Cuối xuân năm 2014, đối với Diệp Phi mà nói, là một năm tràn ngập hy vọng và niềm vui mà trước đó cô chưa từng có.
21 Carat chính thức ra mắt, thu hút rất nhiều người hâm mộ, ban đầu, Diệp Phi và Tiết Như Ý chỉ sắp xếp nội dung, mỗi ngày lại đẩy một bài viết chia sẻ chất lượng cao lên trang chủ của ứng dụng, để tag là #Ngày 21 Carat ở Yến Kinh#, sau đó, để đơn giản hóa, lại đổi thành #oneday#, hiệu ứng cũng tốt.
21 Carat được người dùng truyền tai nhau, số lượng người dùng tăng vọt, nhưng lúc đó công ty còn nhỏ, máy chủ thường xuyên bị sập, chỉ có bốn người, xây dựng không nổi, Hàn Dịch nghĩ tăng ca là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng Triệu Tây Mi thấy anh ta nhốt mình cả ngày ở văn phòng, không muốn để ý đến anh ta nữa, lôi kéo mọi người đăng một thông báo tuyển dụng, nhưng đối mặt với lượng người dùng tăng vọt, văn phòng nhỏ đã không còn đủ chỗ để thuê thêm nhân viên.
Tính toán rõ ràng, mới lên kệ được bao lâu?
Triệu Tây Mi mang dáng vẻ bà chủ, lên kế hoạch tuyển dụng và tìm văn phòng mới.
Mấy ngày này, Diệp Phi bận nộp khóa luận, công việc của Lê Tiện Nam cũng bộn bề hơn trước, cô quyết định ở lại văn phòng tăng ca, bảo hai ngày nữa sẽ đẩy một nội dung mới.
Hai ngày qua, tâm trạng của Tiết Như Ý không tốt, hơi sa sút, Diệp Phi còn nghĩ là vì kỳ sinh lý của cô ấy không đều, từ trường trở về còn cố ý mang trà sữa cho Tiết Như Ý, nhưng cô ấy cũng không lên tinh thần, yếu ớt nói cảm ơn.
Mọi người ăn uống cũng không có quy luật, Triệu Tây Mi rúc lên sofa viết nội dung, điện thoại của Tiết Như Ý reo lên, cô ấy bắt máy, nói xuống ngay, Diệp Phi hỏi: “Cậu gọi thức ăn giao đến à?”
“Không có.” Sắc mặt ủ dột như mùa mưa Giang Nam của Tiết Như Ý lại tươi sáng như mặt trời rẽ mây, còn mang theo ý cười, cô ấy đứng dậy, “Lát nữa nói cho cậu nghe.”
Tiết Như Ý xuống lầu mấy phút, Diệp Phi đi đến bình nước bên cửa sổ rót nước, nhìn xuống lầu, thấy một chiếc Ferrari đen.
Triệu Tây Mi cũng đi đến: “Phi Phi, lấy cho tôi một ly nước ấm nữa…”
Chiếc ly trên tay Diệp Phi đã đầy nước, nước tràn ra, cũng may là nước ấm, không bỏng tay, Triệu Tây Mi vội vàng tắt nước, sau đó lần theo ánh mắt của Diệp Phi, nhìn xuống lầu, cũng hiểu rõ.
“Anh ấy thật mẹ nó không ra gì.” Triệu Tây Mi khe khẽ chửi bậy, giống như đang xem Triệu Tây Chính làm chuyện ô nhục.
Tự dưng Diệp Phi cũng hiểu ra tại sao mấy ngày nay Tiết Như Ý không vui.
Thật ra, cũng không phải Tiết Như Ý không muốn nói với Diệp Phi —— hai người họ là bạn tốt qua mấy năm đại học, bây giờ nghĩ lại, cái miệng lừa gạt của Triệu Tây Chính biết Diệp Phi cũng ở đây, không dám cho Diệp Phi biết, sợ Diệp Phi sẽ nói với Lê Tiện Nam.
Tiết Như Ý là một cô gái cực kỳ đơn thuần, Triệu Tây Chính nói cái gì là nghe cái đó.
Ai cũng biết Triệu Tây Chính không ra gì.
Tiết Như Ý có biết không?
Thật ra, Diệp Phi chưa từng nhắc đến chuyện này với Tiết Như Ý, chỉ thấy Tiết Như Ý thở dài mãi, giống như Lâm Đại Ngọc, lúc nào cũng sầu não, Diệp Phi cảm thấy đây không phải chuyện tốt.
Dù sao Diệp Phi và Tiết Như cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Tiết Như Ý tăng ca, về trễ, từng thấy Lê Tiện Nam đến đón Diệp Phi tan làm.
Như vậy đã ngầm thấu hiểu nhau.
Tiết Như Ý đã biết tại sao dạo này Diệp Phi như trở thành con người khác, Diệp Phi cũng biết tại sao Tiết Như Ý lại buồn bã như vậy.
Nhưng tại sao tình cảm lại làm người ta lao xuống dốc?
Tiết Như Ý than thở không biết bao nhiêu lần, hơn một tuần kể từ khi chiếc Ferrari xuất hiện, Diệp Phi xem vòng bạn bè, thấy anh ta để định vị ở Tứ Xuyên, nói đi ăn lẩu với bạn bè, một chiếc túi xách nữ lọt vào khung ảnh.
Ngày đó, người trong văn phòng đã ra về gần hết, Diệp Phi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tiết Như Ý.
Máy tính của Tiết Như Ý hiện ra một trang trắng trơn, vẫn chưa bắt đầu viết nội dung, Diệp Phi nhìn cô ấy chằm chằm một hồi lâu.
“Như Ý, anh ấy không phải người tốt đâu.” Diệp Phi thấp giọng nói, nghĩ nhất định là cô ấy biết rồi.
Tiết Như Ý cười, nụ cười hơi buồn, nói: “Tớ biết.”
Bình thường Diệp Phi viết bản thảo và khóa luận rất dễ dàng, đều là từ ngữ, sao nói ra miệng lại khó như vậy?
Cô còn đang suy nghĩ, Tiết Như Ý đã quay đầu nhìn cô, mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, tràn đầy sức sống, đôi mắt của Tiết Như Ý vốn trong trẻo, tràn ngập ý cười, làm người ta không nỡ nặng lời.
“Phi Phi, tớ không lý trí như cậu, tớ chỉ là một cô gái hai mươi hai tuổi bình thường, có thất bại, tớ cũng chấp nhận, ban đầu tớ cũng không mong đợi có tương lai cùng anh ấy, tớ không vui cũng bình thường thôi, nhưng tớ còn có thể đòi hỏi cái gì chứ? Đâu thể muốn anh ấy trở nên giống Lê Tiện Nam, bận rộn thế nào cũng gọi cho tớ, đến đón tớ tan làm? Phi Phi,” Tiết Như Ý gượng cười, “Không một ai là Lê Tiện Nam, cũng không một ai là cậu.”
Ngày đó nói đến đây, Diệp Phi cũng không nhiều lời nữa.
Phải rồi, không một ai là Lê Tiện Nam.
Diệp Phi nghĩ, trên mặt Triệu Tây Chính viết rõ “Tôi là người xấu”, rốt cuộc anh ta tốt chỗ nào? Đứng ở góc độ bạn bè của Tiết Như Ý, Diệp Phi không thấy anh ta tốt chỗ nào, nhưng đứng ở góc độ hoàn toàn công bằng: Triệu Tây Chính có khiếu hài hước, có lẽ là vì anh ta đã thấy sóng to gió lớn nên không kiêu ngạo, rất biết ăn chơi, lãng tử tình trường.
Lãng tử thì mãi là lãng tử, nhưng anh ta thật sự có thể dỗ người ta vui.
Diệp Phi thở dài, Lê Tiện Nam đến đón cô, không biết đã nghĩ gì, lại mua cho cô một ly cà phê, Diệp Phi uống một ngụm, Lê Tiện Nam nhìn cô, nói: “Không nhận ra sản phẩm giới hạn mà em nói à?”
Nghe thấy lời này, Diệp Phi nhìn lại ly cà phê, thấy tên món mới nhớ ra, mấy ngày trước trên vòng bạn bè, có người xếp hàng mua một ly phiên bản giới hạn.
Nhà tư bản tin rằng “thời gian là vàng bạc” này, lại xếp hàng trong quán cà phê sao?
“Anh mua à?” Diệp Phi hỏi anh, giơ ly lên, tự dưng lại nhớ đến năm ngoài, hai người họ tranh cãi vì một ly nước giới hạn theo mùa.
“Anh đi họp, bảo Kha Kỳ mua đấy.”
“…Sao dạo này anh đi họp nhiều thế?”
“Làm sao bây giờ, còn phải nuôi em nữa mà.”
“Em đâu có cần anh nuôi em.” Nghe thấy lời này, Diệp Phi rất vui vẻ, nhân lúc đèn đỏ, cô ghé đến gần thì thầm, Lê Tiện Nam cũng phối hợp, nghiêng người sang, cô cười, nói, “Tiền lương của em đã tăng lên mười ngàn tệ! Cộng thêm tiền hoa hồng, tháng này em có thể kiếm được hai mươi, ba mươi ngàn tệ gì đó, giỏi không?”
“Giỏi.”
Lê Tiện Nam cười, nghiêng đầu nhìn Diệp Phi, cô cầm ly cà phê trong tay, ý cười rạng rỡ, thật ra đối với Lê Tiện Nam, đó chỉ là số lẻ, nhưng thấy cô vui vẻ như vậy, anh cũng cảm thấy —— anh bận rộn cả ngày trời, có lẽ chỉ chờ đến lúc nhìn thấy cô cười.
Trong lúc đợi đèn đỏ, Diệp Phi nói về Triệu Tây Chính với Lê Tiện Nam, Triệu Tây Chính đi Tứ Xuyên để tìm bạn gái mới sao?
Lê Tiện Nam cười nhạo: “Cậu ấy có bao giờ một mình đâu, nếu có thì cũng là vì ba cậu ấy đến kiểm tra thôi.”
Diệp Phi trầm mặc, càng cảm thấy tội nghiệp Tiết Như Ý hơn.
Lê Tiện Nam không biết chuyện này, hỏi cô: “Sao thế, Triệu Tây Chính đắc tội với em thế nào? Anh thấy hai ngày nay cậu ấy đi Tứ Xuyên chơi, hay là đợi mấy ngày nữa, anh gọi cậu ấy về xin lỗi em?”
“…Chi bằng xin lỗi Tiết Như Ý.” Diệp Phi lại thở dài.
Lê Tiện Nam cũng hiểu ra, quay đầu xe, mấy giây sau mới nói: “Cậu ấy ăn chơi thật, nhưng Phi Phi à, người trưởng thành có những tiêu chuẩn riêng, người ta cam tâm tình nguyện, chúng ta là người ngoài thì đâu thể nói được.”
“Lê Tiện Nam.” Giọng điệu của anh bình tĩnh như vậy, làm Diệp Phi giật mình.
“Hửm?” Lê Tiện Nam lại cười, hối thúc cô, “Mau uống cà phê đi, nguội rồi mới uống sẽ đau bụng, Kha Kỳ mua được một lát rồi đấy.”
Diệp Phi đáp lời, uống thêm một ngụm, cà phê sữa thêm hương trái cây, hơi ngọt.
Tự dưng cô lại nhớ đến nửa câu sau của Tiết Như Ý.
Không một ai là Lê Tiện Nam.
Làm gì có người như vậy, dâng trái tim chân thành lên trước mắt cô, chuyện gì cũng cưng chiều cô?
“Lê Tiện Nam, không có anh, em biết phải làm sao đây?” Cô đùa giỡn.
“Làm sao anh biết được, lại suy nghĩ lung tung.”
Lê Tiện Nam cười, nói trong đầu cô toàn văn vở, đừng buồn bã vì những chuyện đã qua.
Diệp Phi nói, không buồn nữa.
Năm 2014, ứng dụng giao thức ăn Meituan chưa phổ biến, rất nhiều quán ăn tự tay giao thức ăn, đến giờ cơm thường rất bận rộn.
Cuối tháng hai năm đó, Triệu Tây Mi tìm địa điểm mới, lần này là ở Công viên Khoa học Kỹ thuật, một nơi thật sự lớn, thuê cả một tầng, không cần cải tạo —— có một công ty khác phá sản, phải dời đi, để lại phần lớn đồ đạc.
Thật kỳ lạ, đó cũng là một công ty cung cấp sản phẩm internet, tưng bừng khai trương, âm thầm đóng cửa.
Bao lâu rồi nhỉ? 21 Carat đã được chuẩn bị rất lâu, bắt đầu từ thử nghiệm nội bộ ở trường học, sau đó là ra mắt chính thức, người dùng tăng vọt, cũng không trải qua bao nhiêu thời gian, giống như mới đêm qua.
Internet giống như một dòng suối vàng bị ẩn giấu, bắt lấy cơ hội, trở thành người đầu tiên dám xông pha.
Lê Tiện Nam tin rủi ro cao, thu lời cao, từ trước đến này, tầm nhìn của anh vẫn ổn định, chuẩn xác.
Lúc đó, công ty không có thời gian ăn mừng, kỹ sư làm việc cùng nhóm của Hàn Dịch, trên tòa nhà chọc trời, văn phòng này luôn sáng đèn, giống như bến cảng vào mùa đánh cá, ngàn vạn con thuyền thả neo, đèn văn phòng sáng cũng giống như mấy mảnh lưới được thả xuống để đánh cá.
Diệp Phi cũng tăng ca, số lượng người dùng tăng vọt, một ngày không thể chỉ đẩy một bài viết, Triệu Tây Mi muốn tạo biểu mẫu cho người ngoài gửi bản thảo, nhưng còn phải kiểm tra nội dung, nhiều người gửi bản thảo sẽ làm tăng khối lượng công việc của họ, những việc này phải làm từ từ, Diệp Phi đành phải vất vả một chút, mỗi ngày đẩy hai bài cùng với Tiết Như Ý, như vậy còn có người dự bị.
Cuối tháng ba, một trung tâm thương mại lớn khai trương bên ngoài Công viên Khoa học Kỹ thuật, tấm bạt che chắn bức tường màu xanh cả tháng trời, cuối cùng cũng được dỡ ra, nổi tiếng nhất không phải là chuyện trung tâm thương mại này xây dựng xong, mà là nhà hàng mới mở trên tầng cao nhất.
Cả tầng lầu là một nhà hàng riêng biệt, kính đen phản quang, lúc Diệp Phi đi ngang, liếc mắt nhìn, còn cười nói, ai lại đi trang trí nhà hàng theo tông màu đen, thật kỳ lạ.
Cuối tháng, Triệu Tây Mi mời Diệp Phi và Tiết Như Ý trước, nói: “Nhà hàng trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại bên ngoài Công viên Khoa học Kỹ thuật sẽ khai trương, tôi nhận được thư mời rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn mừng đi.”
Lúc Diệp Phi nói chuyện này với Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam chỉ cười, nói, được rồi, đi ăn ngon miệng.
Diệp Phi thấy anh là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cuối tháng, cô bận rộn viết khóa luận và nội dung quảng bá, không có thời gian nghĩ ngợi nhiều.
Ngày đó tan làm, Triệu Tây Mi đưa Diệp Phi và Tiết Như Ý đi ăn.
Triệu Tây Mi nói suốt đoạn đường ——
“Bữa ăn này rất đắt tiền, nghe nói là mời đầu bếp đến làm hoành thánh tôm ngon tuyệt đỉnh, là ẩm thực Trung Hoa thuần túy, còn mang cua hoàng đế đến, tôi nhờ anh trai lấy thư mời dự tiệc khai trương đấy.”
Ba người họ đến nơi, trung tâm thương mại này rất cao cấp, vừa khai trương đã lên hot search, nghe nói còn mời người nổi tiếng đến cắt băng, cư dân mạng nói đây là thương hiệu của một tập đoàn đầu tư nổi tiếng, rất hoành tráng.
Không biết nhà hàng trên tầng cao nhất thì thế nào.
Cư dân mạng nói, xung quanh đều là mấy tòa nhà khoa học kỹ thuật, thành phần trí thức thường xuyên tăng ca, làm gì có thời gian đến nhà hàng cao cấp, phải đặt bàn trước thế này.
Mọi người đều nói, mở nhà hàng ở đây, nhất định sẽ mất tiền.
Triệu Tây Mi kéo Diệp Phi và Tiết Như Ý vào trong.
Kính đen ngăn cách toàn bộ ánh sáng bên ngoài, tia sáng tối màu giống như những đường nét mỏng manh, phác họa cái tên của nhà hàng.
Before sunrise.
Bên ngoài tối mịt, bên trong là một thế giới khác.
Vách kính phản chiếu màu đỏ nhàn nhạt, toàn bộ khung cảnh đều giống như đang mô phỏng sắc trời trước lúc bình minh, tím nhạt và xanh thẫm giao thoa, mái vòm chứa đựng những vì sao nhàn nhạt, tựa như sắc trời mông lung trước giây phút ánh sáng xuyên qua.
Nhưng bắt mắt nhất, không phải là ánh đèn mộng mơ, cổ tích.
Ở trung tâm nhà hàng có một quầy bar hình tròn, dưới đáy quầy bar có gắn đèn âm tường, giống hệt như phòng ngủ ở Tây Giao Đàn Cung, chính giữa quầy bar có một giá rượu cao đến trần nhà, xếp rượu vào rất đẹp, nhưng trên giá không có rượu, mà lại tràn ngập cẩm tú cầu, cánh hoa màu xanh đan xen với nhau, hoa nở không theo quy luật, cánh hoa tươi tốt kết thành chùm, ánh đèn đỏ phía trên soi sáng, xinh đẹp, động lòng.
Trong nhà hàng không có nhiều người.
Đầu bếp tự tay bưng thức ăn lên.
Cua hoàng đế không có vỏ, hải sản đều không cần phải lột.
Diệp Phi nhìn vào trong, thấy một gương mặt quen thuộc.
Đầu bếp mà Lê Tiện Nam từng gọi đến nhà, đang nấu hoành thánh cho cô.
Đầu bếp phục vụ hai món, cuối cùng mang lên một chiếc bánh, nói là quà khai trương nhà hàng.
Chiếc bánh cực kỳ tinh tế, hai con thiên nga đan vào nhau, tạo nên hình trái tim.
Bên dưới có một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.
Diệp Phi ngồi đó, tự dưng hốc mắt chua xót.
Tại sao lại khai trương vào ngày này?
Cô còn không nhớ sinh nhật của chính mình.
Gần mười năm không có bánh sinh nhật.
Ngày đó, Tiết Như Ý sửng sốt, nói với đầu bếp: “Ông chủ của các ông giàu quá, còn tặng bánh kem Black Swan vào ngày khai trương!”
Đầu bếp cười, chúc họ ăn ngon miệng.
Ngày đó, Diệp Phi và Triệu Tây Mi ăn xong, tạm biệt nhau, một chiếc Rolls-Royce đỗ bên kia đường.
Diệp Phi không kìm nén được cảm xúc, bước thật nhanh đến, Lê Tiện Nam nhìn thấy cô, mở cửa xe cho cô.
“No chưa?” Lê Tiện Nam ở đây đợi cô lâu thật lâu.
Hốc mắt của Diệp Phi đau xót, cô ngồi ghế phụ, gọi anh: “Lê Tiện Nam.”
Lê Tiện Nam cười, không phủ nhận hay chối từ, vừa nhìn ánh mắt của cô, đã biết cô muốn hỏi gì.
Lê Tiện Nam đưa tay lau nước mắt cho cô, nói: “Khóc cái gì, ngày đẹp nhìn vậy, anh để ý, thấy lâu rồi em không được ăn ngon, bận rộn đến nỗi không trả lời tin nhắn, mấy ngày nay anh cũng hơi bận, sợ em ăn không ngon.”
—— Anh nói như vậy, ngụ ý là, nhà hàng này được mở ra, là dành riêng cho em.
“Lê Tiện Nam, đây là Công viên Khoa học Kỹ thuật, anh mở một nhà hàng ở đây, chẳng phải sẽ mất rất nhiều tiền sao…” Diệp Phi không kìm được nước mắt, nói năng lộn xộn, “Có phải anh…”
Lê Tiện Nam mỉm cười nhìn cô, lúc cô rơi lệ, Lê Tiện Nam cũng chỉ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, không thể che giấu được tình ý.
“Thì sao, anh đâu có mở nhà hàng cho người khác, anh sợ Phi Phi nhà mình không được ăn ngon, rảnh rỗi thì ghé qua ăn, không rảnh thì bảo người ta mang qua cho em, em muốn ngắm cẩm tú cầu, không chỉ có thể ngắm ở Tây Giao Đàn Cung, Phi Phi muốn ngắm, có thể ngắm mọi lúc mọi nơi, đi làm cũng có thể ngắm, cẩm tú cầu nở là vì em.” Lê Tiện Nam cười, xoa xoa mặt cô, thanh âm dịu dàng, lưu luyến, “Phi Phi, chúc mừng sinh nhật.”
Ngày đó cô nhắc đến sinh nhật của mình, đúng lúc hai người đang trò chuyện bình thường, vậy mà Lê Tiện Nam lại ghi nhớ.
Cô cũng quên mất sinh nhật của mình, từ năm mười ba tuổi, cô đã không còn ăn bánh sinh nhật, cũng không có người nào chúc mừng sinh nhật cô.
Chín năm sau, Lê Tiện Nam đón sinh nhật lần đầu tiên của cô.
Bằng một cách rất rực rỡ, rất rõ ràng.
Người ta nói, tập đoàn đầu tư kia mở trung tâm thương mại ở nơi này là một sai lầm, Lê Tiện Nam không thèm để ý, anh có dụng ý khác, trung tâm thương mại chỉ là vỏ bọc.
Nhà hàng mới là chủ ý của anh, là để Diệp Phi ăn uống thuận tiện hơn một chút, chỉ vậy thôi.
Ban đầu không có kế hoạch mở trung tâm thương mại, nhưng Lê Tiện Nam không thèm để ý kế hoạch làm gì, anh mua lại chỉ để tạo niềm vui cho cô.
Đời này sẽ làm một kẻ điên dại, chỉ tiếc không thể hái sao trên trời, vớt trăng dưới nước vì cô.
Ngày đó, Kha Kỳ chọn địa điểm, bảo Lê Tiện Nam quyết định tên nhà hàng, Lê Tiện Nam ngồi trong phòng khách, Diệp Phi đang viết khóa luận trong phòng làm việc.
Anh rút ba đĩa DVD trên kệ đĩa, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn thấy bìa một chiếc đĩa DVD, là bộ phim đầu tiên mà anh xem cùng Diệp Phi.
Before sunrise.
Trước lúc bình minh.
Tự dưng anh nhớ đến bình minh màu đỏ ngày đó, Diệp Phi nép mình vào vòng tay anh, yêu thương tỏa ra khắp nơi, đêm đông của anh sôi sục nồng nhiệt vì cô.
Đặt tên như vậy, cô có hiểu không? Sợ cô không hiểu, Lê Tiện Nam lại đặt cẩm tú cầu phủ kín mặt tường.
Anh cong môi cười, ý cười hơi xấu tính, giống như giữa nhân gian sáng tỏ, anh và cô có một bí mật chỉ thuộc về hai người.
Thật ra lý do không chỉ là vì sinh nhật Diệp Phi đến gần, mà còn là vì ngày đó Diệp Phi cảm thán một câu, Lê Tiện Nam, không có anh, em biết phải làm sao đây.
Anh không thể cho một đáp án khuôn sáo, chẳng hạn như một lời hứa hẹn.
Lê Tiện Nam không hứa hẹn.
Tình yêu của anh tùy ý sinh sôi, đâm chồi trổ nhánh trong cuộc sống của cô, dày đặc như tháp tường, gió lớn nổi lên, cô đứng ở tâm ngọn gió, cảm nhận được sự yên bình.
Anh cũng không thẳng thắn đến vậy, không chịu được cảnh mình biến mất khỏi cuộc sống của cô, cũng không thể bình thản nói lời tạm biệt với cô, thậm chí không thể giữ đầu óc sáng suốt và lý trí trước chuyện kia, chẳng qua là anh giấu đi dục vọng, không cách nào giả vờ rộng lượng nữa, ngày đó anh không đưa ra một đáp án, chẳng qua là vì muốn giữ thể diện cho bản thân.
—— Phi Phi, anh muốn trở thành hình bóng được khắc sâu nhất trong cuộc đời của em.
Ngày ngày tháng tháng bình an, em vắng anh cũng không vui.
Giữa màn đêm bao la, vách kính đen trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại dường như biệt lập với nhân gian, người người suy đoán khung cảnh bên trong thế nào, có người đặt bàn để xem thử, mặt kính bên trong phản chiếu tia sáng màu đỏ giống như sắc trời lúc bình minh, cẩm tú cầu nở rộ, che phủ mặt tường.
Nhân viên phục vụ cười, nói, cẩm tú cầu yếu ớt, chỉ nở hoa vào tháng sáu, hoa này đều do ông chủ của chúng tôi chuyển đến đây bằng máy bay.
Người người tán dương chủ nhà hàng có lòng, nhưng chỉ có Diệp Phi biết, anh không chỉ có lòng, mà là hết sức có lòng với cô.
Lê Tiện Nam, phải là người như thế nào, mới có tương lai cùng anh?
Lê Tiện Nam, em không hối hận vì gặp được anh.
Dẫu cho đã biết anh mắc kẹt trong giấc mộng phù hoa, em vẫn bằng lòng tin tưởng, chỉ có anh là thật.
Mong giấc mộng này kéo dài một chút, nhất định đừng tỉnh giấc.