Mùng tám, các công ty đã quay lại làm việc, hôm đó Lê Tiện Nam dậy sớm, đến Cảng Thành làm lễ ký kết, có một số việc không thể từ chối, chính là xuất hiện, ký tên.
Chuyến bay của Lê Tiện Nam cất cánh lúc mười giờ rưỡi, bảy giờ sáng anh xuống giường, di chuyển nhẹ nhàng, sợ đánh thức Diệp Phi ——
Mùng năm, tuyết rơi quá lâu, không ai quét tuyết trong sân, tuyết đọng một lớp thật dày, tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh, hai ngày qua, Diệp Phi chơi trong sân quên cả trời đất, nặn được hai người tuyết.
Nước trong hồ không bị đóng băng, dưới đáy hồ có hệ thống bơm tuần hoàn và sưởi ấm, cá vẫn bơi qua bơi lại.
Mùa đông lạnh giá cũng trở nên thật xinh đẹp.
Lê Tiện Nam tắm rửa, thay áo sơ mi và quần tây, tiện tay treo áo khoác lên ghế, Diệp Phi ngơ ngác tỉnh giấc, để lộ nửa gương mặt từ trong chăn, hỏi anh: “Lê Tiện Nam, anh sắp đi sao?”
“Ừ, buổi chiều hoặc tối anh sẽ về, hai ngày nay Cảng Thành có mưa, không biết có bị chậm trễ hay không.”
Lê Tiện Nam đeo đồng hồ, bước đến bên giường, cúi người, Diệp Phi để lộ trán và chân mày, trắng trong thuần khiết, cô từ từ mở mắt, hai mắt cong cong, Lê Tiện Nam đã đoán ra từ trước, anh đưa tay vén mấy sợi tóc của cô, hôn lên trán cô: “Ngủ thêm một lát đi, có chuyện gì thì gọi anh.”
Giống như lo lắng, dặn dò.
“Nếu không có chuyện gì thì sao?” Cô rúc người vào chăn, nhìn anh.
“Không có chuyện thì gọi anh làm gì, anh còn bận rộn công việc.” Lê Tiện Nam cố tình trả lời cô.
“Bận rộn công việc thì không gọi được à?” Diệp Phi cố tình hỏi.
“Không được.” Lê Tiện Nam cười, nụ cười mê hoặc, “Phi Phi thì được.”
“Anh đi mau.” Diệp Phi cũng cười, nằm trong chăn đá một cú, đuổi anh đi, “Anh đi mau đi, đừng để trễ chuyến bay.”
“Em không có lương tâm, còn đuổi người ta đi.” Lê Tiện Nam lại cúi người hôn cô, Diệp Phi thò tay ra, sờ sờ túi anh.
Lê Tiện Nam nắm lấy cổ tay cô, thuận miệng hỏi: “Sờ cái gì thế?”
“Sờ xem anh có mang theo hộp thuốc lá nào không!”
“Chậc, anh đi đây, thật hung dữ.”
Nghe thấy lời này, Diệp Phi sửng sốt ngồi dậy trên giường, hôn lên mặt anh một cái, sau đó lại ngã xuống giường, vẫy tay tạm biệt anh.
Lê Tiện Nam cười khẽ, không trêu chọc cô nữa, điện thoại anh reo lên, Lê Tiện Nam bắt máy, vừa nói chuyện điện thoại vừa lấy áo khoác.
Diệp Phi nhìn bóng lưng anh rời đi, cô nhấc chăn, bước xuống thảm trải sàn, chạy đến cửa sổ.
Mấy phút sau, bóng dáng của Lê Tiện Nam xuất hiện trong sân.
Anh đi công tác thời gian ngắn, không mang theo hành lý, anh mặc áo khoác dài màu đen không cài nút, cắt may tỉ mỉ, âu phục và cà vạt cũng tối màu, khăn choàng xám choàng quanh cổ, lộ ra cổ áo trắng ngay ngắn, vô cùng nghiêm túc, chỉnh tề.
Diệp Phi mặc đồ ngủ, bước đi trên thảm trải sàn, nhìn anh bước đi trên nền đá xanh trong sân, tuyết trắng mênh mông bao phủ mặt cỏ xung quanh, mấy cành cây khô cũng bị tuyết đè ép, run rẩy.
Giữa mùa đông trắng tinh hiu quạnh, anh là một sắc xuân rất khác, khiến người ta đắm chìm.
Anh là tảng băng lạnh lẽo, xa rời biển người, nhưng anh cũng là Lê Tiện Nam lưu luyến, thâm tình với cô.
Lê Tiện Nam nói chuyện điện thoại, hình như đã phát hiện ra, hoặc là do thần giao cách cảm, anh quay đầu nhìn lại, bắt gặp Diệp Phi đang ghé vào cửa sổ nhìn anh, vốn dĩ anh đang nghe người bên kia nói đến dự án đầu tư hôm nay, không có biểu cảm hay tâm trạng gì.
Kết quả là, anh nhìn thấy Diệp Phi ghé mắt vào cửa sổ, dây áo hơi trượt xuống bờ vai trắng trẻo của cô, cô mỉm cười vẫy tay với anh, Lê Tiện Nam cảm thấy vào thời khắc đó, cô là bóng dáng nổi bật nhất trong thế giới xám trắng.
–
Sau khi anh rời đi, Diệp Phi định đến trường giáo dục đặc biệt, xuống giường, rửa mặt xong, cô phát hiện Lê Tiện Nam đã gọi bữa sáng cho cô, còn ấm nóng trên bàn ăn, Diệp Phi ăn sáng xong, chuẩn bị ra ga tàu điện ngầm.
Trước khi ra cửa, lại nhận được cuộc gọi của Tiết Như Ý.
Tiết Như Ý là con gái phương Nam, khao khát máy sưởi ở phương Bắc, nếu Diệp Phi còn ở ký túc xá, chắc chắn cô ấy sẽ ở lại với Diệp Phi, nhưng bây giờ Diệp Phi không ở đó, cô ấy đến Tam Á chơi một chuyến —— lúc xem vòng bạn bè, Diệp Phi đã nhìn thấy.
Lúc đến Tam Á, Tiết Như Ý cũng chỉ đăng lác đác vài ba bài trên vòng bạn bè.
“Phi Phi, tớ quay lại rồi, còn mua quà cho cậu và Diệp Đồng, khi nào cậu đi thăm Diệp Đồng? Cho tớ đi cùng với, tớ chán quá, cũng chưa đến ngày đi học lại…” Tiết Như Ý vui vẻ, nói mãi không ngừng, lại bồn chồn hỏi, “Phi Phi, dạo này cậu có bị chủ biên kia ép tăng ca không?”
Không có chủ biên nào ép buộc cô, cô dành mấy ngày Tết vui vẻ bên cạnh Lê Tiện Nam, lịch sinh hoạt hỗn loạn, mặc dù cũng cố ngủ sớm dậy sớm —— ngủ không được, họ lại ngồi bên nhau nói chuyện linh tinh nhỏ nhặt, vậy mà cũng kéo dài đến hai giờ sáng.
Nói cái gì?
Bây giờ Diệp Phi nghĩ lại, cũng không nhớ đã nói cái gì với anh, chỉ nhớ đêm nào họ cũng cười đùa, Lê Tiện Nam luôn có cách làm cô vui.
Cô nói đến một tác phẩm văn học nổi tiếng, Lê Tiện Nam chăm chú lắng nghe, lại nhận xét: “Tên tra nam này, có một câu trích dẫn: Tôi từng có nhiều người phụ nữ, nhưng chỉ hồn nhiên với một mình cô ấy? Đây không phải tra nam họa đại bính à, cái gì mà tôi có nhiều bạn gái cũ, nhưng đều không giống em…”
Diệp Phi né tránh chủ đề này, đổi đề tài, nhưng Lê Tiện Nam nhất quyết không buông tha: “Em có biết khác nhau cái gì không?”
“Bộ phim lần trước…”
“Phi Phi, sự khác biệt chính là, ngoại trừ em, anh chưa từng chạm vào bất kỳ ai.” Anh còn giả vờ giơ tay thề thốt, “Anh chưa từng có bạn gái cũ, em khác với tất cả mọi người.”
“Bộ phim lần trước…”
“Phi Phi, đây có phải là giữ mình rất tốt hay không? Có một số đàn ông không thể quản được thân dưới của mình, còn anh thì khác…”
Anh còn tự khen mình giỏi, lúc đùa giỡn trước mặt cô, giọng Bắc Kinh của anh lại cực kỳ thiếu đứng đắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể làm chuyện xấu.
Diệp Phi bị anh cắt lời mấy lần, cuối cùng kết thúc bằng chuyện anh chặn môi cô, Lê Tiện Nam còn hơi xấu tính, nói: “Vô sự tự thông (*) đấy.”
(*) Tự học được, tự lĩnh hội mà không cần giáo viên hướng dẫn.
Diệp Phi cầm gối ném sang, Lê Tiện Nam chỉ cười, không né tránh, vững vàng chụp gối.
Nhớ lại những chuyện nhỏ xíu này, Diệp Phi cũng thấy vui.
“Không có, hôm nay tớ đi thăm Diệp Đồng, cậu có rảnh không?” Diệp Phi bước đến cửa, chiếc gương phản chiếu gương mặt cô, rõ ràng là đang chan chứa ý cười.
“Được rồi, vậy hôm nay đến đó đi!” Tiết Như Ý vui vẻ đồng ý, “Sao cậu vui thế? Có chuyện tốt à!”
“Lát nữa gặp nhau nhé, cậu đi tàu điện ngầm đi, lát nữa gặp nhau.”
“Được rồi.”
Diệp Phi ra khỏi Tây Giao Đàn Cung một mình, bảo vệ nhớ cô, hỏi cô có cần xe không, Diệp Phi lắc đầu, nói cô đi tàu điện ngầm.
Bảo vệ của Tây Giao Đàn Cung ngây người một lát, sau đó lại giữ nụ cười đúng mực, chúc cô đi đường bình an.
Lúc Diệp Phi đi ra, tự dưng cô phát hiện, mình ru rú ở nơi này cùng anh quá lâu, hình như đã quên mất thế giới thật, cô không hợp với nơi này.
Diệp Phi ra khỏi Tây Giao Đàn Cung, quay đầu nhìn lại.
Lối vào Tây Giao Đàn Cung đơn giản nhã nhặn, mấy trụ đá màu xanh vuông vức, vốn được chạm khắc tranh cổ, có lẽ vì Tết đến, cũng không có mấy người sống ở đây, mấy căn biệt thự chủ yếu được thiết kế theo phong cách Trung Hoa, chỉ có biệt thự của Lê Tiện Nam là đặc biệt nhất, cũng nằm ở nơi sâu nhất.
Tổng cộng chỉ có mười mấy hộ gia đình, đều là người nổi tiếng và doanh nhân, đôi khi Diệp Phi đi theo Lê Tiện Nam đến ga ra ngầm, dù chỉ có mười mấy hộ gia đình, ba tầng ga ra ngầm đều chật kín xe sang, hình như họ bỏ mặc chúng đóng bụi ở nơi này.
Lúc đó Diệp Phi hỏi anh, chủ mấy chiếc xe này đều là người ở đây sao?
Lê Tiện Nam vừa cầm chìa khóa xe, vừa thuận miệng nói, xe ở tầng này đều là của anh, còn lại là của gia đình khác: “Nhưng không chừng anh không có nhiều xe bằng người ta, đều ở Tây Giao Đàn Cung, nơi này không tệ, anh chọn Tây Giao Đàn Cung là vì ở đây yên tĩnh.”
Đối diện Tây Giao Đàn Cung là hẻm Hòe Tam cũ kỹ.
Một bên rộng lớn, một bên chợ búa.
Vốn dĩ là hai đường thẳng song song, giao điểm duy nhất chính là hai nơi nằm trên cùng một con đường.
Diệp Phi quay đầu, bảo vệ của Tây Giao Đàn Cung lịch sự cười với cô, khách sáo hỏi cô có cần gọi một chiếc taxi không.
Tự dưng cô nhớ đến một trò đùa trên internet, một blogger đi ngang qua Tây Giao Đàn Cung, quay một đoạn video, bên dưới có người nói, bảo vệ của Tây Giao Đàn Cung nhất định phải tốt nghiệp đại học Yến Kinh, nói được ba ngôn ngữ, thu nhập không thấp.
Thật sự là giấc mộng phù hoa, người đời gãy lưng vì mấy đồng bạc lẻ, người ở đây cười nói giả tạo.
Yến Kinh đón một trận tuyết rất lớn, tùng bách phía sau xanh tốt, một lớp tuyết dày đọng trên cành cây, trên cành cây có buộc ruy băng đỏ, tượng trưng cho sự may mắn, nhưng ngày đó, Lê Tiện Nam ở nơi này, vô cùng hiu quạnh.
Con đường đá xanh của Tây Giao Đàn Cung chìm trong sương mù nhàn nhạt, cô nhìn xa không rõ, cũng không thể nhìn thấy sân nhà, chỉ nhớ nụ cười Lê Tiện Nam dành cho cô, đầu ngón tay của anh chạm vào nhịp tim cô, nói với cô, Phi Phi, có cảm nhận được không?
Rõ ràng là lạnh, nhưng anh cho cô hơi ấm sôi sục giữa đêm muộn.
Nói đến Tây Giao Đàn Cung, dường như ký ức của Diệp Phi trống rỗng, chỉ nhớ một mình Lê Tiện Nam, tự mình rời khỏi Yến Kinh để đón cô, bao trọn công viên giải trí cả ngày trời vì cô, đưa cô đến Ung Hòa Cung.
Anh nói, nếu duyên thật sự cạn, không lạy Phật cũng sẽ chia ly.
Dù có là nghiệt duyên, cũng là do đời trước dập đầu lạy Phật mới có được, có là nghiệt duyên, anh cũng trân quý.
Anh nói tiếng Quảng Đông thâm tình với cô.
Không chỉ nói đến Tây Giao Đàn Cung, nói đến Yến Kinh, Diệp Phi cũng chỉ nhớ một mình Lê Tiện Nam.
Anh là đốm sáng duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của cô, cũng là ký ức ấm áp của cô liên quan đến thành phố này, anh là người quan trọng nhất.
Lúc Diệp Phi ra khỏi tàu điện ngầm, Tiết Như Ý đã ở đó đợi cô, Tiết Như Ý cắt tóc ngắn đến cằm, để mái ngố, dáng vẻ con gái Giang Nam mềm mại ngọt ngào.
“Phi Phi!” Tiết Như Ý cầm mấy chiếc túi trên tay, vẫy tay với cô.
Diệp Phi nhanh chóng bước đến, cầm giúp cô ấy: “Sao cậu mua nhiều thứ thế?”
“Lần đầu tiên tớ gặp Diệp Đồng, không biết mua cho thằng bé cái gì, tớ mua một ít quà, đoán là thằng bé sẽ thích.” Tiết Như Ý nói, “Tớ không mang cái gì đặc biệt cho cậu, chỉ mang mấy cuốn sách, còn có mấy cuốn là hàng sưu tập.”
“Cô Tiết vất vả rồi.”
“Miễn lễ.”
Hai người họ nhìn nhau cười, trên đường đi, Tiết Như Ý kể chuyện ở Tam Á cho cô nghe.
Diệp Phi tò mò hỏi: “Cậu đi chơi hơn mười ngày, sao chỉ cập nhật hai bài đăng trên vòng bạn bè? Tớ còn tưởng cậu không vui.”
“Làm gì có.” Da mặt của Tiết Như Ý ửng đỏ, nói đến chuyện này, đáy mắt cô ấy dâng lên ý cười, “Tớ gặp một người, không hẳn là người quen, chỉ tình cờ gặp nhau, cậu đoán là ai?”
Diệp Phi rất mong đợi, nhưng trong đầu suy nghĩ tới lui, không biết tại sao lại nhớ đến lần đi khách sạn nghỉ mát, ai đó đã nói muốn đi Tam Á?
“Chủ của chiếc Ferrari đã tông tớ đấy.” Tiết Như Ý thì thầm, “Rất được.”
Triệu Tây Chính.
Vừa nói đến chủ xe Ferrari, Diệp Phi đã nghĩ đến Triệu Tây Chính.
Diệp Phi không thân thiết với Triệu Tây Chính, cô kết bạn WeChat với anh ta chẳng qua cũng vì phép lịch sự, chỉ nhớ ngày nọ Triệu Tây Chính cập nhật vòng bạn bè, địa điểm là ở Tam Á, nói anh ta đang đi trốn, sáng sớm hôm sau đã quay lại Yến Kinh.
Đối với những người này mà nói, tình cảm chính là bắt một chuyến bay đi ăn một bữa, sau đó lại bắt một chuyến bay khác quay về đánh bài.
Tiết Như Ý sinh ra trong một gia đình khá giả ở Giang Nam, trong nhà làm kinh doanh, Triệu Tây Chính có tình nghĩa, nhưng anh ta khác với Lê Tiện Nam, cô chỉ biết mô tả Triệu Tây Chính là “người không ra gì”.
“Ai biết được.” Diệp Phi chỉ biết nói vậy, “Đừng chìm đắm.”
Cô là bạn của Tiết Như Ý, đương nhiên sẽ đứng về phía bạn mình, Triệu Tây Chính là bạn từ thuở nhỏ của Lê Tiện Nam, nhưng họ cũng không thân thiết đến vậy.
“Đương nhiên, người như bọn họ… làm gì có chuyện thật lòng thích người khác.” Tiết Như Ý nói, kéo khăn choàng, “Nghe nói anh ấy sống ở Tây Giao Đàn Cung, cậu có biết nơi đó không, là khu vực đắt tiền nhất ở Yến Kinh, nghe nói cư dân ở đó đều không phải người bình thường, kín cổng cao tường, tớ nghĩ nếu đặt vào thời cổ đại, nhất định phải là hoàng thân quốc thích gì đó.”
Tiết Như Ý không chắc lắm, dù sao Tiết Như Ý vẫn là một cô bé mới bước vào thế giới hiện thực, còn nhỏ hơn Diệp Phi mấy tháng, Diệp Phi bị dòng đời xô đẩy nên mới có loại lý trí mà lẽ ra không nên có vào lứa tuổi này, nhưng Tiết Như Ý thì khác, ba mẹ và anh trai cưng chiều cô ấy, bảo bọc quá cẩn thận.
Thật ra Diệp Phi muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ, mình có tư cách gì mà nói?
“Phi Phi, mấy ngày trước có một trận tuyết lớn rơi xuống Yến Kinh.” Tiết Như Ý nói, “Tớ chưa từng gặp trận tuyết lớn như vậy ở phương Nam, cậu biết không, đó là tuyết nhân tạo đấy.”
Tuyết nhân tạo… Diệp Phi chỉ nghĩ đến Lê Tiện Nam, việc gì cũng bất chấp hậu quả, sau đó lại nghĩ, sao có thể như vậy được chứ, nhưng thật lòng mà nói, tuyết nhân tạo cũng đúng là phong cách của anh.
Diệp Phi lại hoang mang một lát.
Tiết Như Ý không nghĩ nhiều đến vậy, lại đổi đề tài, ngây thơ đi theo Diệp Phi, mong đợi được gặp Diệp Đồng.
Lúc này, Diệp Đồng vẫn đang được truyền dịch, cô Tiền nói mấy ngày trước Diệp Đồng bị cảm nhẹ, ban đầu tình trạng không tốt lắm, vẫn phải truyền dịch.
Diệp Phi và Tiết Như Ý đến phòng y tế, Diệp Đồng vẫn im lặng ngồi trên giường bệnh, y tá sắp xếp một chiếc bàn cho cậu ấy, Diệp Đồng cầm bút vẽ bươm bướm.
Tiết Như Ý núp sau lưng Diệp Phi, lúc nhìn thấy Diệp Đồng, cô ấy mỉm cười, vẫy vẫy chiếc túi trên tay: “Xin chào, Diệp Đồng, chị là bạn của chị gái em, chị tên là Tiết Như Ý.”
Diệp Đồng không nói gì, bàn tay cầm bút dừng lại không đến một giây.
“Để tớ lấy nước.”
Diệp Phi đã quen với dáng vẻ này của Diệp Đồng, đi đến bình nước bên cạnh, Tiết Như Ý rất hoạt bát, nhiệt tình, mở túi lấy quà cho Diệp Đồng, là một chiếc hộp to, cô ấy mở hộp.
“Diệp Đồng, chị mua cái này cho em… Bộ xếp hình! Vui lắm, một ngàn miếng, lúc rảnh rỗi, em có thể ghép chúng lại, rất đẹp.”
Diệp Đồng có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt thiếu niên mười tám tuổi, có sự bình tĩnh không phù hợp với lứa tuổi, giống như cánh đồng tuyết trắng xóa, cậu ấy không nói lời nào, môi mỏng mím lại.
Tiết Như Ý đổ mấy mảnh ghép ra, nhưng Diệp Đồng không nói gì, chỉ tập trung vẽ.
Tiết Như Ý khen vẽ đẹp, cậu ấy cũng không đáp lời.
Diệp Phi không đành lòng, sợ sự nhiệt tình của Tiết Như Ý bị dập tắt: “Đồng Đồng đã như vậy từ hồi tám, chín tuổi, thằng bé không nói chuyện với ai, mắc chứng tự kỷ.”
Tiết Như Ý chậc lưỡi: “Phi Phi, cậu vất vả quá… Không sao, dù gì tớ cũng rảnh rỗi, tớ ở đây ghép hình với Diệp Đồng cũng được.”
Ngày đó, Diệp Phi và Tiết Như Ý ngồi trong phòng y tế với Diệp Đồng, mùng tám, vẫn chưa hết Tết, trường học cực kỳ yên tĩnh, Tiết Như Ý không muốn về ký túc xá sớm, cứ ngồi trong phòng y tế chơi ghép hình.
Hơn một ngàn mảnh ghép, mất rất nhiều thời gian mới ghép xong.
Diệp Phi cũng giúp đỡ, nhưng cô thật sự không có tính kiên nhẫn.
Buổi trưa, Diệp Phi và Tiết Như Ý đến nhà ăn mua cơm về ăn chung, Diệp Đồng ăn rất ít, đưa cơm cho cậu ấy, cậu ấy cũng im lặng ăn, không nói gì, cũng không có phản ứng đặc biệt.
Cũng may phòng y tế là phòng dành cho hai người, Tiết Như Ý bật tivi, giảm âm lượng, muốn tìm xem có phim gì để vừa xem vừa ăn không.
Kết quả là, tivi trường học không có kênh nào khác, toàn là tin tức, Tiết Như Ý bật qua mấy kênh, cuối cùng dừng ở kênh tin tức Cảng Thành.
Diệp Phi đang tập trung gỡ xương cá, gắp thịt cá vào đĩa nhỏ của Diệp Đồng.
Tự dưng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Lê Tiện Nam trên tivi.
Anh vẫn mặc quần áo như buổi sáng, áo khoác dài màu đen ngay ngắn, ngồi trước bàn hội nghị, sắc mặt không có gì vui vẻ, còn khẽ nhíu mày, ống kính chỉ lia qua anh một chút.
Tiết Như Ý lớn giọng: “Người đó là ai thế, trông đẹp mắt quá.”
Lê Tiện Nam.
Trước mặt anh có một tấm bảng.
Anh ngồi sau bàn hội nghị dài, mọi người xung quanh đều ăn mặc chỉnh tề, phòng hội nghị trang nghiêm theo phong cách Cảng Thành xưa, nội thất bằng gỗ màu nâu đậm, phía sau bày trí logo của công ty, cửa sổ sát đất nhìn ra khung cảnh Cảng Thành.
Anh nói tiếng Quảng Đông lưu loát, nhưng khi có người hỏi đến, anh nói tiếng Anh còn lưu loát hơn.
Cô không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng cũng nhạy bén nắm bắt được một số từ tiếng Anh, đoán hẳn là hội nghị này liên quan đến đầu tư bất động sản.
Khi có người hỏi, anh trả lời ngắn gọn.
Diệp Phi nhìn dáng vẻ người đàn ông trên màn hình, cảm thấy thật khó liên tưởng với ánh mắt dịu dàng anh dành cho cô khi đứng dưới lầu.
Anh vốn là cánh đồng tuyết trắng xóa, bước xuống lễ đường chỉ vì cô.
Lê Tiện Nam ngồi đó cũng đủ bắt mắt, anh là người đẹp nhất trong cả bức họa kia, gương mặt thâm trầm, góc mặt gợi cảm, phiên phiên công tử đạp tuyết phủ cầm (*), quân tử khiêm nhường, ngọc trong hồ cũng không so sánh được với anh.
(*) Tạm dịch là: Công tử văn nhã đạp tuyết đánh đàn. Ý chỉ người đàn ông thoát tục, không vướng bụi trần, phiêu diêu giữa thế gian.
Trên bàn có hợp đồng và một cây bút.
Lúc phóng viên hỏi người khác, anh thả lỏng một chút, dựa lưng vào ghế, lấy chiếc hộp kim loại từ trong túi, mở nắp, lấy ra một viên kẹo bạc hà.
Diệp Phi nhìn cảnh này, còn cười khẽ.
Người khác nói về thị trường, nói về đầu tư bất động sản ở Cảng Thành, còn anh trả lời xong lại tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, không nghe ai nói, còn ăn kẹo cai thuốc trong hội nghị.
“Phi Phi, vừa rồi hiện ra tên gì đấy nhỉ?” Tiết Như Ý chỉ tập trung nhìn trai đẹp, không nhìn bảng hiệu.
“Lê Tiện Nam.” Cô nói tên anh, ba tiếng lưu luyến trên môi, tựa như tình yêu quấn quýt triền miên trong gió, trôi lãng đãng hết mấy giây.
Lê Tiện Nam.
Dữ quang đồng trần, quang nhi bất diệu (*), trường tồn trong giấc mộng.
(*) Tạm dịch: Hào quang như cát bụi, hào quang không phát sáng. Ý chỉ người không thích nổi bật, không ganh đua với đời.
Hơn ba giờ chiều, điện thoại của Diệp Phi reo lên, nhìn tên người gọi, là Lê Tiện Nam.
Diệp Đồng ở đây, Diệp Phi rất yên tâm, có lẽ là vì còn Tết, giờ thăm nom cũng kết thúc lúc năm giờ, bình thường cũng chỉ được ghé thăm vào cuối tuần và ngày lễ, Diệp Phi hỏi Tiết Như Ý có về không.
Tiết Như Ý giơ một mảnh ghép, nói: “Phi Phi, cậu đi trước đi, tớ ghép xong nửa bên này sẽ đi.”
Diệp Phi thấy Tiết Như Ý tập trung ghép hình, Diệp Đồng vẫn lặng lẽ vẽ.
Khung cảnh này rất đẹp.
“Hai ngày nữa tớ mời cậu một bữa.” Diệp Phi nghĩ đến chuyện trước đó đã nói với Triệu Tây Mi, lại nghĩ hai ngày nữa ăn cơm sẽ tìm cơ hội nói với Tiết Như Ý, dù sao Tiết Như Ý cũng mới quay lại hôm qua, vẫn chưa hết Tết, để cô ấy nghỉ ngơi mấy ngày.
“Được rồi, tớ đợi cậu!”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Dữ quang đồng trần, quang nhi bất diệu, trích trong “Đạo đức kinh” của Lão Tử.