Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 25

Diệp Phi ngủ rất say, cũng vì đêm qua đã tiêu hao gần hết thể lực, sau đó còn xem một bộ phim với anh, cuối cùng là tiêu hao hết tinh thần.

Ngày đêm đảo lộn, Diệp Phi lờ mờ nhớ ra, gần năm giờ sáng mới ngủ, rúc vào lòng anh trên ghế lắc lư.

Kết quả là, vừa tỉnh dậy, ngoài trời đã tối, nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn năm giờ chiều.

Trời vừa chập tối.

Đây cũng là lần đầu tiên trong hai mươi hai năm cuộc đời, cô phóng túng như vậy.

Mà điều làm Diệp Phi ngạc nhiên nhất chính là khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Lê Tiện Nam.

Hoặc nói chính xác hơn, anh ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên cổ cô, giống như họ đang hôn nhau, hơi thở của anh mơn man trên làn da cô.

—— Lúc đó Diệp Phi mới nhận ra, anh ôm cô thế này cả đêm, thân thể cô chỉ hơi tê dại.

Chăn lông ngỗng vương mùi hương mát lạnh đặc trưng của anh, Diệp Phi ra sức ngửi ngửi, nhưng không rõ là loại nước hoa gì, chỉ cảm thấy mùi hương này thật gây nghiện.

“Sáng sớm thức dậy đã ngửi cái gì đấy? Em là chó con à?” Thanh âm trầm khàn của Lê Tiện Nam vang lên bên tai cô, cảm giác rất thâm sâu.

Anh thức dậy, bàn tay của anh cũng tỉnh giấc, anh đặt tay lên eo cô, ôm cô chặt hơn vào lòng, vùi mặt vào cổ vai cô.

“Anh dùng nước hoa gì thế?” Diệp Phi bị anh ôm trong lòng, lưng áp lên lồng ngực anh, tư thế thân mật thế này, phá tan tâm trạng sáng sớm của cô.

“Anh không để ý.” Lê Tiện Nam giả vờ ngửi ngửi cô, đột nhiên xấu tính hôn lên cổ cô, sau đó hôn vai cô.

Nhưng hình như còn chưa đủ, anh vòng tay qua lồng ngực cô, véo véo cằm cô, chống người dậy hôn cô.

“Sao hôn Phi Phi nhà mình lại thích thế này, hửm?”

“…” Diệp Phi đẩy anh ra, bờ vai bị anh hôn lên giống như đang bốc lửa, “Không được.”

“Không được cái gì, hửm?”

Ban đầu còn tưởng anh là một người đàn ông thuần khiết như ngọc, nhưng đâu phải như vậy, anh cũng có một chút ý đồ xấu, ít nhất là đối với cô, có sự gợi cảm khó lý giải.

Lê Tiện Nam lại nằm xuống, ôm cô trong lòng một hồi, giống như một người vừa tỉnh dậy đột ngột, cần thời gian để thích ứng.

“Trễ rồi, hay là gọi thức ăn về, điều chỉnh lại lịch sinh hoạt.” Diệp Phi thận trọng nói, “Ngày mai anh có ra ngoài không?”

“Cũng không cần.” Anh lại mập mờ trả lời.

Diệp Phi không hỏi thêm, cô lấy điện thoại ra xem, bình thường, bất kể cô có ngủ trễ thế nào, vẫn luôn luôn dậy sớm, bây giờ đi theo Lê Tiện Nam, lại buông thả hơn trước kia một chút —— thật ra công việc thực tập này tương đương với không làm gì cả, chỉ viết vài nội dung cho Hàn Dịch, áp lực cũng không lớn.

Trên điện thoại có mấy thông báo, có tin nhắn của Tiết Như Ý, một email của Bồ Nhạc Sinh, bên trong nêu ra một số ý kiến điều chỉnh khóa luận, bốn, năm cuộc gọi nhỡ.

Đầu số Xuân Tân, không cần lưu số cũng biết là ai.

Diệp Phi rũ mắt, trả lời mọi thông báo cần trả lời, nhưng không gọi lại cuộc gọi kia.

Lê Tiện Nam ôm cô từ phía sau, nheo mắt nhìn màn hình, còn tốt bụng nhắc nhở cô: “Còn có cuộc gọi kìa.”

“Không gọi lại.”

“Thành phố Xuân Tân?”

“Mẹ em.” Diệp Phi nhẹ giọng trả lời, lại đổi chủ đề, hỏi anh, “Anh muốn ăn gì?”

“Em.”

“…Đàng hoàng một chút đi.”

“Ngài.”

“…” Diệp Phi im lặng, chỉ suy đoán khẩu vị của anh, chọn một nhà hàng, lúc đó là cuối năm 2013, đầu năm 2014, ứng dụng đặt thức ăn chưa phổ biến, Diệp Phi chỉ có thể xem bản đồ, tìm nhà hàng mà anh hay đến, gọi điện thoại để đặt món.

Hỏi nhà hàng này có được không, Lê Tiện Nam chỉ hờ hững ừ một tiếng.

Lê Tiện Nam vòng tay ôm eo cô từ phía sau, vốn dĩ váy ngủ của cô rất nghiêm chỉnh, nhưng anh nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo váy, rõ ràng là cố ý.

“Ừm, hôm nay nhà hàng có món gì…” Diệp Phi chưa dứt lời, giọng nói đột ngột dừng lại.

Cô cắn chặt môi dưới, thật khó tưởng tượng, Lê Tiện Nam cũng có lúc hư hỏng thế này.

Lê Tiện Nam bình tĩnh vươn tay dưới chăn, cầm lấy điện thoại của cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Số 1, Tây Giao Đàn Cung, nửa tiếng nữa giao đến.”

Sau đó anh cúp máy, đặt lên tủ đầu giường, nhích đến gần, tiếp tục hôn lên cổ cô, lần này bàn tay chỉ đặt lên eo cô.

Diệp Phi đỏ mặt giữa màn đêm, cố tình chuyển chủ đề: “…Làm sao anh biết họ sẽ giao món gì, nhỡ đâu không hợp khẩu vị anh…”

“Phi Phi.” Lê Tiện Nam nói, “Đây là Tây Giao Đàn Cung, ai sống ở biệt thự số 1 nào?”

Ba từ “Lê Tiện Nam” đồng nghĩa với sự tồn tại khó lòng với tới của tầng lớp cao nhất tại Yến Kinh, bí ẩn, xa xôi, nhưng cũng là người ôm cô trong lòng giữa đêm muộn.

Diệp Phi cố tình hỏi anh: “Ai sống ở đó?”

Lê Tiện Nam bị cô chọc cười, dùng giọng Bắc Kinh nhàn nhã nói với cô: “Là Phi Phi.”

Diệp Phi khó khăn trở mình trong vòng tay anh, bắt gặp ánh mắt của anh.

Lê Tiện Nam cười, nhích lại gần, hỏi: “Hôm qua đã làm gì?”

Anh nói, bàn tay trên eo cô nhích xuống một chút ——

Diệp Phi sinh ra tại một thành phố nhỏ ở phương Bắc, con gái nơi đó tương đối cao, Diệp Phi đội sổ, chỉ cao một mét sáu mươi tám, vóc dáng mảnh mai, mềm mại hiếm có, giống như con gái Giang Nam.

Eo thon, đêm qua còn khoác màu ánh trăng, hai hõm eo nhàn nhạt, anh đặt tay lên nơi đó, vuốt ve lưu luyến.

Diệp Phi cắn môi, đúng là một đêm cuồng nhiệt, chỉ nhớ đến cũng làm người ta hưng phấn.

“Quên rồi!” Diệp Phi mạnh miệng, nhắm mắt trả lời.

“Giúp em nhớ lại nhé?” Anh gõ gõ lên eo cô như đánh đàn piano, thanh âm nhàn nhã, sức hút mê hoặc, dường như đều nằm nơi đáy mắt anh.

Anh kiểm soát sức hút và dục vọng vô cùng thành thạo.

Khi lý trí bị kìm nén, trái tim sẽ mượn gió bay cao.

Lê Tiện Nam vẫn tốt bụng nghĩ cho cô, cuối cùng anh cũng không bắt nạt cô, nhưng anh đột ngột đứng dậy, Diệp Phi ôm chăn, hỏi anh làm gì.

Thận trọng nhìn Lê Tiện Nam mở ngăn kéo tủ đầu giường, sợ anh lại bắt nạt cô.

Lê Tiện Nam lấy một chiếc gối lót sau lưng, lấy ví từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, kéo một chiếc thẻ ra, sau đó lấy hộ chiếu từ trong ngăn kéo.

Chứng minh thư và hộ chiếu, tất cả đều đưa cho cô.

“Anh làm gì thế?” Diệp Phi nằm trên giường, giơ chứng minh thư và hộ chiếu mà anh đưa lên.

Lê Tiện Nam.

Trên đó có ảnh chứng minh thư của anh, anh nhàn nhạt cong môi, dáng vẻ hờ hững, đường nét gương mặt khôi ngô tuấn tú, trời sinh mắt hoa đào, nụ cười nhàn nhạt càng làm anh trông xa cách hơn.

Diệp Phi giơ chứng minh thư của anh lên, lại so sánh với gương mặt anh.

Lê Tiện Nam cười: “Xem nghiêm túc vậy à?”

“Rõ ràng là đang cười, nhưng sao bức ảnh nào cũng trông xa cách như vậy?” Cô thấp giọng đáp lời, lại đưa tay lật hộ chiếu của anh.

Trong hộ chiếu có rất nhiều con dấu, đều là con dấu xuất nhập cảnh màu đỏ.

“Em không để ý đấy thôi, anh có ai ngoài em đâu.”

Lê Tiện Nam rút chứng minh thư trong tay cô, tiện tay ném đi, sự gợi cảm giống như một bàn tay vô hình, kéo cô vào màn đêm tăm tối, cô không dời mắt, tựa như hiến tế giữa đêm khuya.

“Lê Tiện Nam.” Anh dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn cô, vừa cười vừa khẽ hôn lên mu bàn tay cô, “Bắt đầu từ bây giờ, Lê Tiện Nam thuộc về Diệp Phi.”

Trăng trên trời hạ xuống nhân gian.

Diệp Phi nhìn anh, trong thời khắc đó, cô có cảm giác như mình đã tự tay hái mặt trăng xuống.

Mặt trăng ở xa xa soi sáng nhân gian, người người đều khát khao có nó, nhưng người người đều nói quá xa.

Có một số tình yêu không thể nhìn bằng mắt, cũng không thể nghe bằng tai, phải cảm nhận bằng trái tim, cho nên thần Cupid phải bịt mắt lại.

Lúc nhìn vào mắt anh, cô giống như lục bình chìm nổi giữa sóng biển, sự dịu dàng vây giữ cô giữa một mùa xuân, nhìn anh một cái, lục bình tầm thường kia lại tràn đầy sức sống.

Cơm tối ngày đó được quản lý nhà hàng đích thân mang đến, mọi thứ được bày biện đẹp mắt.

Đó cũng là một buổi tối dịu dàng, tràn ngập hoa hồng đỏ, hoa trải đầy bàn trà.

Cô ngồi trên thảm, ngọn lửa đỏ cam nhảy múa trong lò sưởi trong suốt.

Lê Tiện Nam đeo găng tay dùng một lần, lột vỏ tôm cho cô, Diệp Phi vừa chờ vừa húp cháo.

Cô nhìn anh chăm chú, Lê Tiện Nam đặt con tôm đã lột vỏ vào chén của cô, không buồn ngước mắt: “Nói đi.”

Diệp Phi bật cười: “Lê Tiện Nam, hình như em không hiểu gì về anh cả.”

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Anh cho cô cơ hội.

Thật ra, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh cho phép cô từng bước, từng bước tiến vào cuộc sống của anh, chuyện này nằm ngoài dự liệu.

Nhưng lại tiến triển thuận lợi thế này.

“Để em suy nghĩ.” Diệp Phi nghĩ một giây, sau đó hỏi anh, “Anh học đại học nào?”

“Học ngành tài chính ở đại học Cảng Thành, sau đó học lên thạc sĩ ở Học viện Kinh doanh của đại học London, cũng là chuyên ngành tài chính.” Lê Tiện Nam thong thả trả lời.

Anh tiếp nhận nền giáo dục của giới tinh anh, từng bước hoàn thành việc học hành, kinh nghiệm không chỉ dựa trên việc nghiên cứu, mà còn dựa vào kiến thức và quá trình tích lũy ——

Mà Diệp Phi nghĩ, đôi khi cô cảm thấy anh thật hấp dẫn, không phải vì bản thân anh ưu tú, mà là vì anh vừa ưu tú, vừa đối đãi dịu dàng, hiền hòa với cô, có rất nhiều điều cô không hiểu, Lê Tiện Nam cũng chưa từng mang chuyện này ra để thể hiện sự ưu tú của bản thân, chỉ kiên nhẫn giải thích với cô, sau đó lại nói: “Không biết cũng không sao, dù sao anh cũng chỉ biết chuyện này sớm hơn em vài năm.”

Anh khiêm tốn, cũng là nhờ vào sự dạy dỗ, chẳng qua là anh hiếm khi thể hiện hơi ấm và sự dịu dàng của mình với người khác.

“Anh không cần đi làm sao?” Giống như Diệp Phi đọc một quyển sách, cuối cùng cũng lật sang một trang.

“Ghi tên, thỉnh thoảng mới lộ mặt, anh không thích xuất hiện trên bản tin.” Lê Tiện Nam nói, “Nếu thật sự muốn hỏi công việc của anh là gì, thì là đầu tư mạo hiểm. Khi nào có thời gian, anh đưa em đi chơi cùng.”

Diệp Phi bĩu môi, múc cháo, chậm rãi húp, Lê Tiện Nam tháo găng tay, đã lột xong một tô tôm.

“Lê Tiện Nam, em tự lột cũng được mà.”

Cô ngồi trên thảm, cách một chiếc bàn đầy hoa hồng, cô nhìn anh.

Lê Tiện Nam lục lọi hộp đựng thức ăn, tìm thấy giấm gừng trong đĩa hình hoa, đưa cho cô: “Không phải là có anh rồi à, sao có thể để em tự lột được.”

Giữa bữa ăn, điện thoại của Diệp Phi reo lên, cô nhìn số, do dự mấy giây, không cúp máy, nhưng chuyển sang chế độ im lặng.

Màn hình điện thoại vẫn sáng, Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn sang: “Sao em không bắt máy?”

“Em không muốn.”

Diệp Phi trả lời, tiếp tục húp cháo, ăn hết cháo, màn hình vẫn sáng —— hình như cô không bắt máy, người bên kia sẽ gọi mãi.

“Em đi nghe máy.”

Cuối cùng Diệp Phi bỏ cuộc, cầm điện thoại, đi đến cửa sổ phòng khách.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Có một số tình yêu không thể nhìn bằng mắt, cũng không thể nghe bằng tai, phải cảm nhận bằng trái tim, cho nên thần Cupid phải bịt mắt lại.

Nguyên văn là: Tình yêu không được nhìn bằng mắt mà phải được cảm nhận bằng con tim, đó là lý do tại sao đôi mắt của thần Cupid luôn bị che lại —— Shakespeare 
Bình Luận (0)
Comment