Hôm sau, Diệp Phi hạ sốt, nhưng vẫn còn nặng đầu, lúc cô thức dậy, Lê Tiện Nam đã không còn ở bên cạnh, cô nhìn thời gian, mới tám giờ rưỡi sáng.
Diệp Phi không muốn quấy rầy anh, đành nhắn tin WeChat, nói hay là cô bắt taxi về Tây Giao Đàn Cung.
Nhắn tin được năm phút, Diệp Phi ngây ngốc ngồi trên giường, đầu óc nặng nề, không biết nên nghĩ đến chuyện gì trước.
Điện thoại rung lên, Lê Tiện Nam gọi.
“A lô.” Cổ họng Diệp Phi vẫn còn đau.
“Anh đang đóng tiền phạt ở cục giao thông, nửa tiếng nữa sẽ đón em.”
Lê Tiện Nam cầm điện thoại nói chuyện với cô, xung quanh có tiếng xôn xao, có người bảo anh ký tên, Lê Tiện Nam cười, nói vất vả rồi.
Thanh âm trong trẻo, dịu dàng đó, dường như tiến thẳng vào trái tim cô, làm cô mềm lòng vô cớ.
Đêm qua, cũng không hẳn là cô không tỉnh táo, Lê Tiện Nam lái xe rất nhanh, cô đang chóng mặt cũng phải đè nén lại, bây giờ tỉnh táo hơn, lại nghĩ, anh phải đóng phạt hết bao nhiêu tiền.
Diệp Phi nằm trên giường bệnh đợi Lê Tiện Nam, anh thật sự giữ lời, chưa đầy nửa tiếng, cô đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bác sĩ dặn dò, kê mấy loại thuốc, Diệp Phi ngồi trên giường bệnh nhìn ra, hẳn là Lê Tiện Nam đã quay về Tây Giao Đàn Cung, đã thay quần áo, còn đắp áo khoắc của cô trên khuỷu tay.
Diệp Phi vừa nhìn thấy, hốc mắt đã hơi chua xót.
Chưa đầy năm phút sau, Lê Tiện Nam đã bước vào, nhìn thấy cô mới mỉm cười, đưa áo khoác cho cô: “Hơn sáu giờ sáng anh đã dậy, quay về lấy áo khoác dày cho em, nhiệt độ Yến Kinh hôm nay giảm mạnh.”
Áo khoác dày còn vương hơi ấm của anh.
Diệp Phi chậm rãi mặc vào, hỏi anh: “Anh bị trừ mấy điểm?”
“Một điểm.”
“Em không tin.”
“Năm điểm, năm nay phải đàng hoàng một chút, không thì bị trừ hết điểm mất, sau này ra ngoài phải có bóng đèn Kha Kỳ đi cùng.” Lê Tiện Nam cười khẽ, cài áo khoác giúp cô, “Có đi được không? Hay là để anh tìm xe lăn cho em.”
Diệp Phi liếc anh: “Em bị cảm, không phải gãy xương.”
Lê Tiện Nam cầm điện thoại giúp cô, tốt bụng đưa tay qua: “Đều là bệnh cả mà.”
Diệp Phi không nói gì, lẳng lặng theo Lê Tiện Nam ra ngoài, viện trưởng nói chuyện khách sáo, nhưng Lê Tiện Nam chỉ nghe cho có lệ, ra khỏi bệnh viện, quay đầu lại mới thấy, là bệnh viện tư nhân nổi tiếng của thành phố, có lẽ cũng được nhà họ Lê đầu tư.
Lê Tiện Nam lái xe đưa cô về nhà, còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên tiêu, sau đó sẽ hết Tết, công nhân đang tháo lồng đèn trên đường lớn, thay bằng hoa đăng, xem qua vòng bạn bè, thấy công viên bày trí rất nhiều hoa đăng.
Diệp Phi nghiêng đầu hỏi anh: “Em nghe nói mười lăm có hoa đăng, chúng ta đi xem không?”
“Được rồi, anh đi với em.” Lê Tiện Nam trả lời.
Về đến Tây Giao Đàn Cung, mở cửa ra, cẩm tú cầu tươi tốt che phủ nửa mảng tường, hẳn là buổi sáng đã có người đến thay cây, cẩm tú cầu rất mỏng manh, nhiệt độ xuống thấp một, hai ngày là sẽ héo, hoa này cực kỳ ưa nước, trước đây từng thấy có người cố hồi sinh mấy bông hoa này, ngâm cả gốc cây vào trong nước, rất phiền phức.
Cẩm tú cầu rậm rạp che phủ nửa mặt tường, không biết đã nở hoa bao nhiêu ngày.
Lê Tiện Nam đã chuẩn bị bữa sáng cho cô từ sớm, hôm qua hỏi cô muốn ăn gì, cô không nói, Lê Tiện Nam nhớ lại khẩu vị của Diệp Phi, hình như cô không đặc biệt thích món gì, Lê Tiện Nam không thích lựa chọn, nghĩ đến mấy nhà hàng mà hai người họ từng đến ăn, nhờ người mang món đặc trưng nhất đến.
Một bàn lớn tràn ngập thức ăn.
Người bệnh thường rất lười, không lột được chân cua.
Lê Tiện Nam lấy chân cua từ trên tay cô, dễ dàng lột vỏ cho cô, thịt cua trắng mềm, được đặt lên chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô.
Diệp Phi ngẩng đầu, Lê Tiện Nam ngồi đối diện cô, làm cô nhớ đến lần đầu họ gặp nhau, có rất nhiều chi tiết cô không nhớ rõ, chỉ nhớ khi đó cũng thế này, đôi tay vàng ngọc lột vỏ cua cho cô.
Lê Tiện Nam chấm vào giấm gừng, cố tìm chủ đề nói chuyện với cô: “Sang năm tốt nghiệp à?”
“Dạ, sang năm tốt nghiệp.”
“Anh thấy văn phòng của Triệu Tây Mi sắp sửa sang xong rồi, em tập trung vào bản thân đi, đừng giành hết sự nỗ lực cho nó, muốn đi học thì cứ đi học, ngành internet rất nguy hiểm, lấy một tấm bằng chuyên môn, ít ra đó cũng là lá bài chủ chốt của em.” Lê Tiện Nam lại nói, “Nhỡ đâu sau này em nhảy việc thì sao, bằng tốt nghiệp của đại học Yến Kinh càng ngày càng rớt giá.”
Diệp Phi liếc anh: “Anh lên lớp với em đấy à?”
Lê Tiện Nam cười, lột con tôm khác cho cô: “Chỉ muốn tốt cho em thôi mà.”
–
Rằm tháng giêng, Diệp Phi cũng hết cảm, điện thoại xuất hiện mấy tin nhắn từ nhóm lớp, mười sáu tháng giêng sẽ đi học trở lại, học kỳ hai của năm ba gần như không có tiết, giờ học cũng rất ít.
Triệu Tây Mi cũng hẹn cô, nói văn phòng thiết kế sắp xong, hỏi cô khi nào rảnh.
Diệp Phi trả lời từng câu.
Lê Tiện Nam không hối thúc, Diệp Phi chậm rãi xuống lầu.
Lê Tiện Nam đứng trong sân nhà.
Một góc phòng khách đã biến thành vườn hoa hướng dương, hoa hướng dương nở rộ tươi tốt, hương thơm tươi mát tràn ngập căn phòng.
Trong sân có mấy cụm cẩm tú cầu lớn.
Rõ ràng mùa đông chưa qua.
Bóng dáng của Lê Tiện Nam cũng tỏa ra hơi ấm.
Họ đi xem lễ hội đèn lồng ở Hồng Loa Tự.
Ngôi chùa cổ kính, được lát gạch đỏ, rất phù hợp với những hoạt động này, đèn lồng được treo trên mấy cây cổ thụ, tràn ngập màu sắc lễ hội.
Người ta thường nói gì nhỉ? Đến Hồng Loa Tự cầu duyên.
Lễ hội đèn lồng được tổ chức tại nơi này, khách tham quan chủ yếu là các cặp tình nhân, vợ chồng.
Núi sông vây quanh Hồng Loa Tự, cây cổ thụ xanh tươi, uy nghi và tĩnh lặng, cũng là Phật tháp cổ của Yến Kinh, nổi tiếng trong và ngoài nước.
Diệp Phi nắm tay anh đi dọc hành lang, màn đêm buông xuống, đèn lồng đỏ được thắp sáng như những vì sao.
Diệp Phi cười, nói giống như vua chúa thời xưa kết hôn, phủ đệ cũng thế này.
Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn cô, rốt cuộc Diệp Phi cũng có sức sống hơn một chút, tóc dài mềm mại buông xõa bên vai, gương mặt trong trẻo không trang điểm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, giống hệt hoa đào nhỏ.
Lê Tiện Nam tiến về phía trước cùng cô, trước chính điện có hai cây bạch quả lớn, người ta nói chúng giống như một cặp vợ chồng xứng đôi vừa lứa, cho nên người ta gọi chúng là cây vợ chồng.
Bây giờ, cây vợ chồng treo rất nhiều lồng đèn.
Bên này ít người, phía sau còn có miếu thờ, khói hương lượn lờ, thỉnh thoảng lại có sư thầy mặc tăng bào đi qua.
Diệp Phi nói: “Có phải ở đâu cũng có cây vợ chồng không? Em nhớ ở ngôi chùa kia cũng có hai cây bạch quả được gọi là cây vợ chồng…”
Là cây vợ chồng, hay là ngôi chùa cầu duyên này đã làm tâm trí anh rối bời?
Đêm Diệp Phi bị bệnh, cô ngủ không ngon giấc, khóc hai lần, lúc tỉnh dậy lại không nhớ.
Lê Tiện Nam cẩn thận lắng nghe, chỉ lờ mờ nghe thấy cô nói chuyện gia đình.
Diệp Phi chưa từng đòi hỏi anh điều gì, thật ra Lê Tiện Nam có thể nhìn thấu những tâm tư đó, tình cảm và vật chất, dù sao cũng phải theo đuổi một cái chứ? Không màng vật chất, vậy là theo đuổi cái gì?
Đôi mắt cô sáng ngời tình yêu, lúc nói thích anh, cô thành tâm hệt như dâng cả trái tim cho anh.
Diệp Phi kéo anh đi tiếp, thật ra cô không rõ đường đi, sau đó lại bị Lê Tiện Nam kéo đi, dù sao hai người cũng không có việc gi, kết quả là Lê Tiện Nam đưa cô đến một nơi rất vắng vẻ, không thấy hoa đăng đâu.
“Lê Tiện Nam, anh đưa em đi đâu thế?” Anh kéo tay Diệp Phi đi về phía trước.
Phía trước miếu thờ có dòng chữ: Đường Quan Âm.
Núi Hồng Loa là nơi cầu tự, cầu duyên nổi tiếng, đường Quan Âm có ba mươi ba tượng Quan Âm, bảy trăm bậc thang.
Ban đêm, đường Quan Âm không một bóng người.
Lê Tiện Nam điên rồi, kéo cô đi lên bảy trăm bậc thang, ngang qua ba mươi ba tượng Quan Âm, đứng trên đỉnh cao nhất của chùa Quan Âm, ngắm hoa đăng bé nhỏ bên dưới.
Ba mươi hai năm qua, anh chưa một lần lạy Phật, cũng không muốn cầu nguyện điều gì, anh muốn cái gì là có cái đó, đóa mao lương mà anh mang về từ nhà kính giữa mùa đông giá rét, làm anh ao ước thời gian vĩnh viễn dừng lại vào đêm đông tăm tối.
Cô mặc quần áo màu trắng, đứng trong sân chùa hiu quạnh, nhặt một nhánh cây, viết tên anh.
Tuyết lớn đêm đông như tờ giấy trắng, cô là dòng thơ đẹp nhất trên tờ giấy đó.
Lê Tiện Nam đè cô vào trụ chùa Quan Âm, lúc hoa đăng thắp sáng hồng trần, cô là điều đẹp nhất của nhân gian, không hề bình thường, giống như một đóa mao lương mỏng manh, không phải hoa hồng, không phải mẫu đơn, mà là mao lương lưu luyến, dịu dàng, mềm mại.
Anh cũng mong mỏi mao lương nở rộ ở Tây Giao Đàn Cung, từ xuân sang đông.
Lê Tiện Nam hôn cô, tựa như tình yêu triền miên của thế gian, mang theo tơ tình của mưa xuân, gió lay động trái tim, cả đời này núi cao sông dài, nhưng nghĩ đến Diệp Phi, anh lại cảm thấy tuổi già cũng dịu dàng, tựa như đêm dài dằng dặc, cuối cùng cũng có một ngọn đèn sáng lên vì anh.
“Phi Phi, anh không biết tượng Quan Âm nào để cầu duyên, cho nên anh muốn đi qua tất cả cùng em, ba mươi ba tượng Quan Âm, tất cả đều có thể nghe thấy lời nguyện cầu của anh.” Hơi thở của Lê Tiện Nam hòa quyện với hơi thở của cô, anh nói, “Phi Phi, em cho anh thời gian, để anh thử một chút.”
Từng chữ, từng chữ, giống như giọt nước từ mái hiên rơi xuống, tí tách gõ lên trái tim, trái tim cũng cảm động, có một số việc phải rõ ràng.
“Có thể sẽ lâu một chút, anh chỉ muốn em ở nơi này.” Ngón tay của Lê Tiện Nam ấn vào môi cô, “Anh không có lời hứa hẹn hay thề nguyện nào cho em, nếu em không ở nơi này, anh sẽ đợi em ở Tây Giao Đàn Cung, Tây Giao Đàn Cung chỉ sáng đèn vì em, em không bình thường chút nào, em có anh.”
Trái tim lặng lẽ đập sao?
Mặt trăng của Lý Bạch, đồi thông của Tô Thức, hoa tuyết mai của Trương Huệ Ngôn.
Tĩnh lặng, lại có sức lan tỏa.
Ba mươi ba tượng Quan Âm, hẳn là phải có một bức tượng nghe thấy.
Diệp Phi ngắm hoa đăng với anh đến mười một giờ rưỡi, ngày mai Diệp Phi còn phải đi học, Lê Tiện Nam cưng chiều cô, trên đường đi còn dừng lại suy nghĩ: “Học kỳ sau em vẫn phải lên lớp, đúng không?”
“Dạ, nhưng ít lắm, một tuần không có bao nhiêu tiết.” Diệp Phi cảnh cáo anh, “Trường của em không xa Tây Giao Đàn Cung, cách có mấy bước chân, anh đừng đến đón em.”
Lê Tiện Nam cười, giả vờ hỏi cô, khi nào anh mới được làm chính cung của em?
Bị anh hỏi như vậy, Diệp Phi nóng mặt, dứt khoát phớt lờ câu hỏi đó, lảng sang chuyện khác, Lê Tiện Nam không cam tâm, suốt đoạn đường cứ dây dưa hỏi mãi.
Đến khi về nhà, nhân lúc Diệp Phi đang tắm, anh quang minh chính đại bước vào, móc ngón tay vào dây áo ngủ mỏng manh.
Diệp Phi ngồi trong bồn tắm đầy bọt, da mặt ửng đỏ, không còn sức lực uy hiếp anh.
Lúc Lê Tiện Nam có ý đồ xấu, cô hoàn toàn bất lực.
Vậy là anh cứ vây cô vào bồn tắm, hôn mãi không dứt.
Thật ra cũng khó nói, có phải mấy ngày nay anh thấy tâm trạng cô không tốt, tìm mọi cách dỗ dành cô không?
Anh giữ lấy cằm cô, ánh mắt thâm tình còn mê người hơn làn hơi nước lượn lờ trong phòng tắm.
Anh nói: “Làm sao bây giờ, anh là chính cung của Phi Phi, ba mươi ba Quan Âm đã chứng giám.”
“Lê Tiện Nam!” Rốt cuộc Diệp Phi cũng hoàn hồn, hai tiếng “chính cung” quá mập mờ, quá thiếu đứng đắn.
Nụ cười của Lê Tiện Nam càng vui vẻ hơn: “Cuối cùng em cũng vui hơn rồi.”
Diệp Phi nhìn vào mắt anh, hơi nước đọng lên cửa sổ thủy tinh, hóa thành mấy giọt nước nhỏ xíu, rơi xuống.
—— Em cho anh thời gian, để anh thử một chút.
Thử cái gì, con người sáng tỏ như anh, làm sao mà không biết?
Trong lòng cô thật ra đã có đáp án.
Sau khi thử, sẽ có một cơ hội vĩnh cửu sao?
Anh cao quý như vậy, cả người như tuyết trắng mênh mông, cô điểm thêm một ít màu sắc, vì một hạt bụi nhỏ nhoi như cô, anh sẽ trèo đèo lội suối sao?
Nhìn vào mắt anh, ẩn chứa thâm tình, giống như gió lớn nổi lên, cô đứng ngay tâm gió, được anh che chở, cho cô bình an.
Diệp Phi bằng lòng tin tưởng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Trước chính điện có hai cây bạch quả lớn, người ta nói chúng giống như một cặp vợ chồng xứng đôi vừa lứa, cho nên người ta gọi chúng là cây vợ chồng. —— Đây chính là cây bạch quả ở Hồng Loa Tự, mình mô tả tóm tắt về chúng.