Sau Tết, thời gian trôi qua rất nhanh.
Diệp Phi thi IELTS, mấy ngày sau lại tra kết quả, vượt trên yêu cầu của đại học Trung văn Cảng Thành, cô nhận được thư mời nhập học vô điều kiện, sau đó lại làm một loạt thủ tục.
Lê Tiện Nam cũng biết, nhưng luôn bảo Kha Kỳ đưa cô đi.
Diệp Phi nghĩ Lê Tiện Nam không thích đưa cô đến những nơi này, cũng không đề cập với anh.
Sáu tháng cuối năm, Diệp Phi ít khi đến 21 Carat, ứng dụng phát triển chóng mặt, Triệu Tây Mi biết Diệp Phi phải đi học xa, cô ấy định đăng tuyển nhân sự sớm, thu hút vài người mới.
Tiết Như Ý thường xuyên ghé thăm Diệp Đồng, còn mang Lego và bộ xếp hình đến cho Diệp Đồng để giết thời gian, mối quan hệ của cô ấy và Triệu Tây Chính rất mập mờ.
Cũng không phải Diệp Phi chưa từng nói, có lần cô nhìn thấy Tiết Như Ý buồn bực cả ngày trời, không nói tiếng nào, ngồi trong phòng của Diệp Đồng ghép hình, Diệp Phi biết thời gian đó, Triệu Tây Chính cũng không yên ổn, người ta nói nhà họ Triệu đã cho anh ta tiếp xúc với vị hôn thê mà người lớn sắp đặt.
Hình như Triệu Tây Chính vẫn xem Tiết Như Ý là “bạn tốt”, thỉnh thoảng lại đến Công viên Khoa học Kỹ thuật, ăn một bữa cơm với cô ấy, Tiết Như Ý sẽ vui vẻ một lát.
Không khuyên nhủ được Tiết Như Ý, Diệp Phi là bạn, thấy cũng không nỡ.
Cuối xuân đầu hè năm 2015, cây hải đường trong sân nở hoa sớm, Triệu Tây Chính đến tìm Lê Tiện Nam, nghe nói gần đây, ba của Triệu Tây Chính vừa giao cho anh ta một dự án đầu tư.
Triệu Tây Chính chỉ là một cái bình hoa di động, đầu tư mấy dự án vui vui còn được, nhưng đầu tư nghiêm túc thì dốt đặc cán mai, chưa kể một thời gian trước, Triệu Tây Chính hăng máu, đầu tư vào một công ty giải trí —— nói là công ty giải trí, thật ra chỉ tuyển một nhóm hoạt náo viên, kết quả là chính sách năm đó bị thắt chặt, anh ta mất cả chì lẫn chài, còn bị nhà họ Triệu cảnh cáo.
Lần này anh ta ra ngoài tìm Lê Tiện Nam.
Hôm đó trời trong gió nhẹ, Diệp Phi cũng không bận, hình như hai người họ đều biết ngày chia ly đến gần, nhưng không ai nói ra.
Lê Tiện Nam cũng hoãn mấy cuộc họp, ở nhà với cô mãi cũng không thấy chán.
Ngày đó, Diệp Phi ngồi dưới gốc cây hải đường cho cá ăn, nhân lúc rảnh rỗi, cô muốn đếm xem có bao nhiêu con cá, Lê Tiện Nam không nhớ, chỉ có thể ngồi cạnh cô đếm cá.
Diệp Phi cầm chén kem dâu —— để thuận tiện, Diệp Phi mua một hộp lớn, ở nhà tự phục vụ kem Haagen-Dazs, mỗi lần ăn sẽ múc một chén nhỏ, ăn sảng khoái.
Diệp Phi thường ăn không hết, cuối cùng lại đưa cho Lê Tiện Nam.
Triệu Tây Chính đến đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Tây Giao Đàn Cung thật sự trống trải, chỉ có mấy hộ gia đình, sân nhà Lê Tiện Nam nằm ở nơi sâu nhất của Tây Giao Đàn Cung, rời xa tiếng ồn ào, năm đó Lê Tiện Nam chuyển đến đây, nhóm Triệu Tây Chính còn hỏi: “Anh sống một mình ở đây không thấy sợ à, hay là nhét thêm hai người nữa cho anh?”
Lê Tiện Nam mặc kệ anh ta, nói, đừng vấy bẩn nhà tôi.
Khi đó, Triệu Tây Chính nghĩ, có phải Lê Tiện Nam ưa sạch sẽ hoặc có xu hướng là người vô tính? Nhưng thật sự nghĩ lại, ngay cả tình cảm thuần khiết, Lê Tiện Nam cũng không có.
Anh quá lạnh lẽo, thật ra Triệu Tây Chính cũng rất kiêng dè Lê Tiện Nam, luôn cảm thấy anh không hề bỉnh tĩnh và kiềm chế như vẻ bề ngoài, nhưng nhiều năm như vậy, anh ta cũng chưa từng nhìn thấy Lê Tiện Nam đi chệch hướng.
Anh là nhang đàn hương trong ngôi chùa cổ kính, được người người tán dương, bạn hỏi anh đợi cái gì, anh im lặng không nói, không đợi gió, không đợi mưa, chỉ đợi một người đến.
Anh là núi tuyết lạnh lẽo gian nan, không người nào có thể vượt qua, lại có một người mở ra lối đi riêng, làm một khu vườn trên đỉnh núi tuyết, bình thường cũng không sao, ban đầu, hoa mao lương cũng không đẹp đến vậy, cắt đi nửa gốc rễ tiều tụy, làn sương ngọt ngào khiến cô nở rộ.
Mùa hè, hải đường nở hoa quá tươi tốt, gió thổi qua, mấy cánh hoa rơi xuống mặt hồ trong trẻo.
Vườn hoa tràn ngập hương thơm, sắc xuân ấm áp, tình yêu là một cơn gió lớn, trong cơn gió chỉ có hai người họ.
Lần đầu tiên, Triệu Tây Chính cảm thấy ghen tị từ tận đáy lòng, anh ta giống như người qua đường không hợp cảnh.
Triệu Tây Chính chào hỏi, Lê Tiện Nam nhìn thấy, bảo anh ta vào phòng làm việc trên lầu lấy hợp đồng đấu thầu, Triệu Tây Chính nhìn thấy Diệp Phi, cũng chào hỏi cô, vẫn gọi cô là “Phỉ Phỉ”.
Diệp Phi cũng cười, không chỉnh đốn anh ta.
Dùng giọng Yến Kinh mà phát âm hai chữ “Phi Phi” thì quá nghiêm túc, chỉ có Lê Tiện Nam bằng lòng gọi cô là “Phi Phi”, nhóm Triệu Tây Chính luôn gọi cô là “Phỉ Phỉ” bằng giọng Bắc Kinh nhàn nhã, giống như thuận miệng nói ra.
Chỉ là một cái tên, cũng chỉ có Lê Tiện Nam nghiêm túc nói ra.
Triệu Tây Chính đi theo Lê Tiện Nam vào phòng làm việc.
Trong nhà bày đồ chơi con gái, Triệu Tây Chính nhìn thấy, bật cười.
Nhất là phòng làm việc ——
Trên bàn có một chồng sách IELTS, có hướng dẫn luyện thi, còn có mấy đề IELTS thật.
“Hôm trước Diệp Phi đi thi, vẫn chưa thu dọn, để tôi tìm xem.” Lê Tiện Nam đau đầu hết sức, vẫn kiên nhẫn tìm hợp đồng đấu thầu, lúc Diệp Phi ôn thi, cô không cho anh quấy rầy, một đống đề thi thật, giống hệt như ôn thi đại học.
“Anh hầu hạ sinh viên đấy à?” Triệu Tây Chính nhìn thấy cảnh tượng này, thấy vừa kỳ lạ vừa mâu thuẫn —— nhưng giống như Triệu Tây Mi nói, có lẽ Lê Tiện Nam đi chệch hướng rồi, dung túng Diệp Phi, không biết giới hạn.
“Cái này không phải là người ta ôn thi à?”
Lê Tiện Nam lục lọi khắp bàn, cuối cùng tìm thấy hợp đồng đấu thầu dưới sách IELTS của Diệp Phi, anh cầm lên nhìn, xác nhận rồi đưa ra.
Triệu Tây Chính cầm lấy, bất chợt nhìn thấy một vết cào nhàn nhạt trên cánh tay của Lê Tiện Nam, giống như vết mèo cào, lại nhớ đến mấy tin đồn gần đây, Triệu Tây Chính kiềm chế biểu cảm, nửa đùa nửa thật, hỏi: “Anh Nam, nghiêm túc à?”
Lê Tiện Nam nhàn nhạt ừ một tiếng: “Chứ còn sao nữa?”
“Tôi tưởng anh không có ý định xây dựng tương lai cùng cô ấy.” Triệu Tây Chính nói, giọng điệu đùa giỡn, giống như sợ chọc anh giận, anh ta nói, “Gần đây ba tôi bảo tôi gặp mặt con gái của một tập đoàn nào đó, nhìn tôi xem…”
“Triệu Tây Chính, tôi không phải cậu.” Lê Tiện Nam ngắt lời anh ta, nói, “Một số kết cục không phải là kết quả, mà là sự lựa chọn. Không phải ai cũng có thể, là Diệp Phi có thể.”
“Anh Nam, tôi nghe nói anh…”
“Cậu nói với tôi nhiều như vậy, chi bằng xem hợp đồng đấu thầu có vấn đề gì không?” Lê Tiện Nam thay đổi chủ đề, “Không cần quan tâm đến chuyện của tôi, tôi cũng là người trưởng thành, người trưởng thành cân nhắc cái giá phải trả và hậu quả khi lựa chọn, lo trước lo sau không phải phong cách của tôi.”
“…”
“Mặc dù giới này có rất nhiều mặt lợi và mặt hại cần phải cân nhắc, nhưng không phải ai cũng có thể, tôi không chỉ đặt cô ấy vào tương lai của tôi, mà còn xem cô ấy là trung tâm để sắp xếp kế hoạch sau này, hơi khó, nhưng cũng không đến nỗi không thể thử một chút, cậu xem hợp đồng có vấn đề gì hay không, có vấn đề thì tôi gọi cho Kha Kỳ.”
Lê Tiện Nam khác nhóm người này chỗ nào?
Anh trầm ổn, đáng tin, nhóm bạn bọn họ gây họa, Lê Tiện Nam luôn là người dọn dẹp mớ hỗn độn, anh ung dung tự tại, không khách sáo giả tạo, Lê Tiện Nam chỉ hành động.
Giống như lúc Triệu Tây Chính vừa lấy bằng lái xe, gây tai nạn, không dám nói với gia đình, lại gọi cho Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam chỉ hỏi chuyện thế nào, chưa đến nửa tiếng, anh đã đưa luật sư và người từ công ty bảo hiểm đến, mười mấy phút đã giải quyết xong, khi đó, Triệu Tây Chính cảm thấy Lê Tiện Nam thật sự khác họ, nhóm bọn họ gặp chuyện sẽ trở thành mấy con ruồi mất đầu.
Triệu Tây Chính không nói nữa, lại xem hợp đồng đấu thầu, cuối cùng phát hiện một số liệu bị thiếu, cần được xác nhận, Lê Tiện Nam bước đến cửa sổ, gọi cho Kha Kỳ xác nhận.
Triệu Tây Chính tranh thủ xuống lầu đợi, kết quả là đụng phải Diệp Phi đang đi vào múc thêm kem.
Cô mặc đồ ngủ màu be, quần ngắn, áo hai dây, bèo nhún rất nữ tính, trông dịu dàng lại lanh lợi, cô cúi người mở tủ lạnh, tóc dài buộc lỏng.
Trước đây Triệu Tây Chính đến nhà Lê Tiện Nam, tủ lạnh chứa nước đá quanh năm suốt tháng, anh ta còn không uống được một ly trà nóng.
Trên bàn có một ấm trà, nhìn trà ngâm bên trong, rõ ràng là món của Diệp Phi, trà trái cây, khói nhàn nhạt lượn lờ trên miệng ly.
Mấy ngăn đựng nước đá trước đó, bây giờ lại chứa mấy hộp kem lớn.
Diệp Phi nhìn thấy anh ta xuống, cũng lịch sự mỉm cười, hỏi anh ta ăn thử không.
“Chị dâu, cô đừng mưu tính hại tôi, tôi mà ăn kem của cô, ngày mai anh Nam sẽ cho tôi thiên lương vương phá (*).”
(*) Bắt nguồn từ tiểu thuyết “Người vệ sĩ mãnh liệt của tôi” và “Trạch thiên ký”, là câu rút gọn của câu “Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi”.
Diệp Phi cố ý nói với anh ta, cầm chén nhỏ nghĩ ngợi: “Triệu Tây Chính, anh đừng nghĩ tôi nói nhiều, có khi tôi cũng không có tư cách nói đến chuyện của anh và Như Ý… Nếu như anh sắp ổn định lại, anh nói rõ với cô ấy đi, đừng để cô ấy chờ như vậy.”
“Ừ.” Triệu Tây Chính nhàn nhạt mỉm cười, nghĩ đến lời Lê Tiện Nam vừa nói, tự dưng tâm tình của anh ta phức tạp, “Tôi rất xin lỗi cô ấy, để cô ấy đợi nửa năm.”
“…” Diệp Phi nghĩ thầm, anh nói mà không biết xấu hổ.
Nhưng cô không nói ra.
“Tôi thích cô ấy, nhưng không có kết quả gì, như tất cả chúng ta đây… Làm gì được ở bên người mình muốn, chơi đùa thì được, nhưng không thể đưa về nhà.” Triệu Tây Chính cầm hợp đồng đấu thầu, đầu ngón tay cọ cọ mặt bìa thô ráp, “Chị dâu, trước khi cô đi, còn phải làm phiền cô khuyên nhủ cô ấy, tôi không có bản lĩnh giải thích rõ ràng với cô ấy.”
Nghe như lạnh lùng giải quyết sự việc.
“Anh…”
“Tôi biết cô muốn hỏi gì, sao tôi không thử một chút?” Triệu Tây Chính ngồi trên ghế cao, có cửa sổ sát đất, góc phòng khách có một vườn hoa hướng dương, giống như một công trình khổng lồ.
Thời gian trước, thư ký La không liên lạc được với Lê Tiện Nam, sẽ liên lạc đến Triệu Tây Chính, người đàn ông hơn năm mươi tuổi, cầm một chiếc vali, thận trọng hỏi Lê Tiện Nam dạo này bận việc gì.
Lúc đó, Triệu Tây Chính đang ngồi bên bàn bài, biết thư ký La thân cận với ba của Lê Tiện Nam, anh ta dập điếu thuốc, rời khỏi bàn bài, thể hiện sự tôn trọng, hỏi có chuyện gì.
Thư ký La nói, dạo này Lê Tiện Nam liên tục điều chuyên cơ riêng, còn tưởng là đi chơi nước ngoài cùng cậu, còn nói gần đây Lê Tiện Nam đầu tư vào một trung tâm thương mại, tại sao lại mở ở Công viên Khoa học Kỹ thuật?
Dạo này Lê Tiện Nam không bắt máy, cũng không liên lạc được, Kha Kỳ đành giả ngốc.
Triệu Tây Chính cũng qua mặt thư ký La, kết quả là lén lút nhìn vào sân nhà, thấy trong sân tràn ngập cẩm tú cầu, nở hoa dày đặc, hoa này mỏng manh, trời lạnh hai, ba ngày là sẽ héo, cho nên cứ hai, ba ngày, Lê Tiện Nam lại nhờ người thay một đám cây mới.
Nói đến trung tâm thương mại gần Công viên Khoa học Kỹ thuật, địa điểm cũng không tốt, quá yên tĩnh, lạnh lẽo, chính là nhà hàng trên tầng cao nhất, trực giác của Triệu Tây Chính mách bảo có gì đó khác thường, anh ta đi xem thử, vừa nhìn thấy tường hoa cẩm tú cầu đã biết ai làm, làm cho ai.
Lê Tiện Nam đúng là hơi điên rồi.
“Diệp Phi, những người như bọn tôi, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, dù cho bọn tôi có nổi loạn, cũng không thể xa rời cuộc sống đó, cô bảo tôi làm người bình thường, tôi lại không có dũng khí như vậy, nói trắng ra, sau khi cân nhắc thiệt hơn, bọn tôi chỉ sống vì bản thân, không rộng rãi đến mức làm ầm ĩ với người nhà vì một người phụ nữ.” Cũng hiếm khi Triệu Tây Chính dùng giọng điệu nghiêm chỉnh thế này để nói chuyện với cô.
Diệp Phi im lặng lắng nghe, ánh mắt hơi u ám.
Lời này nghe như ẩn dụ cái gì đó.
Chắc chắn Diệp Phi không muốn kết cục vượt ngoài tầm kiểm soát.
Lê Tiện Nam không phải là một người bình thường.
“Nhưng anh Nam khác với bọn tôi, cô đừng lo lắng, anh ấy không mồm mép như bọn tôi, anh ấy nghiêm túc với cô, người khác không đáng tin, anh Nam mới đáng tin.” Giọng điệu của Triệu Tây Chính bớt nghiêm chỉnh, giống như đang đùa cho cô vui, “Chị dâu, đừng lo, dáng vẻ cô thế này, khí chất cô thế này, vừa nhìn đã biết sẽ là chính cung nương nương rồi.”
Diệp Phi không cười, khoang mũi cô đau xót, cô hỏi anh ta: “Lê Tiện Nam, chắc không đến mức bị gia đình…”
Triệu Tây Chính cười: “Nếu có thì tôi cũng muốn đồn đại, anh Nam có bản lĩnh hơn bọn tôi, không chừng sẽ làm ầm ĩ với người nhà, chị dâu, tôi cũng không hiểu thế giới của cô, phụ lòng người chân thành, nuốt một ngàn cây kim, bọn tôi bị kim đâm từ lâu rồi, nhưng anh Nam sạch sẽ, chân tình của anh ấy đều dành cho cô. Anh ấy không đặt cô vào kế hoạch tương lai, cô chính là kế hoạch tương lai của anh ấy, anh ấy có thể đầu tư trung tâm thương mại ở Công viên Khoa học Kỹ thuật chỉ vì muốn cô ăn ngon, làm cẩm tú cầu nở quanh năm để đổi lấy niềm vui của cô, sao có thể để cô làm người bình thường được.”
–
Mùa hè qua đi, hoa hải đường rụng đầy sân.
Diệp Phi thu dọn hành lý trước mấy ngày, Lê Tiện Nam chưa từng hỏi, cũng chưa từng căn dặn cô, tiếp tục cư xử bình thường, thỉnh thoảng lại xử lý công việc, đi ăn cùng cô.
Cẩm tú cầu trong sân thật sự nở rồi, dày đặc, che phủ cả khoảng sân.
Sáng sớm tĩnh lặng, Diệp Phi cảm giác như thời gian đã dừng lại tại điểm này.
Giống như một buổi sáng bình thường.
Diệp Phi lẳng lặng thay quần áo, hộ chiếu và vé máy bay đều nằm trong túi.
Cô vụng trộm xếp một chiếc khăn choàng của anh, đặt vào vali.
Sau đó, cô trở về phòng ngủ.
Hình như Lê Tiện Nam vẫn chưa thức dậy, nắng ban mai nhuộm lên gương mặt anh, đường nét thâm trầm, hơi mệt mỏi, làm trái tim cô mềm nhũn.
Mấy ngày trước, Diệp Phi lén lút chuẩn bị, cô lấy hộp nhẫn từ trong túi, bên trong có một chiếc nhẫn nam.
Cô lẳng lặng lấy ra, nâng tay anh lên, nhẹ nhàng đeo vào tay trái của anh.
Lê Tiện Nam lãng mạn trong từng chi tiết nhỏ nhặt, cũng may cô luôn ý nhị phát hiện ra, chiếc nhẫn kim cương đỏ là nhẫn cưới, loại dành cho nam rất đơn giản, nhẫn nữ là kim cương đỏ, nhẫn nam chỉ là nhẫn trơn.
Cô đeo lên tay trái của anh, đôi tay sinh ra trong nhung lụa, xương ngón tay thon dài đẹp đẽ, gân xanh nhàn nhạt cũng toát lên vẻ gợi cảm, chiếc nhẫn màu bạc đeo lên tay anh, giống như làm nền.
“Lê Tiện Nam, em mua cái này cho anh, em cũng đeo nhẫn cho anh, anh đừng quên, đến lúc đó phải đón em.” Cô ghé đến, tóc dài rơi xuống, lướt qua mũi anh, Diệp Phi hôn má anh, “Em tin anh.”
Ngày 26 tháng 8 năm 2015, Yến Kinh trời quang mây tạnh.
Bầu trời bên ngoài sân bay quốc tế xanh thẳm, Diệp Phi kéo vali đi làm thủ tục, qua cổng an ninh, ngồi cạnh cửa sổ, đợi đến giờ lên máy bay.
Lê Tiện Nam không nhắn tin cho cô.
Diệp Phi tắt điện thoại, lên máy bay.
Máy bay từ Yến Kinh hạ cánh xuống sân bay quốc tế Cảng Thành vào lúc hoàng hôn.
Bầu trời ráng chiều nhuộm màu cam, lúc Diệp Phi mở điện thoại, chỉ có một thông báo về thời tiết ở Cảng Thành.
Cô đi đến băng chuyền, đợi hành lý của mình, lại nhìn thấy một chiếc xe đón khách từ phía xa xa đi đến, giống như đang tìm gì đó.
Diệp Phi đợi lâu thật lâu cũng không thấy hành lý, đi hỏi nhân viên, nhân viên khổ sở nói tiếng Quảng Đông, sau khi hỏi tên cô, thái độ của anh ta chuyển sang tôn kính, nói: “Cô Diệp, hành lý của cô bên này, xin hãy theo tôi.”
Diệp Phi đi theo, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc đến nơi trống trải, Diệp Phi nhìn thấy hành lý của mình, nhân viên bảo cô chờ một chút, Diệp Phi hỏi: “Hành lý của tôi sao rồi?”
“Cô Diệp ——”
Xe đón khách từ xa đi đến, có người vội vàng chạy ra.
Trong tay ôm một bó cẩm tú cầu, phía trên có một tấm thiệp ——
Waiting for you.