Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 24

Nói đến đêm đó, một nửa ký ức là đau đớn, nửa còn lại là hạnh phúc.

Hình như mọi cô gái đều trải qua lần đầu này, mặc dù cũng động lòng, nhưng vì căng thẳng mà cô lại cực kỳ tỉnh táo, cho nên cô run rẩy lên tiếng, chậm một chút.

Lê Tiện Nam chỉ hôn lên môi cô.

Sự dịu dàng cũng ẩn giấu trong từng nụ hôn.

Luôn có những bộ phim khuôn sáo, các nhân vật sẽ tỏ tình vào thời khắc này, giống như lời hứa thuở thiếu thời, Lê Tiện Nam chưa từng hứa cái gì, cô vẫn bằng lòng tin tưởng, sự chân thành của anh dành cho cô nằm trong những điều nhỏ nhặt.

Rất vững vàng, rất bình đạm.

Cảm giác này cũng thật kỳ lạ, giữa giây phút hỗn độn, Diệp Phi nhớ lại nụ hôn ngày đó, viên đá vỡ tan trong miệng cô, hơi lạnh lập tức tan thành vị ngọt.

Nghe nói lần đầu nên có một chút phép tắc, mà đúng là có thật.

Lê Tiện Nam kiềm chế dục vọng trong đáy mắt, nhìn Diệp Phi khẽ nhíu mày, anh đưa tay vuốt vuốt, Diệp Phi kéo tay anh xuống, hốc mắt ươn ướt.

Lê Tiện Nam cười khẽ, hỏi cô: “Có đau không?”

“…Dạ.” Cô thấp giọng trả lời.

Lê Tiện Nam lại nhẹ nhàng hỏi cô: “Có muốn bật đèn không?”

“Đừng!” Máu dồn lên mặt của Diệp Phi, nói xong mới phát hiện anh cố ý, sau đó giọng điệu mềm mại của cô cũng thay đổi, Lê Tiện Nam bật cười, Diệp Phi xấu hổ và giận dỗi hết sức.

Xua đuổi hơi lạnh, Lê Tiện Nam cảm thấy quá nóng, nhưng hơi nóng này lại gây nghiện vô cớ.

Anh cũng có ý đồ xấu, khi cơn đau của Diệp Phi hóa thành cảm giác thức tỉnh, anh đưa hai ngón tay giữ lấy cằm cô, nhìn đáy mắt thâm trầm của cô, nhìn sự mê đắm mà cô không cách nào che giấu.

Trong mắt anh còn có một cảm xúc khác mà cô không thể nào nhìn thấu.

Tại sao không thể nhìn thấu?

Vì khi đó, Lê Tiện Nam ôm cô từ phía sau, cô khẽ nghiêng đầu, Lê Tiện Nam nâng cằm cô, hôn cô thật sâu, cửa sổ sát đất xuất hiện hai chiếc bóng nhàn nhạt đang đan vào nhau.

Cô thành tâm quỳ gối, không thể giấu được trái tim mình, dường như tâm hồn đang lơ lửng trên không, nhìn cô đào huyệt giữa đêm tối —— năm đó cô gặp Lê Tiện Nam, anh trao cho cô sự dịu dàng to lớn và ấm áp, mọi ảo mộng của cô về tình yêu, dường như đều xoay quanh anh.

Đêm nay sẽ khắc sâu trong cả cuộc đời cô.

Cuộc đời này sẽ không có Lê Tiện Nam khác.

Diệp Phi nằm trên giường, Lê Tiện Nam mặc đồ ngủ xuống lầu, lâu thật lâu cũng không thấy quay lại, Diệp Phi cầm chiếc váy bên cạnh, mặc vào, vừa bước xuống, suýt nữa đã quỳ gối trên thảm, đúng lúc Lê Tiện Nam cầm ly nước bước vào, thấy dáng vẻ cô như vậy, không nhịn được cười.

Anh đặt ly lên tủ đầu giường, còn tốt bụng đỡ cô dậy, nhưng không đứng đắn lắm, còn mập mờ vòng tay qua eo cô, bóp một cái: “Vất vả quá.”

“…”

Diệp Phi liếc anh, kiêu ngạo nói: “Em không ngủ được.”

Lê Tiện Nam giả vờ nói: “Vậy đừng ngủ.”

“…”

Diệp Phi lại ngã xuống giường, Lê Tiện Nam nhét ly nước vào tay cô, ôm cô ngồi dậy.

“Anh đi đâu thế?” Cô thật sự mệt mỏi, là thể chất rã rời, nhưng đầu óc lại tỉnh táo bất ngờ sau cơn phấn khích.

“Đi chỗ khác làm tiếp.”

“Lê Tiện Nam!”

“Đùa em đấy.”

Lê Tiện Nam lại cười, nhìn cô xấu hổ đỏ mặt, nhớ ra một câu.

Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu (*).

(*) Tạm dịch: Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu. Ý nói chết vì tình yêu cũng là một việc rất lãng mạn.

Cũng không hẳn.

Là thế giới muôn vàn loài hoa, nhưng anh vẫn rung động nhất trước một đóa hoa, hái cô về nhà, nhìn cô nở rộ trước mắt anh, cánh hoa mẫu đơn mỏng manh, mềm mại, động lòng, kích thích khát vọng chiếm hữu của người ta, vậy là lại nhẹ nhàng vươn tay mơn man, cánh hoa mềm mại lại trở nên yếu ớt.

Lê Tiện Nam thật sự trêu đùa cô, bế cô đến ghế lắc lư bên cửa sổ sát đất, lại quay vào lấy chăn, Diệp Phi cuộn tròn trên ghế, bên ngoài cửa sổ sát đất là bóng đêm tĩnh mịch, gần bốn giờ sáng, bầu trời màu xanh đen, mấy vì sao rải rác khắp nền trời, hình như cá koi trong hồ bị quấy rầy, chậm rãi bơi qua bơi lại trong hồ, mặt nước gợn sóng.

Một khung cảnh cực kỳ yên bình.

Bên ngoài vẫn là trời đông lạnh giá, nhưng trong nhà ấm áp như mùa xuân.

Thấy Lê Tiện Nam khom lưng tìm gì đó, Diệp Phi hỏi anh tìm cái gì.

Lê Tiện Nam cầm lên mấy đĩa DVD: “Không ngủ được thì đừng ngủ, anh đi giết thời gian.”

Diệp Phi để anh tìm, trong phòng khách của Lê Tiện Nam có một kệ đĩa, đều là DVD mới tinh, nói là mua để trang trí, cô khẽ vươn tay, Lê Tiện Nam đưa cô vài đĩa.

Đều là những đĩa phim không còn sản xuất.

Lê Tiện Nam nói: “Trưng bày mấy đĩa DVD này trong phòng khách, trông rất có gu.”

Còn chưa xé tem.

Diệp Phi cười, tiện tay chỉ một cái: “Anh thật có gu.”

“Có không?” Lê Tiện Nam bỏ đĩa vào máy, quay lại nằm dài trên ghế lắc lư, tiện tay ôm cô vào lòng, ánh mắt mập mờ nhìn cô một lượt, lại ôm cô, vỗ mông cô một cái, “Chỉ có em mới là gu của anh.”

“…” Lúc phim bắt đầu chiếu, tự dưng Diệp Phi quay đầu, hỏi, “Có phải bên cạnh còn có hai đĩa phim nữa không?”

Lê Tiện Nam đứng dậy, cầm đến cho cô.

Diệp Phi nép vào lòng anh, cầm ba đĩa phim trên tay.

Là bộ ba phim lãng mạn của Richard Linklater, “Trước lúc bình minh”, “Trước lúc hoàng hôn” và “Trước lúc nửa đêm”.

“Sao thế?” Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn bìa DVD.

Cô gái Pháp và chàng trai Mỹ nhìn nhau, chín năm trước yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, chín năm sau kết hôn.

Diệp Phi nghĩ ngợi một hồi, trả DVD cho anh.

Lê Tiện Nam tiện tay đặt lên bàn bên cạnh.

“Không có.” Diệp Phi nói, “Là ba phần phim.”

“Ừ, anh xem hết cùng em.”

“Sau này còn có giây phút thế này nữa không?”

“Vốn dĩ là không có, nhưng anh ở bên em, cho nên sẽ có.”

“…” Diệp Phi cười, những lời này nghe thật êm tai.

Nhưng ánh sáng mông lung thế này, hình như không thích hợp để xem phim.

Diệp Phi tựa vào lòng anh, có lẽ bên ngoài có một cơn gió nổi lên, đàn cá sợ hãi, phát ra tiếng bọt nước, rèm cửa khép một nửa, trên người anh còn vương mùi sữa tắm nhàn nhạt.

Diệp Phi hỏi anh: “Còn ngày mai, ngày mai chúng ta ăn ở đâu?”

Lê Tiện Nam mân mê mái tóc dài của cô, hờ hững nói: “Tây Giao Đàn Cung, em thấy nhàm chán thì anh đưa em ra ngoài.”

“Lê Tiện Nam.”

“Anh nghe.”

Lê Tiện Nam trả lời, nhìn màn hình trước mặt, sau đó dời ánh mắt về gương mặt cô.

Diệp Phi muốn nói gì đó, nhưng không nói gì cũng là đủ.

Ngoài cửa sổ u ám, trong nhà lờ mờ vì máy chiếu.

Có rất nhiều giây phút ôm nhau dịu dàng, cũng có những đêm ngày khắng khít với nhau như bánh răng, con đường đắm chìm trong sương đêm, thật ra lại vô cùng ấm áp.

Một đêm như vậy, cô bằng lòng khắc ghi một đời.

Bình minh ló dạng, Diệp Phi nghe nữ chính trong bộ phim bật cười, trò chuyện với nam chính.

Cô chỉ ngồi trong lòng anh nhìn lên, Lê Tiện Nam im lặng, đường nét góc mặt rõ ràng, như bức tượng thần trầm tĩnh nhìn nhân gian, lòng tham nhỏ nhoi và trái tim tràn ngập sự dịu dàng của cô, tất cả đều lưu lại bên cạnh anh.

“Lê Tiện Nam, có phải trời sắp sáng rồi không?” Cô thấp giọng hỏi.

“Ừ, cho em biết một bí mật.”

Lê Tiện Nam còn nhìn màn hình, sau đó thu tầm mắt, nhìn cô.

Hình ảnh trên phim cũng đồng bộ, nam chính và nữ chính ngồi cạnh nhau, nói, cho em biết một bí mật.

Nhân vật hôn nhau trong đêm tối.

“Dạ?” Rõ ràng Diệp Phi không chú ý vào bộ phim, cô tựa đầu lên vai anh, ngước mắt nhìn anh.

Lê Tiện Nam cũng hôn cô, thính giác của Diệp Phi mới dần dần bình tĩnh lại, nghe thấy lời thoại kia.

Cho em biết một bí mật.

Sao?

Chẳng có bí mật nào, chỉ có nụ hôn trên phi trường.

Lê Tiện Nam trao cho cô một đêm dịu dàng vô bờ, còn cho cô một cái ôm lúc bình minh.

Diệp Phi bật cười, Lê Tiện Nam véo eo cô, cúi đầu nhìn cô: “Cười gì thế?”

“Em phát hiện ra.” Diệp Phi cười giữa ánh bình minh mờ mịt, tóc dài mềm mại, rõ ràng là buồn ngủ, nhưng hai mắt sáng ngời, “Anh thật khuôn sáo.”

“Khuôn sáo thì khuôn sáo, cô Diệp, chào mừng đến với thế giới khuôn sáo của Lê Tiện Nam.”

Nói xong, còn đưa tay cho cô.

Diệp Phi đẩy tay anh ra, Lê Tiện Nam chọc chọc cô, Diệp Phi sợ nhột, uốn éo trong lòng anh.

Nam chính và nữ chính trong phim gặp nhau trên một chuyến tàu đến Paris, hai người chỉ liếc mắt một cái, nam chính hỏi: “Cô có muốn đến Vienna cùng tôi không? Chuyến bay của tôi khởi hành lúc chín giờ ngày mai, tôi chỉ biết không có cô sẽ rất đáng tiếc, nếu cô nghĩ thần kinh của tôi không bình thường, cô có thể lên chuyến tàu tiếp theo.”

Diệp Phi còn cười tươi hơn, bắt chước lời thoại trong phim, nói với anh: “Có phải anh hỏi em có muốn ăn cùng anh không, nhiều lần hỏi em có muốn không…”

Lê Tiện Nam nhìn cô chăm chú, khi nói về bộ phim, đôi mắt cô cong cong, cô mỉm cười, tựa như phân chia thế giới của anh làm hai nửa.

Một nửa là đông lạnh, một nửa là xuân ấm.

Đúng lúc bộ phim phát đến đoạn kinh điển, nam chính và nữ chính đứng cạnh nhau trong tiệm đĩa nhạc, đĩa than huyền thoại, giọng nữ từ từ cất tiếng hát ——

Một trận cuồng phong từ phương Bắc thổi đến, mang lời yêu thương về.

“Phải.” Lê Tiện Nam nói.

Diệp Phi tiếp tục nhìn màn hình, nhưng Lê Tiện Nam lại nhìn cô.

“Phi Phi.”

“Anh nói đi.” Cô lười biếng đáp lời.

Lê Tiện Nam vuốt vuốt ngón tay cô, không nói gì, giống như chỉ thuận miệng gọi tên cô.

“Phải rồi, Tết này anh có về nhà không?”

Trước đây, Lê Tiện Nam luôn hỏi cô chuyện này, cô cũng không đưa ra câu trả lời cụ thể.

Lần này, Diệp Phi lại chủ động hỏi anh.

Đêm nay, hình như cô đã đánh mất hàng phòng vệ cuối cùng.

“Không, ở nhà không có người thân quen.”

“…” Diệp Phi không nghĩ đến câu trả lời này, ở nhà không có người thân quen, mà anh lại nói ra lời này bình thản như vậy.

“Vậy trước đây anh…”

“Đi chơi với nhóm Triệu Tây Chính.”

“Vậy…” Diệp Phi cầm lấy tay anh, nâng lên trước ngực mình, suy tư mấy giây, sau đó do dự hỏi, “Nếu anh rảnh rỗi, hay là năm nay em ở bên anh?”

“Em không về nhà à?”

“Em không muốn về.”

“Mỗi năm chỉ có một lần, em muốn về thì cứ về đi, anh ở đây còn chạy đi đâu được chứ?” Lê Tiện Nam tưởng cô ở lại đây là để đón Tết cùng anh.

“Không muốn.” Diệp Phi chậm rãi nói, “Người thân duy nhất của em là Diệp Đồng, cũng ở thành phố này.”

Diệp Phi, Diệp Đồng.

Lê Tiện Nam cân đong đo đếm một chút, cũng đoán ra.

Lê Tiện Nam vẫn nhớ lần đi đón cô, cô gửi địa điểm cho anh, nơi đó chỉ có một trường giáo dục đặc biệt.

Có lẽ trong quá khứ đã xảy ra một số chuyện khó nói, mà cô đã không nói, anh cũng không hỏi nhiều.

“Được rồi, nếu em không muốn về, anh sẽ ở đây đón Tết với em.” Lê Tiện Nam chuyển sang giọng điệu lười biếng, không đứng đắn, cô cầm tay anh, áp lên lồng ngực mình, tay của anh khống chế tay cô, mập mờ cọ cọ lồng ngực cô, “Không được, anh phải suy nghĩ thật kỹ xem nên đón Tết với Phi Phi nhà mình thế nào, em thích quà năm mới là cái gì?”

“Nói sau đi…” Diệp Phi lẩm bẩm, nắm chặt tay anh, da mặt nóng bừng, không cho anh chạm vào mình.

Lê Tiện Nam cười khẽ: “Không quấy rầy em nữa, ngủ một chút đi, trông buồn ngủ rồi.”

“…”

“Có phải em không có lương tâm không?” Lê Tiện Nam buông tay cô ra, véo mũi cô, “Em không hết mình gì cả, nói ngủ là ngủ thật, sao anh lại cảm thấy không cam tâm nhỉ?”

Diệp Phi phớt lờ anh, dựa vào lòng anh, chỉ nắm tay anh, không nói gì.

Lê Tiện Nam xoa tóc cô: “Ngủ đi.”

Diệp Phi từ từ nhắm mắt, cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi đến chậm, cô thật sự rất muốn ngủ, Diệp Phi không mở mắt, mò mẫm hôn lên mặt anh trong bóng tối: “Tặng anh nụ hôn chúc ngủ ngon, anh cũng ngủ một chút đi.”

Lê Tiện Nam xoay mặt, Diệp Phi tìm cách hôn anh một hồi nhưng không thành, rốt cuộc cũng phải mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Lê Tiện Nam.

Trời tờ mờ sáng, nhưng hơi ấm dịu dàng trong đáy mắt anh vẫn làm cô động lòng.

“Ngủ ngon.” Diệp Phi hừ một tiếng.

Lê Tiện Nam ôm cô trong lòng, hai người họ tựa vào ghế lắc lư trước cửa sổ sát đất.

Bộ phim đi đến hồi kết, cuối cùng, nam chính và nữ chính suýt chia tay, nhịp tim ẩn giấu hóa thành một lời hứa ——

“Khi nào chúng ta gặp lại nhau? Năm năm sau à?”

“Năm năm quá dài… một năm nhé?”

“Sáu tháng?”

“Được rồi, lúc đó em đến bằng tàu hỏa, anh sẽ đổi chuyến bay, tại nơi này…”

Hai người họ ôm nhau, sau đó tạm biệt.

Đột nhiên Lê Tiện Nam muốn xem phần hai, anh ôm Diệp Phi trong lòng, vươn tay lấy túi đựng DVD trên bàn.

Bìa của phần một là cảnh bình minh lãng mạn, nữ chính nằm trong vòng tay của nam chính.

Bìa của phần hai là hoàng hôn chói mắt, hai người trùng phùng, nhìn nhau mỉm cười bên bờ sông.

Lê Tiện Nam cười, đây là lần đầu tiên anh xem phim tình cảm, thật ra cũng muốn xem chuyện gì xảy ra ở phần hai.

“Phi Phi.” Lê Tiện Nam thấp giọng gọi cô.

“Dạ?” Diệp Phi sắp ngủ rồi.

“Tháng tư, hoa hải đường sẽ nở, chúng ta cùng ngắm hoa đi.” Lê Tiện Nam ôm cô, tựa cằm lên tóc cô, thanh âm êm tai, dịu dàng.

“Ở đâu…” Diệp Phi mờ mịt, không biết hoa hải đường gì.

“Trong sân nhà ở Tây Giao Đàn Cung.” Lê Tiện Nam nói, “Buồn ngủ nên ngốc rồi.”

“À, dạ, còn nữa, trong phòng khách có một vườn hoa, chúng ta có thể ngắm hoa hướng dương cùng nhau.” Diệp Phi nói thêm.

“Ừ, còn có hoa hướng dương, trồng cho em.”

Diệp Phi cười: “Hoa hướng dương là trồng cho em, còn hoa hải đường là trồng cho ai?”

“Em nghĩ nhiều quá rồi, anh cũng không lãng mạn đến mức trồng cái gì trong vườn.” Lê Tiện Nam bị câu hỏi ngốc nghếch của cô chọc cười, “Chẳng qua là cây hải đường đẹp, không thì sân nhà trống trải lắm.”

“Lê Tiện Nam.” Cơn buồn ngủ của Diệp Phi sắp biến mất tăm.

“…”

“Em hứa với anh, tháng tư sẽ ngắm hoa hải đường cùng anh.” Diệp Phi chậm rãi lên tiếng, lại nói, “Được, được, được, không lãng mạn đến mức trồng cái gì trong vườn, vậy mà lại mua bao nhiêu hoa hướng dương, gọi người đến làm góc ánh nắng trong phòng khách, biến nhà thành vườn hoa.”

“Biết làm sao bây giờ.” Lê Tiện Nam thở dài, “Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu vì nụ cười của Bao Tự (*), anh cũng là người trần thế, không phải là vì muốn dỗ Phi Phi nhà mình vui, cho nên mới làm vườn hoa trong nhà cho em sao?”

(*) Chu U Vương là vị vua cuối cùng của thời kỳ Tây Chu, bị sử sách đánh giá là một hôn quân. Năm 779 TCN, Bao Quýnh bị tội với Chu U Vương, bèn dâng lên ông một mỹ nữ tên là Bao Tự. Thấy Bao Tự duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần, Chu U Vương ngày đêm sủng ái. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U Vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là “Phóng hỏa hí chư hầu”.

“Hôn quân.” Diệp Phi không nghe nổi nữa.

Lê Tiện Nam cười, vỗ vỗ đầu cô: “Ngủ đi, ngày mai đưa em đi ăn.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

“Cô có muốn đến Vienna cùng tôi không? Chuyến bay của tôi khởi hành lúc chín giờ ngày mai, tôi chỉ biết không có cô sẽ rất đáng tiếc, nếu cô nghĩ thần kinh của tôi không bình thường, cô có thể lên chuyến tàu tiếp theo.”

Một trận cuồng phong từ phương Bắc thổi đến, mang lời yêu thương về.

“Khi nào chúng ta gặp lại nhau? Năm năm sau à?”

“Năm năm quá dài… một năm nhé?”

“Sáu tháng?”

“Được rồi, lúc đó em đến bằng tàu hỏa, anh sẽ đổi chuyến bay, tại nơi này…”

—— Đoạn trên trích trong bộ phim “Trước lúc bình minh”

Bộ ba phim này thật sự rất chậm nhiệt, nhưng cũng rất thú vị, chủ yếu xây dựng các cuộc đối thoại giữa nam chính và nữ chính.

Không biết tại sao lại cảm thấy thật vừa vặn với ông chủ Lê!
Bình Luận (0)
Comment