Thật ra ngày đó cũng khá khổ sở, giữa hai người họ không xảy ra chuyện gì, không có nút bịt tai, Diệp Phi không ngủ được, có lẽ Lê Tiện Nam cũng ngủ không ngon, phải ra ngoài đến hai lần.
Diệp Phi co người trong chăn, đầu óc rối bời vì buồn ngủ, nhưng nếu cô nhắm mắt, ngủ mới mấy phút đã tỉnh giấc.
Lê Tiện Nam tắt đèn trong phòng cô, chỉ chừa lại đèn ngủ, tỏa ra ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.
Diệp Phi lăn tới lăn lui trong chăn, không ngủ được chút nào, màn đêm càng yên tĩnh, thính giác của cô càng nhạy cảm, tiếng động rất nhỏ cũng khiến cô cảm thấy ồn ào, bất an.
Do dự một hồi lâu, Diệp Phi quyết định đi ra bật đèn, cô nhấc chăn, xuống giường, đi đến chỗ công tắc, cửa phòng bị mở ra.
Lê Tiện Nam đứng bên cửa.
“Không ngủ được à?” Trên người anh có mùi khói nhàn nhạt, thanh âm giống như màn đêm êm dịu.
“Không có nút bịt tai, không ngủ được.”
“Ba giờ sáng rồi, tôi đi đâu mới tìm được nút bịt tai cho em đây?” Lê Tiện Nam cười khẽ, tựa vào tường, hỏi cô, “Muốn ra ngoài một chút không?”
“Ra ngoài vào lúc ba giờ sáng sao?” Diệp Phi hỏi, “Xem cái gì?”
“Đi không?”
“Đi.”
Nghe thấy một câu khẳng định như vậy, đôi mắt của Lê Tiện Nam khẽ cong cong, anh bước đến sofa, lấy áo khoác của Diệp Phi đến cho cô.
Diệp Phi ngoan ngoãn mặc áo khoác, hỏi anh có xa không.
Lê Tiện Nam nói có lẽ hơi xa.
Diệp Phi nói được rồi, sau đó đi lấy quần áo, vào phòng tắm thay đồ, lúc cô bước ra, Lê Tiện Nam vẫn đang đợi cô.
Căn phòng sát vách đã im lặng, có lẽ nhóm Triệu Tây Chính rốt cuộc cũng nghỉ ngơi, Lê Tiện Nam nói họ say quá, ngủ mất rồi.
Hành lang khách sạn yên tĩnh, cô đi theo Lê Tiện Nam.
Ngày đó, Lê Tiện Nam lái xe chở cô.
Ngày đó có rất nhiều chi tiết, khi họ xuống đến sảnh khách sạn, Lê Tiện Nam dừng lại một lát, Diệp Phi đứng bên cạnh đợi anh, tưởng anh định nói gì đó, nhưng mấy phút sau, quản lý cầm ra một chiếc chăn mỏng, Diệp Phi ngồi bên ghế phụ, Lê Tiện Nam bảo cô nghỉ ngơi một lát.
Cô không buồn ngủ, cũng không nhiều lời, khung cảnh hai bên chìm trong đêm tối.
Thiết bị sưởi ấm rất tiện nghi, sau một thời gian dài thiếu ngủ, đầu óc hơi mông lung mờ mịt, gần giống như say rượu, nhưng ở bên anh, cảm giác mông lung này lại khiến cô vô cùng thư thái.
Nếu như nói hạnh phúc sinh ra dopamine, vậy thì niềm hạnh phúc do endorphin mang đến được hình thành bởi một giây phút thả lỏng sau nỗi thống khổ kéo dài, vừa giảm đau vừa gây nghiện.
Cô không hỏi đi đâu, chuyến đi kéo dài hai tiếng đồng hồ, đến một điểm tham quan hồ nhân tạo.
Diệp Phi cảm thấy hơi điên cuồng.
Năm giờ sáng, ngắm mặt trời mọc cùng anh bên bờ hồ nhân tạo.
Mặt trời chưa lên, bầu trời tối tăm, mặt nước yên bình gợn sóng.
Lê Tiện Nam ngồi trên ghế dài bên bờ hồ cùng cô.
Gió lạnh mùa đông bao bọc mọi âm thanh, nhưng lại khiến trái tim người ta gợn sóng.
Diệp Phi dừng lại mấy giây mới nhận ra anh đang nói chuyện với mình.
Gió thổi, Lê Tiện Nam đưa tay đắp chăn cho cô, đầu ngón tay của anh lướt qua cổ tay cô, hơi ngứa ngáy.
“Tôi hai mươi hai tuổi, sống một cuộc đời rất khuôn mẫu.” Diệp Phi quay đầu nhìn anh, mấp máy môi, “Tôi giả ngốc một lần, anh có nghĩ đầu óc tôi trống rỗng không?”
Cô thẳng thắn ——
Hai cụm từ “đại học Yến Kinh” và “thủ khoa thành phố” thật sự không liên quan gì đến “đầu óc trống rỗng”.
Cô chỉ ngồi đó —— Lê Tiện Nam có cảm giác như ngắm hoa trong màn sương, suy cho cùng, cũng chỉ là một cô bé hai mươi mấy tuổi.
“Không sao, ngốc xong rồi, em cũng sẽ trưởng thành.”
“Cũng chính anh nói, anh không cam tâm.”
Lê Tiện Nam quay đầu nhìn cô, cô cũng nhìn anh, thẳng thắn đến mức người ta không nói nên lời, chính là phẩm chất mà người ta thích.
Chỉ là tình cờ liếc mắt giữa biển người, sự rung động đã lan tỏa bốn phía như bồ công anh.
Đúng lúc anh định thỏa hiệp với cuộc đời và sự cô độc.
Sự rung động đến bất ngờ.
Chỉ những ai nhiều lần chất vấn mới có thể nhiều lần xác nhận, rằng tình yêu tồn tại trong những điều nhỏ nhặt nhất.
Lê Tiện Nam cười nói: “Có lẽ tôi đang dốc lòng chờ đợi một người.”
“Anh chờ đợi sao?”
Anh không trả lời, chỉ dựa lên ghế dài, gác tay lên lưng ghế.
“Phi Phi.” Anh nhúc nhích, đột ngột nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh to lớn, khô ráo ấm áp, cầm lấy tay cô, ngón trỏ tay phải viết từng nét tên anh, “Bất kể em có lựa chọn thế nào, cuộc đời sẽ luôn có nuối tiếc, nếu em nghĩ ở bên tôi sẽ không phải nuối tiếc…”
Lòng bàn tay của Diệp Phi ngứa ngáy, cô ra sức phân biệt nét chữ của anh, anh nhìn cô, tia sáng hừng đông ảm đạm, khiến cô nghĩ mình bị ảo giác, ảo giác rằng cô là ngoại lệ.
“Nếu em bằng lòng, em sẽ luôn có vị trí rất đặc biệt trong lòng tôi.” Lê Tiện Nam dừng lại mấy giây, sau đó nói, “Với một số loài chim, tôi không muốn giam cầm, tôi chỉ muốn khi chúng ở bên tôi, chúng sẽ cảm thấy hạnh phúc, khi chúng rời đi, tôi hy vọng chúng sẽ bay đến một nơi tốt đẹp hơn.”
Khi anh nắm chặt bàn tay cô, có tiếng quét sân từ xa xa truyền đến.
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn sang, trước khi mặt trời lên cao, bình minh bao phủ một màu đỏ hồng, vạn vật bắt đầu, là thời khắc đầu tiên của rung động, chớp mắt một cái, tình yêu đã bao phủ —— còn không tìm ra một bằng chứng chứng minh.
Nhưng trái tim vẫn rung động, nhịp tim không nghe lời, khi anh vuốt ve, lòng bàn tay nóng lên.
Cửa hàng gần đó bắt đầu mở cửa, đủ loại âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Diệp Phi quay đầu, thấy một tiệm hoa cách đó không xa, tài xế giao hàng dừng xe trước cửa tiệm hoa, bà chủ từ trong tiệm đi ra, đúng lúc tài xế đang bưng một thùng hoa hồng lớn.
Lê Tiện Nam cũng quay đầu nhìn: “Đi thôi, chúng ta quay về.”
“Được rồi.”
Lúc họ trở về, thành phố đang tỉnh giấc, đường xa hơn lúc họ đến đây, anh bảo cô lên xe trước, Diệp Phi nghe lời, mở điều hòa trong xe, gió ấm mang theo mùi thuốc lá.
Vốn dĩ còn nghĩ chắc là anh đi gọi điện thoại, Diệp Phi đợi một lát, mí mắt đã nặng trĩu.
Mấy phút sau, cửa xe mở ra.
Một bó hoa hồng đập vào mắt, cánh hoa còn vương mấy giọt sương, tràn đầy sức sống.
“Tôi mua ba cặp nút bịt tai trong cửa hàng tiện lợi bên cạnh, không biết có phải loại em thích không.”
Lê Tiện Nam đưa cho cô một chiếc túi nhỏ và bó hoa.
Diệp Phi ngây người.
Một tay cầm túi, tay kia cầm bó hoa.
Ba hộp nút bịt tai trong túi mang ba thương hiệu khác nhau, bao gồm cả nút bịt tai thường và nút bịt tai cách âm.
“Có phải nút bịt tai gây nghiện không?” Anh ngồi vào xe, đặt tay lên vô lăng, thuận miệng hỏi cô.
“Hình như vậy.” Diệp Phi cúi đầu nhìn bó hoa, “Từ hồi lớp mười, tôi đã bắt đầu dùng chúng, hy vọng có thể ngủ ngon, sau đó lại phát hiện thiếu chúng thì không ngủ được.”
“Còn trẻ như vậy, làm gì có nhiều chuyện buồn?”
“Có, nhưng bây giờ không muốn kể với anh.” Một mớ hỗn độn, đâu phải gặp ai cũng kể được.
Lê Tiện Nam nhìn cô, mỉm cười, đúng là thẳng thắn, không thèm giả vờ chút nào.
“Sao lại mua cái này?” Diệp Phi lắc lắc bó hoa trong tay.
“Trước đây có ai tặng em chưa?”
“Chỉ là một bó hoa hồng… Tôi tự mua cũng được mà.”
“…”
“Không ai tặng cả.” Cô nhỏ giọng.
Hoa hồng biểu đạt tình yêu, mà tình yêu lại quá sáo rỗng.
Nhưng hình như anh tặng cô hoa hồng cũng chẳng vì mục đích gì.
Diệp Phi đưa tay cầm lấy nút bịt tai: “Bây giờ thì có rồi.”
Hóa ra, được nhận một bó hoa hồng sẽ khiến người ta chua xót.
Lê Tiện Nam cười, bảo cô ngủ đi.
Vừa nói vừa chỉnh nhiệt độ.
Diệp Phi nghe lời, buổi sáng hôm nay, lẽ ra cô nên cảm thấy vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn thật chua xót, nhất là khi nghĩ đến lời kia ——
Ngốc xong rồi, em cũng sẽ trưởng thành.
Sau đó hiểu ra, thanh âm của anh khi đó giống hệt như một tiếng thở dài, lại tựa như đang bình tĩnh khẳng định một sự thật.
Khi đó, đầu óc của Diệp Phi chỉ còn vài thứ linh tinh nhỏ nhặt.
Sống một cuộc đời khuôn mẫu, nhưng cuồng nhiệt một lần đi.
Biết trước kết cục, vẫn muốn bước vào giấc mộng phù hoa.
Endorphin gây nghiện, nhưng cũng có thể giảm đau.
–
Thật ra Diệp Phi không nhớ mình đã ngủ thiếp đi thế nào, Lê Tiện Nam lái xe rất ổn định, trên đường đi cũng không nói nhiều, gió ấm tỏa ra, cô cứ nhớ về bình minh màu đỏ ngày đó và cái tên anh viết lên tay cô.
Lê Tiện Nam.
Nhớ đến đôi mắt thâm tình trời sinh, nhớ đến hơi ấm bàn tay anh vuốt ve gương mặt cô.
Khi Diệp Phi mở mắt, cô thấy mình đã quay về phòng khách sạn, mùi thuốc lá nhàn nhạt lưu luyến trên chóp mũi, cô nghiêng đầu nhìn.
Không biết mấy giờ rồi, căn phòng tối tăm, rèm cửa nhạt màu đã đóng, chỉ chừa lại một tia sáng nhỏ nhoi.
Lê Tiện Nam ở bên cạnh cô, một tay chống trán, tay kia mân mê chiếc bật lửa, tiếng “tách” vang lên, sợi vonfram phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Anh cúi đầu nhìn ánh sáng lập lòe, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhưng không châm lửa.
Họ rất gần gũi, Diệp Phi nằm nghiêng, bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác như thế giới này đã biến thành môi trường chân không, thời gian chậm chạp trôi qua.
Nếu như hy vọng thời gian sẽ dừng lại ở một điểm nào đó, đó chính là hiện tại.
Lê Tiện Nam ngước mắt nhìn cô, đôi mắt lặng lẽ trời sinh, lúc nhìn cô mới cong cong, anh đưa tay lấy điếu thuốc ra, đặt lên tủ đầu giường, thanh âm trầm khàn: “Dậy rồi à?”
“Mấy giờ rồi?” Diệp Phi vừa tỉnh giấc, cổ họng khô rát.
“Hơn năm giờ chiều.”
Diệp Phi hơi bất ngờ —— đây là lần đầu tiên cô ngủ lâu như vậy.
“Sao anh không gọi tôi dậy…”
“Bao lâu rồi em không ngủ ngon giấc?”
“…” Diệp Phi suy nghĩ chậm chạp.
Lê Tiện Nam ngồi thẳng dậy, trên bàn có một ly nước, anh cầm lên định uống, trực giác lại mách bảo có người nhìn anh, anh cúi đầu, bắt gặp ánh mắt mông lung của Diệp Phi —— đang nhìn ly nước trên tay anh.
Bên trong có rất nhiều nước đá, một làn hơi nước che phủ miệng ly.
Không cần nghĩ cũng biết bây giờ cô muốn hỏi cái gì.
Lê Tiện Nam dựa lên đầu giường, Diệp Phi cũng không biết anh có ngủ không, đã ngủ bao lâu, áo sơ mi trên người không có một nếp nhăn.
Anh không uống ly nước, lại tiện tay cầm viên nước đá, Diệp Phi ngơ ngác nhìn anh.
“Mở miệng ra.” Anh nói.
Diệp Phi không hiểu tại sao, ngoan ngoãn mở miệng, đá lạnh chạm vào môi cô, chớp mắt một cái đã tan thành một vệt nước, hơi lạnh thấu xương làm cô bừng tỉnh, cô vô thức nuốt xuống, nước lạnh trôi xuống cổ họng, đánh thức cô khỏi cơn buồn ngủ.
“Giống như em phụ thuộc vào nút bịt tai, tôi thường dựa dẫm vào đá lạnh để giữ tỉnh táo.” Lê Tiện Nam đặt tay dưới môi cô, ngón cái lướt qua môi cô, giúp cô lau đi vệt nước, anh trầm mặc mấy giây, sau đó bất chợt hỏi, “Tỉnh chưa?”
Hoàn toàn tỉnh chưa?
Những lời đã nói lúc bình minh.
Diệp Phi không phun viên đá ra, lại ngậm trong miệng, viên đá tan ra từng chút, từng chút trong miệng cô, cảm giác này thật kỳ lạ làm sao, đầu lưỡi cô tê dại vì lạnh, nuốt vào, lục phủ ngũ tạng đều bị hơi lạnh đánh thức.
Chỉ từng nghe người ta phụ thuộc vào cà phê và trà đậm để tỉnh táo, đây là lần đầu nghe có người nói phải phụ thuộc vào nước đá lạnh.
“Diệp Phi, tôi cho em cơ hội quên đi bình minh ngày hôm nay.”
Thanh âm vẫn rất êm tai.
Hòa vào hoàng hôn.
Diệp Phi lơ đãng liếc mắt ra bên ngoài, sương mù luôn giăng đầy Yến Kinh, hoàng hôn nhuộm màu vàng xám lên bầu trời, mùa đông, mặt trời lặn sớm, một đám mây trôi qua, hoàng hôn diễm lệ lẳng lặng rời đi.
Hôm nay, họ cũng ngắm bình minh và hoàng hôn.
Anh đặt hoa hồng đỏ trên tủ đầu giường, vẫn nở rộ.
Nhịp tim lúc bình minh trở nên rõ ràng giữa hoàng hôn.
Không có tiếng động, tất cả đều rõ ràng.
Sau đó cô cũng nhận ra —— không biết nút bịt tai rơi đi đâu rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời, cô ngủ ngon mà không có nút bịt tai.
Viên đá đã hoàn toàn tan chảy trong miệng cô, hóa thành một hạt nhỏ xíu, cô giữ nó ở đầu lưỡi, quá lạnh, đầu lưỡi hơi đau, Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, nhiệt độ bàn tay anh là thật.
“Anh nên gọi em là Phi Phi.”
Viên đá tan chảy, đầu lưỡi cô lại ấm lên, cô vô thức nhớ đến hơi ấm trên đầu ngón tay của Lê Tiện Nam khi anh đặt viên đá lên môi cô.
Khi gọi cô là Phi Phi, ánh mắt anh dịu dàng lưu luyến, cô bằng lòng nghe đi nghe lại.
Lê Tiện Nam không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy.
Nhưng trong thế giới của người trưởng thành, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cũng chính là đáp án.
“Phi Phi.”
Anh thấp giọng cười khẽ, hai từ lưu luyến trên môi, giống như một sợi chỉ vô hình, vương vấn trong trái tim mềm mại của cô.
Cô luôn luôn cân nhắc hậu quả của mọi việc, nhưng chìm đắm vào ánh mắt anh —— đó chính là chuyện điên rồ nhất trong hai mươi hai năm cuộc đời của cô, nhưng cũng là chuyện cô bằng lòng thực hiện nhất.
Nhìn xem, ngay cả giữa gió lạnh mùa đông, trái tim cũng không đông thành đá, vẫn sẽ vì gió xuân của anh mà gợn sóng.