Lê Tiện Nam nói chuyện điện thoại mấy giây đã cúp máy, lát sau, quản lý khách sạn bưng xoài lên cho Diệp Phi, còn nhắc Triệu Tây Chính: “Triệu tiên sinh, lát nữa Tiểu Thịnh tổng sẽ ghé qua.”
Triệu Tây Chính dừng đánh bài một lát, giọng điệu căng thẳng: “Đến làm gì?”
Quản lý không nghĩ Triệu Tây Chính hỏi như vậy, ông ấy khó xử: “Có lẽ là cuối năm, đi kiểm tra công việc một chút.”
“Tết rồi còn mang xui xẻo đến?” Triệu Tây Chính cười, ném lá bài lên bàn, len lén liếc nhìn Lê Tiện Nam, “Đừng làm phiền bọn tôi.”
Quản lý gật đầu, Triệu Tây Chính khoát khoát tay, mọi người trong bàn đổi chủ đề, nhưng rõ ràng có mấy giây im lặng.
“Sắp đến Tết rồi, các cậu có kế hoạch gì?” Triệu Tây Chính đá người bên cạnh dưới mặt bàn.
“Làm gì có kế hoạch, còn phải đợi đến mùng năm, ba tôi bảo tôi về quét mộ, chúc Tết, còn cậu, Triệu đại thiếu gia?”
“Ai mà dám ra lệnh cho tôi?” Triệu Tây Chính cười sảng khoái, nói, “Tôi định mở một studio trò chơi điện tử, đầu tư cho vui, đến lúc đó mời các cậu tham gia.”
“Được rồi, Tết chán quá, ba tôi mà không gọi tôi về ăn Tết, tôi đã đi Tam Á mấy ngày.”
Người trong bàn nhàn nhã trò chuyện.
Lê Tiện Nam nghiêng đầu nhìn Diệp Phi, Diệp Phi chăm chú ăn xoài, Lê Tiện Nam ghé đến gần cô: “Cho anh ăn thử.”
Diệp Phi ngoan ngoãn đưa một miếng xoài sang.
Lê Tiện Nam ngậm chiếc muỗng bạc, Diệp Phi nói: “Không ngọt như vừa rồi.”
“Không ngọt cũng ăn.” Lê Tiện Nam đưa tay xoa xoa mặt cô, “Lát nữa anh đi tắm suối nước nóng với em.”
Triệu Tây Chính chua chát: “Anh Nam, đủ rồi đấy, thấy bọn tôi cô đơn, anh còn khoe khoang với anh em.”
Hình như tâm trạng của Lê Tiện Nam đã tốt hơn, điện thoại trên bàn reo mấy lần, lần này là công việc, anh đưa bài cho Diệp Phi, bảo Diệp Phi chơi với bọn họ.
Trước đây, Diệp Phi từng xem người khác chơi poker, cũng thế chỗ cho Lê Tiện Nam.
Nhưng mọi người trong bàn đều giữ mặt mũi cho cô, Diệp Phi ngây ngốc đánh bài, chơi bao nhiêu cũng không thua được, Lê Tiện Nam ngồi trên ghế mây ngoài sân hiên nghe điện thoại.
Triệu Tây Chính bảo phục vụ mang đồ lên, sau đó vào nhà vệ sinh, lúc quay ra, anh ta cầm một bao lì xì trong tay.
Bao lì xì được đưa cho Diệp Phi.
“Giữ đi, chúc mừng năm mới, Phỉ Phỉ.” Triệu Tây Chính biết có lẽ cô sẽ không nhận, cho nên anh ta nhét bao lì xì vào túi xách của Diệp Phi, lại đứng thẳng dậy, nghiêng người nói, “Dù sao tôi cũng phải giữ thể diện cho cô, anh Nam không có nhiều người ở bên cạnh, có cô cũng rất tốt. Cô yên tâm, tôi cũng không cho cô nhiều tiền đâu, chỉ thể hiện một chút tình cảm thôi.”
Lời vừa phát ra, bao lì xì đã được nhét vào túi, Diệp Phi không thể từ chối, cô chỉ cười, nói cảm ơn, tranh thủ lúc này, cô nghĩ ngợi mấy giây, sau đó hỏi: “Vừa rồi quản lý nhắc đến Tiểu Thịnh tổng… Là ai?”
Triệu Tây Chính chờ chia bài, vừa chờ vừa rút một điếu thuốc, ngậm vào miệng, nghe câu hỏi của Diệp Phi, Triệu Tây Chính không dời mắt, im lặng mấy giây, nói: “Em trai của anh Nam.”
“Họ Thịnh sao?”
“Phải, Thịnh Văn Tu.”
Tiểu Thịnh tổng… Tại sao lại không mang họ Lê?
Triệu Tây Chính không muốn nhiều lời, Diệp Phi cũng không hỏi nữa.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng, Diệp Phi nghe có người chào hỏi từ phía xa xa, lúc quay đầu lại, cô nhìn thấy một gương mặt, ở một phương diện nào đó, cô cũng biết đến người này.
Là người có cái tên mà cô đã nghe qua vô số lần, Tông Ngọc.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phi gặp Tông Ngọc, anh ta cao ráo, trông không lớn lắm, có lẽ tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, dáng vẻ công tử phóng túng, mắt hai mí rất sâu, tóc vuốt ngược, có lẽ là vì mắt hai mí quá sâu, cho nên trông hết sức lười biếng, chẳng khác nào một kẻ nghiện, nụ cười cũng giả tạo hết sức.
Trời lạnh như vậy, Tông Ngọc cũng chỉ mặc chiếc quần dài, áo len mỏng rộng rãi, tay áo xắn lên, hình xăm phủ kín hai cánh tay.
Bên cạnh anh ta có một người phụ nữ, xách một chiếc túi Hermes trong tay, rất có phong cách.
Tông Ngọc cười nói: “Vừa đến đây đã thấy xe của anh Tây Chính và anh Nam đỗ bên ngoài, vào chào hỏi một chút.”
“Được rồi, chào xong thì đi đi, còn vướng bận người nhà.” Triệu Tây Chính lười biếng khoát khoát tay, “Không thấy bọn tôi đều cô đơn à?”
Tông Ngọc cười, nói, được, được, không quấy rầy các anh, chỉ là trước khi rời đi, ánh mắt anh ta hướng về phía Diệp Phi —— mãi đến lúc đó, Diệp Phi mới để ý, mình là người phụ nữ duy nhất trong phòng.
Tông Ngọc rời đi, ván bài tiếp tục.
“Đó là người mà gia đình của Tông Ngọc đã sắp xếp đấy, gia đình cô ấy làm gì nhỉ?”
Diệp Phi không quá thân thiết với hai người còn lại trong bàn bài, một người tên Tề Minh Viễn, một người tên Diêm Trạc.
“Nghe nói nhà cô ấy buôn bán vật liệu xây dựng, kinh doanh không lớn lắm, nhưng rất xứng đôi với Tông Ngọc.” Triệu Tây Chính lười biếng trả lời, ngậm điếu thuốc.
“Rất xứng đôi, hai kẻ nhà giàu mới nổi.” Tề Minh Viễn cười nói, “Môn đăng hộ đối.”
“Vừa vào đã ngửi thấy, là mùi nước hoa rẻ tiền.” Diêm Trạc nói, “Tông Ngọc yêu đương nhiều như vậy, trong giới không có ai chơi bời bằng cậu ấy, không ngờ lại quyết định kết hôn đột ngột như vậy.”
Triệu Tây Chính phiền muộn thở dài: “Tết rồi, nói cái gì vui vẻ một chút đi.”
“Em gái cậu…”
“Cút.”
Tề Minh Viễn cười ha hả.
Triệu Tây Chính không thèm để ý hai người họ, lôi kéo Diệp Phi nói chuyện, hỏi cô làm việc gì, Diệp Phi không thể nói mình đang viết nội dung quảng bá cho bạn trai của em gái anh ta, chỉ mập mờ nói mình viết nội dung.
Triệu Tây Chính đá hai người kia dưới mặt bàn: “Học hỏi Phi Phi đi, ngoài làm phá gia chi tử, hai người còn biết làm gì chứ?”
“Tự nhìn lại mình đi, ba cậu đưa cậu đi du học, nếu không góp tiền xây một tòa nhà, cậu cũng đâu thể tốt nghiệp được.”
Triệu Tây Chính cười, chửi bậy một tiếng, ném mấy lá bài đi, lao vào đánh nhau với hai người kia.
Đúng lúc Lê Tiện Nam xong việc, thấy ba người kia lao vào đánh nhau, Lê Tiện Nam vỗ vỗ eo cô: “Đi thôi.”
“Dạ.”
Diệp Phi trả lời, chưa kịp chào tạm biệt, đã bị Lê Tiện Nam kéo đi.
Triệu Tây Chính nhìn sang, vẫy tay với Diệp Phi: “Phỉ Phỉ, chơi vui nhé!”
“Các anh cũng vậy.”
Diệp Phi xách túi, Lê Tiện Nam véo eo cô, hỏi: “Bọn họ chọc Phi Phi nhà mình mất vui à?”
“Làm gì có chuyện đó, em đâu có nhỏ nhen như vậy.” Lê Tiện Nam ôm eo Diệp Phi, đi ra.
Lê Tiện Nam bấm nút thang máy, hờ hững nói: “Thật sao, hình như Phi Phi nhà mình hơi nhỏ nhen với anh đấy?”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, thang máy bằng kính, lên một tầng cũng không cao lắm.
Thật ra hôm nay, tâm trạng của Lê Tiện Nam không tốt, phiền muộn rất lâu, cũng không biết tại sao, có lẽ là vì sắp đến Tết, năm nào cũng như vậy.
Vốn dĩ Diệp Phi định ăn bữa cơm tất niên với anh, rốt cuộc cũng rời đi.
Sau đó, Lê Tiện Nam mới nhận ra —— tâm trạng không tốt, một nửa là vì Tết, nhưng có lẽ còn là vì Diệp Phi không thể ở bên anh.
Thấy anh không nói nhiều, Diệp Phi suy nghĩ kỹ lưỡng, còn tưởng là vì “Tiểu Thịnh tổng”, trong đầu đã tưởng tượng ra bao nhiêu câu chuyện anh em không hòa hợp, chủ động nắm lấy tay anh.
Lê Tiện Nam rũ mắt nhìn cô: “Sao thế?”
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh: “Nắm tay cũng không được sao?”
Khi anh dùng giọng Bắc Kinh nhàn nhã, nghe vô cùng mê hoặc.
Lê Tiện Nam vòng tay qua eo cô, luồn tay vào vạt áo của cô, lòng bàn tay ấm áp đặt lên làn da cô, anh đè cô vào vách thang máy, bắt chước cô: “Không được, hôn được không?”
“…Đến rồi.”
Diệp Phi đẩy anh ra, màn hình thang máy bắt đầu nhảy số.
Lê Tiện Nam không quan tâm, anh đè cô vào vách thang máy, nghiêng đầu hôn cô.
Lẽ ra không nên mang theo những cảm xúc kia, cô rời đi, cùng lắm một, hai ngày sẽ quay lại.
Lê Tiện Nam hôn cô thật sâu, sự dịu dàng quay về giữa răng môi, lúc buông cô ra, anh xoa xoa gò má cô: “Ăn bữa cơm tất niên xong thì về với anh sớm một chút.”
“…” Diệp Phi mở to mắt nhìn anh.
“Nghe không?” Lê Tiện Nam hỏi lại.
“Anh không vui chỉ vì chuyện này sao?” Diệp Phi nắm tay anh, hỏi, “Em đã để ý thấy anh không vui từ sáng nay, em tưởng nơi này bắt anh trả tiền thuê, em còn nghĩ hay là đi nơi khác.”
Lê Tiện Nam nghe thấy lời này, bật cười: “Chỉ vì chuyện này à? Là chuyện lớn đấy.”
Diệp Phi bị ảnh hưởng, cả ngày trời không vui, bây giờ đã bắt đầu cười, trước khi thang máy mở ra, cô nhích đến gần anh, vòng tay qua cổ anh, trấn an: “Ăn xong em sẽ về.”
“Được rồi, em sẽ về trễ.” Lê Tiện Nam nghiêng người đến, chặn môi cô, hôn xong, giọng điệu còn thiếu đứng đắn một chút, giống như uy hiếp triền miên, bàn tay anh còn vuốt dọc eo cô, bóp hông cô một cái, “Ba ngày, em đợi đi.”
“Không hiểu luôn đấy!” Diệp Phi đẩy anh ra, gò má ửng đỏ.
Lê Tiện Nam bật cười.
Khách sạn được xây dựng rất công phu, một bên là tòa nhà được xây theo phong cách châu Âu, dùng làm nhà hàng buffet và sảnh trà thư giãn, phần còn lại đều là biệt thự dành cho gia đình.
Nhỏ hơn Tây Giao Đàn Cung rất nhiều, nhưng rất ấm cúng.
Trong sân biệt thự có một suối nước nóng nhỏ, bờ tường thấp bao quanh, xung quanh có rừng trúc và môn Quan Âm, con đường đá cuội, hơi nước lượn lờ, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt và mùi thảo dược Đông y lan tỏa trong không khí.
Biệt thự có cửa sổ sát đất, bày trí bàn thấp và đệm ngồi.
Trời tối dần, Diệp Phi thay đồ tắm, xuống nước.
Thật kỳ lạ làm sao, rõ ràng là mùa đông lạnh giá, nhưng suối nước nóng thật sự rất nóng, có lẽ thảo dược Đông y được thả vào nước, hương thơm rất dễ chịu, hơi nóng bốc lên, nhẹ nhàng xoa dịu sự mệt mỏi trong thân thể.
Diệp Phi thoải mái dựa vào thành hồ.
Lúc Lê Tiện Nam ra ban công nghe điện thoại, Diệp Phi đã ngâm mình trong suối nước nóng.
Anh mặc áo choàng tắm đứng đó nhìn, cô mặc đồ tắm hai mảnh, phần trên là áo ngắn, giữa ngực có dây buộc kiểu Pháp, phần dưới là váy ngắn, vạt váy rất ngắn, chậm rãi trôi trong nước.
Dường như hơi nước che phủ làn da của Diệp Phi, trắng, mềm, vô thực.
Cô gác khuỷu tay lên thành hồ, khẽ nghiêng đầu, đường nét gương mặt mềm mại, tóc dài buông xõa, đuôi tóc ngâm trong nước, tản ra thành từng sợi.
Từ “yêu” đã sụp đổ trong từ điển cuộc đời của Lê Tiện Nam.
Cuộc đời của Lê Tiện Nam rất khuôn phép —— cũng từng sống qua những ngày nổi loạn, nhưng đã trả giá đắt vì chuyện đó.
Đấu tranh cùng cuộc đời đã được sắp đặt sẵn vì tình yêu, chuyện này không bao giờ xảy ra trong thế giới của anh.
Gặp được Diệp Phi chính là điều bất ngờ nhất trong ba mươi hai năm gò bó theo khuôn phép của anh, anh có thể nhận ra, chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Rất ngoài tầm kiểm soát.
Giống như bước đi trên dây giữa làn sương mù, một lòng tiến về phía trước, không được phân tâm, không biết phương hướng trước mặt, cũng không biết phải đi bao lâu, khi dừng lại mới phát hiện, không thể nhìn thấy con đường đã đi qua, tiến thoái lưỡng nan.
Hơi thở cũng giống như bị làn sương mù ngăn chặn, hít vào, thật ngột ngạt.
Diệp Phi ngâm trong nước một lát, lâu thật lâu sau lại nghe thấy động tĩnh, Lê Tiện Nam cầm ly whiskey bước ra, cô nhìn kỹ, thấy trong ly có rất nhiều nước đá.
Diệp Phi xoay người trong nước, ngả đầu lên thành hồ, hỏi anh: “Lâu rồi anh không uống, sao hôm nay lại uống nhiều đá lạnh như vậy?”
Lê Tiện Nam cầm ly bước đến, uống một ngụm.
Diệp Phi tưởng anh không vui vì chuyện kia, lại nói: “Chỉ tám tiếng thôi, tám tiếng là em sẽ trở về.”
Cô ngả người trên thành hồ, sau lưng lộ ra làn da trắng nõn, mềm mại, tóc dài dính vào gáy, hai mắt long lanh hơi nước.
Như nàng tiên cá trong truyền thuyết cổ xưa, thuần khiết, xinh đẹp, có giọng hát động lòng, câu dẫn tàu thuyền qua lại trên biển.
Đoàn thủy thủ dừng chân, nàng tiên cá nằm trên mặt biển, dẫn dụ đoàn thủy thủ chìm đắm, chờ thời cơ gây án, kéo đoàn thủy thủ vào trong nước.
Lê Tiện Nam cầm ly whiskey, ngồi xổm trên thành hồ.
Hơi nước tỏa ra từ hồ nước nóng, một tay Lê Tiện Nam cầm ly nước, tay kia giữ lấy cằm cô.
Diệp Phi bám lên thành hồ, ngây thơ nhìn anh.
Anh cũng giống như những thủy thủ kia.
Dấu hiệu này không tốt.
Thật ra, ngày đó tiến triển trong dự liệu, nhưng cũng ngoài dự liệu.
Lê Tiện Nam kéo Diệp Phi ra khỏi hồ, khi đó Diệp Phi cũng không nghĩ nhiều, chỉ vòng tay qua cổ anh, nói là thảo dược Đông y, ngâm vào một lát sẽ thấy dễ chịu.
Lê Tiện Nam không đáp lời, chỉ ôm cô đi vào, cả người Diệp Phi còn ướt, áo tắm thấm ướt ga giường.
Tóc dài bị ướt một nửa, cô nhìn anh vô tội, hỏi anh sao thế, sao lại nhỏ nhen như vậy?
—— “Lê Tiện Nam, anh nói em nhỏ nhen, hay là em đi về?” Cô còn tưởng là chuyện này.
Lê Tiện Nam cúi đầu hôn cô, có mùi thuốc Bắc, còn có mùi lưu huỳnh của suối nước nóng.
Anh hôn cô, tựa như có thể cảm nhận được nhịp tim liên hồi của cô.
Anh không thích dây buộc kia, đã kéo ra.
Bờ vai trắng nõn, còn lưu dấu vết chưa phai màu của sáng hôm qua.
Lúc đó Diệp Phi tự hỏi, có phải Lê Tiện Nam cũng sợ cô đơn? Vốn dĩ không sợ, nhưng vì cô xuất hiện thế này, sau đó lại đột ngột rời đi.
Nàng tiên cá trong truyện cổ tích, hình như đã xuất hiện ngoài đời thực.
Thanh âm sống động, giống như tiếng chim hót du dương truyền đến từ rừng sâu giăng đầy sương mù.
Hai mắt khép hờ, ấn đường hơi đau.
“Lê Tiện Nam…” Diệp Phi hỏi, “Có ai đưa em ra ngoài nghỉ ngơi như anh không?”
Lê Tiện Nam giữ lấy cằm cô, gọi: “Phi Phi.”’
“Dạ?”
“Có ai tàn nhẫn như em không?” Lê Tiện Nam bắt cô phải nhìn anh, Diệp Phi không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.
“Rõ ràng là anh tàn nhẫn mà.” Cô phản bác, nhíu mày.
“Anh tàn nhẫn bao giờ?”
Lê Tiện Nam hỏi cô, hình như giọng nói còn hơi khó chịu.
“Không phải bây giờ à?”
Giống như Lê Tiện Nam đột ngột thức tỉnh, anh cúi người hôn cô, Diệp Phi không tính toán với anh, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ôm anh.
Giống như cho anh lời hồi đáp.
Thật ra cô hơi không vui, nhưng rất giỏi che giấu.
Hôm nay gặp Tông Ngọc và hôn thê của anh ta, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, cái làm cô không thở nổi chính là câu “Không ngờ lại quyết định kết hôn sớm như vậy”.
Hình như bất kể những người này trông có phóng khoáng thế nào, thật ra đều đang mang xiềng xích trên người.
Bất kể có vui chơi thế nào, quá giới hạn thế nào, kết cục cũng đã được định sẵn.
Diệp Phi cũng hôn anh, cho anh một lời hồi đáp, giống như giây phút này, cô cũng có được anh.
Giống như một đêm mưa dông sấm chớp, giọt mưa rơi xuống mặt biển, dày đặc, liên hồi, mặt biển xuất hiện một cơn sóng lớn, hoặc giống như đi thuyền vượt sóng lớn cuộn trào, con thuyền phiêu diêu lắc lư trong gió táp mưa rào.
Khi cô sắp lạc đường, Lê Tiện Nam luôn gọi tên cô, hai từ Phi Phi nặng trĩu, khàn khàn, làm trái tim cô hẫng mất một nhịp.
Cô nhìn anh qua làn hơi nước mờ mịt, nắm lấy tay anh.
Lê Tiện Nam lạnh lẽo, chỉ ấm áp, dịu dàng khi ở bên cô, có phải là vì cô đặc biệt không? Diệp Phi không dám nghĩ sâu xa.
Diệp Phi rúc mình trong chăn, nằm trong vòng tay anh.
Lê Tiện Nam im lặng một hồi, đưa tay chạm vào tóc cô, anh không thể tìm ra đáp án cho cơn buồn bực kia, anh giải thích, giống như trấn an bản thân: “Anh không thích em rời đi đột ngột như vậy.”
“Đâu có đột ngột, hôm nay mới là hai mươi âm lịch, còn mười ngày nữa mà.” Giọng điệu của Diệp Phi cũng rầu rĩ.
Lê Tiện Nam vòng tay qua, nắm lấy tay cô, im lặng hết mấy giây, nhớ lại trước đó, hỏi cô có đau không.
Diệp Phi cầm tay anh, cắn một cái, nhíu mày: “Anh nói xem!”
Rốt cuộc Lê Tiện Nam cũng cười.
Diệp Phi xoay người, ngồi dậy bên cạnh anh, bắt chước lần trước đi đón anh về, ôm mặt anh hôn hôn khắp nơi, cuối cùng cắn môi anh.
“Hừ…” Lê Tiện Nam hít một hơi.
Diệp Phi cúi đầu nhìn anh, tủi thân nói: “Đau.”
Lê Tiện Nam muốn ngồi dậy bật đèn, nhưng Diệp Phi đẩy tay anh ra, nói không được.
“Hay là anh gọi bác sĩ nữ cho em?”
“Không đến mức đó.” Diệp Phi ôm anh, “Lê Tiện Nam, ôm em một lát đi.”
Lê Tiện Nam đồng ý, nói được rồi.
Dù sao đây cũng không phải Tây Giao Đàn Cung, phòng ngủ cũng không rộng rãi như Tây Giao Đàn Cung, nơi này bày trí ấm áp, dễ chịu, phòng ngủ chỉ tầm hai mươi mét vuông.
Một lớp rèm màu be che cửa sổ sát đất, trong phòng không có ánh đèn, ngoại trừ ánh đèn nhỏ xíu bên cạnh suối nước nóng ngoài sân, là đèn cảnh quan.
Căn phòng tối tăm, bầu không khí mập mờ.
Diệp Phi nằm trên người anh, Lê Tiện Nam nắm tay cô, đùa giỡn: “Hay là em đưa anh đi với em, anh sợ em đi một chuyến sẽ quên anh mất.”
“Ăn xong bữa cơm, em sẽ về ngay, chưa đến nửa ngày, làm sao quên anh được?”
“Nhỡ đâu em bị giam cầm ở đó thì sao?” Lê Tiện Nam nghiêm túc nói.
“…Lê Tiện Nam, thế kỷ hai mươi mốt rồi, xã hội pháp trị, mà chưa kể em còn chưa tốt nghiệp, giam cầm em ở đó làm gì?”
“Vậy chúng ta đặt ra ám hiệu đi.”
“Ám hiệu gì?”
“Nếu một ngày nào đó em không thể quay về, cứ nói ra ám hiệu, anh sẽ đến đón em.”
“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi nằm trong lòng anh, ngước mắt nhìn anh, trong đêm tối, đường nét gương mặt của Lê Tiện Nam rất rõ ràng, anh cũng cúi đầu nhìn cô, cười với cô, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lê Tiện Nam là một người rất lạnh lùng, nhưng trước mặt cô, anh ấm áp, cũng có những thời khắc trẻ con một chút, liều lĩnh một chút.
Diệp Phi từ từ phát hiện ra, có điều gì đó rất khác biệt trong anh.
“Em nói đi.”
“Anh trẻ con quá, còn đặt ra ám hiệu nữa.” Diệp Phi lại cúi đầu, gác lên vai anh.
“Đặt ra ám hiệu đi, anh nhớ rồi —— anh nói, Phi Phi, anh thiên vị em, em nói, điện thoại của Phi Phi hai mươi bốn giờ không tắt.” Lê Tiện Nam chậm rãi nói.
“Chi bằng nói, Tây Giao Đàn Cung sẽ vĩnh viễn sáng đèn.”
“Cũng được.”
“…Lê Tiện Nam, anh trẻ con quá!” Diệp Phi suy nghĩ kỹ lưỡng, đã là năm 2013 rồi, cô hai mươi hai tuổi, anh ba mươi hai tuổi, sao còn có thể nằm bên nhau đặt ra ám hiệu chứ?
Lê Tiện Nam cười, đưa tay về phía cô: “Móc ngoéo đi.”
“Không muốn.”
“Nhanh lên.” Lê Tiện Nam bất chấp, kéo tay cô sang, móc ngón tay với cô, “Quyết định vậy đi.”
Giọng điệu của anh rất đứng đắn, Diệp Phi ngước mắt nhìn anh, Lê Tiện Nam cũng cúi đầu nhìn cô, hai ngón tay móc vào nhau, anh buông ra trước, lại đan tay với cô.
Có một ca khúc thế này ——
Yêu anh giống như bỏ trốn trên một chiếc xe.
Dẫu có chật chội cũng không buông tay.
Nguyện cầu con đường không có trở ngại.
Yêu anh thêm vài cây số nữa.
Xin trời cao làm người tốt thêm mười phút nữa.
Ban cho con nụ hôn của anh ấy, như thương xót cho tội nhân.
Diệp Phi ôm anh, hôn anh trong đêm tối.
Lê Tiện Nam đáp lại, vuốt ve gương mặt cô, nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”
“Không cái gì?” Dường như tâm trí của cô bị một lớp sương mù che phủ.
“Sẽ không để em chịu đau đớn.” Lê Tiện Nam nắm tay cô, nói, “Đau lòng là thật.”
Đau lòng là thật.
Diệp Phi trầm mặc nhìn anh, Lê Tiện Nam cười, hỏi cô nhìn cái gì, Diệp Phi lắc đầu.
Lê Tiện Nam ôm cô thật chặt, chỉ có ngọn đèn leo lắt cạnh suối nước nóng ngoài sân soi sáng căn phòng.
Căn phòng tối, một đêm nòng nhiệt, nhịp tim của cô càng khó lòng khống chế.
Có lẽ là vì căn phòng này quá ấm cúng.
Dẫu không phải là nhà, cũng lần đầu tiên mang đến khái niệm gia đình trong đầu cô.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Yêu anh giống như bỏ trốn trên một chiếc xe.
Dẫu có chật chội cũng không buông tay.
Nguyện cầu con đường không có trở ngại.
Yêu anh thêm vài cây số nữa.
Xin trời cao làm người tốt thêm mười phút nữa.
Ban cho con nụ hôn của anh ấy, như thương xót cho tội nhân.
—— Là lời bài hát “Lời Nguyện Cầu Của Thiếu Nữ” của Dương Thiên Hoa.