Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 11

Sau Tết năm đó, Diệp Phi bắt đầu đi theo Lê Tiện Nam.

Hai từ “đi theo” này cũng rất ý nhị, anh đi đến nơi nào đều sẽ hỏi ý kiến của cô, nếu cô rảnh rỗi, anh sẽ đến đón cô, nếu cô không rảnh rỗi, buổi tối anh sẽ gọi điện thoại, nhắn tin với cô.

Đây là mối quan hệ tình nhân hay là gì khác, Diệp Phi cũng chưa từng đòi hỏi một đáp án tiêu chuẩn.

Sau Tết, Diệp Phi bận rộn, một mặt nộp khóa luận, một mặt phải vội vàng thực hiện quy trình hoàn tất một quyển sách tại đơn vị thực tập, Diệp Phi gấp gáp như con quay.

Có mấy lần Lê Tiện Nam không gọi, mười một giờ đêm cô xong việc, có một chiếc xe đen đã đỗ dưới lầu.

Bà Triệu vẫn ở trên núi chưa về, Diệp Phi đã thấy chiếc Bentley vào hẻm mấy lần, hơi lo lắng, nhất là khi luôn có mấy người đàn ông đứng bên ngoài chiếc xe nói chuyện điện thoại, trong đầu Diệp Phi đã tưởng tượng ra bao nhiêu tình tiết như trong tiểu thuyết và phim ảnh, buổi sáng quay về, cô hỏi bà cụ nhà bên, nhưng bà cụ nhiều lời bây giờ cũng kín như bưng.

Diệp Phi không hỏi nữa, lại theo Lê Tiện Nam về Tây Giao Đàn Cung mấy lần.

Căn nhà ở Tây Giao Đàn Cung còn trống trải hơn phòng khách sạn ngày đó, trong nhà cũng không có nước ấm, tủ lạnh chỉ được dùng để trữ nước đá, Lê Tiện Nam gọi thức ăn cho cô, Diệp Phi cũng không quấy rầy anh, chỉ ôm máy tính ngồi trong phòng khách đọc lại bản thảo.

Cô không biết Lê Tiện Nam bận việc gì —— cô biết rất ít chuyện về anh, chỉ là những người như anh, từ khi sinh ra đã ở trên đỉnh cao.

Lê Tiện Nam ngồi ngoài sân hiên, thong thả gác chân lên bàn kính thấp.

Anh hờ hững lắng nghe La Thịnh sắp xếp mọi việc —— La Thịnh là thư ký của ba anh.

La Thịnh liệt kê từng việc, từng việc, cũng phát hiện ra Lê Tiện Nam lơ đãng, cho nên anh ta nói: “Vậy chúng tôi sẽ gửi email cho cậu, sắp xếp thời gian xong, tôi sẽ liệt kê theo thứ tự cho cậu.”

—— Thật sự là một thư ký trung thành, chuyên nghiệp.

Lê Tiện Nam không trả lời, anh ném điện thoại lên bàn, cầm ly nước, viên đá chạm vào thành ly, phát ra âm thanh giòn tan.

“Mấy ngày nay Lê tổng tham dự một sự kiện ở nước ngoài, có mấy tài liệu và lễ ký kết cần cậu…”

Lê Tiện Nam tựa lên ghế mây, một tay chống trán.

“Ngoài chuyện này, ba tháng nữa sẽ có tiệc gia đình, Lê tổng bảo tôi nhắc cậu đừng quên dành thời gian quay về…”

La Thịnh không khác nào đã đọc qua bản thảo từ trước, máy móc nói từng lời.

“Nếu như tôi không có thời gian thì sao?” Lê Tiện Nam thong thả chế nhạo.

“Lê tổng nói nếu cậu không quay về, ông ấy sẽ bảo phu nhân gọi cho cậu một ngày trước bữa tiệc để nói chuyện, ngày đó cậu không được đi với con trai của Triệu tổng, gây rắc rối rồi bị đồn đại linh tinh, phải bảo Kha Kỳ gửi lịch trình ngày hôm đó cho tôi.”

Lê Tiện Nam cảm thấy thật thú vị.

“Tôi là con ông ấy, hay là cấp dưới của ông ấy?”

“…” La Thịnh không nghĩ Lê Tiện Nam sẽ hỏi một câu như vậy, lấy im lặng làm câu trả lời.

Anh liếc mắt qua cửa kính.

Diệp Phi vẫn ngồi trên sofa, gõ gõ gì đó trên máy tính, Lê Tiện Nam uống một ngụm rượu, đá lạnh thấm đến xương tủy, dòng suy nghĩ của anh tan biến.

Hôm nay Diệp Phi cũng vừa tan ca, anh đợi dưới lầu công ty cô hai, ba tiếng đồng hồ —— Triệu Tây Mi còn chế nhạo anh, nói, cái gì, cải tà quy chính, đợi người ta lâu như vậy.

Lê Tiện Nam lười biếng mỉm cười, anh có lúc nào là tà chứ?

Triệu Tây Mi vỗ tay trong điện thoại: “Đừng nói với anh trai em chuyện em đi đâu, em sẽ giữ bí mật cho anh.”

Lê Tiện Nam nhìn Diệp Phi bên trong, La Thịnh cũng báo cáo xong, sợ anh hỏi lại, anh ta cúp máy ngay, giây tiếp theo, một email hiện lên.

Anh không thèm xem, ánh mắt dán vào Diệp Phi bên trong, hôm nay Diệp Phi mặc áo len xanh xám, vạt áo hơi rộng, một phần vạt áo nhét vào lưng quần jean, chừa lại vòng eo mềm mại thanh mảnh.

Đột nhiên Lê Tiện Nam nghĩ —— anh đợi dưới lầu công ty cô hai, ba tiếng đồng hồ, có lẽ chính là chờ đến khoảnh khắc này, nhìn thấy cô ngồi đó, không hiểu sao anh lại thấy yên lòng.

Diệp Phi không ăn tối, trong phòng khách có một quả táo, cô cầm vào nhà bếp rửa qua, nước cũng lạnh, Diệp Phi chỉ rửa táo, bàn tay cũng lạnh buốt.

Cô vừa xoay người lại, Lê Tiện Nam từ bên ngoài đi vào, còn mang theo hơi lạnh, thấy bàn tay của Diệp Phi ửng đỏ, anh đưa tay tắt vòi nước, cầm tay cô trong lòng bàn tay mình: “Sao lạnh thế?”

“Nước lạnh quá.”

Diệp Phi muốn rút ra, nhưng Lê Tiện Nam không buông, anh đặt quả táo lên bàn, đầu ngón tay của anh cũng hơi lạnh, anh cứ bao bọc bàn tay cô, xoa xoa, Diệp Phi cười, nói: “Cũng nên uống nước ấm đi, trong tủ lạnh của anh có nhiều nước đá quá.”

“Bình thường anh chỉ về đây ngủ thôi.” Lê Tiện Nam nói, “Còn cho cá ăn nữa.”

“Có phải mấy con cá đó rất khó chăm không anh?” Diệp Phi chỉ nhớ hồi còn nhỏ, Diệp Đồng từng nuôi cá vàng, nhưng được mấy ngày đã chết, có người nói nước không tốt, chuyển tới chuyển lui nhiều lần, cá không sống nổi.

“Cũng không có gì.” Lê Tiện Nam cầm tay cô, nắm chặt, cuối cùng tay cô cũng được sưởi ấm, “Không có nước ấm, tay anh cũng không sao mà.”

Đúng lúc thức ăn khuya được giao đến, Diệp Phi nói: “Anh ăn trước đi, em còn sửa lại bản thảo một chút.”

“Phiền phức vậy sao?” Lê Tiện Nam vừa mang thức ăn vào, thấy Diệp Phi lại ngồi ôm máy tính, bắt đầu làm việc.

Thật ra nói xong lời này, cô mới cảm thấy không hay —— đã hơn mười hai giờ, Lê Tiện Nam đi đón cô, chắc chắn không muốn nhìn cô vùi đầu bận rộn những việc này.

Lê Tiện Nam đặt thức ăn khuya lên bàn trà, nói: “Em cứ sửa đi.”

“Dạ.” Diệp Phi nhìn sang, thấy hộp thức ăn tràn ngập hải sản, được chế biến công phu, “Chỉ là chất lượng của bản thảo không tốt, nhà xuất bản gửi lại, đã sửa rất nhiều.”

“Tác giả đâu rồi?” Lê Tiện Nam nhìn màn hình, văn bản chi chít chữ, trong túi xách của cô còn có một xấp giấy tờ, vài chỗ bị bôi đỏ.

Diệp Phi nói: “Đây là bản thảo thương mại, bản thảo được mua đứt, sau đó sẽ được xuất bản dưới tên của một tác giả nổi tiếng hơn.”

Lê Tiện Nam gật đầu, đeo găng tay, lột vỏ tôm.

Diệp Phi cảm thấy ngồi đây nói về công việc với anh cũng hơi kỳ lạ… Mỗi tháng cô chỉ kiếm được một ít tiền, vậy mà lại nói với anh mấy chuyện linh tinh nhỏ nhặt trong công việc.

“Em có thích công việc này không?”

“Cũng được, chỉ là… ừm, em tốt nghiệp ngành văn học, sau này làm kế toán hay nghề khác thì không phù hợp với chuyên ngành.”

“Em có vui với công việc này không?”

“Công việc này không giống với suy nghĩ của em, lãnh đạo lại không kiên định.” Diệp Phi thật thà trả lời, “Nhưng em thấy cũng được, dù sao thì cũng không có công việc nào hoàn hảo.”

“Lãnh đạo không kiên định, mỗi ngày đều bắt em tăng ca đến mười một giờ.” Lê Tiện Nam cười, “Dù sao em cũng tốt nghiệp đại học Yến Kinh, đừng đánh giá thấp bản thân mình, nói về công việc —— em đã từng nghe qua câu này chưa?”

Bàn tay của Diệp Phi dừng lại trên bàn phím, cô quay đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam đeo bao tay lột tôm, đó là một đôi tay sống trong nhung lụa, đường nét thon dài, gợi cảm, trắng trẻo, mỗi lần nhìn ngắm, Diệp Phi luôn cảm thấy đôi tay này thật hợp với một chiếc đồng hồ xa xỉ hay một chiếc bút máy được chế tác độc quyền.

Anh rũ mắt, dáng vẻ lạnh lùng lại trở nên ấm áp.

Cô nhớ cách đây không lâu, Triệu Tây Mi đã nói —— anh ấy thích tất cả, anh ấy lãnh đạm với tất cả.

Nhưng cô luôn cảm thấy đó không hoàn toàn là sự thật, sự lãnh đạm đó chỉ là vẻ bề ngoài, chưa có người nào bước vào thế giới của anh.

Anh thích tất cả, chẳng qua đó cũng chỉ là gia giáo và chừng mực của anh, những điều anh thích, thật sự rất ít.

“Câu gì?”

“Động cây thì chết, động người thì sống (*). Cuộc sống đã khó khăn, em phải lựa chọn, dù sao cũng phải tìm được công việc làm em thư thái và hạnh phúc thì mới vượt qua được.” Lê Tiện Nam lột một con tôm, đưa đến miệng cô, “Mở miệng ra.”

(*) Hán Việt là “Thụ na tử, nhân na hoạt”, ý nói cây dựa vào rễ, nếu di chuyển thì cây sẽ chết, nhưng con người phải linh hoạt, thích ứng với thời đại mới có thể phát triển.

Đột nhiên Diệp Phi cảm thấy, hình như mình là ngoại lệ.

Hai tiếng “ngoại lệ”, dường như có hơi ấm riêng.

“Còn anh thì sao, nuôi cá có làm anh thư thái và hạnh phúc không?” Diệp Phi thật thà lên tiếng.

“Nuôi cá chỉ là một cách giết thời gian, nếu nói đến hạnh phúc, cá không làm anh hạnh phúc bằng em.”

Lê Tiện Nam cười khẽ, lột thêm một con tôm, vừa nói vừa đưa lên miệng cô, thanh âm của anh ấm áp, không hiểu tại sao khoang mũi của Diệp Phi chua xót.

Ngày đó, Diệp Phi thức khuya để sửa hết nửa sau của bản thảo, Lê Tiện Nam ở bên cạnh cô, có lẽ sau đó anh cũng buồn ngủ, nhưng anh không nói gì, cũng không quấy rầy cô.

Sau khi Diệp Phi xong việc, cô cảm thấy hơi áy náy.

Lê Tiện Nam hối thúc cô đi rửa mặt, Diệp Phi do dự một lát —— trong nhà anh không có quần áo và giày dép của phụ nữ, sau ngày hôm đó Diệp Phi đến nơi này, trong nhà treo bao nhiêu đồ ngủ nữ, không ai biết cô dùng sửa rữa mặt gì, Lê Tiện Nam nhờ người mua gần hết các loại sửa rữa mặt hương dâu trên thị trường.

Sau đó Diệp Phi đến, phát hiện những thứ này, cảm thấy thật kỳ diệu.

Thật ra, hai người họ cũng không nói rõ chuyện này, nhưng anh nuông chiều cô vô bờ.

Diệp Phi do dự mãi, đồ ngủ của cô là áo tay dài và quần dài, cô gõ cửa phòng Lê Tiện Nam

Anh không nói cô phải ngủ ở đâu, cô có thể tự chọn phòng ngủ cho khách.

Lê Tiện Nam chưa ngủ, anh đang tựa vào giường hút thuốc, điện thoại bên cạnh phát ra tiếng hát, rất nhẹ nhàng, giữa làn khói mờ ảo, góc mặt và đường nét của anh trở nên thâm trầm, lạnh lẽo.

Diệp Phi đứng bên cửa, nhìn thấy cô, anh mỉm cười, đôi mắt cong cong, dáng vẻ thờ ơ cũng biến mất.

Lê Tiện Nam không hỏi gì, chỉ đưa tay vỗ vỗ lên mặt chăn bên phải, Diệp Phi ngoan ngoãn đến gần, ôm chăn nằm xuống: “Sao anh chưa ngủ, anh đang nghe gì thế?”

“Kịch Hoàng Mai, không có gì.” Lê Tiện Nam dập điếu thuốc, căn phòng rất yên tĩnh, anh dụi điếu thuốc, hỏi cô, “Có khó chịu không?”

“Không khó chịu, rất thơm.”

Diệp Phi nằm cạnh anh, mở mắt nhìn anh, còn cố tình hít hít, không hiểu tại sao, thuốc lá này lại có mùi thuốc Bắc đắng đắng nhàn nhạt.

Không biết tại sao, trên người anh luôn có mùi rất thơm, là mùi thơm gợi cảm, lạnh lẽo.

Lê Tiện Nam cười, đưa tay tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, một bên giường có động tĩnh, Lê Tiện Nam nhích đến gần —— đầu tiên là vòng tay qua eo cô, đồ ngủ bằng lụa mỏng dính vào eo cô, hơi lạnh trên lòng bàn tay của anh cũng dần dần tan chảy.

Giữa màn đêm tĩnh mịch, hơi thở của anh mơn man trên gáy cô, nhạy cảm, trêu chọc, Diệp Phi cảm thấy có một thời khắc thế này —— thể xác và linh hồn của cô chia làm hai nửa, một nửa chìm vào bản năng, nửa kia đang tỉnh táo nhắc nhở bản thân.

Lê Tiện Nam không hỏi gì, chỉ vòng tay qua eo cô, sau đó lại tìm bàn tay cô, luồn lòng bàn tay ấm áp vào kẽ ngón tay cô, nhẹ nhàng đan vào.

Trái tim của Diệp Phi đập như sấm rền.

“Sáng mai mấy giờ dậy?”

“Bảy giờ.” Thanh âm khô khốc —— biết anh là đầm lầy, nhưng vẫn không thể không sa vào.

Đều là người lớn, chắc chắn sẽ hiểu một số quy tắc.

Ngón tay của Lê Tiện Nam không ngoan ngoãn lắm, anh cầm tay cô, lắc lắc: “Nghĩ gì thế?”

Giọng nói nhàn nhã, phá tan suy nghĩ mông lung của Diệp Phi.

“Anh…” Diệp Phi cực kỳ bối rối, cũng may đã là đêm muộn.

Lê Tiện Nam cười khẽ, cả người cô hơi căng thẳng, anh nắm tay cô như vậy, cô không dám nhúc nhích, anh lại không nghĩ như vậy.

“Phi Phi.” Giọng nói của anh vang lên bên tai, tựa như màn đêm lưu luyến, “Em xem anh là gì?”

“Không có…”

“Anh cho em cơ hội từ từ tìm hiểu anh, nếu có một ngày em cảm thấy không vui, em vẫn có thể do dự đắn đo.” Lê Tiện Nam nắm lấy đầu ngón tay cô, tay cô hơi lạnh, được anh nắm lấy, từng tấc, từng tấc lại ấm lên, thanh âm của anh còn dịu dàng hơn đêm dài, “Được không?”

Giọng nói buồn ngủ, tựa như lời thì thầm trìu mến của tình nhân, bao bọc thế giới của cô bằng một lớp sương mù ẩm ướt và triền miên.

Một bên là sự rung động hồn nhiên mà mãnh liệt của cô, một bên là thế giới lạnh lẽo mà tỉnh táo.

Cô phải bằng lòng.

Là bằng lòng chìm vào đêm khuya dịu dàng này.

Diệp Phi nhích sát vào anh, Lê Tiện Nam vòng tay qua eo cô, giữ cô bên mình.

“Lê Tiện Nam, có phải anh không hạnh phúc không?” Diệp Phi thấp giọng hỏi.

Lê Tiện Nam nhắm mắt, đường nét gương mặt anh rất sâu, rất rõ ràng giữa màn đêm.

“Cuộc sống không dễ dàng, nhân gian trăm vị, mọi người đều có đắng cay ngọt bùi của riêng mình, em tuyệt đối đừng ở bên cạnh anh để làm anh vui lòng.” Lê Tiện Nam mệt mỏi mở mắt, nghiêng đầu nhìn Diệp Phi.

Giữa đêm tối, tóc dài của Diệp Phi buông xõa, cô đưa mắt nhìn anh, không che giấu được cảm xúc nào, anh phát hiện —— cô nói cái gì, anh cũng bằng lòng lắng nghe.

Nói về khóa luận nhàm chán, nói về lãnh đạo không kiên định, nói cái gì cũng được, không làm gì cũng được.

“Gặp được em, cũng coi như hạnh phúc rồi.” Lê Tiện Nam xoay người ôm cô, eo nhỏ thanh mảnh, mềm mại lại ấm áp.

Anh có ý đồ xấu, lúc mở mắt, cũng vì buồn ngủ, mắt hai mí của anh trở nên thâm sâu, lúc cười lên, lại quyến rũ mê người, làm người ta tan chảy trong đêm tối, anh vòng tay qua eo cô, véo véo mấy cái, giọng nói chan chứa ý cười: “Anh vừa hút thuốc, có được hôn chúc ngủ ngon không?”
Bình Luận (0)
Comment