách nào biết được nhà anh trang bị máy nước nóng từ khi nào.

Anh không nói gì, giống như đèn đường ở hẻm Hòe Tam, giống như nước ấm đột ngột xuất hiện trong nhà anh.

Diệp Phi rửa cam, nhưng Lê Tiện Nam không thích lắm, cam mà Diệp Phi đã mua nằm lẻ loi trong tủ lạnh của anh.

Diệp Phi cắt cam xong, mang ra, Lê Tiện Nam vẫn đang cho cá ăn trong sân.

Cô bưng cam đứng bên ngoài, nhìn Lê Tiện Nam ngồi trên ghế lắc lư, trong sân có một cây hải đường, trước đây cô không biết là cây gì, Lê Tiện Nam nói là cây hải đường đã trồng mười mấy năm, tháng năm, tháng sáu nở hoa, mùa đông thì trụi lá, vậy là Diệp Phi tìm trên Baidu, xem cây hải đường nở hoa trông như thế nào.

Tự dưng nghĩ đến tháng tư, tháng năm, hoa hải đường nở rộ tươi tốt, Lê Tiện Nam ngồi trên ghế lắc lư cho cá ăn, nước trong hồ trong trẻo tĩnh lặng, người người rơi vào thế gian tầm thường, chỉ có mình anh là dòng thơ êm dịu.

“Trong nhà trang bị nước ấm, không thể nào là vì em được, phải không?”

Diệp Phi bưng cam đi ra, thuận miệng hỏi như đùa.

Lê Tiện Nam đang cầm đĩa sứ trong tay, thức ăn cho cá nho nhỏ trên đĩa, thỉnh thoảng anh lại ném vào hồ.

Thấy Diệp Phi đi ra, cô bé gầy teo, mặc áo len trắng, trên vai áo có mấy chiếc nút kim loại, một chiếc nút mở ra, để lộ xương quai xanh như vầng trăng khuyết và làn da trắng trẻo, mềm mại, nhẹ nhàng giữa màn đêm.

Cô sợ lạnh, mới ra ngoài mấy giây, chóp mũi đã ửng đỏ.

Lê Tiện Nam cũng chỉ mặc áo khoác dài ngồi đó, thấy Diệp Phi đi ra, anh đưa tay kéo cô ngồi lên đùi, mở áo khoác, bao bọc lấy cô.

Thật ra, hơi ấm không đến từ áo khoác, mà đến từ nhiệt độ cơ thể anh cách một lớp áo mỏng, anh đặt đĩa cam lên bàn trà.

“Ở nhà chỉ có hai chúng ta, em nghĩ sao?”

Lê Tiện Nam cười khẽ, ôm cô, thức ăn cho cá trượt khỏi ngón tay anh, giọng nói lười biếng, trìu mến.

Diệp Phi cầm lấy một miếng cam, cắn một miếng, rất mọng nước, rất ngọt.

Lê Tiện Nam nghiêng đầu nhìn, cô vừa cắn miếng cam, vừa nhìn anh cho cá ăn, cũng không nói nhiều, rất im lặng, trấn tĩnh sự gấp gáp trong lòng anh.

“Anh thử xem.” Anh từ tốn nói, một tay ôm eo cô trong áo khoác của anh, lòng bàn tay ấm áp luồn vào vạt áo của cô, hờ hững ôm cô, giống như cảng tránh gió, làn da ấm áp trêu chọc lòng người.

Diệp Phi lấy một miếng cam trên đĩa, Lê Tiện Nam không nhúc nhích, chỉ ngồi trên ghế lắc lư, đợi cô đưa cho anh.

Thật sự không thể xem là trong sáng, đôi mắt mê hoặc, bị bóng đêm dát lên một lớp tình ý triền miên, gió đêm thổi qua, hơi ấm trên eo cô càng hấp dẫn người ta.

Diệp Phi mím môi đưa sang, Lê Tiện Nam cười cô ngây thơ, Diệp Phi bối rối nhìn anh.

Lê Tiện Nam rút tay ra khỏi eo cô, áo khoác hơi trượt xuống, bàn tay khô ráo của anh vuốt ve gáy cô, trìu mến mơn man khớp xương sau cổ cô mấy lần, cuối cùng đưa lên trên, đè lấy sau đầu cô.

Rõ ràng mùa đông chưa qua đi, đã có một ngọn lửa bùng cháy xung quanh anh.

Vị ngọt của quả cam, thật khó phân biệt.

Cây hải đường trước sân vẫn khô khốc đìu hiu, đột nhiên cô tự hỏi, tháng tư, tháng năm năm sau có thể ngắm nhìn khung cảnh này cùng anh được không.

Nụ hôn kết thúc, thấy Diệp Phi phân tâm, anh nhét đĩa thức ăn cho cá vào tay cô.

Diệp Phi ném một nắm, mặt hồ lập tức gợn sóng, cá koi từ đáy hồ lao lên, há miệng đớp thức ăn.

Lê Tiện Nam bật cười, Diệp Phi cầm đĩa, quay đầu nhìn anh, rất hiếm khi nhìn thấy Lê Tiện Nam cười vui như vậy, không biết là vì nụ hôn hay là vì cá.

Có một số người không nên nhìn quá gần, càng đến gần, càng chìm đắm.

“Hôm nay thật sự phải về sao?” Giọng nói của Lê Tiện Nam khàn khàn, hơi thở nhẹ nhàng khe khẽ lướt qua cổ cô.

“Vậy em đợi anh ngủ rồi mới đi, sáng mai em phải dậy rất sớm.”

“Được rồi.” Lê Tiện Nam cầm lấy đĩa thức ăn cá trên tay cô, đặt lên bàn, cứ vậy bế cô lên, “Lát nữa anh dặn dò bảo vệ của Tây Giao Đàn Cung đưa em về.”

Hôm đó, Lê Tiện Nam cũng buồn ngủ sớm, còn trêu chọc, nói đêm nay nên ở lại đây, sáng mai thức dậy thì nhỏ giọng thì thầm với anh, anh bảo Kha Kỳ đưa cô đến đó.

Diệp Phi dựa vào đầu giường, anh đưa một quyển sách, bảo cô đọc.

“Hình như hai ngày nữa bà Triệu sẽ về, em phải quay lại xem thế nào, ở đây cả đêm như vậy, nhất định bà ấy sẽ nghĩ em không phải người tốt.”

Lê Tiện Nam cười, trêu chọc cô: “Anh đâu phải người tốt, em ở bên anh, Phi Phi, còn là người tốt gì nữa?”

Nói xong lời này, anh mở mắt ra, mắt hai mí rất sâu, đáy mắt ẩn chứa rất nhiều tâm tình, tựa như tượng thần lạnh lẽo, ban đêm bước xuống đài cao, đằng sau cấm dục là dục vọng.

Diệp Phi cầm quyển sách trong tay, dời sự chú ý khỏi gương mặt anh, lại đọc sách, hóa ra anh đưa mấy quyển sách của D. H. Lawrence, quyển sách trong tay cô là “Người tình của phu nhân Chatterley”.

“Sao anh lại mua mấy quyển này…”

“Còn không phải anh quan sát xem bình thường Phi Phi nhà mình thích cái gì sao?”

Anh lại nhắm mắt, giọng điệu mệt mỏi, vòng tay qua eo cô, khớp ngón tay cong cong, cách một lớp quần áo, lướt qua eo cô.

Diệp Phi buộc bản thân mình phải trấn tĩnh.

Lê Tiện Nam không buồn ngủ, nếu so sánh với nước đá, nghe giọng nói của cô còn khiến người ta yên lòng hơn.

“Em không thích nhiều thứ lắm đâu.”

“Khi nào có thời gian thì nói cho anh nghe.” Lê Tiện Nam cũng đáp lời.

Diệp Phi cầm quyển sách trong tay, do dự không nói.

“Có gì thì nói đi, anh nghe.” Anh không mở mắt cũng đoán được cảm xúc của cô.

“Em không có gì để anh phải tìm hiểu cả.” Diệp Phi muốn cúi đầu đọc sách, nhưng không đọc được từ nào, “Cuộc sống của em rất nhàm chán, chỉ có mấy chuyện vụn vặt không đáng kể, không thấy có gì hay cả.”

Lê Tiện Nam lại lười biếng mở mắt nhìn cô, sắc mặt của Diệp Phi bình tĩnh —— anh thật sự không hiểu được cô gái này, quá hiểu chuyện, mọi lời muốn nói, mọi suy nghĩ đều giấu trong lòng.

Lê Tiện Nam nhúc nhích, đưa tay lên, đặt ở nơi trái tim cô.

Diệp Phi cực kỳ bối rối, cố gắng giữ bình tĩnh.

Lê Tiện Nam đặt bàn tay trên lồng ngực cô, mấy tấc sâu bên trong, trái tim cô đang đập thình thịch.

“Phi Phi, dù cho bên ngoài có tối tăm, Tây Giao Đàn Cung vẫn sẽ sáng đèn vì em.” Lê Tiện Nam nhìn vào gương mặt cô, bàn tay vẫn đặt trên lồng ngực cô, khớp ngón tay cong cong, nhẹ nhàng xoa xoa nơi trái tim cô đập, lẽ ra phải mập mờ, nhưng lại rất trìu mến, “Nếu em muốn nói, anh sẽ nghe, nếu em không muốn nói, cũng chẳng sao cả ——”

Diệp Phi nghĩ lời này vẫn còn đoạn sau.

Lê Tiện Nam cười khẽ: “Phi Phi, em có thể trở thành ngoại lệ.”

Dù tốt hay xấu, đều là ngoại lệ.

Diệp Phi khẽ nắm chặt ngón tay trên quyển sách, dường như bàn tay kia không nắm lấy nhịp tim cô, mà giữ cổ cô, làm cô thở khó nhọc.

Rõ ràng là muốn nhìn bản thân mình giãy dụa trong vũng bùn.

Cuối cùng Lê Tiện Nam cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Diệp Phi lơ đãng nhìn anh, rèm cửa đóng hờ, ánh trăng chiếu sáng hàng mi của anh, chưa được bao lâu, Diệp Phi đã quên mất dáng vẻ lạnh lẽo của anh rồi.

Rất nhiều tác giả ngợi ca tình yêu và dục vọng, nhưng Diệp Phi cảm thấy, tình yêu chính là mùa đông giá rét năm 2013.

Không cần mở mắt cũng nhìn thấy ánh sáng.

“Nhưng em không thể là ngoại lệ mãi được.” Diệp Phi thấp giọng, “Tây Giao Đàn Cung cũng không thể vĩnh viễn sáng đèn.”

Lê Tiện Nam nhắm mắt, khe khẽ nắm lấy bàn tay cô, rõ ràng anh không ngủ, nghe thấy lời cô, anh vô thức nắm chặt tay cô không buông.

“Nếu được thì sao?” Khi Lê Tiện Nam buồn ngủ, chất giọng Bắc Kinh của anh êm dịu như một bản hòa tấu, có cảm giác chếnh choáng say, rất dễ chịu, “Phi Phi, em đã từng nghe qua chưa, trước đây, người Bắc Cực phải chịu giá rét, khi họ nói chuyện, lời vừa phát ra đã đóng băng, sợ đối phương không nghe thấy, họ về nhà sưởi ấm rồi chậm rãi nói chuyện với nhau. Ban đầu anh cũng không muốn giữ lấy em, nhưng em luôn tạo ra ngoại lệ, mà đã là ngoại lệ, ai biết em còn tạo ra bao nhiêu ngoại lệ nữa.”

Diệp Phi rũ mắt, để anh nắm tay cô, ánh mắt của cô hướng về gương mặt anh, sóng mũi cao cao, môi mỏng khẽ mấp máy, mọi lời anh nói ra đều giống như sao hỏa, gió núi thổi qua một bề mặt rộng lớn, tia lửa thiêu cháy thảo nguyên, cháy sạch lý trí đêm nay, trái tim thành thật của cô phơi bày trước mắt anh —— bất kể có phải là yêu hay không, cô vẫn nhát gan, không dám theo đuổi đến cùng.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

1. Trước đây, người Bắc Cực phải chịu giá rét, khi họ nói chuyện, lời vừa phát ra đã đóng băng, sợ đối phương không nghe thấy, họ về nhà sưởi ấm rồi chậm rãi nói chuyện với nhau. —— Nguyên văn từ “Ôn Nhất Hồ Nguyệt Quang Hạ Tửu” của Lâm Thanh Huyền.

Còn có một lời nhắn nhỏ, nếu có thời gian, bạn có thể đọc sách của D. H. Lawrence, nhà văn này có phong cách rất độc đáo, Ford Hueffer gọi ông ấy là “một thiên tài với những tác phẩm thấm đẫm tình và dục” —— tác phẩm của Lawrence xoay quanh mối quan hệ giữa nam nữ chính và một số quan niệm về xã hội lúc bấy giờ, được thể hiện thông qua tình yêu và những mối quan hệ, rất thú vị.
Bình Luận (0)
Comment