Diệp Phi không cho Lê Tiện Nam đưa đón cô đi học, thật ra cũng không có lý do gì, cũng không phải sợ anh gặp phải ai đó, cô chỉ cảm thấy dáng vẻ anh như vậy, xuất hiện ở cổng sau của trường sẽ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung, mặc dù Lê Tiện Nam không để ý lắm, nói, sinh viên trường em, nhà ai mà không có tận hai chiếc Rolls-Royce?
Mặc dù đã giao kèo như vậy, nhưng có tuân thủ hay không, còn phụ thuộc vào Lê Tiện Nam có muốn hay không.
Anh nghĩ, anh ngồi chờ ở Tây Giao Đàn Cung, anh không muốn, chiếc xe màu đen quen thuộc lại xuất hiện ở cổng sau của trường như thường lệ.
Diệp Phi cũng không thèm quản anh nữa.
Tiết Như Ý thấy Diệp Phi bớt u sầu, thỉnh thoảng lại cười, nụ cười cũng rạng rỡ hơn nhiều, lại kéo cô đến, hỏi mấy lần, Phi Phi, có phải cậu vụng trộm yêu đương không?
Là mối quan hệ yêu đương à ?
Diệp Phi mập mờ chuyển chủ đề, Tiết Như Ý nói nhất định là cô đang yêu đương, vậy mà còn giấu.
Việc học của Diệp Phi cũng không quá bận rộn, một tuần chỉ có bốn, năm tiết, chỉ là cuộc sống lại dần dần có quy luật hơn ——
Văn phòng của Hàn Dịch bày trí sắp xong, nghe Triệu Tây Mi nói đã tập hợp được bạn học của Hàn Dịch, đều là sinh viên Thanh Hoa, phát triển ứng dụng cũng dễ dàng hơn nhiều.
Đó là mùa xuân năm 2014.
Diệp Phi bộn bề việc học, thỉnh thoảng lại viết mấy nội dung quảng cáo cho ứng dụng, gần gũi hơn với Triệu Tây Mi, Triệu Tây Mi rất khiêm tốn, thỉnh thoảng còn lôi kéo Diệp Phi, cho Diệp Phi xem bản thảo mới.
Ngày đó, Diệp Phi ra khỏi trường, về Tây Giao Đàn Cung, rúc trên sofa với Triệu Tây Mi, Triệu Tây Mi cho cô xem tài liệu, bình thường Diệp Phi cũng không hay đọc tiểu thuyết, chỉ xem bản thảo trên màn hình.
Triệu Tây Mi nói đây là phần tiếp theo của câu chuyện yêu thầm thành thật, hớn hở kể sơ lược cho Diệp Phi.
Diệp Phi cười hỏi, cứ nói thẳng là chuyện của cô và Hàn Dịch là được.
Triệu Tây Mi kêu lên, anh ấy sao mà xứng, không hiểu nổi.
Diệp Phi cười không ngừng.
Lúc Lê Tiện Nam đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy hai cô gái bật cười vui vẻ trên sofa.
Diệp Phi cũng đặt máy tính trên đùi, Triệu Tây Mi nhìn thấy Lê Tiện Nam trước, Lê Tiện Nam ra hiệu đừng lên tiếng, đi vòng qua, nhìn màn hình của Diệp Phi: “Cái gì đây, phân tích sơ lược về văn học nước ngoài…”
Diệp Phi giật mình, vội vàng quay đầu lại, Lê Tiện Nam đứng sau lưng cô, đã cởi áo khoác, bên trong là áo sơ mi xanh thẫm, đồng hồ ngay ngắn trên cổ tay.
“Sao anh về mà không có tiếng động gì thế?” Diệp Phi đặt máy tính xuống.
“Em đâu có quan tâm đến anh.” Lê Tiện Nam lười biếng nói, ném áo khoác lên sofa, ngồi xuống.
Rõ ràng hai người họ còn chưa nói mấy câu, tự dưng Triệu Tây Mi đã cảm thấy gió xuân ngọt ngào hơn, cô ấy nhét máy tính vào túi đeo vai, liếc Lê Tiện Nam: “Em đi đây, hai người dính lấy nhau đi.”
“Không tiễn.”
Lê Tiện Nam không thèm nhìn cô ấy.
Thời gian vui vẻ của Triệu Tây Mi và Diệp Phi kết thúc.
Diệp Phi vẫn còn bài tập về nhà, không có thời gian dính lấy anh, ôm một chồng sách, rải lên sofa, lật vài trang, điểm đánh giá chuyên ngành của cô bao gồm khóa luận và bài tập về nhà, dù sao cũng là ngành văn học, bài tập về nhà là bài viết, nào là phân tích sách, đọc bài viết.
Diệp Phi mượn một đống sách từ thư viện, Lê Tiện Nam không quấy rầy cô, ngồi cạnh cửa sổ sát đất gọi điện thoại, Diệp Phi biết anh làm đầu tư, trước đây từng nghe anh nói chuyện xây chung cư, Diệp Phi không hiểu, cũng không hỏi nhiều.
Diệp Phi đang trò chuyện với Bồ Nhạc Sinh qua WeChat, hỏi mấy cuốn sách tự chọn có ổn không.
Bồ Nhạc Sinh xem ảnh cô chụp, nói tạm được, chỉ là hơi khó, nhưng chủ đề rất thống nhất.
Diệp Phi nói được rồi, sau đó tiếp tục đấu tranh với mấy quyển tiểu thuyết nước ngoài.
Vài phút trôi qua, Bồ Nhạc Sinh gửi cho cô mấy biểu mẫu điện tử liên quan đến các dự án hợp tác.
Thật ra Diệp Phi rất cảm kích Bồ Nhạc Sinh, may mắn gặp được một giáo viên rất coi trọng cô, Bồ Nhạc Sinh từng nói đùa với cô, ngành của chúng ta rất khó tìm được việc, nhất là trong xã hội bây giờ, cử nhân càng ngày càng rớt giá, trường chúng ta có mấy dự án hợp tác.
Bồ Nhạc Sinh nói những lời này, Diệp Phi giật mình lo lắng —— Lê Tiện Nam cũng từng nói những lời này với cô.
Diệp Phi tải biểu mẫu điện tử.
Sau một hồi lâu, Bồ Nhạc Sinh mới nhắn cho cô một tin: Em đã xác nhận, sang năm lên năm tư đại học thì phải bắt đầu chuẩn bị thi ngoại ngữ, điểm thi IELTS có giá trị trong vòng hai năm, đại học Trung văn Cảng Thành yêu cầu điểm đầu vào rất cao, thi lần đầu không nhất định phải qua, có thể thi nhiều lần, bây giờ nên bắt đầu chuẩn bị đi.
Ngày đó, Diệp Phi ngồi trên sofa, nhìn tin nhắn mà Bồ Nhạc Sinh đã gửi cho cô.
—— Giống như chuẩn bị mang thai, phải bắt đầu chuẩn bị trước một năm.
Diệp Phi bị ý nghĩ này chọc cười, Lê Tiện Nam vừa nói chuyện điện thoại xong, hỏi cô cười cái gì.
Diệp Phi hoàn hồn, đột nhiên nhận ra họ sống với nhau quá lâu, cách sinh hoạt của họ đã trở nên quá tự nhiên.
Diệp Phi suýt thốt ra ——
Lê Tiện Nam, nếu em đi đến Cảng Thành, anh sẽ chờ em chứ?
Giống như mùa tốt nghiệp, cặp tình nhân nọ, một người phải sang nước ngoài, đứng trước ly biệt, họ luôn hỏi: Anh sẽ chờ em chứ?
Vậy là Diệp Phi không nói, chuyện chưa được quyết định, bây giờ nói cũng phí công —— ai mà biết đại học Trung văn Cảng Thành có muốn nhận cô hay không.
Diệp Phi tiếp tục làm bài tập.
Lê Tiện Nam hỏi cô: “Em làm cùng Triệu Tây Mi, tiết kiệm được bao nhiêu rồi?”
Diệp Phi thật sự nghĩ lại, nhưng cô không có thói quen ghi sổ sách, chỉ có thể tính toán qua loa, Triệu Tây Mi truyền thông mới trên WeChat, công ty rất có tầm nhìn, lập tài khoản công chúng, đăng tải nội dung trên đó, trích phần trăm theo lưu lượng, dù sao Diệp Phi cũng có bản lĩnh, thỉnh thoảng lại đăng một nội dung lên tài khoản công chúng, một bài kiếm được mấy ngàn tệ, cô chịu khó, dạo này thật sự tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Lê Tiện Nam cười, bóp bóp mặt cô: “Đủ tiền đặt cọc chưa?”
“Sao mà được!” Diệp Phi thảng thốt, “Giá nhà bây giờ bao nhiêu rồi!”
“Cuối tuần này có rảnh không?”
“Dạ có, cuối tuần em không có tiết.”
“Mấy ngày trước anh xem chung cư, nghe nói có một nơi rất được, anh đưa em đi xem thử.” Sợ cô suy nghĩ lung tung, anh lại nói, “Nhà ở đó rất rẻ, em cũng có thể mua, dù sao bây giờ em cũng không vội chuyển đến đó sống, em có thể đầu tư trước, nơi đó nhất định sẽ lên giá.”
“…” Diệp Phi ngơ ngác nhìn anh, giống như đang nói, “Anh là tư bản.”
Lê Tiện Nam cười: “Đúng lúc cuối tuần này anh đi họp, họp xong sẽ đưa em đi xem.”
Diệp Phi gật đầu.
Cuối tuần, Diệp Phi đi theo Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam đi họp, Diệp Phi nói sẽ ngồi trong xe đợi anh, Lê Tiện Nam ghé đến gần, nói: “Đợi ở đây làm gì, làm thư ký cho anh một ngày đi.”
Anh nói từ “thư ký” rất mập mờ, lộ vẻ thiếu đứng đắn, ngồi trong xe, ghé lại gần cô, nói: “Thư ký Diệp.”
Diệp Phi đỏ mặt, đẩy anh ra.
Cô chưa làm xong bài tập, đeo theo cặp xách, trong cặp có sách của cô, nghĩ nhân lúc anh họp thì xem qua, còn mang theo bút và vở.
Yến Kinh vào xuân, Diệp Phi mặc quần áo mỏng hơn, một chiếc quần sáng màu đơn giản, bên ngoài khoác áo sơ mi xanh thẫm, bên trong mặc áo len mỏng, tóc đen mềm mại rũ trên vai, rất ra dáng sinh viên, giống thư ký của Lê Tiện Nam chỗ nào?
Người ta liếc mắt nhìn sang, chắc chắn sẽ nghĩ là quan hệ bất chính.
“Một ngày làm thư ký, có được không?” Lê Tiện Nam ngồi trong xe, ghé đến gần, giọng điệu mập mờ gợi cảm, hơi thở ấm nóng lướt qua, giống như thủy triều mềm mại mơn man da thịt, dễ chịu, gây nghiện.
Diệp Phi giả vờ từ chối, bị Lê Tiện Nam kéo xuống.
Nơi đó là một buổi triển lãm sáng tạo, Diệp Phi đi theo anh mới biết đây là đầu tư quy hoạch đô thị, Diệp Phi căng thẳng, Lê Tiện Nam nắm tay cô, nói, không sao, đến đây học hỏi thêm kiến thức, anh cũng không biết nhiều hơn em đâu.
—— Nhất định là trấn an cô, làm sao anh không biết?
Diệp Phi theo Lê Tiện Nam đi vào, trước lối vào có treo bản đồ khu vực quy hoạch, còn có hướng dẫn, cho biết phía Đông sẽ phát triển cái gì, phương hướng phát triển trong tương lai của phía Tây, Diệp Phi suy đoán đây là cách thu hút đầu tư.
Tòa nhà mấy tầng to lớn, toàn bộ được bao bọc bằng kính, cực kỳ thoáng đãng, trên nóc có hành lang mang hình dáng cầu treo, giống như vừa đến vừa đi là có thể đi hết tòa nhà này.
Có người mặc âu phục dẫn một nhóm người tham quan, nói về lịch sử phát triển của nội thành Yến Kinh, nói về chính sách bất động sản hiện tại, nói về quan niệm đầu tư ngày nay.
Diệp Phi đi theo Lê Tiện Nam, không nắm tay, chỉ lẳng lặng đi theo.
Người chuyên trách đến dẫn anh vào phòng hội nghị, đi qua hành lang cầu treo, Diệp Phi không hiểu thuật ngữ chuyên ngành, không biết người chuyên trách làm trong ngành gì, cực kỳ nhẹ nhàng, có dáng vẻ công chức, ôm một tập tài liệu trong tay, nói chuyện với Lê Tiện Nam rất chừng mực.
Lê Tiện Nam cao ráo, quần tây làm nổi bật chân dài, áo khoác dài đến đầu gối, cà vạt và cổ áo sơ mi chỉnh tề, luôn toát ra khí chất cao quý.
Diệp Phi nghĩ thầm, anh như vậy không giống như dẫn theo thư ký, mà là dẫn theo thực tập sinh.
Diệp Phi đang nghĩ như vậy, Lê Tiện Nam lại dừng bước đợi cô.
Người chuyên trách cũng dừng bước, quay lại hỏi anh: “Lê tiên sinh, đây là…?”
Diệp Phi ôm cặp vào ngực, giống hệt như học sinh.
Lê Tiện Nam quay đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ý cười trêu chọc, anh cười, nói: “Thư ký mới.”
“À, à, thư ký của Lê tiên sinh.”
Người kia gật đầu thấu hiểu, đưa họ vào phòng hội nghị.
Biết Lê Tiện Nam thích nước đá, người kia cũng mang đến một ly nước đầy đá.
Diệp Phi nghĩ, dù sao Lê Tiện Nam cũng là nhà đầu tư, đầu tư bất động sản phải gắn liền với chính sách, không thì một ngày nào đó địa điểm đầu tư phát triển quy mô lớn, chẳng phải tiền đầu tư sẽ đổ sông đổ biển sao, ít nhiều gì cũng phải có cách thức riêng.
“Thư ký của tôi bụng dạ không tốt, đổi thành nước ấm đi.”
Diệp Phi còn ngây ngốc, Lê Tiện Nam đã đẩy hai ly nước trở lại, người chuyên trách đáp lời, rót một ly nước ấm cho Diệp Phi, bưng qua, sau đó lại nói đến chính sách hiện tại, nên phát triển cái gì, giá nhà nơi nào sẽ tăng, lát sau lại chuyển chủ đề sang điều kiện mua nhà trong năm nay.
Diệp Phi buồn bực, sao còn nói đến chuyện mua nhà?
Lê Tiện Nam chỉ đến đây ký kết, ký xong, đối phương bắt tay với anh, nói hợp tác vui vẻ, sau khi đi ra, Diệp Phi hỏi anh: “Anh muốn mua nhà sao? Sao em nghe anh ta nói về chính sách mua nhà?”
“Em là học sinh không chăm chú nghe giảng.” Sau khi ra ngoài, Lê Tiện Nam kéo tay cô sang, “Không phải là anh tìm người giảng cho em nghe à?”
“…” Diệp Phi nhỏ giọng, “Bây giờ em không mua đâu, giá nhà cao như vậy…”
“Bên đường Vành Đai 2 có một khu chung cư, hai năm nữa sẽ phát triển, anh nghe tin tức nội bộ, có một gia đình đang thiếu tiền kinh doanh, định bán nhà, đã vội vã rao bán, giá cả cũng thấp quá đáng.” Lê Tiện Nam cười, “Em có muốn đi xem không?”
Anh nói như vậy, Diệp Phi gật đầu, cô vẫn còn hoang mang, ngồi trên ghế phụ, ngơ ngác hỏi Lê Tiện Nam: “Anh thấy thế nào?”
”Tầm nhìn hạn hẹp thôi, còn thấy thế nào nữa?” Anh nói về gia đình kia, Lê Tiện Nam đang lái xe, giọng điệu lười biếng, hiếm hoi nói đến chuyện quá khứ với Diệp Phi, “Hồi hai mươi mấy tuổi, anh đã đầu tư vào một nơi, Triệu Tây Mi có nói với em chưa?”
“Dạ chưa.” Diệp Phi lắc đầu.
Lê Tiện Nam nói với cô: “Hồi đó cũng không hẳn là đầu tư, tiền nhàn rỗi, không có chuyện gì để làm, có một chung cư phải di dời, ba nhà đầu tư bỏ chạy, cãi vã mấy năm trời, vốn dĩ là một khu ký túc xá cũ, một đơn vị cấp cho nhân viên, lúc đó anh nghĩ vị trí không tốt, không biết những người kia nghĩ gì, mỗi căn nhà được bán với giá năm mươi ngàn tệ, đều bán hết, anh thấy giá hời, đã mua ba căn nhà, không lâu sau, một nhà đầu tư khác tiếp quản, quy hoạch thành khu trường học, một căn nhà năm mươi ngàn tệ ở đó, bây giờ có bỏ hai triệu tệ cũng không mua được.
“…”
“Em phải có tầm nhìn dài hạn, bây giờ làm ăn khó khăn, nếu không chắc chắn 80-90% thì đừng bán nhà để làm ăn.” Cuối cùng, Lê Tiện Nam nhận xét.
Diệp Phi hoang mang gật đầu.
Lê Tiện Nam cười: “Hiểu không?”
“Dạ hiểu.” Diệp Phi lại gật đầu.
“Cán sự lớp tổng kết lại bài học được không?” Trong lúc đợi đèn đỏ, Lê Tiện Nam đùa giỡn thiếu đứng đắn với cô.
“Anh đúng là tư bản độc ác, anh mà bán em, em còn phải đưa tiền lại cho anh đếm.”
“…”
Lê Tiện Nam cười thoải mái, nói: “Sao anh có thể bán em đi được, anh xá ba mươi ba tượng Quan Âm cùng em, nhân duyên của chúng ta đã bị dây thép trói buộc rồi.”
Ngày đó, Lê Tiện Nam tìm một người môi giới, đưa cô đi xem một căn nhà nhỏ.
Căn nhà tám mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, nằm trên đường Vành Đai 2 của Yến Kinh, chung cư được xây dựng cách đây bảy năm, không quá cũ kỹ.
Căn nhà đã được dọn dẹp, công ty môi giới nói gia đình này phải đến phương Nam làm ăn, còn thiếu chút tiền này, cho nên gấp gáp rao bán.
Lê Tiện Nam có bí quyết riêng, nhân viên môi giới nói khi căn nhà được đăng bán sẽ liên hệ anh đầu tiên —— anh thật sự không cho người khác cơ hội chiếm của hời.
Giá căn nhà này thấp quá đáng, tiền tiết kiệm của Diệp Phi cũng đủ mua.
Thật ra, giá căn nhà này không chỉ chừng đó tiền, nhưng đúng lúc người ta cần tiền gấp, cũng không còn cách nào khác.
Nhân viên môi giới mang hợp đồng đến, chủ nhà đã ký sẵn.
Ngày đó, Diệp Phi hơi hoảng hốt ——
Nếu cuộc sống không khó khăn đến vậy, ai mà nghĩ đến chuyện bán nhà lấy tiền.
Diệp Phi nhớ đến hồi còn nhỏ, lúc ba cô ngã bệnh, vì mấy trăm ngàn tiền thuốc men, chẳng phải cũng bán nhà sao?
Thế gian thăng trầm, chúng sinh vì vài đồng bạc mà gãy lưng.
Tàn khốc, nhưng cũng là hiện thực.
Ngày đó Diệp Phi ký hợp đồng, người môi giới nói sẽ đi làm thủ tục sang tên cùng với cô.
Người môi giới rời đi trước, Diệp Phi đứng trong nhà, căn nhà trên tầng sáu, trời tối, đèn đường bên ngoài sáng rỡ.
Lê Tiện Nam đứng sau lưng cô, giúp cô xem qua hợp đồng.
Anh nói: “Phi Phi, em có nhà ở Yến Kinh rồi.”
“Em có nhà ở Yến Kinh sao?” Diệp Phi thấp giọng hỏi lại.
“Ừ, nhà của em.” Lê Tiện Nam lặp lại, đứng sau lưng cô, giống như đang đùa giỡn, “Nếu có một ngày anh phá sản, còn phải dựa dẫm vào Phi Phi nhà mình.”
Bóng dáng của Lê Tiện Nam phản chiếu trên cửa sổ kính, mờ mờ.
Dù sao cũng là nhà rao bán, máy sưởi đều đã tắt.
Diệp Phi vừa xoay người lại, cô không cần nói gì, Lê Tiện Nam đã vươn tay kéo cô đến gần, bàn tay đặt lên eo cô, giống như đang vuốt ve nơi nhỏ nhắn đó.
Nói thế nào đây.
Nhà mà cô luôn mong muốn, là một căn nhà, hay là anh?
Lúc ký hợp đồng xong, Diệp Phi không quá vui mừng, hồi còn nhỏ, cô từng co rúc giữa đêm đông, nghĩ tới nghĩ lui, nhất định phải mua nhà cho riêng mình, phải có căn nhà của riêng mình.
Hôm nay thực hiện được rồi, lẽ ra mua được món hời phải cực kỳ vui vẻ.
Nhưng không.
Lê Tiện Nam ôm Diệp Phi trong lòng, thân thể anh ấm áp, giống như ngăn cách cô khỏi hơi lạnh.
“Phi Phi nhà mình muốn bày trí thế nào?” Lê Tiện Nam nhẹ nhàng nói, “Có thể chừa một chỗ cho anh được không?”
“Có thể.” Biết rõ là đùa giỡn, cô vẫn rầu rĩ trả lời.
“Thật sao?”
“Có thể mà.”
“Vậy anh không đòi hỏi nhiều đâu.” Lê Tiện Nam ôm cô, tựa cằm lên tóc cô, “Phi Phi chừa cho anh một nửa chiếc giường là được rồi.”
“Không được, Lê Tiện Nam, anh không thể phá sản.”
“Tại sao?”
“Em còn muốn ngắm cẩm tú cầu nở từ đông sang hè ở Tây Giao Đàn Cung.”
“Phi Phi nhà mình khó nuôi quá.”
“Đúng là khó nuôi thật.”
Làm sao có thể tưởng tượng được, anh sống trong căn nhà tám mươi mét vuông này cùng cô?
Trong lòng cô, Lê Tiện Nam chính là tuyết trắng thuần khiết trên đỉnh núi tuyết và cao nguyên, là cây đàn hương cao quý nhất trong Phật tháp cổ xưa cho người ta chiêm ngưỡng, là tín ngưỡng thiêng liêng nhất trong điện thờ.
Anh vốn ung dung, vốn mang khí chất cao quý.
“Được rồi, anh không thể phá sản.” Lê Tiện Nam cười khẽ, hơi buông cô ra, cúi đầu nhìn cô, một tay véo mũi cô, “Cẩm tú cầu phải nở hoa, hướng dương cũng phải dưỡng, Phi Phi nhà mình nóng nảy quá, anh đi công tác về trễ là cô ấy không vui, nếu có một ngày anh không mua nổi một chiếc nhẫn để dỗ dành cô ấy, chắc là cô ấy giận dỗi anh cả đêm mất.”
“Em không muốn chiếc nhẫn…”
“Em muốn cái gì?”
“…” Diệp Phi nhắm mắt, “Lê Tiện Nam, đừng nói nữa, cho em ôm anh một lát đi.”
Lê Tiện Nam đáp lời, lấy hộp kẹo cai thuốc lá từ trong túi ra, ngậm một viên, cúi đầu hôn cô.
Diệp Phi chưa kịp đề phòng, vị bạc hà nhàn nhạt tràn ngập khoang miệng, hơi lạnh qua đi, chừa lại dư vị ngọt ngào.
Lê Tiện Nam cười: “Không biết nói lời dễ nghe, chẳng phải hôn một cái là đủ ngọt rồi sao?”
“Trẻ con…” Diệp Phi đẩy anh ra, đỏ mặt, “Kẹo cai thuốc lá đâu phải sử dụng thế này.”
“Ồ? Không sử dụng thế này à?” Lê Tiện Nam đứng trong bóng tối mờ mịt, đè Diệp Phi vào cửa sổ sát đất, giọng điệu mập mờ, “Vậy em nói đi, sử dụng thế nào?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Viết đến đây, mình lại nhớ đến hồi còn nhỏ, hàng xóm nhà mình bán căn nhà giá mấy trăm ngàn tệ để lấy tiền làm ăn, không lâu sau đó, khu chung cư được quy hoạch thành khu trường học trọng điểm, khu vực xung quanh phát triển chóng mặt, giống như đã nhiều năm trôi qua, nhưng sau đó lại nghe nói chuyện làm ăn của họ thất bại… Thế sự vô thường.