Lê Tiện Nam lái xe ra ngoại ô Yến Kinh, Diệp Phi không nghĩ nhiều, chỉ là hôm đó Lê Tiện Nam trông hơi uể oải, Diệp Phi đoán tối qua anh vội vàng đội mưa trở về, có lẽ là bị cảm rồi.
Vậy là lúc xe còn chạy trong nội thành, Diệp Phi nhìn thấy một tiệm thuốc, bảo anh dừng lại.
Lê Tiện Nam phối hợp, tưởng Diệp Phi muốn mua gì đó, kết quả là Diệp Phi xuống xe một hồi đã chạy trở lại, cầm một chiếc túi, nói: “Em thấy hình như anh bị cảm rồi, em mua một ít thuốc cảm, tối nay về nhà nhớ uống thuốc.”
“Có lẽ tối nay sẽ không quay về Tây Giao Đàn Cung đâu.” Lê Tiện Nam cười, “Bị cảm cũng có gì to tát đâu, ngày mai sẽ khỏi thôi.”
Diệp Phi cũng không thuyết phục anh, dù sao nếu anh bị cảm, có khi cũng là do cô.
Lê Tiện Nam lái xe một hồi, đến ngoại ô Yến Kinh, Diệp Phi hơi ngạc nhiên, nơi này thật sự rất xa nội thành, con đường không rộng lắm, cây cam vàng hai bên đường rụng lá đầy đất, không tương xứng với sắc màu lãng mạn của Yến Kinh.
Phía trước là một căn biệt thự mô phỏng kiến trúc Pháp, trông rất giống một trang viên, sân nhà ngập tràn các loại cây xanh, điểm xuyết mấy bông hoa nhạt màu, căn biệt thự trông vô cùng nhỏ bé giữa trang viên này, tường gạch đỏ, lối vào có mấy cột đá La Mã, cửa sổ sát đất hình vòm, lan can trắng bao bọc ban công tầng hai, tạo nên cảm giác lãng mạn cổ xưa.
Đột nhiên Diệp Phi có linh cảm gì đó.
Lê Tiện Nam đỗ xe trước cửa, dẫn Diệp Phi xuống xe.
Sảnh chính được bày trí theo phong cách phương Tây thời dân quốc, nội thất bằng gỗ màu nâu đậm, miếng trải sofa có hoa văn, tách trà trên bàn cũng là gốm sứ cầu kỳ theo phong cách phương Tây, còn có máy hát đĩa than loa kèn, thảm trải sàn có màu xanh thẫm, màu đỏ hạt dẻ và màu nâu đỏ, mang đến cảm giác cổ xưa.
Trên tường còn có một bức ảnh trắng đen, chụp một người phụ nữ Pháp mặc sườn xám màu tối, đeo dây chuyền ngọc trai trên cổ, tóc búi lên, để lộ gương mặt rất sắc sảo.
Có một giây phút nào đó, Diệp Phi còn tưởng đây là một bảo tàng dân quốc, chuyên lưu giữ những báu vật của thế kỷ trước.
Diệp Phi thấy Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi ngồi trên sofa chơi điện thoại, cũng biết ai là chủ nhân căn nhà này.
Có tiếng đàn piano nặng nề từ xa truyền đến, Lê Tiện Nam đưa Diệp Phi đến, một bà cụ ngồi trước cây đàn piano bằng gỗ, tóc bạc được búi lên, mặc áo len màu xanh nhạt và một chiếc quần trắng, móng tay sơn đỏ, đang chơi piano.
Lê Tiện Nam nghiêng người đến gần, nói với Diệp Phi: “Là sinh nhật bà nội của Triệu Tây Chính.”
“Em không biết nói tiếng Pháp.” Diệp Phi lo lắng, thấp giọng hỏi anh.
Lê Tiện Nam cười, vòng tay qua eo cô: “Bà biết nói tiếng Trung.”
Rốt cuộc Diệp Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lê Tiện Nam đưa Diệp Phi đi gặp người lớn, trong lòng cô cũng bất an.
Bà nội của Triệu Tây Chính rất thanh lịch, tựa như thời gian không thắng nỗi nhan sắc, hốc mắt sâu, dù đã hơn tám mươi tuổi, bà vẫn trang điểm, bà đứng dậy, Lê Tiện Nam đưa Diệp Phi đến chào hỏi, giọng của bà đúng là giọng Yến Kinh, nghe còn chính gốc hơn cả Triệu Tây Chính, lại rất dịu dàng: “Lại đây, đến giờ ăn rồi.”
Bữa ăn cũng tương đối nghiêm chỉnh, bà nội của Triệu Tây Chính không hề kiêu ngạo, chỉ nghe bảo mẫu trong nhà gọi bà là Jenny, vì khách lần đầu đến nhà, Jenny đối xử rất khách sáo với Diệp Phi, bảo cô đừng căng thẳng.
Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi đến đây là vì phép tắc, Triệu Tây Chính chúc bà nội thọ tỷ Nam Sơn (*), tặng một bộ ấm chén uống trà, Jenny rất vui vẻ, bảo anh ta có rảnh rỗi thì ghé qua thường xuyên một chút, Triệu Tây Chính cà lơ phất phơ, nói sợ làm phiền bà nội.
(*) Nghĩa là sống lâu tựa núi Nam Sơn. Núi Nam Sơn thời xưa có rất nhiều trúc, nhiều không đếm xuể, người ta thường chúc thọ lâu tới mức không đếm được tuổi như rừng trúc trên núi Nam Sơn.
Lê Tiện Nam từng nói, Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi khác bà nội, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ nằm ngoài suy đoán của Diệp Phi, bữa ăn cũng tương đối hài hòa.
Bà nội nghỉ ngơi sớm, ăn xong lại đọc sách, dặn dò họ nghỉ ngơi sớm một chút.
Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi lên tầng hai, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ lim, giường gỗ theo phong cách xưa, căn phòng rất gọn gàng ngăn nắp, có hương thơm nhàn nhạt, cửa sổ cũng có thể mở ra, nhìn được khung cảnh trong sân.
Máy sưởi trong phòng cũng là loại máy sưởi kim loại xưa, trông hơi cũ kỹ.
“Bà nội của Triệu Tây Mi liên hôn với ông nội, hai người đã làm đám hỏi, nhưng ông nội của Triệu Tây Chính đi du học mấy năm, lúc quay về làm ăn thì yêu đương ngoài luồng với Jenny, sinh ra một người con trai, hôn nhân của ông ấy và bà nội của Triệu Tây Mi chỉ là trên danh nghĩa, ông ấy vẫn luôn sống ở nơi này.” Lê Tiện Nam cởi áo khoác, đặt lên giường, “Hồi anh còn nhỏ… Sau khi mẹ anh qua đời, bà nội của Triệu Tây Chính chăm sóc anh một thời gian dài, xem như anh cũng sống ở nơi này một thời gian.”
Lê Tiện Nam nói với cô: “Nếu nói đến người nhà, anh tình nguyện xem bà nội của Triệu Tây Chính là người nhà, trước đây, anh đã ở trong căn phòng này.”
Trước đây, Lê Tiện Nam chưa từng nói những chuyện này với cô, căn phòng yên tĩnh, xa rời tiếng ồn ào của đô thị, bước đi trên sàn gỗ cũng phát ra âm thanh.
“Lê Tiện Nam, anh đưa em đến đây làm gì?” Diệp Phi nhỏ giọng nói, tự dưng lại cảm thấy ấm áp trong tim.
“Em nghĩ sao?”
Lê Tiện Nam bước đến, đúng lúc Diệp Phi mở cửa sổ nhìn ra, Lê Tiện Nam chống tay hai bên người cô, lúc ôm cô vào lòng, anh thấp giọng hỏi.
Có một số chuyện không cần nói ra, cô cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng chẳng qua Diệp Phi cảm thấy, người ta không tự thừa nhận, cô cũng không dám xác nhận.
Câu “Em nghĩ sao” này, giống như ám chỉ chuyện đêm đó.
Cô chưa từng nói tại sao mình lại có cảm giác không yên tâm —— bởi vì cô biết rất ít về anh, cũng sợ trước mặt là vực thẳm, Lê Tiện Nam quay đầu đưa cô đến nơi này, giống như cho cô nhìn thấy quá khứ của anh, đưa cô vào cuộc đời anh.
“Lê Tiện Nam, anh đi dạo với em một chút nhé?”
“Được rồi.”
Lê Tiện Nam vui vẻ đồng ý, cầm áo khoác dẫn cô xuống lầu.
Lê Tiện Nam nói đây là khu dân cư của người nước ngoài vào thời dân quốc, đều là biệt thự có sân vườn, nhưng vì đã quá cũ kỹ, phần lớn đều không có người ở lại.
Lê Tiện Nam vừa nói vừa nắm tay Diệp Phi bước ra từ sân sau, Diệp Phi cảm thấy thật khó tưởng tượng, Yến Kinh cũng có một nơi như thế này, tĩnh lặng, bình yên, có cây cỏ xanh tươi, có hương hoa nhàn nhạt.
Ở đây có lẽ sẽ hơi ẩm ướt —— bên kia có một đài phun nước.
“Hồi nhỏ anh luôn sống ở đây sao? Rất lâu à?” Diệp Phi nghiêng đầu hỏi anh.
“Không phải, mẹ anh qua đời hồi anh mười mấy tuổi, anh sống ở đây đến lúc lên đại học, đại học Cảng Thành.”
“Sao anh không ở lại Cảng Thành?”
“Anh mà ở lại đó, làm sao gặp được Phi Phi nhà mình?” Lê Tiện Nam cười khẽ, nắm tay cô nhét vào túi áo khoác của anh.
Diệp Phi chạm vào thứ gì đó trong túi của anh, chiếc hộp kim loại, lại nhớ ra anh mang theo kẹo cai thuốc lá.
Lê Tiện Nam không nói nhiều đến chuyện trong nhà mình, cho nên Diệp Phi không hỏi nữa, dù sao mỗi người đều có những chuyện không thể nói ra, cô cũng vậy.
Lê Tiện Nam ôm cô, hỏi, nơi này có thể nhìn thấy mặt trời mọc, có muốn đợi không.
Diệp Phi đẩy đẩy anh, nói, anh điên rồi, anh bị cảm mà.
Tự dưng Lê Tiện Nam bật cười, anh đứng sau lưng cô, đưa tay ra giữ lấy cằm cô, gió lạnh thổi qua, Lê Tiện Nam hôn cô, hơi thở ấm nóng, tựa như thổi tan gió lạnh.
Lê Tiện Nam cười nói, ừ, ừ, anh bị cảm, không điên với em được rồi.
Diệp Phi nhìn anh, kéo tay anh, nói: “Vào uống thuốc rồi ngủ sớm một chút đi, gió lạnh thế này, sợ ngày mai anh phát sốt mất.”
Lê Tiện Nam nghe lời cô, nhưng vẫn nói, làm gì nghiêm trọng như vậy.
Diệp Phi nghĩ, rõ ràng người này ba mươi mấy tuổi rồi, sao lại không chú ý chút nào thế.
Phòng tắm của Jenny vẫn bố trí bồn tắm gỗ, trông như phòng tắm của phi tần thời xưa, còn có một bức bình phong, khăn tắm treo trên bình phong.
Diệp Phi đẩy Lê Tiện Nam vào, lẳng lặng nấu nước, pha nước giải cảm cho anh, lấy mấy viên amoxicillin, ngồi trong phòng khách đợi Lê Tiện Nam.
Trên bàn trà có một quyển sổ rất cũ, còn có mấy lá thư rải rác trên bàn, tất cả đều ố vàng.
Diệp Phi nghiêng đầu nhìn, liếc mắt một cái cũng nhận ra, hẳn là ông nội của Triệu Tây Chính đã viết những dòng chữ này, chữ khải ngay ngắn: Jenny yêu dấu, bên dưới còn có mấy câu tiếng Pháp.
Ngày đó, một đời thật dài, phải viết thư để bày tỏ tình yêu và nỗi nhớ, nhưng đường xa, ngựa chậm, một đời chỉ đủ để yêu thương một người.
Diệp Phi lại nghĩ đến bà nội của Triệu Tây Mi, là người không được nhắc đến trong câu chuyện này.
Ai đau xót?
Ai là nhân vật phụ trong câu chuyện này?
Diệp Phi nhìn một lát, Jenny xuống lầu, nhẹ nhàng hỏi Diệp Phi: “Bị cảm à?”
“Dạ không có, là Lê Tiện Nam bị cảm, con pha nước giải cảm cho anh ấy.” Diệp Phi lúng túng, vội vàng dời mắt, nói Lê Tiện Nam đang tắm.
Jenny cười, dọn dẹp đồ đạc trên bàn, nói với cô: “A Nam không chịu chú ý gì cả, cũng may là có con, trước đây có lần nó bị cảm kéo dài, chuyển biến thành viêm phổi virus, nhập viện gần một tháng, mỗi lần bị cảm dài ngày, nó sẽ ho rất lâu.”
Diệp Phi không biết chuyện này, cô gật đầu.
Jenny kể chuyện gia đình với cô, cho cô xem ảnh Lê Tiện Nam hồi nhỏ ——
Thật ra cũng không phải cố ý, trên kệ sách có rất nhiều album và khung ảnh.
Jenny lấy một quyển album, không xem Diệp Phi là người ngoài.
Mở ra, hơn nửa quyển album này là ảnh của Lê Tiện Nam, ảnh rất cũ, thậm chí còn hơi phai màu.
Điều kiện sống của Lê Tiện Nam sung túc từ nhỏ, hồi năm, sáu tuổi, anh cũng mặc yếm, nghiêm túc ngồi trên sofa, bên cạnh anh có một người phụ nữ trẻ, dáng vẻ dịu dàng, không hiểu tại sao, dường như Diệp Phi cũng đoán được thân phận của người phụ nữ đó, Diệp Phi có thể nhìn ra hình bóng của Lê Tiện Nam trong gương mặt của người phụ nữ kia.
Rạng sáng ngày đó, Lê Tiện Nam nói mẹ anh không đẹp, nhưng rõ ràng là rất đẹp mà.
Lật mấy trang sau, còn có ảnh của Lê Tiện Nam và Triệu Tây Chính, họ dẫn theo Triệu Tây Mi, Lê Tiện Nam năm mười lăm, mười sáu tuổi, hẳn là hình mẫu mà nhiều cô gái thích, hơi lạnh lùng, có vẻ trầm mặc, ít nói.
“Jenny, đến giờ uống thuốc rồi.” Bảo mẫu gọi một tiếng.
“Được rồi, đến ngay.” Jenny trả lời, đưa album ảnh cho Diệp Phi, “Bà bị cao huyết áp, các con ngủ sớm đi, A Nam là một đứa trẻ tốt, khi nào hai đứa kết hôn, bà sẽ tặng một bao lì xì thật dày.”
Diệp Phi cười, chúc bà ngủ ngon.
Jenny đứng dậy lên lầu, Diệp Phi đang cầm album ảnh, tình cờ mở ra một trang, hẳn là Lê Tiện Nam hồi hai mươi mấy tuổi, quần tây đen, áo sơ mi trắng, cởi hai nút áo, áo khoác đắp trên tay, dáng vẻ mờ mịt hư vô.
Diệp Phi xem ảnh, lại sợ thuốc giải cảm nguội lạnh, cô không xem nữa, lại bưng ly thuốc lên lầu.
Tiếc là Diệp Phi quá cẩn trọng, nghĩ anh không nói, cô cũng không hỏi nhiều, luôn cảm thấy có một lằn ranh trong suốt giữa hai người họ, cô không vượt qua, Lê Tiện Nam cũng không nhắc đến.
Nếu cô có dũng khí tiến về phía trước một bước, sẽ có thể thấy rõ Lê Tiện Nam hoàn toàn rũ bỏ sự đề phòng trước mặt cô, cô muốn biết, anh cũng không hề che giấu.
Hình như không thể vướng bận hiện thực, họ chỉ có một hiện tại, không có bao nhiêu quá khứ và tương lai, nếu vướng bận quá khứ hoặc tương lai, mối quan hệ của họ sẽ thay đổi, giống như gấp rút kết hôn, Diệp Phi biết rõ, giữa hai người họ sẽ không bao giờ đi đến thời khắc đó.
Cho nên cô không hỏi, giữa giấc mộng phù hoa này, sự nuông chiều và thiên vị của Lê Tiện Nam làm tâm trí cô rối bời, trước đây còn có thể nhắc nhở bản thân phải rõ ràng, nhưng bây giờ, cô muốn nhìn thấy tuyết, tuyết sẽ rơi cả đêm, cô muốn ngắm cẩm tú cầu, anh sẽ làm chúng nở từ đông sang hè.
Cô đã không còn biết cách rút lui, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi cô rút lui, tạm thời cứ xuôi theo dòng nước, sống ngày nào biết ngày đó.
Trong chiếc hộp phía dưới album ảnh, chính là toàn bộ quá khứ từ nhỏ đến lớn của Lê Tiện Nam.
Nhưng Diệp Phi vẫn cất album ảnh vào chỗ cũ.
Diệp Phi mang thuốc lên, Lê Tiện Nam vẫn chưa tắm xong, Diệp Phi gõ cửa, Lê Tiện Nam lên tiếng, cô đẩy cửa bước vào.
Đúng là một khung cảnh đẹp.
Cách bức bình phong, hơi nước bốc lên, hơi ấm lượn lờ trong phòng tắm kính, Lê Tiện Nam sinh ra đã có cấu trúc xương rất đẹp, đường nét góc mặt cứng rắn gọn gàng, trán trơn bóng, xương lông mày đến sống mũi cao thẳng.
Diệp Phi không nghĩ anh ngâm bồn lâu như vậy còn chưa đi ra, cô cầm ly đến, mang thuốc cho anh.
“Thuốc sắp nguội rồi, anh mau uống đi, nước còn nóng không?”
“Mẹ hiền vợ tốt.” Lê Tiện Nam khen ngợi cô, tay còn dính nước, bàn tay sống trong nhung lụa, trắng ngần, đường nét mạnh mẽ, trông vô cùng gợi cảm.
Lê Tiện Nam cố tình uống thật chậm, Diệp Phi cúi người ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, đặt tay lên mép bồn tắm nhìn anh.
Lê Tiện Nam ba mươi hai tuổi trưởng thành, chững chạc hơn hồi hai mươi mấy tuổi, anh cầm ly trong tay, vừa uống vừa nhìn cô: “Nhìn gì thế? Tắm chung không?”
Diệp Phi vớt một mớ bong bóng, bôi lên mặt anh: “Nằm mơ.”
Lê Tiện Nam nở nụ cười thiếu đứng đắn, Diệp Phi ngây ngốc hết nửa giây, Lê Tiện Nam đặt ly xuống, đột ngột nghiêng người đến, mang theo một ít hơi ẩm, không biết Jenny dùng sữa tắm gì, có hương hoa nồng ấm, làm người ta say.
Giống như sợ cô chạy mất, Lê Tiện Nam đưa tay vuốt ve gáy cô, bàn tay anh còn ướt, mấy giọt nước chảy xuống cổ cô, lướt qua xương quai xanh, chảy xuống ngực.
Diệp Phi thay quần áo, là đồ ngủ mà Jenny đã nhờ bảo mẫu đưa sang, bằng cotton và vải đũi mỏng màu trắng, hơi rộng, có lẽ vì quá mềm mại, quần áo rộng như vậy cũng phác họa được đường cong của cô.
Không biết từ lúc nào, Lê Tiện Nam lại đưa tay ra, cởi chiếc nút áo mà cô đã cài ngay ngắn.
Nụ hôn thật dài thật sâu, giống như lớp bọt sữa đánh vội trong ly latte, mềm mại, nhẹ nhàng, làm người ta vô thức chìm đắm, vị ngọt lan tỏa từ môi đến lưỡi.
Diệp Phi giữ lấy cổ tay anh, Lê Tiện Nam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Nhưng anh cũng nhất quyết hư hỏng, làm ướt đồ ngủ của Diệp Phi, Diệp Phi giận dỗi hết sức: “Em mặc cái gì đi ngủ đây?”
“Đừng mặc.”
“Lê Tiện Nam, anh điên rồi…”
“Anh cho em mượn áo sơ mi của anh.” Lê Tiện Nam mập mờ mời gọi, “Tắm chung không?”
Diệp Phi kéo khăn tắm của anh che chắn lại, quần áo cotton và vải đũi vốn đã rất mỏng manh, bị anh vẩy nước một hồi, trước ngực ướt đẫm.
“Phi Phi, em lấy đi rồi, làm sao anh ra ngoài được?” Lê Tiện Nam gọi cô, “Cứ vậy đi ra nhé?”
“…Đợi một chút, em tìm cái khác cho anh.”
Diệp Phi luống cuống, cầm khăn tắm đi tìm áo sơ mi của anh, mặc vào, sau đó lại cầm một chiếc khăn tắm khác vào cho anh, Lê Tiện Nam đã đoán trước, cô vừa mở cửa, anh kéo cô vào, đè lên vách kính, hôn cô lâu thật lâu, Diệp Phi sợ phòng này không cách âm, Jenny và bảo mẫu sẽ nghe thấy, cô đá anh mấy cái.
Lê Tiện Nam cố tình, lúc buông cô ra, tay anh còn mân mê vạt áo sơ mi.
“Phi Phi, không phải anh đưa em đi gặp người nhà anh à?” Lòng bàn tay của anh vuốt ve eo cô, giọng điệu thiếu đứng đắn.
Da mặt Diệp Phi nóng bừng, đối diện một đôi mắt chan chứa ý cười, trái tim cô mềm nhũn, tan chảy đến mức không còn hình dạng.