Nhận được cuộc gọi của Phùng Nghi, Diệp Phi ngạc nhiên, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Quan hệ mẹ con giữa cô và Phùng Nghi tan vỡ thế nào, cô cũng không còn nhớ rõ, có quá nhiều chuyện xảy ra, cô chỉ nhớ lúc thi đại học xong, Phùng Nghi muốn cô vào đại học sư phạm của tỉnh, nhưng Diệp Phi không nghe, nhất định nộp hồ sơ vào đại học Yến Kinh, ngày đó rời đi, không ai hỏi cô một câu, Phùng Nghi cũng không liên lạc với cô, chỉ đến Tết mới gọi cho cô, giống như đang cố gắng duy trì mối quan hệ này.
“Phi Phi, Tết này con có về không?” Bên Phùng Nghi phát ra tiếng mạt chược, thật ra người phương Bắc ít khi chơi mạt chược vào dịp Tết, không biết Phùng Nghi học từ khi nào, có lẽ là học từ họ hàng của Phí Minh Huy.
Phí Minh Huy là cha dượng của cô.
Diệp Phi không muốn về, cô nói: “Dạ không, năm nay con có việc.”
“Việc gì? Con cũng biết chú Phí có nhiều phong tục, không về thì còn ra thể thống gì? Năm nay còn phải tế tổ…” Phùng Nghi chơi mạt chược, có người nói tiếng Quảng Đông, Diệp Phi không hiểu, sau đó lại nghe giọng cười khoa trương của Phùng Nghi, nói tiếng Quảng Đông không ra ngô ra khoai gì, “Ừ, biết, khi nào ăn?”
Diệp Phi cầm điện thoại đứng bên cửa sổ, Lê Tiện Nam cố tình tránh ra, ngắm nghía máy chiếu.
“Chậc, Phi Phi, hai mươi chín âm lịch này về đi, hai, ba năm rồi chưa về, mấy ngày trước chú Phí còn hỏi thăm con, về ăn bữa cơm tất niên rồi lại đi.” Phùng Nghi cười ha hả với người xung quanh, giống như nói với Diệp Phi vài câu lấy lệ, sau đó lại nói chuyện với người bên bàn bài, “Con gái của tôi, học ở đại học Yến Kinh… Làm gì có chuyện ở lại Yến Kinh, về làm ăn với Minh Huy cũng tốt…”
“Mẹ, con đâu có nói tốt nghiệp xong sẽ quay về.”
“Con bớt làm mẹ bực bội đi, con ở đó làm cái gì? Người ta gièm pha cho.” Phùng Nghi thấp giọng nói, sau đó lại tận tình khuyên bảo, “Con cũng biết mấy năm qua mẹ cũng không dễ dàng gì, bị người nhà họ Phí xem thường, về ăn một bữa cơm đi, người nhà chú Phí của con đều trở về, mẹ thành người ngoài…”
Đối với Phùng Nghi, Diệp Phi có cảm xúc rất mâu thuẫn.
Trước khi ba cô qua đời, rõ ràng gia đình cô rất hạnh phúc, nhưng đã nghèo còn mắc cái eo, khó khăn lắm mới vượt qua được cửa ải khó khăn, ba cô lại qua đời vì ung thư.
Nợ nần, trả nợ xong lại tiếp tục nợ nần.
Diệp Phi năm đó mười lăm, mười sáu tuổi, Phùng Nghi đưa cô rời Xuân Tân đến Quảng Đông, làm công một thời gian, bà tái giá, đúng lúc Phí Minh Huy vừa ly hôn, đó không phải là một thành phố lớn ở Quảng Đông, Phí Minh Huy làm thợ mộc, cũng coi như một nghề tốt ở địa phương, Phùng Nghi thật sự rất xinh đẹp, ngay cả quãng thời gian khó khăn nhất trong nhà, người phụ nữ này cũng không hề già nua, xộc xệch.
Diệp Phi chưa từng hiểu những phong tục phiền phức đó, trong mắt cô, Phí Minh Huy hoàn toàn khác với ba cô, ba cô cũng là người làm ăn, nhưng rất có khiếu hài hước, dù cho tình hình tài chính của gia đình đi xuống, ông chưa từng đối xử tệ với cô.
Phí Minh Huy thì khác, lần đầu tiên cô gặp ông ấy, cô tưởng ông ấy là một tay nhà giàu mới nổi khôn khéo, nói tiếng Quảng Đông, đối xử thô lỗ với nhân viên —— sau này mới biết, ông ấy chửi bậy.
Diệp Phi không thích.
“Mẹ, có phải là sắp đến giỗ ba con không?” Diệp Phi trầm lặng một lát, “Hay là con về Xuân Tân, quét mộ cho ba.”
“Về ăn bữa cơm tất niên rồi đi.” Phùng Nghi kiên quyết nói, sợ cô từ chối, bà lại giở lá bài tình cảm, “Lâu rồi mẹ chưa gặp con.”
Diệp Phi cúp máy một hồi lâu, cũng chưa thể trấn tĩnh được, cô cầm điện thoại trong tay, suy tư rất nhiều.
Vì cô không thích Phí Minh Huy, bây giờ cô cũng không thích Phùng Nghi, hoặc là vì Phùng Nghi luôn hời hợt, nhắc đến chứng tự kỷ của Diệp Đồng, bà lại trách cô, mặc dù trước đây, Phùng Nghi là một người mẹ tốt.
Diệp Phi ngồi trên ghế lắc lư trong phòng khách, cách đó không xa, hoa hướng dương tỏa hương thơm nhàn nhạt, cô quay đầu, nhìn thấy Lê Tiện Nam ngồi bắt chéo chân, cầm hai đĩa DVD trong tay, hình như là đang nhìn ảnh bìa.
Tự dưng Diệp Phi cảm thấy Tây Giao Đàn Cung giống như một nhà kính độc lập, tách biệt cô khỏi hết thảy lạnh lùng của thế gian này.
Trong hiểu biết của cô, lẽ ra “nhà” phải ấm áp, từ lúc nào cô đã mất đi khái niệm nhà? Cũng không nhớ rõ, có lẽ là trước năm mười lăm tuổi.
Thấy cô cúp máy một hồi cũng không đi đến, Lê Tiện Nam bước sang chỗ cô, ghế lắc lư rất thoải mái, Diệp Phi thấy anh đi đến, vô thức đứng dậy, nhưng anh không rời đi, lại ngồi lên ghế lắc lư, vươn tay kéo Diệp Phi ngồi lên đùi mình.
Diệp Phi lựa lời cẩn thận, hình như hôm qua cô vừa nói muốn đón Tết với anh, Diệp Phi nhìn anh, cảm thấy hơi áy náy.
“Nghĩ gì thế, sao mặt mày ủ dột rồi?” Lê Tiện Nam giữ lấy mặt cô, hai ngón tay kéo khóe miệng cô lên trên.
Diệp Phi không khỏi bật cười, chậm rãi nói: “Có lẽ em phải về nhà ăn bữa cơm tất niên, hay là em mua vé trước, ăn xong sẽ quay lại.”
“Em bỏ anh chăn đơn gối chiếc à?” Lê Tiện Nam đưa tay chạm vào mũi cô, giọng điệu hờ hững.
“Làm gì nghiêm trọng như vậy…”
“Đã hai mươi âm lịch rồi, còn mua vé được không?”
“Chắc là được.”
“Đến Xuân Tân à?” Lê Tiện Nam chậc lưỡi, nói “Hay là để anh giúp em?”
“Không phải là về Xuân Tân, mà là đến Quảng Đông.” Diệp Phi nói, “Sau khi ba em qua đời, mẹ em tái giá, sống ở Quảng Đông.”
Lê Tiện Nam lắng nghe, xoa xoa tay cô, nhắc đến thành phố đó, chỉ nghe người ta nói nơi đó trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, trước đây, người trong giới từng nhắc đến, khoa trương kể lể lúc uống trà tráng miệng, trong nhà có năm, sáu đứa con gái, nhất định cũng phải có thêm một đứa con trai.
“Đi máy bay mất mấy tiếng đồng hồ.” Lê Tiện Nam nói, giọng điệu đùa giỡn, “Không có chuyện gì làm thì nhớ đến anh, nhé?”
“Em biết mà.” Diệp Phi ngồi trên đùi anh, dựa vào lòng anh, cuộc gọi của Phùng Nghi làm cô khổ tâm hết sức.
Lê Tiện Nam vuốt ve bàn tay cô, nói: “Em mệt rồi, ngày mai anh đưa em đến nơi này.”
–
Sắp đến Tết, các công ty đều rất bận rộn, Triệu Tây Mi và Hàn Dịch cãi nhau hai trận, đại khái là Triệu Tây Mi bảo Hàn Dịch đi mời người ta ăn cơm, nhưng Hàn Dịch từ chối, Diệp Phi nghĩ ngợi, hình như Hàn Dịch cũng không giỏi ăn nói lắm.
Cho nên thời gian đó, Diệp Phi rất nhàn nhã.
Lê Tiện Nam đưa Diệp Phi đến biệt thự nghỉ mát, không biết ai xây nên, chỉ biết nhóm của họ khai thác, Lê Tiện Nam cũng đầu tư vào đây.
Vị trí hơi xa xôi, lại là khu vực đắt tiền, cho nên cực kỳ yên tĩnh.
Diệp Phi ngồi bên ghế phụ, quay đầu hỏi anh: “Anh đầu tư vào nơi này, không thu lại gì sao?”
Lê Tiện Nam lái xe, cung đường núi quanh co, anh trả lời: “Không phải là đầu tư tiền, mà là tình nghĩa.”
Diệp Phi ồ một tiếng, bầu trời hôm đó sương mù âm u, Lê Tiện Nam thu hồi hơi ấm dành cho cô, cũng giống như cảm xúc của anh, bản thân Lê Tiện Nam lại vô cùng lạnh lẽo.
Ngày đó tiến triển theo chiều hướng không vui, cũng không phải là vì Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam đưa cô đến suối nước nóng, đặt một phòng suite, khách sạn được thiết kế theo phong cách Bắc Âu, cửa sổ sát đất to lớn, sảnh chính được thiết kế tối giản, khắp nơi đều được trang trí theo tông màu trắng.
Chỉ là phong cách này ít nhiều hài hòa với mùa đông khô khốc ở Yến Kinh, cành cây ngoài cửa sổ đều trơ trọi, khiến nơi này trông hơi hiu quạnh.
Lúc quản lý khách sạn đến nói chuyện với Lê Tiện Nam, Diệp Phi đang ngồi trên sofa, phục vụ rót cho cô một ly trà nóng, mang đồ ăn vặt đến, lúc Diệp Phi đang đợi Lê Tiện Nam, cô nhìn thấy một chiếc xe thể thao dừng lại ở phía xa xa.
Diệp Phi nhận ra chiếc xe, là của Triệu Tây Chính.
Đúng như dự đoán, người bước xuống xe là Triệu Tây Chính và mấy người đàn ông trẻ, họ đang cười nói, liếc mắt lại nhìn thấy Lê Tiện Nam, còn có Diệp Phi ngồi bên cạnh.
Dựa trên thái độ của Lê Tiện Nam trong những lần trước, hình như Triệu Tây Chính đã thay đổi thái độ với Diệp Phi, thân thiết, tình cảm gọi cô là “Phỉ Phỉ”.
Triệu Tây Chính ngồi lên sofa cạnh Diệp Phi, gác tay lên lưng ghế, dẻo miệng khen cô: “Phi Phi, lâu rồi không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy.”
Tính toán cẩn thận, hình như mới có mấy ngày.
Diệp Phi cũng mỉm cười chào hỏi.
“Chuyện ngày đó, cô đừng để bụng, người kia lắm mồm, Phi Phi cao thượng, làm gì để bụng chuyện nhỏ nhặt này.”
Diệp Phi chỉ lịch sự đáp lời, nói mình không nhớ, ngày đó là ngày nào?
Triệu Tây Chính ngồi đó nhìn cô mỉm cười, không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy.
Cũng đúng lúc này, Lê Tiện Nam đi đến.
Triệu Tây Chính quay đầu nhìn Lê Tiện Nam, nói: “Sao hôm nay Anh Nam lại đến đây, hay là đi ăn với nhau nhé?”
Lê Tiện Nam ngồi cạnh Diệp Phi, cầm ly trà, uống một ngụm, ly trà là của cô, trên đĩa có mấy cái bánh, Diệp Phi chỉ cắn một, hai miếng.
Anh nhìn Diệp Phi, là hỏi ý kiến của Diệp Phi.
Nhưng Diệp Phi cảm thấy mình không có tư cách để trả lời, cũng không biết tại sao, có lẽ là vì lúc cô hỏi tại sao lại đầu tư vào nơi này, Lê Tiện Nam nói là vì tình nghĩa, sắc mặt không thay đổi, hình như đó chính là anh, lạnh lùng, vô cảm.
Từ đầu đến cuối, Diệp Phi chưa từng hiểu rõ anh, anh cũng vậy.
Giới của họ giống như một tập thể vì lợi ích, đã làm bạn với nhau mười mấy năm.
Cho nên Diệp Phi chỉ cười, gật đầu nói, không sao, ăn cùng nhau đi.
Họ ăn cơm không ngon, Triệu Tây Chính thấy chán, cả nhóm ngồi vào bàn đánh bài, Lê Tiện Nam gọi món theo khẩu vị của cô, bảo Diệp Phi ăn trước.
“Không sao, anh chơi đi, em đi tắm suối nước nóng.” Diệp Phi gật đầu, hết sức hiểu chuyện.
Lê Tiện Nam nhìn cô chằm chằm hết mấy giây, giống như đang cố tìm ra nguyên nhân, nhưng Diệp Phi tỏ ra vô tội, dời ghế ngồi cạnh anh.
Chưa đến giờ ăn, Lê Tiện Nam gọi món ngọt cho cô, bảy, tám món ngọt nho nhỏ, chè xoài bột báng các loại, mỗi món được đựng trong một chén nhỏ, đặt trên khay gỗ.
Lúc đánh bài, Lê Tiện Nam hờ hững, lười biếng ngồi trên ghế, một nút áo mở ra, dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt với vạn vật.
Triệu Tây Chính liên tục bàn chuyện trò chơi điện tử với ba người còn lại, nói mình muốn đầu tư vào một studio trò chơi điện tử vì yêu thích một đội nhóm.
Chủ đề này không thích hợp với Lê Tiện Nam.
Diệp Phi ngồi bên cạnh anh, múc một muỗng chè xoài bột báng, Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Thật ra, phần lớn đồ đạc của Diệp Phi vẫn để lại ở hẻm Hòe Tam, quần áo của cô đều là do Lê Tiện Nam nhờ người mang đến, thương hiệu thời trang anh thường mặc, mùa nào cũng gửi mẫu mới đến, Kha Kỳ bảo họ gửi quần áo nữ, cho nên thương hiệu đó cho người gửi đến tất cả các kiểu dáng.
Diệp Phi chỉ chọn vài món đơn giản.
Hôm nay cũng vậy, một chiếc áo cổ V màu trắng, để lộ xương quay xanh xinh đẹp và chiếc cổ thon gọn, áo len hơi ôm eo, nhưng vạt áo ngắn, mặc cùng quần jean, cô nghiêng người về phía trước để ăn, chiếc eo lờ mờ lộ ra.
Lê Tiện Nam đưa tay ra, hình như đang kéo vạt áo xuống giúp cô.
Diệp Phi đưa muỗng sang: “Anh muốn ăn thử không?”
Lê Tiện Nam không thích đồ ngọt lắm, nhưng vẫn nghe lời cô, há miệng.
Anh nghĩ, đồ ngọt đều được làm ra để dỗ con gái vui.
Sữa lạnh béo ngậy tan trong miệng, có sữa dừa trắng tinh, quả xoài ngọt ngào, trời sinh anh nhạy cảm với cái lạnh.
Diệp Phi lại dùng muỗng khuấy khuấy.
Lê Tiện Nam cười, hỏi: “Tìm gì thế?”
Anh vừa nói vừa đánh một lá bài.
“Miếng xoài cuối cùng cũng cho anh rồi.” Diệp Phi ngoan ngoãn trả lời.
Lê Tiện Nam nghe thấy lời này, bật cười, vẫy tay gọi phục vụ sau lưng, bảo mang lên một đĩa xoài cho cô, Diệp Phi chưa kịp từ chối, điện thoại của Lê Tiện Nam đã reo lên.
Lê Tiện Nam bắt máy, nụ cười đó dần dần tan biến, hóa thành nụ cười giễu cợt.