Khi đó, Tết được nghỉ bảy ngày, Diệp Phi đã có kế hoạch, Bồ Nhạc Sinh rà soát khóa luận cho cô, bảo cô quay lại sửa bài, cho nên Diệp Phi cũng quay lại một chuyến.
Có lẽ Lê Tiện Nam có việc, anh đã tìm một tài xế đưa cô về hẻm Hòe Tam, đợi đến đúng lúc lại gọi cho cô, hỏi cô đến nơi chưa.
“Vừa đến đầu hẻm Hòe Tam… Làm sao anh biết?”
Trong xe rất yên tĩnh, tài xế không nói gì, Diệp Phi rũ mắt, có lẽ đêm qua anh ngủ không ngon giấc, giọng nói nhẹ nhàng vì mệt mỏi.
“Từ khách sạn Hòa Bình đến Tây Giao Đàn Cung chỉ mất bốn mươi phút, ngày Tết không có kẹt xe.” Lê Tiện Nam trả lời lưu loát, sau đó im lặng mấy giây, lại hỏi, “Hôm nay có đến không?”
“Để em xem đã, vẫn còn nhiều thông tin cần tham khảo để viết khóa luận.”
“Quay lại trường à?”
“Chắc là sẽ đến thư viện.”
“Được rồi, muốn đi đâu thì bảo Kha Kỳ đưa đi.”
Kha Kỳ là tài xế của anh.
“Dạ.”
Kha Kỳ rất lịch sự, đưa Diệp Phi đến hẻm Hòe Tam, đầu hẻm hơi hẹp, Diệp Phi nói được rồi, cứ dừng xe ở đây, cô xuống xe đi bộ vào, không ngờ cổng sân bị khóa, hình như bà Triệu không có ở nhà.
“Về rồi à?” Một bà cụ đang ngồi ăn bên cạnh nhìn thấy Diệp Phi, đây không phải là lần đầu tiên Diệp Phi gặp bà cụ này, bà cụ là hàng xóm của cô, bà ấy nói, “Mấy ngày nay bà Triệu không có ở nhà.”
“Dạ? Bà ấy đi đâu rồi ạ?” Diệp Phi vừa lấy chìa khóa từ trong túi vừa hỏi.
“Mùng một Tết năm nào bà Triệu cũng lên núi dâng hương, ở lại đó ít nhất nửa tháng.”
Diệp Phi gật đầu, thật ra cô không biết gì về bà Triệu, chỉ biết bà ấy có con gái, nhưng không biết tại sao con bà ấy không ghé qua, bà ấy rất ít nói, nhưng rất khéo léo.
Diệp Phi về phòng, lấy mấy quyển sách ra, đối chiếu với những đoạn mà Bồ Nhạc Sinh đã đánh dấu, gần tám giờ mới xong, Lê Tiện Nam không gọi cho cô, Diệp Phi cũng không nghĩ nhiều, anh đã không gọi cho cô, cô cũng sẽ không quấy rầy anh, nghĩ như vậy, cô chuẩn bị đi mua thức ăn, nói với Kha Kỳ một tiếng.
Hẻm Hòe Tam đã được lắp đèn đường, tỏa ánh sáng ấm áp, Diệp Phi khóa cửa cẩn thận, vừa đi một đoạn ngắn, đã thấy một chiếc Bentley chạy vào —— hẻm Hòe Tam rất hẹp, cực kỳ khó quay đầu.
Cô vô thức nhìn lại, thấy chiếc xe đỗ trước cổng nhà cô, Diệp Phi không dám suy đoán nhiều, dù sao cô cũng là khách thuê, ban đêm bước đi trong hẻm nhỏ thế này, đầu óc rất dễ nghĩ ngợi lung tung, cô hơi sợ, bước nhanh về phía đầu hẻm.
Chiếc Rolls-Royce đen đỗ ở đó, cô bước đến, Kha Kỳ hạ kính xe, Diệp Phi chưa kịp lên tiếng, Kha Kỳ đã nói: “Cô Diệp, Lê tiên sinh gọi cho tôi, bảo đến đón cô, có tiện cho cô không?”
Kha Kỳ lái xe rất tập trung, Diệp Phi cũng không nói gì với anh ta, trước khi đến khách sạn Hòa Bình, xe dừng trước tiệm thuốc hai mươi bốn giờ.
“Lê tiên sinh uống một chút rượu, bình thường anh ấy ngủ không ngon, chắc là hôm nay sẽ đau đầu, tôi vào mua một chút ibuprofen.” Kha Kỳ lịch sự giải thích.
“Được rồi.”
Diệp Phi ngồi trong xe, ngoan ngoãn chờ đợi, Kha Kỳ quay lại rất nhanh, nói lát nữa phải làm phiền cô mang thuốc vào, Diệp Phi gật đầu, nói không thành vấn đề.
“Anh ấy luôn như vậy sao?” Diệp Phi do dự một lát, thật ra cũng không biết “như vậy” có nghĩa là gì.
“Phải.” Kha Kỳ cười nói, “Lê tiên sinh là một người rất tốt… Nhưng bên cạnh anh ấy có Triệu tiên sinh, cô Diệp nên tránh xa anh ta, anh ta, ừm… không biết chừng mực.”
Diệp Phi gật đầu, đến nơi, Kha Kỳ đưa ibuprofen cho cô, nhờ cô mang lên.
Diệp Phi vào thang máy, nhân viên khách sạn đưa cô lên lầu, cô nhập mật khẩu, căn phòng tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người ngồi trên sofa.
Trong phút giây đó, Diệp Phi đã đoán được —— hôm nay cô ngủ, có lẽ anh không ngủ, bây giờ cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, trên bàn trà cẩm thạch tối màu có một chiếc ly thấp và một chai rượu ngoại.
“Anh ăn chưa?”
“Sửa bài chưa?”
Hai người họ gần như nói cùng lúc, Diệp Phi mím môi, bước về phía anh, dời chiếc ly sang một bên: “Em sửa bài xong rồi, Kha Kỳ mua một ít ibuprofen cho anh, hay là anh uống rồi ngủ một lát đi.”
“Đề tài khóa luận là gì?” Anh không trả lời, dựa vào ghế sofa, vươn tay về phía cô.
“Về văn học châu Âu, nhàm chán lắm, anh muốn nghe không?”
“Em nói đi, dù sao cũng đang rảnh rỗi.”
“Em chọn D. H. Lawrence, viết về cuốn ‘Kẻ xâm nhập’ của ông ấy.”
“Nói về cái gì?”
Lê Tiện Nam cầm lấy lọ ibuprofen, chỉ đặt lên bàn, không nhúc nhích, anh lại đưa tay cầm lấy chiếc ly thủy tinh, bên trong đựng nước đá, rượu lắc lư.
Thật ra câu chuyện này không vui, cuối cùng nam chính và nữ chính không ở bên nhau, một bản dịch khác cho cái tên “Kẻ xâm nhập” có lẽ sẽ phù hợp hơn, là “Tội nhân quá giới hạn”.
“Về một cặp đôi không thể ở bên nhau, họ bên nhau trong một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng cuối cùng lại chia tay, một ngày nọ, nam chính Siegmund tự sát.”
Nghe cô nói vậy, Lê Tiện Nam không thể không cười, anh cầm ly trong tay, viên đá chạm vào thành ly, tạo nên tiếng kêu giòn tan.
“Không phải đó cũng là khoảng thời gian vui vẻ sao?” Lê Tiện Nam đưa ly sang, nở nụ cười ẩn ý, “Thử không?”
“Em không uống…”
Chiếc ly đã được đưa sang.
Diệp Phi đành phải cầm lấy, rượu mạnh ướp lạnh không quá cay, sau khi nuốt xuống mới cảm thấy đắng, Diệp Phi bắt đầu ho, Lê Tiện Nam lại cười, rút một tờ khăn giấy, lau giúp cô.
Trên tay anh vẫn vương mùi an tức hương nhàn nhạt, bàn tay ấm áp của anh cầm khăn giấy, lau khóe môi cô.
Da mặt Diệp Phi nóng bừng, cô ngồi đó, không dám nhúc nhích.
Lúc về nhà, cô đã tắm rửa, thay quần áo, cô mặc quần jean bó ống loe và một chiếc áo len rộng, Lê Tiện Nam lau khóe môi giúp cô, gương mặt thâm trầm, tựa như chăm chú, nhưng cũng tựa như đã chếnh choáng say.
“Sao họ lại không thể bên nhau?”
“Ai chứ…” Vị rượu và ánh mắt mê người của anh làm đầu óc cô nặng trĩu.
“Siegmund.”
“Vì Siegmund và Helena là thầy trò… Siegmund đã có gia đình…”
“Vậy anh không phải là thầy của em.” Lê Tiện Nam lại cười, hai mắt khẽ cong cong, thanh âm giống như dòng điện, có lẽ vì mệt hoặc là vì men rượu, “Cũng không có gia đình.”
Diệp Phi ngồi đó cứng đờ, cảm thấy lúng túng xấu hổ, tựa như đang ngâm mình trong suối nước nóng vô hình, nhiệt độ tăng lên, gò má ửng đỏ đầu tiên.
Lê Tiện Nam hiếm khi hành xử xấu tính thế này.
Gò má thiếu nữ ửng đỏ, tóc mềm ngoan ngoãn, chiếc áo len cổ lọ hơi rộng, còn có thể nhìn thấy chiếc cổ thanh mảnh trắng trẻo, cô rũ mắt, không dám nhìn anh.
Ánh mắt của anh quá mê hoặc, mùi hương của anh tràn ngập trong từng hơi thở, quyến rũ, mạnh mẽ, hòa quyện với mùi rượu nhàn nhạt.
Diệp Phi có cảm giác bầu không khí nóng lên, giao thoa trong từng hơi thở của cô.
“Có thể không?”
“Có thể cái gì…”
Đầu óc của Diệp Phi trống rỗng, cô ngước mắt nhìn anh, Lê Tiện Nam vẫn cầm khăn giấy trong tay, từ trong khóe mắt, cô nhìn thấy tờ khăn giấy trắng trẻo mềm mại bị anh vò thành một cục, bàn tay đàn ông trắng trẻo, thon dài, mạnh mẽ.
Anh thong thả đặt cục giấy lên bàn trà.
Anh câu dẫn ánh mắt của Diệp Phi.
Giây tiếp theo, anh kéo cô đến gần, hôn lên môi cô.
Hơi thở của Diệp Phi đột ngột ngưng trệ, bị anh ôm vào lòng như vậy, không phòng bị, cũng không kháng cự —— cô còn không có ý định chống cự.
Họ gần nhau hơn, điều hòa trong phòng thổi gió ấm, hơi khô, trong phòng khách còn có một chiếc máy tạo độ ẩm, hình thù độc đáo, hơi nước trắng trôi lững lờ trong không khí.
Diệp Phi căng như dây đàn, mọi giác quan đều trở nên nhạy cảm.
Chẳng hạn như, trong căn phòng này có một chậu cây quan âm ngay bên cạnh máy tạo độ ẩm, hơi nước tích tụ thành giọt nước, rơi xuống lá quan âm, lá cây lung lay, thanh âm bé nhỏ của giọt nước vang lên —— giống như một nụ hôn triền miên.
Chẳng hạn như, bên ngoài cửa kính, màn đêm tối tăm, máy bay bay qua, ánh đèn nhỏ xíu nhấp nháy.
Mạch đập trên trán cô đập liên hồi, nhịp tim giống hệt như nhịp trống.
Bàn tay của Lê Tiện Nam đặt trên đùi cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, vạt áo len của cô rộng rãi, khi đó anh nghĩ —— có thể ôm eo cô bằng một tay được không?
Thật ra ban đầu chỉ là một nụ hôn, trên người cô có mùi trái cây nhàn nhạt, tựa như quả mọng sau mưa, bị một trận mưa lớn gột rửa thành một nhan sắc mỹ miều rực rỡ.
Vành tai của Diệp Phi ửng đỏ.
Lê Tiện Nam buông cô ra, đưa tay véo má cô, thanh âm hơi khàn: “Chỉ muốn hỏi em, có thể hôn không?”
“…”
“Đừng căng thẳng.” Lê Tiện Nam say đắm, ôm cô không buông, giọng nói mập mờ một chút, nghiêm túc một chút, “Anh hơi không vui.”
“Không vui cái gì…”
“Cuốn sách kia của em, viết cái gì mà không thể bên nhau, còn viết về cái chết.” Lê Tiện Nam nói, ánh mắt tràn ngập ý cười, làm Diệp Phi nhìn một lần đã lạc lối, “Sao lại vớ vẩn thế, lần sau không cho em nói những chuyện như vậy nữa, nghe thôi đã thấy mất vui.”
Diệp Phi mím môi, tim đập như sấm rền, cô không dám nhìn anh.
Lê Tiện Nam nhìn cô, một tay vẫn đặt lên eo cô, không nhúc nhích, trông cực kỳ mập mờ, anh vòng tay quanh eo cô.
Cô cực kỳ căng thẳng —— anh thấy rõ ràng.
“Vậy bây giờ anh vui chưa?” Diệp Phi do dự một lát, lại hỏi, “Hay là em kể chuyện cười cho anh nghe?”
“Không nghe.” Ánh mắt của Lê Tiện Nam nhìn cô chăm chú, tựa như chiếc lưới ngọt ngào vô hình, vây cô thật chặt.
Cuối cùng Diệp Phi cũng nhìn anh, cô cực kỳ căng thẳng, bờ lưng cứng đờ, lúc hôn cũng không dám nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, làn da ửng hồng, làm người ta không thể không ôm vào lòng.
Bình thường anh không có thói quen hay sở thích trêu chọc người khác, nhưng nhìn cô, hình như có gì đó vượt ra khỏi giới hạn.
Lê Tiện Nam nhẹ nhàng đưa tay ra, vén lọn tóc dài của cô, lọn tóc lướt qua cổ cô, cảm giác ngứa ngáy.
Diệp Phi vô thức co rúc lại.
Lê Tiện Nam nhìn cô, nói: “Để anh kể em nghe chuyện vui.”
“Dạ?”
“Có một số người vừa gặp lần đầu đã có cảm giác như quen biết từ lâu, bởi vì đời trước, họ là người yêu, vì sợ quên nhau, họ không uống canh Mạnh Bà, Mạnh Bà chấm một nốt ruồi lên cổ những người này…”
Thanh âm của anh rất êm tai, ngón tay cong cong, lướt qua cổ cô, dừng ở nơi nào đó.
Bên cổ của cô có một nốt ruồi nâu nhạt.
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, tiến vào tầm mắt của anh.
Nụ cười trên môi Lê Tiện Nam dần dần khép lại, anh đang nhìn cô.
“Phi Phi.”
“Dạ?”
“Ở lại đi.” Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, làm cô run rẩy, giọng nói của anh vang lên bên tai cô, “Đừng đi.”