Diệp Phi đi theo Lê Tiện Nam suốt tháng giêng, xem như cũng hiểu được thói quen sinh hoạt của anh: Hình như anh rất thích tham gia những buổi tụ tập do Triệu Tây Chính sắp xếp, thật ra anh cũng chỉ muốn tìm niềm vui, có cô bên cạnh, Lê Tiện Nam không thích ra ngoài, thú vui cũng rất già dặn, xem bầy cá là cục cưng của mình.
Diệp Phi hỏi anh, hồ nước to như vậy, anh có biết trong đó có bao nhiêu con cá không?
Lê Tiện Nam suy nghĩ cẩn thận, nói ít nhất cũng phải hơn mười con, còn nói là giống cá gì, sau đó Diệp Phi tìm hiểu, thấy anh thật sự xem nuôi cá là một thú vui, mấy con cá đẹp đều có giá đến sáu con số.
Diệp Phi tự giác tránh xa mấy con cá của anh, sợ cá quá yếu ớt.
Lê Tiện Nam nhìn dáng vẻ lo lắng sợ hãi của cô, nhất quyết kéo cô đến gần, cho cô ngồi lên đùi, anh nắm lấy tay cô, dẫn dắt cô cho cá ăn, vừa rải thức ăn cá, vừa nói: “Chúng đâu có quý giá bằng em, chúng mà dọa em sợ, anh còn phải ném chúng ra ngoài.”
Hôn quân, Diệp Phi nghĩ trong lòng, có mấy lời đến bên môi —— sao anh không biết điểm dừng thế?
Lê Tiện Nam thành thật, không che giấu chuyện gì với cô.
Nhưng làm sao Diệp Phi dám nghĩ sâu xa?
Mặt trăng ở bên người hàng đêm, người mở lòng với mặt trăng, người có hy vọng sẽ hái được mặt trăng, giấu trong lòng không?
Diệp Phi không biết ý nghĩ này xuất hiện khi nào, có lẽ là vì chuyện Tông Ngọc kết hôn, hoặc có lẽ là vì đã đến nhà của Jenny.
—— Phải rồi, mọi chuyện đều rất tốt.
Jenny hạnh phúc, Jenny và người mình yêu có một tổ ấm, vợ của ông nội Triệu Tây Chính mới là nhân vật phụ, nhưng thật ra, Jenny giống như được khắc tên vào mặt trái của trang giấy, bất kể có tốt đẹp thế nào, cũng không được người bên bàn nhắc đến.
Dù sao Diệp Phi cũng chưa chính thức bước sang tuổi hai mươi hai, chuyện anh lớn hơn cô mười tuổi cũng làm cô hơi bối rối, không cách nào nhìn thấu.
Cũng vì những tâm sự này, mấy ngày liền, Diệp Phi ngủ không ngon, rõ ràng là khó khăn lắm mới cải thiện được chất lượng giấc ngủ, nhưng thỉnh thoảng, mất ngủ cũng sẽ tái phát, có lần tỉnh giấc, cô vô thức nhớ nhung nút bịt tại.
Lê Tiện Nam thức dậy trước cô, hỏi cô sao thế.
Diệp Phi không nói gì, chỉ nói chắc là mệt quá.
Lê Tiện Nam ôm cô, giọng điệu buồn ngủ, nhưng vẫn tràn ngập ý cười: “Em mệt cái gì, có chuyện gì phiền lòng thì nói với anh, nửa đêm anh cũng nghe.”
Diệp Phi từ từ nhắm mắt trong lòng anh, Lê Tiện Nam đưa nút bịt tai cho cô, nút bịt tai cách âm thật sự làm cho xung quanh yên tĩnh như rơi vào môi trường chân không, không thể nghe thấy tiếng thở hay nhịp tim anh.
Diệp Phi nhắm mắt, mấy giây trôi qua, bình thường cô không hay mơ, nhưng lần này cô mơ thấy một giấc mơ xa xôi, mơ thấy mình sống trong biệt thự ở ngoại ô Yến Kinh, vẫn là Tây Giao Đàn Cung trong làn sương mờ mịt, lạnh lẽo, đìu hiu, hơi nước trắng lượn lờ, cẩm tú cầu rực rỡ cũng phai màu.
Lát sau lại mơ thấy Jenny xuất hiện trở lại ở nơi đó, có người nói Jenny là “vợ bé” mà ông nội của Triệu Tây Chính bao nuôi ở ngoại ô Yến Kinh.
Diệp Phi mở mắt, trán đổ mồ hôi.
Có lẽ Lê Tiện Nam để ý, cúi đầu nhìn cô, chạm vào trán cô.
“Sao thế?” Lê Tiện Nam nói, “Mấy ngày trước anh lây cảm cho em rồi à?”
Anh nghĩ cảm một chút cũng không sao, không nghĩ sức đề kháng của cô kém thế này.
Lúc đó, chỉ là giọng nói của Lê Tiện Nam nghèn nghẹt, nhìn thấy Diệp Phi, anh cũng không kiềm lòng được, kéo cô đến ôm.
“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi tháo nút bịt tai, nhét xuống dưới gối.
“Hửm?”
Lê Tiện Nam đáp lời, nhìn cô trong đêm tối.
Hình như có một lớp sương mù che phủ suy nghĩ của Diệp Phi, hoặc là, giống như quay lại Quảng Đông năm đó, mùa đông ẩm ướt giá lạnh, giọt nước rơi tí tách trên cửa sổ, cô rúc vào giường trên phòng áp mái, quấn chăn quanh người vì lạnh, nhưng hình như chăn hơi ẩm.
Tay chân Diệp Phi lạnh ngắt, Lê Tiện Nam chạm vào tay cô, thấy lạnh thấu xương.
Tây Giao Đàn Cung được sưởi ấm rất đầy đủ.
Diệp Phi cũng không biết tại sao mình khó chịu —— đối với cái gọi là “nhà”, cô hơi cố chấp, bướng bỉnh.
Trước đây, khi ba cô chưa ký hợp đồng bảo lãnh, gia đình cô vui vẻ hòa thuận, vừa chuyển sang nhà mới, kết quả là bạn của ba cô chạy mất, tất cả nợ nần đều đổ lên đầu ba cô.
Vốn dĩ ba cô chỉ làm ăn nhỏ, khoản nợ khổng lồ từ trên trời rơi xuống, cuộc sống đảo lộn, cũng vì nợ nần, máu mủ tình thâm tan vỡ, không ai muốn qua lại với gia đình cô nữa.
Tết năm đó, gia đình cô thuê một căn nhà tồi tàn, không có máy sưởi, cô ngồi trong sân nhìn bông tuyết rơi xuống, nóc nhà bị hỏng, bên dưới có một chậu nước, một đêm trôi qua, nước trong chậu bị đóng băng.
Cũng may ba cô còn có đầu óc, sau mấy năm khổ cực, ông trả hết nợ, mua được một căn nhà nhỏ, nhưng ba bị ung thư, lại bán nhà.
Phần lớn ký ức của Diệp Phi đều là những ngày tháng lang bạt kỳ hồ, mùa đông lạnh thấu xương.
Cũng vào hai năm đó, Diệp Phi bắt đầu bị nứt da tay, ba nói ngâm rượu sẽ hết, nhưng cũng không kịp, vết nứt da tay lưu lại suốt thời niên thiếu, mãi đến năm cô hai mươi tuổi, dấu vết này mới biến mất.
Diệp Phi chỉ muốn có nhà, là mái nhà hay là căn nhà? Hay chỉ là cái gì đó đồng nghĩa với ấm áp?
Sau khi được nhận vào đại học Yến Kinh, lý tưởng duy nhất của Diệp Phi là mua một căn nhà nhỏ ở Yến Kinh, cho mình một mái nhà.
Cô cảm thấy khi đó, mình giống hệt như cô bé bán diêm, co rúc trong đêm đông lạnh giá, đốt một que diêm sưởi ấm, nhìn thế giới rộng lớn, ngàn vạn ánh đèn, nhưng cô không có nhà.
Thắp lên một tia hy vọng, nhất định phải cố gắng hơn nữa, thi vào Yến Kinh, mặc dù cũng biết thành phố lớn như vậy, tấc đất tấc vàng, nhưng đó cũng là toàn bộ hy vọng của cô.
Nhưng mọi chuyện thay đổi, Diệp Phi gặp Lê Tiện Nam, cô bắt đầu hoài nghi về “nhà” mà cô hằng ao ước, rốt cuộc là nhà, hay là một chút hơi ấm?
Hay nói đơn giản, chính là anh?
“Sao thế?” Lê Tiện Nam không biết cô nghĩ gì, thấp giọng hỏi cô.
“Lê Tiện Nam…” Cô không nói được, hốc mắt chua xót.
Lần này, Lê Tiện Nam đưa tay thử nhiệt độ trên trán cô, mồ hôi lạnh khô đi, rốt cuộc anh cũng nhận ra có gì đó không đúng, quyết định nhanh chóng, còn mặc đồ ngủ và mang dép lê, bế Diệp Phi lên.
“Đi đâu…” Cổ họng Diệp Phi giống như bị nhét bong bóng chua xót, cô vừa lên tiếng, bong bóng đã vỡ tan, ngàn vạn cảm giác đau đớn, đắng cay ùa ra, cổ họng và đáy lòng đều đau xót.
“Đến bệnh viện.” Lê Tiện Nam xuống lầu lấy chìa khóa xe, lúc đi lên lầu, anh gọi một cuộc điện thoại, hình như là bảo ai đó ở lại bệnh viện.
“Đến bệnh viện làm gì…” Đầu của Diệp Phi cũng đau, trong ngực cô khó chịu không tả nổi.
“…”
Lê Tiện Nam không trả lời cô, anh hơi lo lắng thái quá, nhớ đến trước đây cảm vặt tiến triển thành viêm phổi virus, phải nằm trên giường bệnh cả tháng trời, suýt mất nửa cái mạng.
Lúc đó nghe y tá nói nhỏ, không biết là công tử nhà ai, may mà nhà có tiền, giá ECMO lên đến sáu con số, vẫn đang điều trị tích cực, nếu trong nhà không có tiền, có khi mấy ngày thôi là xong đời.
Lê Tiện Nam nằm trong phòng bệnh nghe thấy, cũng vô cảm.
Lúc đó là anh bệnh, Lê Tiện Nam không thương xót cơ thể của mình, lần này Diệp Phi bệnh —— rõ ràng chỉ là sốt, tự dưng anh lại nóng ruột, giống như trở lại thời điểm Cố Diên qua đời.
Người ta nhốt anh trong nhà, không cho phép anh nhìn, cũng không cho phép anh tìm hiểu.
Lê Tiện Nam giống như bị nhốt trong lồng.
Tang sự của Cố Diên phải xử lý rất lâu —— thật ra mai táng hai, ba ngày đã xong, nhưng cái khó xử lý chính là tin đồn thất thiệt của truyền thông, cho nên suốt một thời gian dài đó, Lê Tiện Nam ở với Jenny, Lê Hãn mời người đến, lấy danh nghĩa chăm sóc anh.
Người không có bệnh, bị kìm nén cũng phát bệnh, cũng vào thời gian đó, Lê Tiện Nam bắt đầu trở nên nóng nảy, bất an, Jenny là người Pháp, giữ lại rất nhiều thói quen của người Pháp, như buổi sáng uống sữa với nước đá, bà cũng rất thích nước đá.
Lê Tiện Nam thường tỉnh giấc giữa đêm, một ly nước đá sẽ xua tan bất an và nóng nảy, hơi lạnh giúp anh thông suốt.
Diệp Phi bị viêm họng, phát sốt, chóng mặt, Lê Tiện Nam không nói một lời, lại lái xe rất nhanh, GPS liên tục nhắc nhở quá tốc độ, nhưng Lê Tiện Nam không để ý, camera trên đường nháy đèn liên tục.
Lê Tiện Nam nghĩ, nếu lúc này Diệp Phi minh mẫn, chắc chắn sẽ làu bàu: Anh điên rồi à?
Lần trước anh đỗ xe không đúng chỗ, phải nhận phiếu phạt, Diệp Phi đau lòng hỏi sao anh không chạy lên phía trước, hai trăm mét trước mặt có bãi đỗ xe, cứ nhất định phải đỗ ở đây, bị trừ điểm (*), lại còn bị phạt.
(*) Đây là hệ thống chấm điểm công dân của Trung Quốc. Ban đầu, mỗi người đều có 1000 điểm. Khi làm việc tốt thì sẽ được cộng điểm. Khi vi phạm pháp luật, bị kết án, chậm trả tiền điện, nước… thì sẽ bị trừ điểm. Công dân bị xếp hạng càng thấp thì càng phải chịu nhiều giới hạn.
Lần đó, Lê Tiện Nam cười, nói, không được, đỗ ở đó, em phải đi xa.
Diệp Phi đỏ mặt, nói anh điên rồi.
Xe chạy nhanh đến bệnh viện tư nhân, đích thân viện trưởng đi ra, còn dẫn theo mấy y tá đẩy giường bệnh, cứ tưởng bệnh gì nguy cấp.
Diệp Phi bị sốt và đau đầu, không có gì nghiêm trọng, thấy cảnh tượng này, cô giật mình, nói mình không sao.
Cảnh tượng này không khác nào cô bị khó sinh, chậm một giây sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mọi người nói, không được, cô hãy bình tĩnh, đi kiểm tra trước đã.
Diệp Phi vừa giật mình vừa xấu hổ, Lê Tiện Nam còn nắm tay cô trấn an, nói, không sao, cứ đi kiểm tra trước.
Kiểm tra cái gì?
Chỉ là cảm mạo nóng sốt.
Diệp Phi bị một nhóm người đẩy đi kiểm tra: lấy máu, xét nghiệm máu thông thường, xét nghiệm sinh hóa máu, chụp CT, sau đó còn mấy hạng mục kiểm tra nữa, cô cũng không biết là cái gì.
Cuối cùng được đưa đến phòng bệnh.
Đây là bệnh viện tư nhân, điều kiện cực kỳ tốt, sảnh chính cũng không bận rộn đến vậy, Lê Tiện Nam tìm phòng bệnh tốt nhất cho cô, giường bệnh thoải mái dễ chịu.
Diệp Phi căng thẳng nằm trong phòng bệnh sáng trưng, sau khi được tiêm thuốc hạ sốt và kháng sinh, cô đã tỉnh táo một chút, lờ mờ nghe thấy Lê Tiện Nam đang nói chuyện với ai đó bên ngoài, liên tục đáp lời.
Diệp Phi thầm đếm trong lòng.
Một, hai, ba, bốn, năm…
Lê Tiện Nam đẩy cửa, bước vào, vẫn mặc đồ ngủ.
Mặc dù trong xe ấm áp, mặc dù bệnh viện được sưởi ấm đầy đủ, cũng không thể sưởi ấm đoạn đường từ bãi đỗ xe vào đây.
Diệp Phi nằm trên giường, thất thần nhìn anh.
Lê Tiện Nam bước đến, nhẹ nhàng thở ra, giúp cô sửa sang góc chăn, gương mặt anh hơi mệt mỏi, nhưng anh vẫn đùa giỡn: “Phi Phi nhà mình đúng là yếu ớt thật, là lỗi của anh, lây bệnh cho em, sáng mai thức dậy, anh đền tội cho em.”
Diệp Phi chậc lưỡi, đầu óc choáng váng, cô nhấc chăn, vỗ vỗ lên giường.
Lê Tiện Nam lại cười: “Lại sai bảo chó con, còn vỗ vỗ lên giường.”
“Chúng ta… về nhà được không?” Diệp Phi nhỏ giọng nói, “Em sợ ở đây, anh ngủ không ngon.”
“Không được, chờ em hạ sốt, ngày mai anh đưa em về nhà.”
Lê Tiện Nam cũng phối hợp với cô, nhờ có giường lớn, Lê Tiện Nam ngồi lên, ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi cô: “Có thoải mái hơn chưa?”
“Đỡ hơn một chút.” Cổ họng Diệp Phi còn hơi đau, giống như nuốt phải xương cá.
Nghe anh nói bốn chữ “đưa em về nhà”, hốc mắt cô lại chua xót, cô hít sâu mấy hơi mới kìm nén được.
Lê Tiện Nam nói được rồi, ôm cô một hồi lâu, không nói gì, im lặng mấy giây, lại cúi đầu nhìn, thấy Diệp Phi cũng không ngủ.
Anh nói: “Phi Phi, em phải cai nút bịt tai đi, lớn rồi, phụ thuộc vào chúng cũng không tốt, anh nghe bác sĩ nói em phụ thuộc vào chúng quá lâu rồi. Chúng gây nghiện phải không, anh cai thuốc lá rồi, em cũng nên cai nút bịt tai đi.”
Trong phòng bệnh chỉ có một ánh đèn nho nhỏ, anh ngồi dựa lên đầu giường, đặt tay lên vai cô, hơi thấp giọng, nhẹ nhàng, trầm lắng, yên tĩnh và vỗ về như con đường đàn hương.
“Không cai được thì phải làm sao bây giờ?” Diệp Phi thấp giọng, giống như né tránh.
Cô bỏ nút bịt tai là vì có anh bên cạnh, nếu có một ngày anh rời đi thì sao?
Cô lại mở mắt nhìn bóng tối, không nhìn thấy Lê Tiện Nam.
“Anh ở bên cạnh em đây.”
Tựa như anh đang dỗ dành cô, thanh âm cưng chiều.
Diệp Phi cọ cọ trong lồng ngực anh, Lê Tiện Nam cười khẽ, cầm lấy tay cô, nắm lấy ngón tay gầy gò trắng trẻo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thấy ngón giữa của cô có một vết đỏ rất nhạt, Lê Tiện Nam xoa xoa, Diệp Phi hơi ngứa, muốn rút tay lại, nhưng Lê Tiện Nam không buông.
“Sao thế?” Lê Tiện Nam hỏi, nắm tay cô, “Va vào đâu à?”
“Không phải.” Thanh âm của Diệp Phi mỏng manh như bông tuyết, một chút hơi ẩm lướt qua đã tan thành nước, “Hồi còn nhỏ… Hồi còn nhỏ, em bị cảm, trời có gió lạnh, chỗ này sẽ bị đỏ lên, mấy năm qua đã đỡ hơn rồi.”
Mặc dù vết nứt da đã khôi phục trạng thái bình thường, nhưng dù có bình thường thế nào, gặp gió lạnh hoặc bị cảm, chỗ này vẫn bị đỏ lên, vết tích đó nhắc nhở cô phải giữ ấm, không thì nứt da sẽ tái phát.
“Bạn nhỏ tội nghiệp.” Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô, “Anh trông chừng em, em ngủ một lát đi, ngày mai muốn ăn cái gì? Anh mua cho em, mang về Tây Giao Đàn Cung ăn.”
Diệp Phi cảm thấy áy náy hết sức, thấp giọng nói với anh: “Lê Tiện Nam, chỉ là cảm thôi mà.”
“Không được, Phi Phi nhà mình khó chịu. Vậy mà cũng không nói với anh, anh không đoán ra được, dù chỉ là cảm vặt, cũng có người chăm sóc.” Lê Tiện Nam nắm tay cô, giọng điệu hơi lười biếng, có lẽ anh cũng buồn ngủ.
Diệp Phi ở trong lòng anh, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam dựa vào đầu giường, vẫn mặc đồ ngủ.
Tóc anh hơi dài ra, được vuốt ra sau, xương lông mày cao, làm lộ ra chiếc trán và sống mũi nổi bật, rõ ràng là gương mặt lạnh lùng, phát hiện ra ánh mắt của cô, Lê Tiện Nam từ từ mở mắt, cười với cô, thật sự làm cô yên lòng.
Cái mà cô hằng ao ước, rốt cuộc là một căn nhà, hay là một chút hơi ấm?
Hoặc là thẳng thắn một chút, cô muốn ở lại Yến Kinh, mua một căn nhà, hay là muốn ở trong căn nhà của Lê Tiện Nam?
Mối quan hệ của họ là gì? Diệp Phi nghĩ, đừng nói đến mối quan hệ sau này.
Cô cũng hiểu ý, chưa từng nói đến, anh cũng chưa từng hứa hẹn điều gì với cô.
Mối quan hệ này giống như bầu trời lạnh giá xám xịt, giống như sân nhà ở Tây Giao Đàn Cung, vốn hiu quạnh, tối tăm, anh mang cẩm tú cầu từ nhà kính về, điểm thêm màu sắc rực rỡ, nhưng cẩm tú cầu chỉ nở hoa đúng mùa, mùa đông có nở hoa được hay không, còn phụ thuộc vào chuyện anh có cam tâm tình nguyện hay không.
“Lê Tiện Nam, cẩm tú cầu thật sự có thể nở mãi đến mùa hè sao?” Diệp Phi buồn ngủ, thấp giọng hỏi một câu.
Lê Tiện Nam nửa tỉnh nửa mê, cố gắng tỉnh táo để trả lời cô: “Có thể, em muốn ngắm, hoa sẽ nở, nếu em thích, anh sẽ làm hoa nở từ đầu năm đến cuối năm, cẩm tú cầu của người khác không nở, Phi Phi muốn ngắm, vậy thì có thể ngắm cẩm tú cầu nở 365 ngày một năm ở Tây Giao Đàn Cung.”
“…”
“Sao thế, hôm nay lại không vui vì cẩm tú cầu à?” Đột nhiên Lê Tiện Nam nghiêng người sang, thấp giọng hỏi cô, “Có phải sắp đến ngày, cho nên em nhạy cảm không?”
Diệp Phi không nói gì.
Lê Tiện Nam cười, vỗ vỗ tay cô: “Ngủ đi, trời có sập, anh cũng cho em ngắm cẩm tú cầu, không vui vì chuyện nhỏ nhặt thế này thì không đáng, ngủ một lát đi, sáng mai em hết sốt, anh đưa em về Tây Giao Đàn Cung ăn cơm.”’
“Về nhà ăn cơm.” Cô rầu rĩ nói thêm.
“Ừ, về nhà ăn cơm.” Lê Tiện Nam tiếp lời, hối thúc cô, “Mau ngủ đi.”