Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 12

Diệp Phi bị Hoàng Linh chèn ép, bản thảo bị trả về để sửa tới sửa lui bảy, tám lần, Lê Tiện Nam nhìn thấy, cũng không nói gì nhiều, chỉ là sau đó Diệp Phi chỉnh sửa bản thảo thành một phiên bản hoàn toàn khác.

Diệp Phi đi rửa mặt, Lê Tiện Nam ngồi trên sofa, nhìn qua bản thảo mà cô đã in ra, tiện tay lật mấy trang, bên dưới là khóa luận của Diệp Phi.

Lê Tiện Nam cầm lên xem, khóa luận được in thành mười mấy trang, có thể thấy cô có lý do riêng, đã chỉnh sửa bản thảo kia như thiếu gấm chắp vải thô.

Lê Tiện Nam vuốt vuốt chồng giấy, lơ đãng mấy giây, nhìn thời gian, sau đó nhắn tin cho Triệu Tây Mi.

Lát sau, Triệu Tây Mi nhắn địa chỉ và thời gian.

Diệp Phi bận rộn cả ngày, cực kỳ buồn ngủ, đầu vừa chạm gối đã buồn ngủ, lúc Lê Tiện Nam yên giấc, Diệp Phi vẫn còn thức, nhích đến gần anh.

“Mệt rồi thì ngủ đi.” Lê Tiện Nam ôm cô, tiện tay chạm vào mái tóc dài của cô.

Tóc đen nhánh, mềm mại giữa ngón tay anh, giống hệt một con mèo ngoan ngoãn.

“Em nói em bận rộn thế này…” Lê Tiện Nam nhàn nhã nói, “Em có dự định gì?”

Diệp Phi giữ vững tinh thần, cảm thấy hơi áy náy, mấy lần ghé qua đều bận rộn công việc của mình, không để ý đến anh, lẽ ra đây phải là một đoạn tình cảm không công bằng, nhưng mọi cán cân đều nghiêng về phía cô, cô muốn đầy cán cân sang bên kia một chút, lại phát hiện anh nghiêng hết cán cân về phía cô, làm gì có chuyện cân bằng.

“Lý tưởng của em là ở lại Yến Kinh, tốt nghiệp xong sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua một căn nhà.”

“Một căn nhà chính là điều em theo đuổi cả đời à?” Lê Tiện Nam cười khẽ, dường như rất thích nói chuyện với cô.

“Dạ, người bình thường như bọn em chỉ muốn một căn nhà.”

“Có căn chung cư kia, khi nào có thời gian, anh sẽ dẫn em đi xem.”

Lời này phát ra, vốn dĩ Lê Tiện Nam cũng không xem là chuyện to tát, nhưng anh vừa dứt lời, người trong lòng im lặng một lát, Lê Tiện Nam nhìn xuống, thấy Diệp Phi ngước mắt nhìn anh, mắt hạnh trong trẻo, xinh đẹp, mới hơn hai mươi tuổi, tràn ngập hơi ấm từ ánh đèn đầu giường, bất chợt làm trái tim anh mềm mại.

“Em không muốn.” Diệp Phi nói, “Anh không cần phải làm chuyện này vì em, giống như mấy ngày trước anh nói, đừng làm chuyện này vì em, nếu anh thật sự muốn, đến lúc đó nhờ anh giảm giá cho em là được.”

Lê Tiện Nam cười, đưa ngón tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đường nét sau lưng cô, mềm mại, còn có hõm eo quyến rũ.

“Được rồi.” Lê Tiện Nam trả lời.

Cuộc đối thoại này không có tiến triển —— nếu nói tiếp sẽ mất vui.

Cô chưa từng trả lời câu hỏi “Em có dự định gì”, giống như trả lời quá rõ ràng, chuyện sẽ tiến triển theo một chiều hướng khác.

Lê Tiện Nam không hỏi nữa, những chuyện trông dễ dàng thường rất nặng nề.

Hoặc có lẽ anh chỉ cần dứt khoát hỏi cô “Yêu không”, cũng có thể trả lời một câu vừa tệ bạc vừa tự phụ, “Tình yêu chỉ quan trọng khi yêu”, nhưng Lê Tiện Nam không muốn lừa gạt cô.

Nhìn vào đôi mắt trong trẻo đó, Lê Tiện Nam cảm giác trái tim nặng nề —— là vì mọi chuyện tiến triển ngoài tầm kiểm soát.

Diệp Phi sắp ngủ say rồi.

Cũng đúng lúc này, Lê Tiện Nam đột ngột nhúc nhích, anh ghé đến gần, lần này không hỏi ý kiến của cô, chỉ bất chợt hôn cô.

Hàng mi của Diệp Phi run rẩy, vì mệt mỏi, mọi giác quan của cô đã trở nên cứng đờ, chiếc giường mềm mại, vì anh đến gần, cô gần như mắc kẹt trong sự mềm mại này.

Răng môi dây dưa, mãnh liệt ban đầu đều hóa thành lưu luyến về sau, bàn tay mạnh mẽ ấm áp vòng qua eo cô, bóng đêm xua tan nỗi e thẹn, ánh đèn mờ mịt biến dịu dàng thành dục vọng.

Lê Tiện Nam nhìn cô giữa ánh đèn u ám, hôn nhau thân mật như vậy giống như là có tiến có lùi, chưa nói lời yêu, cũng không hề hứa hẹn —— chắc chắn là có loại tình cảm hoàn toàn dựa vào bản năng, ai biết người nào sẽ khăng khăng cố chấp?

“Phi Phi, đừng cái gì cũng không bằng lòng, làm anh cảm giác như anh đối xử không tốt với em.” Lê Tiện Nam nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, vén tóc dài sau lưng cô, gương mặt và đôi mắt này, làm thế giới lạnh lẽo của anh xuất hiện một đóa hoa hồng của sự nuông chiều.

Diệp Phi nằm trên gối nhìn anh, khó lòng nhìn thấy anh đã rũ bỏ một chút sự lạnh lẽo, làn da anh dưới lớp đồ ngủ nóng lên, bàn tay chạm qua eo cô cũng nóng.

Lạnh lẽo, kiềm chế, mong manh, chống cự, hòa lẫn với nhau thành khao khát.

Nhưng anh rất có chừng mực, đối xử với cô rất tốt.

Diệp Phi đắm chìm trong đôi mắt thâm tình của anh, lạc lối một hồi lâu, đường nét từ cằm đến cổ anh, môi mỏng khẽ chuyển động, đôi mắt như bể sâu.

“Lê Tiện Nam, anh buồn ngủ chưa?” Diệp Phi không trả lời anh, nhẹ nhàng đưa tay ra, tựa như đang góp nhặt dũng khí, eo của anh gọn gàng ấm áp, cô nhắm mắt, “Tại sao em không đòi hỏi cái gì, em cảm thấy mình không xứng, em lạnh nhạt với anh, chỉnh sửa bản thảo mấy ngày liền, để một mình anh bên em. Thời gian của anh là vàng là bạc.”

Xem đi.

Không có câu trả lời.

Diệp Phi tựa vào người anh, cơ thể mềm mại áp chặt vào lòng anh, giống như hai thân thể lạnh lẽo đang sưởi ấm cho nhau.

Lê Tiện Nam không nói gì, nhưng lâu thật lâu cũng không thể ngủ.

Tại sao Diệp Phi lại không giống bọn họ?

Cô mở mắt, thì thầm: “Lê Tiện Nam, anh có để ý điều gì không?”

“Điều gì?” Lê Tiện Nam nghiêng đầu nhìn cô.

Diệp Phi cười, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười, khiến anh không cách nào dời mắt, tựa như cô nói ra chuyện vui: “Hình như ba ngày rồi em không dùng nút bịt tai.”

“Bác sĩ Lê, hình như ở bên cạnh anh rất có ích.”

Lê Tiện Nam không nhịn được cười, vươn tay ôm cô: “Em nói gì cũng đúng.”

“Ở bên anh giúp trị thói quen phụ thuộc vào nút bịt tai của em.” Diệp Phi tựa cằm bên người anh, nhỏ giọng thì thầm.

Lê Tiện Nam cũng lơ đãng nghĩ ngợi ——

Thật ra mấy ngày nay, anh vẫn tỉnh giấc rất sớm, nhưng Diệp Phi dựa vào anh mà ngủ, mấy ngày gần đây cũng ngủ không đủ giấc, cho nên anh không muốn thức dậy uống nước đá lạnh, làm cô thức giấc, khi anh không ngủ được, ôm cô trong vòng tay, cảm thấy rất yên lòng.

Diệp Phi buồn ngủ, nhưng nhịp tim hỗn loạn, lúc ngẩng đầu, cô vô tình chạm vào cằm của Lê Tiện Nam, anh cũng mở mắt nhìn cô.

Hai người họ nhìn nhau trong bóng tối, thật lòng mà nói, anh không cảm thấy mình đối xử không tốt với cô, nhưng cô cảm thấy cô đã kéo anh vào khói lửa nhân gian, xem thường nhau, bằng lòng chìm đắm.

Thế giới của cô quá khổ sở, là hơi ấm của anh mang lại hy vọng cho cô, đời người rất ngắn, mà trong mắt anh, anh đã có thể yêu thế gian này lần nữa.

“Sao thế?” Lê Tiện Nam hỏi, thanh âm vẫn ấm áp.

Trước đây Diệp Phi chưa từng chủ động —— cô đột ngột ghé đến gần, hôn lên môi anh rất nhẹ.

“Anh biết không, Lê Tiện Nam, em cũng hy vọng khi em ở bên anh, anh có thể hạnh phúc hơn, gió sẽ ngừng thổi, tuyết sẽ tan, có thể em chỉ xuất hiện trong vài trang của cuộc đời anh.” Diệp Phi bình tĩnh nhìn anh, “Em chỉ biết đêm nay ở bên cạnh anh, em sẽ ngủ ngon.”

Diệp Phi làm anh rất khó lòng nhìn thấy, nhìn thấy cô say mê chìm đắm, nhưng cũng giữ vững lý trí.

Lê Tiện Nam hít một hơi, mùi sữa tắm hương dâu ngọt ngào của cô hòa quyện giao thoa với hơi thở của anh, làm anh cảm thấy thật hoang đường.

Cô sạch sẽ, thuần khiết, còn lý trí, tỉnh táo. Không nói lời ngon ngọt, chỉ vì một nụ hôn lưu luyến, anh bằng lòng đợi thật lâu cho bão táp mưa rào dừng lại.

Anh làm mọi việc rất có chừng mực, tỉnh táo, lý trí, như thắp hương trong chùa, một bên lãng phí, chán ghét tình yêu, một bên lại nguyện cầu trong làn khói, cô thật sự xuất hiện, anh muốn có qua có lại, nhưng cô từ chối, vận may của anh không tốt, nhưng cũng muốn làm như lời cô nói —— dành hết vận may cho cô.

Sau đó, không ai nhắc đến những chuyện này, Diệp Phi bận rộn công việc, Lê Tiện Nam đến đón cô tan làm, còn có mấy đêm Lê Tiện Nam hỏi cô, hay là trả phòng ở hẻm Hòe Tam đi, sau đó chuyển đến đây.

Diệp Phi lắc đầu, nói: “Em không thể ở đây mãi được, chỉ là mấy ngày này, bà Triệu chưa quay về…”

Lê Tiện Nam không hỏi nữa, chỉ cười, nói: “Vậy anh hy vọng bà ấy về trễ một chút, để em ngủ ngon hơn. Phi Phi, em nên trả tiền điều trị cho anh đi.”

Lúc nói chuyện này, Lê Tiện Nam ngồi bên hồ cá trong sân, chân dài bắt chéo, ném thức ăn xuống hồ cá, một bầy cá koi lao đến giành giật.

Xung quanh tràn ngập tiếng bọt nước.

Diệp Phi ngồi bên cạnh nhìn anh, cả người anh đắm chìm trong ánh trăng cô độc, ánh mắt của anh biến thời gian thành một dải ngân hà.

Ngọn sóng trong lòng cô cũng kéo dài vô tận.

Tình yêu vốn là một chuyện rất khó hiểu, cô nghĩ, nhất định không được quá tỉnh táo, nếu quá tỉnh táo, làm sao bắt được ánh trăng?

Diệp Phi đã đưa bản thảo cho chủ biên Hoàng Linh —— vì thay đổi quá nhiều, Hoàng Linh phải đọc lại trước khi nộp cho nhà xuất bản.

Không khí trong công ty tại thời điểm đó —— nói chính xác hơn là, không khí trong tổ của Diệp Phi hơi căng thẳng.

Mễ Lị tranh thủ giờ nghỉ, đến gần nói nhỏ với Diệp Phi: “Hoàng nữ sĩ bị Tây Mạn từ chối ký hợp đồng, tổ của chúng ta nổi tiếng keo kiệt, Hoàng nữ sĩ ra giá tiền thù lao ngút trời, tận hai trăm ngàn, vậy mà vẫn bị từ chối, trong tay chúng ta bây giờ chỉ còn mấy bản thảo cũ góp nhặt được, không còn sách nào mới —— đành phải trông cậy vào mấy tổ tiểu thuyết khác.”

Thật ra, Văn hóa Ngày Đêm là một công ty văn học nổi tiếng ở Trung Quốc, khi đó Diệp Phi đến đây xin việc, đầu tiên chắc chắn là vì cô yêu thích văn học, thứ hai là khi đến xin việc, công ty không có bộ phận nhân sự, là Hoàng Linh đích thân phỏng vấn cô.

Hoàng Linh được xem là một chủ biên có tiếng tăm trong ngành, đã cho ra mắt một số tác giả nổi tiếng, năm 2013, tiểu thuyết thanh xuân trên đà phát triển, Lộc Phát Đạt là một trong số đó, sau khi xuất bản một quyển tiểu thuyết yêu thầm, quyển tiểu thuyết đó cũng trở thành một cú hích, nhưng chất lượng các tác phẩm sau này lại không tốt lắm.

Chỉ đến khi Diệp Phi vào đây, mới phát hiện bút danh Lộc Phan Đạt đã trở thành công cụ kiếm tiền cho công ty, họ mua bản thảo giá rẻ, sau đó xuất bản dưới bút danh này.

Trước mặt mọi người, Hoàng Linh là một chủ biên rất có tinh thần văn nghệ, yêu đời, nhưng sau hậu trường, cô ấy giống hệt như một nhà tư bản nồng nặc mùi tiền, thường xuyên khiển trách biên tập viên, còn bắt họ tăng ca đến mười một, mười hai giờ đêm, không ký hợp đồng mua những bản thảo chất lượng, nói tác giả đó không nổi tiếng, lại đi mua mấy bản thảo thương mại, sau đó nhét bút danh của công ty vào.

Chỉ có điều, những quyển sách mà Hoàng Linh từ chối, được công ty khác xuất bản, lượng tiêu thụ cao, Hoàng Linh trách họ không biết khuyên nhủ.

Nói không hụt hẫng, không chới với, là nói dối.

Diệp Phi cũng hơi cô đơn, cô đã thực tập được mấy tháng, nhưng chưa làm được quyển sách nào, những quyển sách cô thích đều bị Hoàng Linh từ chối, lại phải sửa tới sửa lui phần cuối một quyển sách không ra hồn.

Cũng vào hôm đó, Hoàng Linh gọi Diệp Phi vào văn phòng.

Tâm trạng của Hoàng Linh rất tốt, cô ấy bảo Diệp Phi ngồi xuống, rót cho cô một ly nước ép, hỏi thăm sức khỏe của cô: “Phi Phi, dạo này tăng ca, tôi cũng không làm gì được, cô phải hiểu cho công ty, văn học thanh xuân bây giờ rất khó làm.”

Diệp Phi gật đầu, Hoàng Linh khen ngợi: “Tôi nghĩ bản thảo mà cô đã sửa cũng tương đối tốt, nhưng đây là lần đầu tiên cô viết bản thảo phải không? Vẫn còn hơi non tay, tôi đã từng hướng dẫn rất nhiều tác giả nổi tiếng, có thể cho cô một vài gợi ý, đúng lúc công ty chúng ta đang nghĩ một bút danh thương hiệu mới, Văn hóa Ngày Đêm vẫn có sức ảnh hưởng, thế này, hay là cô về suy nghĩ thử xem, sau đó chúng ta trao đổi?”

Ngày đó Lê Tiện Nam đến đón cô, thấy tâm tư của cô nặng nề, anh vừa lái xe đưa cô đi ăn tối, vừa hỏi cô.

Nghe Diệp Phi kể xong, Lê Tiện Nam cười, nói: “Anh sẽ không phán xét công việc của em nữa đâu, trước đây anh cũng không hỏi về danh tiếng của nơi này, hay là em suy nghĩ thử xem, em thích ngành này hay thích công ty này?”

Ngày đó, Lê Tiện Nam mang một ly latte nóng cho cô, latte không đắng, chỉ ấm, cô cầm ly, lòng bàn tay cũng được sưởi ấm.

Diệp Phi cầm ly cà phê, quay đầu nhìn Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam phát hiện ra, cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, bình tĩnh.

“Cuối tuần này em có rảnh không?” Lê Tiện Nam hỏi cô.

“Dạ có, thứ bảy em không phải tăng ca.” Diệp Phi hỏi, “Sao vậy anh?”

“Đưa em đến một nơi.”
Bình Luận (0)
Comment