Diệp Phi chưa kịp trả lời, có tiếng gõ cửa vang lên, gõ một lần, giống như thói quen thường tình, giây tiếp theo, cánh cửa bị đẩy mở.
“Anh Nam, tôi mượn xe anh một chút…”
Giọng nói của Triệu Tây Chính vô cùng bình thản, còn hơi lạnh lẽo, anh ta đẩy cửa, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này, Diệp Phi kéo vạt áo xuống, nói sẽ đi lấy một ly nước cho anh ta, không đợi anh ta trả lời, cô đã chạy vào bếp.
Lê Tiện Nam lấy chìa khóa xe trong túi, ném qua.
Triệu Tây Chính nháy mắt ra hiệu: “Anh Nam thích kiểu này à?”
Lê Tiện Nam liếc anh ta, bình tĩnh hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Không, không, không.” Triệu Tây Chính cầm lấy chìa khóa, anh ta vừa tỉnh rượu, còn đau đầu, thấy ibuprofen trên bàn, lại bước qua, mở ra, lấy một viên, tiện tay lấy chai nước trên bàn để uống thuốc, bóng gió nói, “Đừng nghiêm túc quá.”
Thật ra cũng chỉ là trạm dừng chân ngắn ngủi, dù sao anh ta cũng đã nghe nói, chú Lê ở bên kia đã sắp xếp mọi việc cho anh, dạo trước còn nghe nói đã sắp xếp cho anh gặp mấy cô gái trẻ, nhưng Lê Tiện Nam không đi, vẫn đi chơi với họ, đánh bài, uống rượu như thường lệ.
Lê Tiện Nam hơn anh ta mấy tuổi, là người trầm ổn nhất trong nhóm của họ, có lẽ anh không quá để tâm đến tình yêu, Triệu Tây Chính nghĩ Diệp Phi cũng không phải ngoại lệ.
Lê Tiện Nam cũng không buồn để ý đến anh ta, Triệu Tây Chính nói: “Tôi phải đi Thừa Đức, có lẽ mấy ngày nữa mới quay lại, giúp tôi để mắt đến Triệu Tây Mi, đừng để nó ra ngoài quậy phá.”
“Còn chưa chia tay à?”
“Chia tay cái quái gì, nhà họ Triệu có một đứa con gái não yêu đương, nhất định phải ở bên cái tên kia.” Triệu Tây Chính bực bội vuốt tóc, “Tôi đi đây.”
Lê Tiện Nam gật đầu, cuối cùng căn phòng cũng quay về trạng thái yên tĩnh, lâu thật lâu cũng chưa thấy Diệp Phi rót nước, lúc anh bước đến, Diệp Phi đang đứng cạnh ấm điện, hình như đang ngây người.
Nước sôi ùng ục, Diệp Phi cầm ly nước, rót nước ấm, lúc quay đầu lại, cô nhìn thấy một bóng dáng tựa lên cửa, cô đưa ly nước cho anh, gương mặt vẫn ửng đỏ.
Thật ra Lê Tiện Nam hơi phiền muộn vì Triệu Tây Chính nói “Đừng nghiêm túc quá”, giống như anh ta đã đoán định được chuyện gì sẽ xảy ra, anh ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng chưa châm lửa, điếu thuốc trong miệng bị lấy đi mất.
Lê Tiện Nam ngước mắt, Diệp Phi đưa nước: “Đừng hút thuốc nữa, uống ibuprofen rồi ngủ đi.”
Thanh âm thật êm tai, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ dịu dàng lướt qua trái tim, đánh thức những cảm xúc ẩn giấu bên trong.
Lê Tiện Nam bước về phía trước, anh cao hơn cô một cái đầu, cầm lấy ly nước, thong thả đặt lên chiếc bàn sau lưng, anh không định rời đi, Diệp Phi bị vây giữ giữa chiếc bàn và lồng ngực của anh, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, khi anh đến gần, trái tim cô loạn nhịp.
Lê Tiện Nam đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng đè ép, rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ, cô ngửi thấy mùi hương thơm mát quyến rũ trên người anh, bàn tay anh mạnh mẽ, chạm vào eo cô qua lớp áo len mỏng.
Tựa như uống ngụm rượu kia, bây giờ chưa nuốt xuống, rượu còn trong khoang miệng, vị cay theo sau hơi lạnh, khiến con người chìm đắm vào trạng thái chếnh choáng say mê.
Quỹ đạo cuộc sống bị phá vỡ.
Nhưng hình như cô không sợ, còn có cảm giác kích thích —— như thiếu nữ ngoan ngoãn bị trói buộc, nội tâm luôn ẩn giấu một sự nổi loạn.
Có lẽ chỉ là một tia lửa mà anh đã châm.
“Ở bên anh một lát đi.” Lê Tiện Nam ghé đến gần, thanh âm trầm thấp lướt qua vành tai cô, nhỏ giọng thì thầm, tựa như đang dỗ dành cô, “Có được không?”
Cuối cùng, anh còn nói thêm một câu, càng che càng lộ ——
“Không chạm vào em.”
Ban đầu Diệp Phi còn ngồi trên sofa cạnh giường, Lê Tiện Nam cười hỏi: “Em trông chừng người bệnh à?”
Diệp Phi xấu hổ: “Anh ngủ đi, lát nữa em vào phòng ngủ cho khách nghỉ ngơi.”
Lê Tiện Nam tắm rửa rất nhanh, mặc một bộ đồ ngủ màu đen, nhấc chăn, chiếc giường rất rộng, anh lên giường, vỗ vỗ: “Đến đây.”
—— Lẽ ra đó nên là một lời mời gọi mập mờ, nhưng giọng điệu của anh bình thản như vậy, không khác nào chỉ đang gọi cô.
Hẳn là Lê Tiện Nam cũng khó ngủ như cô, hơi thở của anh ổn định, nhưng mười phút sau, anh vẫn không ngủ được.
Diệp Phi nhìn thấy —— hôm nay cô ngủ đến tận chiều, bây giờ không thấy buồn ngủ, cô hỏi: “Có phải anh không quen giường không?”
“Một chút.” Lê Tiện Nam lấy một chiếc gối dựa, đặt sau lưng, sau đó ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi, một tờ giấy trắng sạch sẽ, đã bao nhiêu lần khiến anh kiềm chế, không khám phá, đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy gấp gáp như vậy.
Cô không chống cự, cũng không đến gần.
Dường như mọi điều cô muốn đều được viết trong mắt cô, anh không cho được, cô cũng không đòi, không nói.
“Về Tây Giao Đàn Cung với anh.” Lê Tiện Nam nhìn cô, ánh mắt thâm trầm như màn đêm, “Đi không?”
“Dạ đi.”
Đây là lần thứ hai Diệp Phi đến đây, Tây Giao Đàn Cung về đêm rất yên tĩnh, trống trải.
Lê Tiện Nam uống rượu, Kha Kỳ lái xe, gác cổng thấy anh mới cho vào, Lê Tiện Nam chỉ khoác một chiếc áo khoác bên ngoài đồ ngủ, nói: “Tây Giao Đàn Cung chỉ có khoảng hai mươi nhà, có lẽ cũng không mấy người ở đây.”
Tách biệt với khói lửa nhân gian.
Kha Kỳ tự giác đỗ xe trước cổng, Lê Tiện Nam đưa cô vào trong.
Trong sân tràn ngập tiểu cảnh, sân nhà ngăn nắp, có hồ nước nhân tạo, hai bên đều có cây xanh, phiến đá xanh nằm chính giữa hồ, đổ bóng xuống dòng nước.
Diệp Phi dừng lại, cúi người nhìn, trong nước có rất nhiều cá koi, màu vàng óng, màu đỏ sậm, cá koi mập mạp, cô nhớ lại bài cập nhật của Bồ Nhạc Sinh trên vòng bạn bè —— đến độ tuổi này, sở thích duy nhất là uống trà, trồng hoa, làm vườn, trước đây Bồ Nhạc Sinh muốn nuôi cá, có người nói cá koi tùy thuộc vào chất lượng, mấy trăm, mấy vạn, ngay cả mấy triệu tệ, loại nào cũng có.
Diệp Phi ngồi xổm xuống phiến đá xanh ngắm cá, hỏi anh: “Đây đều là cá koi sao anh?”
“Còn có mấy con cá rồng Hồng Long tuyệt đỉnh nữa.”
Lê Tiện Nam dừng bước, nhìn Diệp Phi ngồi xổm ở đó.
Nhà anh luôn luôn sáng đèn, bên ngoài có ánh trăng tĩnh lặng.
“Phi Phi.” Anh đứng đó nhìn cô, tựa như đang do dự, ánh mắt ôm trọn lấy cô, anh hỏi, “Không sợ anh là người xấu giống Triệu Tây Chính à?”
Diệp Phi đứng dậy, áo khoác len chạm vào phiến đá xanh, cô nhẹ nhàng vỗ áo, đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng nhìn anh, trấn tĩnh sự bồn chồn của anh đêm nay.
“Anh lại còn đưa em đến nơi này.”
Cô muốn tứ lạng bát thiên cân (*), nhưng không thể, trong cạm bẫy vô hình này, cô không phải đối thủ của anh.
(*) Bốn lạng địch ngàn cân, nghĩa là dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực.
Lê Tiện Nam quay đầu, đi đến bên cô, kéo cô đến gần, anh chỉ mặc đồ ngủ bên trong chiếc áo khoác, lòng bàn tay lạnh cóng, áo khoác của Diệp Phi cũng mở ra, anh đưa tay chạm vào eo cô, đầu ngón tay lạnh lẽo làm cô run rẩy.
Mặt nước bị gió làm cho gợn sóng.
Lê Tiện Nam cúi đầu, mũi chạm vào mũi cô, hơi thở của anh mơn man trên cánh môi cô, cô còn cảm thấy mùi hương của anh thật mê người.
Nhìn ngắm kỹ lưỡng, gương mặt của cô bé này trắng trẻo, mộc mạc, nhìn gần còn thấy không có chút son phấn nào, trên người có mùi hương trái cây nhàn nhạt.
Lê Tiện Nam đưa tay kia ra, bàn tay lạnh buốt chạm vào môi cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô, cánh môi hồng đào, cô rũ mắt, còn tình cờ chạm phải ánh mắt của anh.
“Muốn quay về không?” Giọng nói của anh khàn khàn, lại làm cho gió đêm ấm lên.
Diệp Phi lắc đầu.
Bàn tay anh hạ xuống cổ cô, hình như đang trìu mến vuốt ve nốt ruồi nhỏ xíu kia.
Diệp Phi rất ngứa, bàn tay lạnh cóng của anh được nhiệt độ cơ thể của cô sưởi ấm.
Lê Tiện Nam cúi đầu, dễ dàng hôn môi cô, tay kia đặt lên eo cô, áo len bị nhấc lên một chút, cho gió lạnh lùa vào, cô vô thức nhích đến gần anh.
Diệp Phi nghĩ thầm, ly rượu kia… rõ ràng cô chỉ uống một ngụm nhỏ thôi mà.
Sao lại có tác dụng mạnh như vậy, làm cô có cảm giác như chết đuối, mất trọng lực, dựa vào người anh như vớ được một tấm ván gỗ.
Bàn tay của Lê Tiện Nam giữ lấy eo cô, bàn tay lạnh lẽo, nhưng cô lại cảm thấy rất nóng, dần dần cô có cảm giác bàn tay của anh ấm lên.
Cá trong hồ chầm chậm bơi quanh, thỉnh thoảng lại có một con nhảy lên khỏi mặt nước, nước văng tung tóe.
Tiếng bọt nước cũng trở nên thật dịu dàng.
Bóng dáng của họ phản chiếu trên mặt nước, oxy trong cô cạn kiệt, chiếc bóng trong nước là thật, nhưng cô cảm thấy nụ hôn này không thật.
Đêm đông lạnh lẽo khiến người ta tỉnh táo, nhưng cô bằng lòng chìm đắm trong nụ hôn triền miên này.
Có thể cảm giác được sự khác biệt của nụ hôn này, tựa như mang theo tình yêu và dục vọng của người trưởng thành, cô nhắm mắt suy nghĩ, cô mới sống qua một phần năm cuộc đời, vẫn còn trẻ, rõ ràng sau này còn đến mấy chục năm nữa —— nhưng cô cũng chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ gặp một Lê Tiện Nam khác nữa.
Cũng chỉ có một Lê Tiện Nam.
Đó là giấc mộng tuổi hai mươi hai của cô, lý trí khiến cô tỉnh táo, nhưng bản năng khiến cô sa vào.
Đã biết, giống như Triệu Tây Chính nói —— đừng nghiêm túc quá.
Muốn yêu thì yêu một lần đi, chỉ khi yêu mới động lòng.
Cũng biết chuyện của họ rắc rối phức tạp, có lẽ say mê nhất thời cũng là quyết định dũng cảm nhất của cô từ xưa đến nay, mà tình cờ, Lê Tiện Nam cũng dịu dàng, dung túng cô như vậy.
Khi Lê Tiện Nam buông ra, gò má Diệp Phi nóng bừng.
“Sao anh lại nuôi nhiều cá thế?” Diệp Phi cố tình đổi đề tài, ngẩng đầu hỏi anh.
“Có lẽ là vì anh ghen tị với trí nhớ chỉ kéo dài bảy giây của loài cá.” Lê Tiện Nam cũng thuận miệng trả lời, vì chếnh choáng men rượu, ánh mắt anh trở nên thâm tình.
Bàn tay anh trượt xuống eo cô, cảm nhận bờ lưng thiếu nữ thẳng tắp, nhỏ nhắn.
Anh cong môi, thanh âm làm cô chìm đắm: “Người ta rất dễ lãng quên những ký ức, Phi Phi, anh sẽ không bao giờ quên đêm nay, em cũng nên nhớ lâu một chút.”
“…”
“Phi Phi, anh đã hỏi em ba lần rồi, sau này em sẽ không có cơ hội hối hận nữa.” Lê Tiện Nam nói, “Em muốn cái gì, anh đều có thể cho em, khi ở cạnh anh, em đừng nuối tiếc điều gì.”
Muốn cái gì đều có thể cho —— nhưng thật ra Diệp Phi cũng biết, đâu phải cái gì cũng có thể đòi hỏi được.
Đừng nuối tiếc điều gì, tựa như dung túng vô bờ.
“Trước đây anh cũng nói những lời này với người khác sao?” Thật ra Diệp Phi biết lời này không hay, nhưng cô không thể không hỏi.
“Làm gì có trước đây, ai cho em dũng khí hỏi anh có cam tâm nghe lời tạm biệt không?” Lúc Lê Tiện Nam cười lên, thanh âm mập mờ, anh cười, vuốt ve gáy cô, sau đó cúi đầu, kề môi bên vành tai cô, làm cô ngứa ngáy tê dại, anh thì thầm, “Tối qua đã nói với em, em không nhớ à?”
“Anh nói nhiều như vậy…”
“Kiếp trước yêu nhau, kiếp sau vừa gặp đã thân, anh không có năng lực làm hoàng đế đời trước, để đời này thích nhiều người đến vậy.” Lê Tiện Nam đưa ngón trỏ lướt qua khóe môi cô, “Em là người duy nhất ở bên cạnh anh, anh cũng hy vọng em sẽ ghi nhớ tuổi hai mươi hai của mình, và ghi nhớ Lê Tiện Nam trong tuổi hai mươi hai của em.”
Năm đó, Lê Tiện Nam ba mươi hai tuổi, cuộc đời cũng khuôn mẫu như cô, anh chán ghét hiện thực, chán ghét rất nhiều điều, rất nhiều người, trong lòng chỉ có một phần trăm hy vọng, đến ngày nọ, anh bắt gặp bóng dáng của cô giữa dòng người, cô thẳng thắn, sạch sẽ, anh cam tâm tình nguyện mang hết dũng khí và sự tự do để phá vỡ mọi ngoại lệ vì cô.