Bảy, tám ngày trước khi Diệp Phi rời đi cũng xem như rất vui vẻ, ở bên Lê Tiện Nam tại khách sạn suối nước nóng này, ăn, ngủ, xem mấy bộ phim cũ bằng máy chiếu của khách sạn, rất hài lòng.
Thỉnh thoảng gặp Triệu Tây Chính, Triệu Tây Chính sẽ kéo Diệp Phi đi chơi, anh ta cũng không phải người xấu, thậm chí còn tương đối thấu đáo, lúc nào anh ta cũng có cơ hội chiến thắng, nhưng cuối cùng cố tình để Diệp Phi chiến thắng.
Diệp Phi không cam tâm, nói, anh đừng đối đãi với tôi khác biệt như vậy.
Chai rượu trên bàn đã mở nút, giữa ánh sáng mờ mịt, Lê Tiện Nam đang nói chuyện điện thoại, Triệu Tây Chính vô tội nói không thể, anh ta nói xong lời này, cũng không biết là say hay là đang đùa giỡn, giọng điệu lôi kéo: “Không chừng sau này tôi phải gọi cô là chị dâu, lúc đó thì nhớ đến tôi, nói tốt về tôi với anh Nam, tôi không có bản lĩnh to lớn gì đâu.”
Tự dưng Diệp Phi hơi luống cuống, Triệu Tây Chính lại cười, hai tay cầm ly nước đưa cho cô.
Diệp Phi cảm thấy thế này quá khoa trương, không muốn làm mất mặt anh ta, cho nên đành phải nhận lấy.
Thật ra cô đã mở bao lì xì ngày đó ra, mấy tờ tiền có số seri liên tiếp, bao gồm số 888 may mắn, ở phương Bắc, số tiền lì xì luôn là số chẵn, mấy trăm, mấy ngàn, chỉ có nhóm này mới có phong tục lì xì con số may mắn, Triệu Tây Chính cũng có ý tốt.
Mà tất cả những chuyện này đều là vì cô đi theo Lê Tiện Nam, cô làm gì cũng đúng, cũng vì ở bên cạnh anh, cô mới có thể hưởng thụ vô số ưu đãi và ngoại lệ.
Giống như ngày đó thuận miệng nói xoài không ngọt, hôm sau, khách sạn đã mang đến một loại xoài khác, ngọt như mật.
Người ta rất dễ lạc lối trong những ưu đãi này, nhưng Diệp Phi lại cực kỳ tỉnh táo.
Triệu Tây Chính lại bắt đầu chơi với những người khác, ba, bốn người đàn ông ngồi trong phòng khách, lần này còn gọi thêm hai cô gái, là hai gương mặt đã xuất hiện trên mấy bản tin giải trí, tiểu hoa gì đó, Diệp Phi không nhận ra.
Những người này sống trong nhà cao tầng, ở vị trí xa xỉ nhất của nơi tấc đất tấc vàng này, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, giống như Triệu Tây Chính, mấy ngày trước, Tề Minh Viễn đã nói, nếu ba cậu không góp tiền xây một tòa nhà, cậu cũng đâu thể tốt nghiệp được.
Triệu Tây Chính học tại một ngôi trường danh tiếng, xếp hạng cao trên thế giới.
Nếu như không phải vì Lê Tiện Nam, người như họ sẽ không bao giờ có liên quan đến cô.
Diệp Phi cúi đầu ăn xoài, ngày đó khách sạn mang đến, họ còn cố ý nói, đây là xoài Thái Dương Chi Ngọc nhập khẩu, vỏ đỏ, nép mình trong mâm trái cây, ngày đó Diệp Phi còn thấy lạ, cô cắt xoài, đưa cho Lê Tiện Nam, nói rất ngọt, sao quả xoài này lại có màu đỏ.
Quản lý nói xoài này được nhập khẩu, sản lượng cực kỳ ít, rất quý giá, có độ ngọt cố định, cô tra giá, phát hiện hai quả xoài có thể tiêu tốn tiền lương cả năm trời của cô.
Nho cũng được gửi đến từ Okayama, ngày đó Diệp Phi không có khẩu vị, quản lý lại nói, còn có cherry 4J và kem dâu tây vừa được giao đến, cô Diệp muốn ăn cái gì, chúng tôi cũng có.
Thật sự là ưu đãi.
Ngoài những thứ đó, điều đặc biệt nhất chính là Lê Tiện Nam, đối với cô, anh không hề biết giới hạn là gì, hình như thật sự xem cô là bạn gái.
Mặc dù đoạn tình cảm này, họ chưa từng định nghĩa nhau là “người yêu”.
Ngày đó, Diệp Phi đang tựa người vào thành suối nước nóng, sau lưng có một mâm trái cây mà khách sạn mang đến.
Lê Tiện Nam ngồi ghế trên thành hồ, nói chuyện điện thoại, giọng điệu rất khách sáo, cũng vì sắp đến Tết.
Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam, hoàng hôn buông xuống, anh mặc áo choàng tắm, gác chân lên bàn thấp, không có biểu cảm gì, lắng nghe người bên kia nói chuyện.
Lê Tiện Nam phát hiện ra Diệp Phi đang nhìn, cũng ngước mắt nhìn cô, Diệp Phi xoay người, bám vào thành hồ bằng đá, dùng nĩa ghim một quả dâu tây, cho vào miệng, sắc mặt của Lê Tiện Nam vừa mới lạnh lùng, tự dưng cũng bật cười, anh hôn gió với Diệp Phi, Diệp Phi ngây ngốc cắn dâu tây, Lê Tiện Nam vừa nói chuyện công việc, vừa cười với cô.
Diệp Phi đỏ mặt, xoay lưng lại ăn dâu.
Lê Tiện Nam cúp máy, nghiêng người về phía trước, Diệp Phi đang cầm đĩa, tập trung ăn dâu tây, Lê Tiện Nam đến gần: “Lần này có ngọt không?”
“Ngọt.” Diệp Phi ngây ngốc nói.
Lê Tiện Nam giữ lấy cằm cô, hôn cô, Diệp Phi cầm đĩa trên tay, ra sức đẩy anh ra.
Lê Tiện Nam vẫn chưa thỏa mãn: “Sao thế này, không ngọt bằng Phi Phi nhà mình.”
“…” Diệp Phi cầm đĩa đi sang phía bên kia.
Lê Tiện Nam cười cô, lát sau cũng xuống nước, Diệp Phi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đừng phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này.”
“Sao lại là phá hỏng?” Lê Tiện Nam ôm cô, “Thế này không phải là tốt đẹp hơn à?”
Diệp Phi không còn chỗ để lùi bước, đành ngồi lên bậc thang của suối nước nóng, Lê Tiện Nam chống tay lên thành hồ sau lưng cô, vây giữ cô trong vòng tay.
Nước trong hồ rất nóng, hơi nước bốc lên, làm làn da của Diệp Phi hồng hào khỏe mạnh, lần này tóc dài buộc lên, mấy sợi tóc bị ướt, buông trên vai.
Diệp Phi không dám nhìn anh, rũ mắt xuống, thật sự không nhìn anh.
Lê Tiện Nam cầm đĩa trái cây trên tay cô, đặt lên bờ, Diệp Phi luôn có cảm giác sắp có chuyện xảy ra, cô lùi lại một bước, Lê Tiện Nam không nói gì, cô suy nghĩ lung tung, cuối cùng mới chịu nhìn anh.
Anh nói Triệu Tây Chính có một chút dòng máu ngoại quốc, cho nên đường nét gương mặt rất rõ ràng, nhưng cô nghĩ Lê Tiện Nam còn ưa nhìn hơn Triệu Tây Chính nhiều, Diệp Phi lại nghĩ, có lẽ là vì sự thiên vị trong vô thức.
Giống như lời thoại trong một bộ phim ——
Em thích cách anh nhìn em khi em nhìn về nơi khác.
“Nghĩ gì thế?”
“Nghĩ anh làm thế này có gọi là kim ốc tàng kiều (*) không.”
(*) Nhà vàng giấu người đẹp.
Lê Tiện Nam cười: “Nằm mơ à, anh mới là kiều đấy, không phải lúc nào em cũng cấm cản anh đỗ xe trước cổng trường em, bắt anh đỗ cạnh cây ngô đồng ở cổng sau à?”
Diệp Phi không thể cãi thắng anh, cô đổi chủ đề: “Mùng một em sẽ quay về, lúc đó anh đón em nhé, em mua vé máy bay…”
Không biết là vì chủ đề này hay là vì cái gì khác, Lê Tiện Nam lại khẽ đưa tay móc vào dây buộc trước ngực cô, kéo ra.
“Lê Tiện Nam!”
“Em nói tiếp đi.”
Anh vây giữ cô trước thành hồ, thành hồ bị nước nóng làm cho nóng bừng.
Có lẽ suối nước nóng có mùi ngải cứu, hơi nước trắng lượn lờ tỏa ra.
Diệp Phi lại bị Lê Tiện Nam bế ra ngoài, thân thể ngâm trong hồ nước đã nóng bừng, đột nhiên ra khỏi nước, làn da vẫn còn nóng, hơi lạnh lập tức lướt qua.
“Rõ ràng anh đã hứa với em…” Cũng may trong phòng có đủ hơi ấm, Diệp Phi khóc không ra nước mắt.
Lê Tiện Nam giữ lấy cằm cô, ghé đến gần, thanh âm trầm thấp, mở to mắt nhìn cô, bối rối hỏi: “Hứa với em nhiều chuyện quá, em nói chuyện nào?”
“…”
“Để anh nghĩ xem, có phải mấy ngày trước anh đã hứa, sau này sẽ không để em chịu đau đớn không?” Lê Tiện Nam mập mờ hôn má cô, “Phi Phi, anh đã hứa bảy ngày trước, em vẫn còn đau à?”
“…Lê Tiện Nam!” Diệp Phi cong gối đá anh, nhưng anh giữ lấy cổ chân cô, kéo cô đến gần.
Lê Tiện Nam ngồi trên sofa ôm cô, áo choàng tắm hờ hững, tóc hơi dài ra, bị suối nước nóng làm cho ướt nhẹp, anh vén một lọn tóc, đường nét gương mặt cực kỳ ưa nhìn, ánh mắt hờ hững ẩn giấu sự mập mờ, anh cong môi cười, yết hầu trượt xuống.
Bàn tay còn hơi ẩm giữ lấy eo cô, anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô, lười biếng, mê hoặc, dịu dàng, làm mặt cô đỏ bừng, làn da trần trụi cũng nóng lên.
Diệp Phi không chống cự, chỉ là đôi lúc cũng không phân biệt rõ, là cô quá tham lam chuyện sẽ xảy ra sau cái ôm này, hay là nụ hôn lưu luyến quý giá.
Nhưng Lê Tiện Nam cũng có thói quen của mình, anh thật sự dịu dàng, nhưng đến lúc tàn cuộc, luôn muốn cô nhìn rõ mặt anh, giống như tỉnh táo và chìm đắm giao thoa, Diệp Phi khổ sở gọi tên anh.
Lê Tiện Nam.
Giống như chiếm hữu sâu sắc, như hai bánh răng thích hợp, hoàn toàn ăn khớp với nhau.
Anh nhìn cô chìm đắm, nhưng cũng muốn cô tỉnh táo.
Mãi đến tám giờ tối, điện thoại của Diệp Phi trên bàn trà rung liên tục.
Lê Tiện Nam cầm sang cho cô, Diệp Phi buồn ngủ, vừa mới chợp mắt.
Anh thấy dãy số quen thuộc, cho nên bấm nghe máy.
“Phi Phi, cô có rảnh không, đến đây đi, bọn tôi vừa thuê một văn phòng, lát nữa tôi gửi định vị cho cô!” Giọng nói của Triệu Tây Mi phát ra, hơi vui vẻ, Triệu Tây Mi sinh ra và lớn lên ở Yến Kinh, lúc vui vẻ sẽ nói giọng Bắc Kinh.
“Được.” Lê Tiện Nam trả lời.
Diệp Phi nằm trong vòng tay anh, nghe anh nói chuyện, cô mở mắt hỏi anh: “Được cái gì?”
“Ừ.” Lê Tiện Nam cũng không giấu diếm gì, “Gửi đi, anh không nói với anh trai em đâu.”
Triệu Tây Mi cúp máy.
Lê Tiện Nam cười khẽ, Diệp Phi tỉnh giấc, lấy điện thoại trên tay anh, nhìn thấy số của Triệu Tây Mi.
“Em yên tâm đi, anh không nói với anh trai của nó đâu.” Lê Tiện Nam vén tóc cô ra sau, mê hoặc nhìn cô, “Không phải anh cùng phe với Phi Phi nhà mình à?”
Diệp Phi đẩy tay anh ra, nhắn tin WeChat với Triệu Tây Mi, Triệu Tây Mi rất thẳng thắn, chủ yếu là vì Lê Tiện Nam giúp cô ấy giữ bí mật nhiều lần rồi, cho nên cô ấy gửi định vị đến điện thoại của Diệp Phi.
Lê Tiện Nam liếc mắt, nhìn thấy địa điểm, trên đường Vành Đai 2.
Ở khách sạn mấy ngày, Lê Tiện Nam cũng sợ cô buồn chán, anh nói, hôm nay về Tây Giao Đàn Cung nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa còn đưa cô bé vô lương tâm này ra sân bay.
Diệp Phi vờ mạnh miệng: “Anh đưa cô bé vô lương tâm nào đi…?”
Lê Tiện Nam đè cô vào chiếc xe, lưng cô áp lên cửa xe, anh búng trán cô một cái: “Còn ai ngoài em nữa?”
“Anh mới vô lương tâm.” Diệp Phi mắng.
Lê Tiện Nam cười, mở cửa xe giúp cô.
Lê Tiện Nam lái xe, anh ngồi trên xe rất yên tĩnh, Diệp Phi sợ mình ngủ mất, bấm tới bấm lui, tìm một bài hát, trên xe của Lê Tiện Nam không có nhạc sẵn, anh đưa điện thoại cho cô, bảo cô kết nối Bluetooth, tự tìm nhạc.
Điện thoại là một vật dụng riêng tư, nhưng hình như Lê Tiện Nam không hề đề phòng cô.
Chỉ là điện thoại của anh quá trống trải, Diệp Phi tải xuống một ứng dụng cho anh, ứng dụng gợi ý bài hát cho hôm nay, là “Hôn Khắp Nơi” của Dương Thiên Hoa.
Thanh âm êm dịu, hát một ca khúc tiếng Quảng Đông.
Diệp Phi thoải mái dựa lưng vào ghế phụ.
Lê Tiện Nam hóa thành tài xế riêng của cô, nhàn nhã trò chuyện với cô, hỏi thăm chuyện công việc của cô và Triệu Tây Mi.
Diệp Phi nói: “Em cảm thấy rất tốt, đăng tải nội dung trên nền tảng trực tuyến rất hiệu quả.”
Lê Tiện Nam hỏi cô: “Còn có ý định làm nghề tay trái không?
“Em thì làm được nghề tay trái gì chứ, em không nghĩ đến.” Diệp Phi nói, ngoài cửa xe, bóng đêm mịt mù, con đường rộng lớn dẫn ra khỏi khu du lịch, cô nói, “Em chỉ định mua một căn nhà nhỏ.”
“Sau này, quy định về mua bán nhà ở Yến Kinh sẽ ngày càng nghiêm ngặt, khi nào tiết kiệm đủ tiền, em cũng nên xem qua đi.”
Năng lực của Lê Tiện Nam như vậy, đừng nói là mua cho cô một căn nhà, mua cho cô cả tòa nhà cũng không có gì khó, nhưng Diệp Phi không cam tâm, cô chưa từng đòi hỏi cái gì, mua nhà, an cư tại nơi này, hình như là động lực và ước mơ duy nhất của cô.
Nếu anh can thiệp, hình như mọi thứ sẽ thay đổi theo một chiều hướng khác.
Lê Tiện Nam không muốn mối quan hệ giữa họ thay đổi theo một chiều hướng khác.
“Em biết.” Nói ra lời này, Diệp Phi hơi buồn bã, “Chỉ là em chưa tìm được chỗ tốt.”
“Xem qua đường Vành Đai 2 đi.”
“Nhưng giá nhà ở đường Vành Đai 2 quá cao, làm sao mà được?”
“Phi Phi, nhân sinh vô thường, thích cái gì thì phải ra tay ngay, sau này, chính sách của Yến Kinh sẽ ngày càng nghiêm ngặt, nhỡ đâu em tìm được chỗ tốt thì sao?” Lê Tiện Nam lại trở về trạng thái tươi sáng, dịu dàng thường ngày với cô, “Sau Tết quay lại đây tìm hiểu đi, đừng quá khách sáo với Triệu Tây Mi, Hàn Dịch có năng lực phát triển trong ngành này đấy.”
Triệu Tây Mi và Hàn Dịch giống hệt như ruồi mất đầu (*), hai người họ trả lương cho cô rất cao, khi đó, Diệp Phi còn sợ họ làm vậy là vì nể mặt Lê Tiện Nam, kết quả là, Triệu Tây Mi cho cô xem màn hình máy tính, trên đó hiện ra lợi nhuận hiện tại của Hàn Dịch, lúc đó, ứng dụng đã hoàn thành thử nghiệm nội bộ, Triệu Tây Mi đã bắt đầu quảng bá trên một số nền tảng để thu hút người dùng, hiệu quả rất tốt.
(*) Ruồi mất đầu cũng có thể sống thêm một khoảng thời gian, nhưng bị mất phương hướng, bay loạn xạ. Ý chỉ những người cứ lao về phía trước mà không có phương hướng.
Internet tràn ngập những thứ mà con người không biết đến, có người ngủ một đêm đã giàu, có người lại mất cả chì lẫn chài.
Nhưng cũng giống như Lê Tiện Nam đã nói, rủi ro cao, thu lợi cao.
Khi đó, Triệu Tây Mi nói mình không tin vào internet, nhưng lại tin vào Hàn Dịch.
Ở một phương diện khác, Diệp Phi cũng không dám nói mình tin vào những thứ mà bản thân chưa được tiếp xúc nhiều, nhưng cô tin Lê Tiện Nam.
Là Lê Tiện Nam dẫn dắt cô từng bước, từng bước tiến vào một thế giới khác, cô được tiếp xúc với rất nhiều điều mới mẻ, Diệp Phi không tìm ra được nguyên nhân cốt lõi của sự say mê dành cho anh, anh âm thầm dạy cô suy nghĩ rộng hơn, dạy cô đưa ra sự lựa chọn tốt hơn, giống như một bàn tay vô hình dắt cô chạy về phía trước, mà sự nuông chiều và yêu thương đó luôn tồn tại trong toàn bộ những tháng ngày anh ở bên cạnh cô.
Luôn có một số người thành công, khi được phỏng vấn, họ luôn bày tỏ lòng biết ơn bằng cách nói mình gặp được quý nhân.
Lúc mới gặp anh, Diệp Phi cũng không nghĩ nhiều đến vậy, nhưng sau này cô cảm thấy, có quá nhiều chuyện cũng giống hệt như hiệu ứng cánh bướm.
Họ gặp nhau vào mùa đông giá rét năm 2013, bước sang năm 2014, là một năm hoàn toàn mới, cũng là một giai đoạn mới trong cuộc đời của Diệp Phi.
Một con bướm vỗ cánh trong rừng mưa, mấy tuần sau, giông lốc càn quét nước Mỹ.
Đối với cô, Lê Tiện Nam là rung động đầu đời của cô, là sự dịu dàng mà cô luôn nhìn rõ giữa thời khắc tỉnh táo và say mê, cô may mắn gặp được anh, anh dùng mười năm kinh nghiệm để giúp cô lựa chọn, cổ vũ cô tiến về phía trước.
Anh là quý nhân của cuộc đời cô, cũng đúng lúc là người cô yêu.
Nhạc trong xe lặp đi lặp lại, đúng lúc đến đoạn cao trào.
Một nụ hôn khuấy đảo nhân gian, một nụ hôn đánh cắp trái tim người.
Nhân lúc đèn đỏ, Diệp Phi quay đầu, định nói chuyện với anh.
Cuối cùng, xe quay về nội thành, sau khoảng thời gian dài dừng đèn đỏ.
Nhân lúc đèn đỏ, Lê Tiện Nam ghé đến hôn cô, trên người cô còn có mùi ngải cứu nhàn nhạt.
“Muốn nói gì?” Lê Tiện Nam mỉm cười hỏi cô.
Cũng vì nụ hôn bất thình lình, Diệp Phi đã quên mất lời mình định nói.
“Sao anh lại hôn em?” Diệp Phi tò mò hỏi.
Lê Tiện Nam ngồi ngay ngắn lại, đặt tay lên vô lăng: “Nhạc của em làm anh thay đổi tâm trạng.”
Không biết lặp lại bao nhiêu lần.
Nụ hôn đánh cắp trái tim người.
Anh hôn cô xong, tự dưng cười cười.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện này là như thế, Lê Tiện Nam dẫn dắt Phi Phi tiến về phía trước.
—
Em thích cách anh nhìn em khi em nhìn về nơi khác. —— Phim “Trước lúc bình minh”.