Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 46

Tua nhanh đến tháng năm năm 2014, Yến Kinh tràn ngập sắc xuân, cây liễu ven đường đâm chồi xanh mơn mởn, Triệu Tây Mi nộp bản thảo quyền sách thứ hai, dùng bút danh Tây Mạn, ngày nộp bản thảo, Triệu Tây Mi nằm dài trên ghế sofa, nhìn Diệp Phi đẩy nội dung: “Năm nay tôi nghỉ xả hơi, năm sau viết một quyển nữa… Năm sau nên viết cái gì nhỉ?”

Diệp Phi nhìn màn hình chăm chú, thuận miệng nói, đợi đến lúc đó lại nói, cô nhất định sẽ có cảm hứng.

Thật ra, năm nay còn xảy ra một sự cố —— cảm giác như chuyện rất xa vời.

Năm 2014 vẫn là thời kỳ hoàng kim của tiểu thuyết thanh xuân, mặc dù truyền thông in ấn đang trên đà xuống dốc, nhưng sẽ luôn có người bước vào độ tuổi thanh xuân, chỉ là thời đại này đổi mới nhanh như vậy, phương thức marketing trước kia cũng không còn hữu dụng.

Tổ sách báo thanh xuân của Văn hóa Ngày Đêm xuống cấp, tạp chí mảng này bị đình bản, tuyên bố chỉ làm truyện dài và sách báo giáo dục thiếu niên.

Việc tạp chí bị đình bản đã tạo ra một cuộc tranh luận trên Weibo, nhắc đến Lộc Phan Đạt năm đó, người ta cũng không khỏi hoài niệm.

Lúc Triệu Tây Mi nhìn thấy, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng Diệp Phi bắt gặp một chút nuối tiếc —— dù sao cũng là tâm huyết của cô ấy, mà bút danh này lại không thuộc về cô ấy.

Diệp Phi nhìn thấy, lại hỏi cô ấy: “Sao lúc đó cô lại lấy bút danh Lộc Phan Đạt?”

“Lần đầu tiên Hàn Dịch đến nhà tôi.” Triệu Tây Mi nói, dựa vào ghế sofa chơi điện thoại, “Anh ấy rất xuề xòa, vừa cao vừa gầy, đôi mắt rất đẹp, giống như gấu trúc quý báu bị ngược đãi (*), chữ Lộc đấy… Tôi nhìn nhầm họ của anh ấy là họ Lục, đều là định mệnh, không thì gọi là Hàn Phan Đạt… Sao nghe như ngôi sao mạng thế?”

(*) Trong đoạn này, nguyên văn của từ “Phan Đạt” là “潘达”, bính âm là “pāndá”, đọc giống như “panda”, cho nên đoạn này mới liên tưởng đến gấu trúc.

Triệu Tây Mi mỉm cười lười biếng, Diệp Phi lại hỏi cô ấy: “Cô có định làm thủ tục lấy lại bút danh đó không?”

“Không cần.” Triệu Tây Mi cười, nói, “Chỉ có quyển sách đầu tiên xuất bản dưới bút danh đó mới là của tôi, còn lại đều là bản thảo thương mại mà Hoàng Linh nhét vào, có lấy lại, tôi cũng không thấy có ý nghĩa gì.”

Ngày đó nắng đẹp, Triệu Tây Mi kể chuyện cũ với Diệp Phi, năm đó, Triệu Tây Mi cãi nhau với gia đình, ngang ngược, không tin mình không thể tự lực cánh sinh, nghĩ đến chuyện từ nhỏ đã gửi mấy bản thảo cho tạp chí, Triệu Tây Mi thử viết tiểu thuyết lần đầu tiên, trong tiểu thuyết, cô ấy thực hiện được ước mơ yêu thầm thành thật, Văn hóa Ngày Đêm là bên đầu tiên ngỏ lời họp tác với cô ấy, lúc đó Hoàng Linh là chủ biên hàng đầu, Triệu Tây Mi ký hợp đồng.

“Thật ra, thù lao bản thảo cũng không nhiều, nói ra còn sợ cô cười tôi, Hoàng Linh nhất quyết đánh vào tâm lý tôi, lừa tôi ký hợp đồng hai mươi năm, sau đó có hai cuốn sách xuất bản dưới tên này, tôi cũng không biết.” Triệu Tây Mi nói, “Sau này được công ty khác tiếp cận, tôi mới biết đến những chuyện này.”

“Triệu Tây Mi, cô sẽ làm được.” Diệp Phi nghiêm túc nói, “Chắc chắn sau này cô sẽ trở thành nhà văn nổi tiếng.”

Triệu Tây Mi cười, nói không chết đói là được, nghề này không mang lại cảm giác an toàn.

Năm ba đại học cũng giống như đường ranh giới, có sinh viên chuẩn bị đi du học thạc sĩ, nghĩa là phải chuẩn bị trước một năm, có sinh viên chuẩn bị tìm việc làm, cho nên bây giờ đang đi thực tập.

Dường như Diệp Phi đứng ở ngã ba đường.

Diệp Phi hỏi Tiết Như Ý có kế hoạch gì, sắc mặt của Tiết Như Ý hơi ảm đạm: “Tớ không muốn học thạc sĩ, tớ sẽ đi làm thôi.”

Dạo này Diệp Phi không thấy Triệu Tây Chính cập nhật vòng bạn bè —— thật ra Triệu Tây Chính cũng không nghiêm túc với Tiết Như Ý, thái độ lúc gần lúc xa, làm cô ấy hơi khó xử.

Anh ta cũng nhớ nhờ người mang thức ăn đến, còn nhớ sinh nhật của Tiết Như Ý, nhờ người mang đến một chiếc túi phiên bản giới hạn, lúc không nhớ thì biến mất mấy ngày.

Có giận không? Có buồn không? Nhưng nếu hỏi anh ta, có khi anh ta còn vô tội hỏi lại, chúng ta không phải là bạn bè sao?

Phải, hơn bạn bè, nhưng chưa đủ làm người yêu.

Diệp Phi nói với Tiết Như Ý, hay là cậu ngả bài đi, cắt đứt sạch sẽ là được.

Tiết Như Ý lảng sang chuyện khác, ủ rũ nói, tớ mới hai mươi hai tuổi.

Hình như là còn trẻ, có rất nhiều thời gian để phung phí.

Tháng năm, sắc xuân tràn đầy, cẩm tú cầu trong sân nhà ở Tây Giao Đàn Cung đã bắt đầu trổ nhánh, Lê Tiện Nam gọi người đến dời chúng sang chỗ khác, cẩm tú cầu che phủ mặt tường, cây hải đường trong sân cũng ra nụ, năm nay có rét tháng ba, nhiệt độ giảm sâu mấy ngày, hải đường nở hoa trễ hơn mọi năm một chút.

Kỳ nghỉ hè đến gần, năm ba của Diệp Phi sắp kết thúc, Bồ Nhạc Sinh chuẩn bị chuyển sang đại học Trung văn Cảng Thành, bảo Diệp Phi chuẩn bị hồ sơ đăng ký, bắt đầu thi ngoại ngữ.

Dạo này, Lê Tiện Nam thật sự bận rộn, nhưng bận rộn chẳng qua chỉ là giảm bớt thời gian đi chơi với nhóm Triệu Tây Chính, Diệp Phi thường nghe anh nói chuyện điện thoại.

Mùa xuân ở Tây Giao Đàn Cung rất đẹp, nụ hoa hải đường sắp nở, Lê Tiện Nam nói hai ngày nữa sẽ nở hoa.

Cá koi trong hồ vui vẻ bơi lội, ném một nắm thức ăn cá vào hồ, vô số cá koi đỏ, trắng, vàng nhảy lên khỏi mặt nước, giống như đang nhảy qua Long Môn.

Diệp Phi ngồi trên ghế lắc lư, xem trang chủ của đại học Trung văn Cảng Thành trên máy tính.

Nếu cô không gặp Lê Tiện Nam, cô nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này, nhưng vì Yến Kinh có anh, cô bắt đầu tham lam hơn, thậm chí muốn chìm vào giấc mộng này lâu hơn.

Rõ ràng trước đây, Diệp Phi là người lý trí nhất.

Cho nên Diệp Phi không giấu diếm chuyện này với Lê Tiện Nam.

Cô ngồi dưới gốc cây hải đường, nhìn Lê Tiện Nam đi ra khỏi phòng khách, Lê Tiện Nam thấy đơn đăng ký trên màn hình máy tính của cô.

Diệp Phi nhích sang một bên, chừa chỗ cho anh ngồi, sau đó thẳng thắn hỏi anh.

“Lê Tiện Nam, năm sau em sẽ tốt nghiệp.”

“Nhanh quá.” Lê Tiện Nam ngồi xuống cạnh cô, nhìn vào ánh mắt sáng ngời lấp lánh của cô, nghiêng người đến gần, mỉm cười trêu chọc, Diệp Phi không từ chối, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh là chi tiết điểm tô vào hương nước hoa của anh, quyến rũ chết người.

Ban đầu, Diệp Phi tưởng anh vụng trộm hút thuốc, Lê Tiện Nam dang tay ra, cho cô lục soát.

Diệp Phi chạm vào túi anh, Lê Tiện Nam cười nghiêm túc, giống như chính nhân quân tử: “Phi Phi, sờ cái gì đấy?”

Rõ ràng chỉ sờ được túi áo thôi.

Lúc Lê Tiện Nam hôn cô, trong lòng Diệp Phi luôn cảm thấy bất an, cô muốn nghe anh hứa hẹn, nhưng anh lại không hứa hẹn, trong đầu cô hơi bối rối, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện chìm đắm bên cạnh anh.

Lòng bàn tay của Lê Tiện Nam đặt lên eo cô, lúc anh buông ra, Diệp Phi đột ngột hỏi anh: “Lê Tiện Nam, hay là em ở lại?”

Dục vọng trong đáy mắt của Lê Tiện Nam hạ xuống, lại trở nên ấm áp như làn suối sâu.

“Phi Phi, đến Cảng Thành học thạc sĩ đi.” Anh nói, “Đừng suy nghĩ nhiều, sau này sẽ có rất nhiều thời gian. Không phải lúc nào cũng có cơ hội, nắm bắt đi.”

Đáy mắt của Diệp Phi tựa như có một màn sương mù che phủ, trong màn sương mông lung này, không biết nguồn gốc, không biết đường về.

Nhưng cuộc đời chỉ kéo dài có mấy chục năm ngắn ngủi, rốt cuộc cũng sẽ đi đến điểm cuối của con đường.

Cô cũng cam tâm tình nguyện đỗ lại ở bến cảng dịu dàng của anh.

Lê Tiện Nam thật sự không hứa hẹn điều gì, trong mắt anh, hai từ “vĩnh cửu” chỉ là lời khách sáo giả tạo, giống như một câu trên thương trường, “Lần sau sẽ có cơ hội hợp tác”.

Lần sau sẽ có cơ hội hợp tác, nói bao nhiêu lần cũng không hợp tác, không phải là từ chối khéo à?

Lê Tiện Nam không hứa hẹn, anh chỉ đưa ra đáp án vào thời khắc quyết định.

Diệp Phi ngoan ngoãn lên tiếng, nói được rồi

“Còn anh thì sao?” Diệp Phi tựa vào lòng anh, nhìn nụ hoa trên cây hải đường, cuối cùng vẫn không kiềm lòng được, nhẹ giọng hỏi.

Không biết lúc nào sẽ gặp phải ngã rẽ, cho nên cứ xuôi theo dòng nước thôi.

“Sư thầy chạy được, miếu không chạy được.” Lê Tiện Nam ôm cô, ngả người trên ghế lắc lư, sóng nước lấp lánh, phản chiếu lên sân nhà, sắc xuân ấm áp, thanh âm của anh cũng nhẹ nhàng như làn gió sau màn đêm.

“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi ngẩng đầu trong lòng anh, gọi anh.

Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn cô.

Diệp Phi mới đón sinh nhật tuổi hai mươi hai không bao lâu, vẫn là thiếu nữ mảnh mai, eo thon, xương quai xanh đẹp như ngọc, dáng vẻ tươi đẹp hơn lần đầu họ gặp nhau.

Lê Tiện Nam thích nhìn cô mỉm cười ngây thơ, làm người ta rung động.

Thế gian này có bao nhiêu cây cầu, dù bình thường thế nào, cũng có thi nhân mượn nơi đó để gửi tương tư.

Diệp Phi không nói gì, tháo chiếc nhẫn kim cương đỏ trên tay, đặt vào lòng bàn tay anh: “Anh đeo lại cho em đi, ngày đó anh đeo cho em, em còn chưa tỉnh ngủ.”

Tâm tư ngây thơ kia, sáng tỏ khó giấu, nhưng anh không vạch trần điều đó.

Lê Tiện Nam đồng ý, cười khẽ, ôm cô, nâng tay cô lên, đẩy chiếc nhẫn kim cương đỏ vào ngón giữa trên tay phải của cô.

Đeo xong chiếc nhẫn, Diệp Phi cười, đột nhiên nói: “Em đồng ý.”

Lê Tiện Nam bật cười, Diệp Phi nhào đến, vòng tay qua cổ anh, hôn anh.

“Được lắm, thật thông minh, còn ủ mưu với anh.” Lê Tiện Nam nói vậy, nhưng cũng vui vẻ chiều theo trò trẻ con của cô.

Tiết Như Ý nói cô ấy không có lý trí của Diệp Phi, Diệp Phi tự hỏi, bây giờ mình có lý trí 100% không?

Cô cũng nhớ đến lời của Lê Tiện Nam, đừng tính toán quá rõ ràng, thế giới này đâu có bao nhiêu chuyện trắng đen tách bạch.

Lê Tiện Nam không tin duyên cạn, duyên sâu hay cạn đều do con người.

Diệp Phi cũng không tin những chuyện này —— so với duyên phận, cô bằng lòng tin tưởng Lê Tiện Nam hơn.

Chọn chọn lựa lựa, anh chưa từng hứa hẹn điều gì, nhưng có thật là không có lời hứa hẹn nào không?

Diệp Phi nghĩ ngợi chuyện này trong đầu.

Nói đến hứa hẹn… Cô chỉ nhớ đến lần nọ, Lê Tiện Nam hôn cô trên đường Quan Âm ở Hồng Loa Tự, nói với cô, Phi Phi, để anh thử một chút.

Là thử một chút, sau này có tương lai không?

Tiết Như Ý nói cô ấy mới hai mươi hai tuổi, Diệp Phi cũng vậy. Vẫn còn trẻ, vẫn còn thời gian để dừng chân.

Tháng sáu năm 2014, đám cưới của Tông Ngọc lên tiêu đề bản tin giải trí, ai ai cũng sôi nổi bàn luận về cuộc hôn nhân giữa chàng thiếu gia Kinh Khuyên với con gái của một thương nhân giàu có, nhà họ Tông cố ý làm đám cưới rầm rộ, giống như tuyên bố trước công chúng.

Tuyên bố cái gì? Cưới hỏi đàng hoàng à?

Cũng thực hiện lễ nghi phép tắc bắt buộc, đám cưới được tổ chức ở Thượng Hải, nhóm quay phim và phóng viên chỉ quay được nửa đầu đám cưới.

Nửa sau lại tổ chức riêng tư trong một du thuyền trên sông Hoàng Phổ, không được quay phim.

Lê Tiện Nam cũng đưa Diệp Phi đi cùng, nhóm Tông Ngọc lúc nào cũng chơi lớn, mặc dù Triệu Tây Chính, Diêm Trạc và Tề Minh Viễn không thích Tông Ngọc lắm, họ vẫn là người trong cùng vòng tròn xã giao, người lớn làm ăn cũng có qua lại, cho nên ngày đó họ vẫn vui vẻ góp mặt.

Trên sảnh du thuyền, một ngày bận rộn kết thúc, buổi tối, mọi người uống rất nhiều rượu, đã ngà ngà say, du thuyền lại chạy trên sông Hoàng Phổ, trên sảnh bày một tháp rượu sâm panh, chất lỏng vàng óng chảy xuống cuồn cuộn, vô cùng đắt đỏ.

Bờ bên kia chính là khu tài chính Lục Gia Chủy xa hoa bậc nhất, bên trong khách sạn cao cấp đối diện ẩn chứa giấc mộng phù hoa gì?

Mọi người đã say, không còn tỉnh táo, nói muốn chơi trò chơi, ngậm một cành hoa hồng, cánh hoa sắp rụng xuống, phải dùng môi chuyền cho người tiếp theo, không được để cánh hoa rơi xuống.

Ngày đó, Lê Tiện Nam vẫn giữ lý trí, chỉ lịch sự uống nửa ly rượu.

Có người nhất định chuyền hoa hồng cho Lê Tiện Nam, có lẽ Lê Tiện Nam là người duy nhất còn tỉnh táo ngày đó.

Tửu lượng của Diệp Phi cực kỳ thấp, uống một ly rượu trái cây ít cồn đã say, Triệu Tây Mi đã ngả người lên sofa trong du thuyền, buồn ngủ, gục lên gục xuống.

Diệp Phi ngồi trên ghế sofa, ngây ngốc nhìn Lê Tiện Nam.

Hôm nay Lê Tiện Nam không làm phù rể, ăn mặc lịch sự, tinh tế, cổ áo sơ mi trắng buông lỏng, quần tây vừa vặn, bao bọc đôi chân dài, áo vest treo một bên, trong ánh đèn chớp tắt, đường nét đàn ông khôi ngô tuấn tú, ánh nhìn anh trao cho cô trong trẻo như ngọc trong hồ nước, không lạnh lùng, mà lại rất kiềm chế.

Ánh mắt của anh dừng lại ở Diệp Phi.

“Chị dâu, hôn đi, hôn đi ——”

Triệu Tây Chính say mèm, lôi kéo Tề Minh Viễn và Diêm Trạc cùng ồn ào.

Da mặt Diệp Phi ửng đỏ, cô nhẹ nhàng bước đến.

Cơn say chếnh choáng làm cô có cảm giác như rơi vào hồ nước ấm, giống như suối nước nóng cách đâu không lâu, hơi nước lượn lờ, Lê Tiện Nam ngồi trên bờ, cô chống tay trên thành hồ, Lê Tiện Nam nghiêng người hôn cô.

Ngày đó, hơi ấm mơn man bên vành tai, nước ấm dây dưa như nụ hôn lưu luyến, ngay cả mùi thảo mộc Đông y cũng hóa thành phông nền của dục vọng.

Lê Tiện Nam ngước mắt nhìn Diệp Phi, Diệp Phi cũng nhìn anh, ngây ngốc mỉm cười, lý trí đã biến mất từ lâu, tóc dài búi lên, váy là do anh chọn, váy hai dây màu vàng cam, làn da trắng nõn bộc lộ dáng vẻ thiếu nữ dịu dàng, váy lệch tà, tựa như lôi kéo trái tim anh.

Ánh mắt trong trẻo đó tràn ngập hình bóng anh, cô cong môi mỉm cười, còn bắt mắt hơn cô dâu lộng lẫy hôm nay, trái tim của Lê Tiện Nam giống như được ngâm trong suối nước nóng, chìm vào cơn say của đêm nay.

Nàng tiên cá bám vào thành suối nước nóng, sở hữu đôi mắt chết người, có thể đánh thức dục vọng ẩn giấu của người ta, làm người ta chìm đắm trong sự dịu dàng.

“Hai ly rượu trái cây thôi à?” Lê Tiện Nam vuốt ve gương mặt cô, gió lạnh hòa quyện với hơi lạnh trên lòng bàn tay khô ráo của anh, tạo nên cảm giác kích thích cấm kỵ.

Diệp Phi gật đầu, nhìn anh, nói: “Lê Tiện Nam, hôm nay anh thật đẹp trai.”

Lê Tiện Nam cười khẽ, hỏi cô có muốn về nghỉ ngơi sớm không.

Diệp Phi lắc đầu.

Lê Tiện Nam nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lồng ngực anh, Diệp Phi ghé đến hôn anh.

Triệu Tây Chính lắc lắc bó hoa trong tay, cả ngày trời giằng co, bó hoa mỏng manh không chịu nổi, cánh hoa hồng rơi xuống, đáp lên tóc của Diệp Phi.

“Trăm năm hạnh phúc ——” Triệu Tây Chính say mèm, ồn ào hết sức, lôi kéo người ta gọi nhạc công vào sảnh, chơi Hành khúc đám cưới.

Nhạc công chơi Hành khúc đám cưới trên violin, pháo hoa nửa đêm vang lên, tia lửa thắp sáng bầu trời đêm, Lê Tiện Nam ôm eo Diệp Phi, hương hoa và trái cây trên người cô còn làm người ta say mê hơn rượu ngon, hình như mùa đông đã qua lâu lắm rồi, đầu hè vẫn nóng bỏng.

Hôn một cái sẽ chìm đắm, hôn một cái sẽ vĩnh viễn yêu.

Giống như người kết hôn không phải Tông Ngọc.

Giống như đôi tân hôn là cô và Lê Tiện Nam.

Lê Tiện Nam nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, chiếc nhẫn bao bọc vừa vặn trên ngón giữa của tay trái.

Lại nhớ đến ngày đó, Lê Tiện Nam đeo nhẫn vào tay cô, cô cười, nói, em đồng ý.

Rõ ràng anh không hỏi.

Lê Tiện Nam tỉnh táo, nhìn Diệp Phi trong vòng tay mình, dường như hương hoa và trái cây nhàn nhạt thấm đẫm mùi rượu, cô đã thật sự bước vào trái tim anh, rõ ràng anh không say, nhưng vào thời khắc này, anh cảm thấy Diệp Phi mặc váy cưới sẽ xinh đẹp hơn bất kỳ người nào khác.

Lê Tiện Nam biết một số quyết định sẽ làm thay đổi quỹ đạo vốn có, nhưng hai người yêu nhau, vừa là duyên vừa là nợ, anh là người trưởng thành, gánh vác trách nhiệm cũng là sự lựa chọn của anh.

“Phi Phi, cho anh thời gian.” Anh vuốt ve gương mặt cô, thanh âm ấm áp, “Đừng ở lại vì anh, anh sẽ đợi em.”

Diệp Phi chếnh choáng say, bị nụ hôn dịu dàng, lưu luyến của anh làm cho hoang mang vô định, cô chỉ gật đầu, nói: “Anh nói cái gì, em cũng tin.”

Lê Tiện Nam không nhịn được cười, bế cô lên: “Mèo say rượu, về ngủ thôi.”
Bình Luận (0)
Comment