Sáng sớm mùng sáu, điện thoại của Lê Tiện Nam reo liên tục, nhưng anh tắt đi.
Diệp Phi nghe thấy, đẩy đẩy anh: “Nếu anh phải đi làm thì đi đi, em ở đây một mình cũng không sao.”
“Không đi.”
“Không phải ngày ngày anh đều đi làm sớm…”
“Chẳng phải ngày ngày ở bên em thì tốt hơn à?”
Điện thoại của Lê Tiện Nam bị tắt, căn phòng lại yên tĩnh, đây cũng là một ngày hơi phóng túng quá, anh ít khi dây dưa vào buổi sáng, Diệp Phi ít khi thắng được cơn buồn ngủ.
Thời tiết mùa đông ở Yến Kinh rất đẹp, mùa đông ở đây hầu như không bao giờ có mưa gió ẩm ướt, nhưng mấy ngày trước có tuyết, tuyết rơi vào ban đêm.
Từ mùng hai, dự báo thời tiết đã nói sẽ có tuyết, đi đường cẩn thận, nhưng mấy ngày liền không có tuyết, đến tối mùng bốn mới có.
Ngày đó, Diệp Phi và Lê Tiện Nam ôm nhau trong phòng khách, xem một bộ phim cũ, là “Love Actually”, tập hợp mấy câu chuyện ngắn, là quan niệm về tình yêu ở từng giai đoạn, mười câu chuyện xâu chuỗi với nhau, tạo thành chân lý thật sự của tình yêu.
Diệp Phi nắm tay Lê Tiện Nam, hỏi anh: “Anh thì sao, quan niệm của anh về tình yêu là gì?”
Màn hình chiếu phát đến đoạn tỏ tình bằng bìa cứng kinh điển.
Lê Tiện Nam nói: “Anh ba mươi mấy tuổi rồi, toàn là họa đại bính, anh không tin vào chuyện hư vô mờ mịt, chỉ hành động thôi.”
Anh trả lời như vậy, Diệp Phi cảm thấy hơi mất hứng, lấy một viên kẹo cai thuốc từ trong túi của anh, nhét vào miệng anh, giả vờ hung dữ, nói: “Ăn đồ ngọt đi, nói chuyện dễ nghe một chút.”
Nghĩ lại, thấy cũng đúng, không bao giờ nghe được Lê Tiện Nam nói lời ngon ngọt, cũng không nghe được lời hứa hẹn nào.
Lê Tiện Nam bị cô chọc cười, nắm lấy cổ tay cô, đè cô lên sofa, cúi người hôn cô, chắc chắn anh cố tình, nụ hôn vừa dài vừa sâu, hơi lạnh của kẹo cai thuốc thấm lên môi cô, vị bạc hà nồng đậm, đầu tiên là đắng ngắt, sau đó chừa lại dư vị ngọt ngào.
“Ngọt không?” Lê Tiện Nam buông cô ra, mặt không đỏ, tim không run, anh giữ lấy cằm cô, ánh mắt dịu dàng, lại hơi mê hoặc, “Có cảm nhận được không?”
“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi bị anh đè lên sofa, dây áo ngủ trượt xuống vai, vải lụa mềm mại, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, giống như làn môi bị anh hôn.
Lê Tiện Nam cười với cô, cầm lấy tay cô áp vào ngực, ghé đến gần, cười hỏi: “Anh không nói, em có muốn cảm nhận không?”
“…” Da mặt Diệp Phi ửng đỏ, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, đôi tay thon nhỏ ôm lấy cổ anh, “Anh không nói thì em nói…”
“Nói cái gì?” Lê Tiện Nam ghé đến gần, còn tưởng cô nói gì đó rất nghiêm túc.
Diệp Phi bị anh đè xuống, cô ngẩng đầu, mái tóc vốn dĩ đã buộc lên, không biết dây buộc tóc rơi ra từ lúc nào, tóc cô mượt mà, mềm mại như dòng nước, gò má cô ửng đỏ, một đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô, đáy mắt ẩn chứa rung động.
Hoặc là, giống như hiến tế.
Sáng tỏ hơn lần đầu.
Đêm đầu tiên đó, cô im lặng, hình như con gái luôn thích nói lời ngọt ngào hoặc thẳng thắn tỏ tình vào thời khắc đó, nhưng ngày đó, Diệp Phi không làm vậy, thân thể đã chìm đắm, cô giữ lại những lời kia, chỉ sợ lời tỏ tình quá nặng nề, anh không thích nghe.
Giống như giữ lại một chút lý trí cho bản thân —— ít nhất ngày đó không nói lời yêu, ít nhất có thể trấn an bản thân, nhìn đi, em không chìm đắm, em vẫn tỉnh táo, em không trao trái tim cho anh.
Ba từ “em yêu anh” quá nặng nề.
Ba từ lưu luyến trên đầu lưỡi, vất vả khổ sở.
Diệp Phi ôm cổ anh, hàng mi dài run rẩy, lời đến miệng, chừa lại cho cô một chút chỗ trống: “Lê Tiện Nam, em thích anh.”
“…”
“Lê Tiện Nam, em thích anh.”
Cô lặp lại, thanh âm giống như nụ hoa ngâm trong nước, run rẩy, mềm mại, rõ ràng.
Lê Tiện Nam cúi người nhìn cô, cuối cùng lại ghé đến hôn cô, hơi thở của Diệp Phi hỗn loạn, giọng điệu anh đùa giỡn: “Phi Phi, không cảm nhận được sao?”
Không cảm nhận được sao, trong từng điều nhỏ nhặt.
Em là sự thiên vị duy nhất.
Diệp Phi không biết anh nói gì, chỉ nghĩ anh muốn sang trang mới.
Ngày đó họ không xem hết phim, Lê Tiện Nam hôn cô tới lui, giống như muốn chặn lời cô lại.
Anh không nghĩ tình yêu thể hiện qua lời nói, không muốn lặp đi lặp lại để chứng mình.
Mỗi người có một cách thể hiện tình yêu, ít nhất Lê Tiện Nam không nghĩ tình yêu là một loại ngôn ngữ.
Không thể hỏi biển về tình yêu, biển có thủy triều lên xuống.
Không thể hỏi gió về tình yêu, gió không hình không bóng.
Có người nói yêu là trách nhiệm, có người nói yêu là tự do, cũng có người nói yêu là chiếm hữu.
Trước đây, đêm nào anh cũng nghe Cố Diên nói, A Nam, mẹ yêu con, nhưng chính miệng bà nói lời tạm biệt, cho anh tiếng từ biệt nhẫn tâm nhất.
Đó có thật là yêu không?
Lê Tiện Nam luôn muốn Diệp Phi nhìn rõ anh, giống như chiếm đoạt không khí của người chết chìm, làm cô tỉnh táo vào thời khắc cuối cùng.
Không biết lần này Diệp Phi lấy đâu ra sự kiên trì, đối mặt với anh: “Lê Tiện Nam, em thích anh.”
Lê Tiện Nam đột ngột tỉnh táo ——
Anh không sợ từ “yêu”, anh sợ phải đáp lời, để lộ chân tình của mình trước mặt cô, anh sợ kết thúc trong vô vọng, sợ cô nói lời tạm biệt, lại một lần nữa cho anh tiếng từ biệt nhẫn tâm.
Ngày đó, Lê Tiện Nam ôm cô rất lâu, lâu đến mức Diệp Phi có cảm giác thời gian trở nên rất dài, trong phút giây im lặng như vậy, cô nghĩ, có thật sự nặng nề không?
Cô chưa từng dùng “nguyên tắc” trong giới của bọn họ để suy đoán con người Lê Tiện Nam, anh chỉ là Lê Tiện Nam, không phải là bất kỳ người nào trong giới đó.
Diệp Phi suy nghĩ thật lâu, cũng không cách nào hiểu được.
Cô hít một hơi, vòng tay qua eo anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Đáy mắt của Lê Tiện Nam trong trẻo như ngày tuyết tan, sương mù tản ra, để lộ hết thảy, tựa như mặt trời ban chiều ấm áp, soi sáng núi rừng.
Trong trẻo đến mức trái tim cô dâng lên một loại tình cảm phức tạp.
“Lê Tiện Nam, anh có nghĩ “thích” là một từ nặng nề không?” Diệp Phi nói, sau đó nghiêng người, khẽ hôn lên môi anh, “Nặng nề thì em vẫn nói, em không thích mập mờ, Diệp Phi còn hai tháng nữa mới hai mươi hai tuổi, có lẽ cái nhìn về tình cảm vẫn còn rất ngây thơ, chân tình cũng không quan trọng gì, nhưng là điều mà cô ấy trân quý nhất.”
“…”
“Người trong giới của anh không tin vào chân tình.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Còn em thì sao, anh có tin em không?”
Lê Tiện Nam ôm cô trong lòng, im lặng một hồi lâu.
“Phi Phi, em là người thứ hai nói lời này với anh.”
Sau một hồi, rốt cuộc Lê Tiện Nam mới chậm rãi lên tiếng.
“Người đầu tiên là ai?” Diệp Phi tựa vào lồng ngực anh, ngẩng đầu hỏi anh.
“Mẹ anh.”
Diệp Phi ngây người, ngơ ngác nhìn anh.
Thật ra nghĩ lại, rất nhiều thứ đã có đáp án.
Trong giới của họ, chỉ cần anh bằng lòng, anh sẽ không thiếu thứ gì, người khác chỉ biết Lê Tiện Nam lạnh lùng, giống như gốc cây trên đỉnh cao hiu quạnh nhất của khu rừng, hẳn là đã trải qua rất nhiều chuyện, không gì lay động được anh, người khác bày trò lấy lòng ngây thơ, vụng về, anh cũng không muốn phí thời gian.
Giống như cổ tích Disney, Người đẹp và quái vật, phù thủy biến hoàng tử thành quái vật đáng sợ, đưa ra lời nguyền, nếu không có người yêu anh ta trước ngày hoa hồng úa tàn, anh ta sẽ vĩnh viễn mang hình hài quái vật.
Một mình quái vật bảo vệ hoa hồng, chưa từng mong đợi có người đến tìm anh ta, vĩnh viễn làm quái vật chính là tương lai đã có thể đoán định trước.
Lúc Belle xuất hiện, anh ta bị thu hút, nhưng không tin vào chân tình của Belle.
Dưới hình hài quái vật đáng sợ, ẩn giấu một trái tim dịu dàng, tử tế.
Lê Tiện Nam luôn luôn lạnh lùng quá mức, dù cho đi cùng nhóm Triệu Tây Chính, anh vẫn giống như người lạnh lẽo nhất trên cánh đồng tuyết, trong đáy mắt anh, Diệp Phi nhìn thấy thành ý, thấy sự kiềm chế, thấy thời khắc anh bị hấp dẫn nhưng lại buộc bản thân mình tỉnh táo.
Làm sao Diệp Phi không biết, anh chưa từng nói ra, ở đỉnh cao nhất của tình yêu, anh luôn gọi cô là Phi Phi.
Không phải là lời thì thầm thâm tình, mà là dừng chân trước vách núi, trên một con đường không thể quay đầu ——
Phi Phi, không hối hận sao?
Phi Phi, anh hy vọng em tỉnh táo, không đắm chìm cùng anh.
Lê Tiện Nam ôm cô, mỉm cười: “Vừa rồi là câu chuyện thứ nhất của bộ phim.”
“Dạ?”
Nam chính nói tiếng Anh, nữ chính nói tiếng Bồ Đào Nha, hai người như nước đổ lá khoai, không ai hiểu ai, cô ấy nhảy vào nước để cứu lấy bản thảo của anh ấy, nam chính đứng trên bờ hét to bằng tiếng anh, đừng quan tâm, những thứ đó không đáng đâu.
Hai người họ không nói cùng một ngôn ngữ, nhưng lại hiểu chính xác đối phương muốn biểu đạt điều gì.
Kết cục là, nam chính bắt đầu học tiếng Bồ Đào Nha, nữ chính cũng học tiếng Anh vì anh ấy.
Thank you, yes.
“Phi Phi, anh không tin vào tình yêu.” Lê Tiện Nam nghiêng đầu, hôn má cô, “Anh tin em.”
Là ham muốn ích kỷ, sợ kết thúc trong vô vọng, đoạn tình cảm này đã đi chệch hướng, dường như Diệp Phi giao phó hết thảy cho anh, Lê Tiện Nam chỉ có thể giữ lại một chút lý trí cuối cùng ——
Lý trí còn có ích không?
Lê Tiện Nam nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ đây là ham muốn ích kỷ cuối cùng của anh, anh muốn giữ lại một chút thể diện cho bản thân.
Trước đây có người nói, người trưởng thành sẽ đòi hỏi những gì mà tuổi thơ họ thiếu thốn.
Nhiều năm trôi qua, Lê Tiện Nam sống có kỷ luật, chưa từng ngóng trông, cũng chưa từng đòi hỏi bất kỳ tình cảm nào, anh liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu tâm tư hèn mọn, anh lạnh lùng hờ hững, người khác chỉ biết tránh xa.
Ba mươi hai năm, giống như chỉ đợi chờ một linh hồn phù hợp, dẫu cho có lúc cũng cảm thấy đã biết trước kết cục, rằng không chờ được, rằng không gặp được, mấy tỉ người, khả năng chờ được một linh hồn phù hợp chỉ là một phần mấy tỉ.
Gặp được Diệp Phi, anh thường cảm thấy có rất nhiều thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, nhiều năm lý trí và tỉnh táo, buộc bản thân anh giữ tôn nghiêm, nhưng lần nào anh cũng tình nguyện chìm đắm, anh xem cô là tín ngưỡng, lặng lẽ xâm chiếm, chỉ đợi cô nhìn thấu tình cảm sâu đậm của anh.
Làm gì thuần khiết đến vậy?
Không thuần khiết chút nào.
Là anh chiếm đoạt sự thuần khiết của cô, lại không nỡ nhìn cô chìm đắm.
Phi Phi, không cảm nhận được sao?
Lời nói dây dưa trên đầu lưỡi, lại bị anh nuốt vào.
Phi Phi, em là độc nhất vô nhị của anh.
Em là tình yêu của anh.
Bên ngoài tuyết rơi nặng hạt, bông tuyết chậm rãi bay.
Trong nhà rất nóng.
Diệp Phi xoay người trong vòng tay anh: “Lê Tiện Nam, chúng ta ra ngắm tuyết đi, hình như hai năm rồi Yến Kinh mới có tuyết.”
“Được rồi.”
Lê Tiện Nam đồng ý, đi lấy áo khoác cho cô mặc vào.
Ngoài sân, đêm đông quạnh quẽ, bông tuyết lớn bay loạn xạ, rơi vào hồ nước, dọa mấy con cá sợ, chúng bơi qua bơi lại.
Diệp Phi ngồi cùng anh trên ghế lắc lư trước hiên nhà, cô vươn tay, sáu bông tuyết rơi vào lòng bàn tay cô, từ từ tan chảy.
Diệp Phi quay đầu nhìn anh, nói: “Nếu trước kia cùng chàng ngắm tuyết.”
Cô quyết định không nói nửa câu sau, đưa tay hứng bông tuyết, cười với anh: “Lê Tiện Nam, em rất vui.”
Lê Tiện Nam đưa tay khép áo khoác lại cho cô, ôm cô trong lòng, cười, nói với cô: “Được rồi, rất dễ nuôi, tuyết rơi mà cũng vui vẻ thế này.”
“Thật ra em vui vẻ không phải vì tuyết rơi, mà là vì anh.” Diệp Phi thật thà đáp lời, “Không có anh, có lẽ đây cũng chỉ là một đêm đông bình thường, em cũng chỉ ngắm tuyết, chỉ vậy thôi.”
Lê Tiện Nam cười, trời đêm lạnh giá, nhưng ý cười trong đáy mắt cô rất ấm áp, anh cảm thấy bản thân mình cũng không hèn mọn đến vậy.
Dẫu cho anh dẫn dắt cô chìm nổi, anh cũng đã hết sức dũng cảm.
Làm hạ thần của cô, đi ngược dòng nước chỉ vì cô.
Nếu trước kia cùng chàng ngắm tuyết, kiếp này coi như cùng bạc đầu.
Thật ra mùng năm không có tuyết, dự báo thời tiết đã dự báo tuyết rơi từ mùng hai, nhưng tuyết đến trễ, Diệp Phi mong chờ mấy ngày trời, đêm nào cũng ra ban công xem thử.
Lê Tiện Nam hỏi cô, muốn nhìn thấy tuyết vậy à?
Diệp Phi gật đầu, nói: “Đúng, đúng, mùa đông được nặn người tuyết là tuyệt nhất.”
Là cảm ơn thời tiết mấy ngày nay ảm đạm ẩm ướt sao? Hay là cảm ơn những ngày đặc biệt lạnh?
Tuyết nhân tạo rơi suốt đêm dài.
Buổi sáng, Diệp Phi dậy sớm, thấy tuyết đọng thật dày trên mặt đất, cô nhặt một cành cây, viết tên anh trên tuyết.
Sau đó khum tay trên miệng, gọi anh: “Lê Tiện Nam! Lê Tiện Nam!”
Lê Tiện Nam vừa tắm xong chưa được bao lâu, nghe thấy tiếng động, anh mở cửa sổ nhìn ra.
Diệp Phi đứng trong sân, tên anh được viết trên mặt tuyết, còn vẽ thêm một trái tim nhỏ, cô gái nhỏ mặc đồ ngủ lụa, lạnh đến mức chóp mũi ửng đỏ.
Ngốc nghếch, trẻ con, ánh mắt còn muốn nói: Anh có vui không?
Lê Tiện Nam hôn cô thật sâu thật dài, bế Diệp Phi vào, cô xoay mặt né tránh: “Anh xong chưa…?”
“Không phải là cho em cảm nhận à?” Lê Tiện Nam cắn môi cô, giống như trừng phạt cô, “Anh không nói, anh chỉ hành động thôi.”
“Anh thiếu đứng đắn quá rồi!”
Lê Tiện Nam cười không ngừng, nhất quyết hôn cô, hôn đến mức Diệp Phi mất hết lý trí.
Anh ghé đến gần cô, nói: “Phi Phi, nói lại đi.”
“Không nói!”
“Nói không?”
“Không nói.”
Diệp Phi đưa tay che miệng, ánh mắt giận dỗi.
Lê Tiện Nam lại muốn hôn cô, nhưng Diệp Phi đưa tay che miệng anh, không cho anh hôn, giống như oán trách: “Lê Tiện Nam, làm sao anh sống qua ba mươi mấy năm được thế?”
“Chờ Diệp Phi ngốc đến Tây Giao Đàn Cung, đến nói cô ấy thích anh.”
“…Vậy sao, nhỡ đâu em không tìm được Tây Giao Đàn Cung thì sao?”
“Phi Phi.” Lê Tiện Nam ghé đến gần cô, dịu dàng lưu luyến như một tấm lưới, vây chặt lấy cô, “Chân tình của một người chỉ đủ làm nên một cây đinh thép, anh đóng đinh em ở đây.”
Nói xong, ngón tay lần mò đến lồng ngực cô, một tấc bên trong, trái tim cô đang đập liên hồi.
Tại sao lại nhất định phải nghe anh dùng lời nói để chứng minh?
Rõ ràng anh đối xử với cô rất thành thật mà.
“Lê Tiện Nam, em thích anh.” Diệp Phi ôm cổ anh, nghiêng người đến gần, lặp lại, “Em thích anh.”
“Ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”
Lê Tiện Nam đưa tay chạm vào trán cô, đẩy cô xuống.
Diệp Phi không chịu, bám vào anh như bạch tuộc: “Lê Tiện Nam, anh có nghe không, em thích anh.”
“Phi Phi.” Lê Tiện Nam tắt đèn ngủ, “Em nói thêm lần nữa, anh sẽ hiểu là em muốn tiếp tục?”
“Không được, không tiếp tục, không tiếp tục em cũng nói.” Diệp Phi cười, ôm anh làm nũng.
Đúng là một linh hồn trẻ tuổi nồng nhiệt, tình yêu hiện rõ trong đáy mắt.
Làm người ta rung động.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
1. “Nếu trước kia cùng chàng ngắm tuyết, kiếp này coi như cùng bạc đầu”. Câu này xuất phát từ internet, nguyên thơ là “Hai đầu nỗi nhớ cùng ngắm tuyết, kiếp này coi như cùng bạc đầu”, trong “Hoài hương ký – Phụng chiếu ban sư” của Lục Thải.
2. Người đẹp và quái vật là đề cập đến phim Người đẹp và quái vật.
3. Người trưởng thành sẽ đòi hỏi những gì mà tuổi thơ họ thiếu thốn. Nguyên văn là “Tuổi thơ thiếu cái gì thì lớn lên sẽ đòi hỏi cái đó”, xuất phát từ quan điểm tâm lý học, mình đọc lâu lắm rồi, nhưng vì là quan điểm nên không có nguồn cụ thể.