Mùa đông năm 2015 và đầu hè năm 2016, xảy ra rất nhiều chuyện.
Chương trình thạc sĩ chính quy ở đại học Trung văn Cảng Thành chỉ kéo dài một năm, vì không thuê được phòng ký túc xá, Diệp Phi đã chọn một nhà trọ bên ngoài, chương trình thạc sĩ thật sự rất bận rộn, đọc rất nhiều tài liệu, còn vô số quyển sách, lúc về nhà trọ còn phải ôm sách mượn từ thư viện lên tàu điện ngầm.
Diệp Phi và Lê Tiện Nam có tài khoản WeChat, trước đây Lê Tiện Nam không thích nhắn tin, thường thích gọi điện thoại hơn, luôn xuất hiện dưới lầu công ty 21 Carat.
Diệp Phi nhìn WeChat của anh mấy lần, vẫn không có vòng bạn bè.
Cảng Thành rất bận rộn, rõ ràng là thành phố lớn, nhưng lại khác xa Yến Kinh cổ kính, giản dị.
Yến Kinh luôn luôn khô ráo, mùa đông cũng rất lạnh, có đường lớn, cũng có hẻm nhỏ, lái xe đạp reng reng dọc đường, luôn có mấy lời chào hỏi bằng giọng Bắc Kinh phóng khoáng: “Về rồi à ——”
Cảng Thành thì khác, thành phố phồn hoa đông đúc, ngôn ngữ xa lạ, có người cười nói tiếng Quảng Đông là ngôn ngữ khó nhất cả nước, cho nên còn có người mở lớp dạy cách phát âm.
Đường phố Cảng Thành hơi xưa cũ, nhà ở trung tâm thành phố thì vừa đắt vừa đông, có người nói đùa, gọi là mấy chiếc lồng, ngàn vạn người chen chúc trong một tòa cao ốc, dãy nhà nhỏ san sát như lồng chim, dày đặc chi chít, tự dưng làm người ta cảm thấy áp lực.
Buổi tối ngắm đèn bật sáng, màu xanh tĩnh mịch, màu đỏ hoa hồng, người người mặc quần đùi, cầm quạt hương bồ trong tay, xe buýt đi ngang bấm kèn, giống như bước vào trò chơi trực tuyến.
Một đứa bé kéo mẹ đi theo, nói muốn mua sắm, người mẹ đeo túi trên lưng, mất kiên nhẫn, nói bằng tiếng Quảng Đông trầm bổng: “Sao con lại dám làm vậy? Bài tập còn chưa làm xong, sinh ra cục thịt xá xíu còn hơn…”
“Á, mẹ không tôn trọng con…”
Ngày đó, Diệp Phi ôm sách từ thư viện đi ra, cô rời trường, đến Subway ở trung tâm thành phố để ăn, có người bước vào tiệm, đẩy cửa, đúng lúc cô nghe thấy những lời này.
Cô ngồi bên một chiếc bàn nhỏ, bánh hamburger nằm trong một giỏ, phần lớn người ở đây nói tiếng Quảng Đông, nhưng cô chưa từng nghe ai nói tiếng Quảng Đông dịu dàng, lưu luyến như Lê Tiện Nam.
—— Em biết không, anh rất nhớ em, vậy còn em, em có bằng lòng với anh không?
Cảnh tượng ngày đó khắc sâu trong tâm trí cô, trên cỗ xe bí đỏ xoay tròn, Lê Tiện Nam gác tay lên lưng ghế của cô, ánh mắt thâm tình.
Diệp Phi nghĩ đến Lê Tiện Nam, cô đến Cảng Thành, chuyện ở Yến Kinh dường như quá xa xôi với cô, cô lẻ loi một mình, tựa như con thuyền cô độc, chìm nổi giữa thế gian, không đáng để tâm.
Mùa đông năm đó, ứng dụng 21 Carat còn được quảng bá rầm rộ hơn, tự biến thành nền tảng mạng xã hội, nhiều thương hiệu ngừng quảng cáo trên đó, nhưng 21 Carat giữ nguyên gốc rễ ban đầu, không rơi vào vòng xoáy tư bản, có Hàn Dịch dẫn dắt, nó trở thành ứng dụng nổi tiếng nhất của thế hệ sau thập niên 90, số người dùng hoạt động mỗi tháng lên đến năm triệu người.
Hàn Dịch đến Thẩm Quyến dự họp báo, người đàn ông mấy năm trước còn ngồi dưới tầng hầm lập trình trên máy tính, đã mặc com lê nghiêm chỉnh, anh ta ít nói, lúc nhận giải thưởng, anh ta đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, nói về định nghĩa và ý niệm ban đầu của 21 Carat ——
“Mọi người đều là những linh hồn lưu lạc chốn nhân gian, nhất định sẽ gặp một linh hồn thích hợp, gặp được tình yêu thuần khiết và vững chắc nhất.”
Mới mấy năm trôi qua, lại cảm thấy thật xa xôi.
Hàn Dịch nói cảm ơn, sau đó rời sân khấu, Diệp Phi nhìn thấy tin này lên hot search trên Weibo, làm cô cảm thấy mình cũng không xa Yến Kinh đến vậy.
Tài khoản Weibo của Tây Mạn cũng có hoạt động, thỉnh thoảng cô ấy lại chia sẻ mấy bức ảnh hàng ngày, Diệp Phi cũng bấm thích bài đăng của Triệu Tây Mi, lúc nhắn tin với cô, Triệu Tây Mi gần như không nhắc đến Lê Tiện Nam.
Đêm giao thừa, Cảng Victoria sẽ bắn pháo hoa, Bồ Nhạc Sinh bảo Diệp Phi đừng ru rú trong nhà, đi xem một chút đi.
Giao thừa năm đó, khu nhà trọ rộn ràng, tiếng bước chân đến rồi đi, phòng bên cạnh có du học sinh Tây Ban Nha, vóc dáng không cao lắm, mặc quần yếm, giống như Super Mario, anh ta dẫn một cô gái về, mới hơn chín giờ đêm, vách tường phòng cô chấn động, cô gái kia la hét không ngừng.
Diệp Phi quá khó chịu, viết luận văn không xong, đêm giao thừa, sân trường rất trống trải, Diệp Phi tra Google Maps, ngồi tàu điện ngầm đến Cảng Victoria.
Màn đêm sâu thẳm như một lớp vải nhung, ngàn vì sao tràn ngập bầu trời, cô đứng cạnh lan can vắng người, ngẩng đầu nhìn lên trời, tự dưng lại nghĩ gì đó, mở một trang web, bấm vào.
Trang web định vị ngôi sao kia, còn kèm theo một bức ảnh, lấp lánh như kim cương.
Giữa vũ trụ mênh mông, cũng có một ngôi sao dành cho cô.
Mười hai giờ, đồng hồ quả lắc bắt đầu đếm ngược.
Nửa đêm, pháo hoa bay vút lên trời cao, Cảng Victoria giống như đêm trên sông Hoàng Phổ năm đó, nhà cao tầng san sát nhau, mặt nước óng ánh phản chiếu khung cảnh thành phố rực rỡ, mấy chiếc du thuyền đỗ bên Cảng Victoria, đứng từ xa chỉ thấy mờ mờ, không biết lại là giới thượng lưu nơi nào đến đây ăn mừng.
Sau lưng Diệp Phi là khách sạn năm sao cao cấp, đối diện Cảng Victoria, hướng ra cảnh đêm phồn hoa, lộng lẫy của Cảng Thành.
Dường như cảnh tượng này rất quen thuộc, hình như năm nọ, cô vẫn còn đứng trong khung cảnh đó.
Tựa như vở diễn bị bắt kết thúc, cô đứng trên sân khấu quan sát, người ngoài im lặng, nhưng dường như cũng cảm giác được vở diễn đã kết thúc, họ chụm đầu thì thầm với nhau, nói cô sân si, tham vọng.
Ánh trăng trên cao, không người nào ôm cô từ phía sau, cười nói mấy câu bông đùa.
Ánh trăng như lưỡi câu, tây lâu (*) ở nơi nào?
(*) Thời cổ đại, tây lâu còn có thể được hiểu là nơi mà người ta tương tư. Phía Tây thường dùng để biểu đạt nỗi tương tư, ai oán, tây lâu cũng được hiểu là nơi người xưa gửi gắm tâm tư.
Pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm, tự dưng trong lòng Diệp Phi chua xót.
Từng cụm pháo hoa to lớn rực sáng trên bầu trời, phát ra mấy tia lửa, vô vàn vì sao lấp lánh.
Đám đông sau lưng rộn ràng, pháo hoa vẫn được bắn liên tục, không hiểu sao lại biến thành hình trái tim, pháo hoa vút bay lên bầu trời đêm, nở rộ thành mấy trái tim.
Bảng hiệu của tòa nhà bên cạnh cũng sáng đèn.
Ánh sáng lóe lên, như kim cương lấp lánh trên trời đêm.
Diệp Phi cũng nhìn sang, du khách bên cạnh nói là drone, có lẽ là phú nhị đại nào đó đang cầu hôn bạn gái, mọi người vây quanh ngắm nhìn, nói vừa thấy rất nhiều drone ở bờ sông bên kia.
Drone ghép thành nhiều hình ảnh, có cỗ xe ngựa, có công chúa mặc váy cưới đứng bên cạnh.
Lại có chữ khải ngay ngắn, tựa như một lời tỏ tình thầm lặng mà hoành tráng.
Phi Phi, chúc mừng năm mới.
Phi Phi, chúc mừng kỷ niệm hai năm.
You are my princess.
Diệp Phi ngơ ngác đứng đó, chưa từng ngóng trông mình là nữ chính của màn tỏ tình này.
“Không phải là cầu hôn sao? Hay là tỏ tình? Thiếu gia nhà ai làm thế?”
“Không biết, nghe nói là người của Kinh Khuyên.”
“Bạn gái của ai không biết, được thổ lộ thế này, chắc chắn là rất tuyệt vời…”
Nhiều người tò mò, có người nói là hơn năm trăm hai mươi drone, tính cả nửa sau màn pháo hoa, thế nào cũng phải hơn một triệu tệ.
Trời đêm rực rỡ như dải ngân hà.
Trên trời có một ngôi sao thuộc về cô.
Màn pháo hoa rực rỡ tươi đẹp cũng là bất ngờ năm mới được chuẩn bị vì cô.
Pháo hoa tiếp tục phát sáng, vô số trái tim nở rộ, bất chợt làm cô tin ——
Pháo hoa tươi đẹp, nhất định là Lê Tiện Nam chuẩn bị cho cô.
Anh không ở bên cô, không người nào ở Yến Kinh nhắc đến Lê Tiện Nam với cô.
Cô lại bất chấp tin rằng, anh vẫn yêu cô.
Thầm lặng mà hoành tráng.
Nhân viên khách sạn cũng lần đến, tìm thấy Diệp Phi.
“Cô Diệp?” Một nhân viên khách sạn bước đến, ánh mắt dò hỏi, “Là cô Diệp sao?”
“Phải.” Diệp Phi gật đầu.
“Lê tiên sinh bảo chúng tôi đưa cô đến một nơi.” Quản lý ra hiệu mời cô đi cùng.
Diệp Phi đồng ý, một chiếc Bentley đen đỗ cạnh khách sạn, Diệp Phi lên xe, xe được chuyển đến Cảng Thành, sáng bóng chói mắt, Cảng Thành này tấc đất tấc vàng, chợ búa lại lạnh lùng.
Xe dừng lại ở ngoại ô, vừa nhìn đã biết nơi này là khu biệt thự, quản lý lái xe đưa cô vào, sau đó đỗ xe, đưa chìa khóa cho cô.
“Cô Diệp, Lê tiên sinh bảo chúng tôi đưa cái này cho cô.”
Đột nhiên bàn tay của Diệp Phi tê dại, thẻ phòng nặng trĩu trong tay, tựa như nắm chặt lấy trái tim cô.
Diệp Phi cầm chìa khóa, thật ra cũng không nghĩ anh đến Cảng Thành, khu biệt thự này quá yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng côn trùng kêu, cô cầm chìa khóa, mở cổng.
“Két két ——”
Tra chìa khóa vào, xoay một vòng, cổng biệt thự từ từ mở ra.
Biệt thự mang phong cách phương Tây cổ xưa, hình như vườn hoa có tạo cảnh.
Sân nhà không rộng như sân nhà ở Yến Kinh, mấy cụm cẩm tú cầu nở rộ, che phủ một bên tường, một góc trồng hoa hướng dương, trong sân nhà nho nhỏ này còn có một hòn non bộ, cá koi xinh đẹp bơi trong hồ nước, khi đó, Diệp Phi nghĩ đến Tây Giao Đàn Cung.
Trong sân nhà ở Tây Giao Đàn Cung cũng có một hồ nước, phải đi trên đường đá xanh mới vào được, không phải ở đâu cũng có thể thiết kế như vậy, Cảng Thành rất ẩm, thiết kế đó không khả thi, đành phải tái hiện tiểu cảnh khác trong hồ nước.
Hay nói cách khác, là tạo nên bản sao của Tây Giao Đàn Cung.
Ở Cảng Thành xa xôi, Tây Giao Đàn Cung thu nhỏ được tái hiện.
Lúc 0:30, mùng 1 tháng 1 năm 2016, cô nhận được cuộc gọi của Lê Tiện Nam.
Dãy số Yến Kinh quen thuộc, cô còn không lưu tên.
Ngón tay đang cầm điện thoại của cô run rẩy, bấm nghe máy.
Nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc truyền qua điện thoại, từng hơi thở tựa như dòng điện vô hình, làm trái tim cô tê dại.
“Lê Tiện Nam.” Cô gọi tên anh, giọng nói hơi run rẩy.
“Phi Phi, chúc mừng năm mới.” Lê Tiện Nam chậm rãi nói, thanh âm mang theo ý cười rất nhẹ, “Anh không ở bên cạnh em, em đừng khóc, nếu em khóc, anh không cách nào lau nước mắt cho em được.”
Giọng Yến Kinh quen thuộc, anh nói ra lưu luyến thâm tình, tựa như dây leo trong lòng cô đã hồi sinh, quấn chặt trái tim cô.
Tâm tình bị đè nén bung lên như lò xo, anh nói một câu, vô vàn cảm xúc đã ùa ra.
“Dạo này anh không đến Tây Giao Đàn Cung, đang bận việc gia đình, Tây Giao Đàn Cung lúc nào cũng sáng đèn, sợ em quên anh, anh gửi hai con cá rồng Hồng Long mà anh thích nhất cho em, anh muốn làm cẩm tú cầu nở ở trường em, lại sợ sẽ dọa Phi Phi nhà mình, thế nào, căn nhà có giống Tây Giao Đàn Cung thu nhỏ ở Cảng Thành không?”
Lê Tiện Nam cố chọc cô vui, giọng điệu còn hơi phấn khởi.
Cô nhắm mắt, nước mắt chảy ra, rơi xuống sàn —— mặt sàn lót thảm mềm, giống hệt loại thảm được dùng ở Tây Giao Đàn Cung.
“Đừng khóc nhé, Phi Phi, bây giờ anh không thể đến Cảng Thành.”
“Sao anh lại không thể đến Cảng Thành… Có phải anh bị người nhà đuổi đi không…” Cô tham nói nhiều với anh, cảm xúc xông lên cổ họng, lại không biết bắt đầu thế nào.
“Anh sắp phá sản mà còn có thể chuẩn bị Tây Giao Đàn Cung thu nhỏ ở Cảng Thành cho em à? Trong nhà có một số chuyện cần xử lý, anh không thể phân thân.”
Lê Tiện Nam cười khẽ, Diệp Phi cầm điện thoại trong tay, muốn khóc nhưng không dám khóc, bị anh phát hiện.
Diệp Phi biết chuyện nhà anh có lẽ hơi khó giải quyết, cho nên cô không hỏi.
“Chúc mừng năm mới, Lê Tiện Nam.”
“Phi Phi.”
Anh gọi tên cô, dường như sự dịu dàng luôn xuất hiện trên đầu lưỡi của anh, ẩn giấu ngàn vạn yêu thương.
“Lê Tiện Nam, em không nghe được tiếng Quảng Đông ở đây…”
“Nói lung tung gì thế, ở Cảng Thành mà không nghe được tiếng Quảng Đông?”
“Họ nói không dễ nghe bằng anh…”
Cô kìm nén nước mắt, nhỏ giọng thì thầm.
“Phi Phi.” Anh trầm lặng mấy giây, thấp giọng cười, nói, “Anh rất nhớ em, em có bằng lòng với anh không? Có phải em muốn nghe câu này?”
Thời gian tựa như quay về giao thừa năm đó.
Bầu trời ngập tràn pháo hoa, công viên giải trí sáng đèn mãi, Lê Tiện Nam ngồi trên cỗ xe bí đỏ, ngày đó anh cười với cô, đáy mắt ôm lấy ngàn vạn yêu thương.
Giao thừa năm đó, công viên giải trí mở cửa vì cô.
Cô có một ngày làm công chúa.
Nhiều năm trôi qua, anh vẫn đặt cô trong lòng.
Diệp Phi cầm điện thoại trong tay, tay kia che miệng, cố không khóc thành tiếng, nước mắt lăn dài trên má.
“Lê Tiện Nam, anh ở bên đó có pháo hoa không?”
“Năm nay Yến Kinh cấm pháo hoa.”
“Lê Tiện Nam.”
“Hửm?”
“Em yêu anh.”
Giao thừa năm đó, pháo hoa ở Cảng Thành kéo dài một tiếng đồng hồ.
Lê Tiện Nam tạo nên Tây Giao Đàn Cung thu nhỏ ở nơi này vì cô.
Cẩm tú cầu vẫn nở.
Hoa hướng dương cũng vậy.
Diệp Phi nói chuyện điện thoại với Lê Tiện Nam từ nửa đêm đến bình minh.
Thời tiết mấy ngày nay rất đẹp, chân trời xa xa nhuộm màu tím nhạt và xanh thẫm, rạng đông xinh đẹp, tựa như điểm xuyết một lớp vàng mỏng manh.
Cá koi trong hồ nhảy lên mấy lần.
Vẫn là bình minh màu đỏ.
Vẫn tràn ngập tình yêu vô bến bờ.
Diệp Phi biết cô vẫn được anh yêu, bằng một cách thành kính nhất, hoành tráng nhất.
Ngày đó cô ngủ trong khách sạn, nắm chặt chiếc điện thoại nóng hổi.
Hôm nay cô luôn nghĩ ——
Lê Tiện Nam có gọi cho cô không?
Có không?
Cô đợi, cũng thật sự đợi được.
Giống như “Người tình” của đạo diễn Jean-Jacques Annaud, Jane nhận được cuộc gọi của Tony vào độ tuổi xế chiều.
Tony nói qua điện thoại, anh ta vĩnh viễn yêu cô ấy như trước đây, đến chết cũng không đổi thay.
Lê Tiện Nam không nói “Anh yêu em” qua điện thoại, cũng không nói những lời trần tục như vậy.
Anh chuẩn bị một màn tỏ tình hoành tráng vì cô, trước mặt hàng ngàn người.
Ở Cảng Thành tấc đất tấc vàng, chuẩn bị một Tây Giao Đàn Cung thu nhỏ vì cô.
Cô cũng đợi được cuộc gọi của anh.
Chỉ là, cô không phải Jane, anh không phải Tony.
Cô là Diệp Phi mà anh yêu tha thiết.
Anh cũng là Lê Tiện Nam mà cô yêu tha thiết.
Lê Tiện Nam từng nói, anh không tin kết cục được định đoạt, anh nói mọi chuyện đều do người, anh nói duyên sâu hay cạn đều không do lạy Phật mà ra, nếu duyên thật sự cạn, không lạy Phật cũng sẽ chia ly.
Anh nói, đừng tin lời hứa hẹn, tin anh.
“Phi Phi, nếu em không có cảm giác an toàn thì nói với anh, anh sẽ tìm cách làm em cảm thấy an toàn.”
“Phi Phi, chỉ cần em muốn, cẩm tú cầu sẽ không chết, cẩm tú cầu sẽ không chỉ nở ở Yến Kinh.”
“Phi Phi, dù cho em không ở bên cạnh anh, anh cũng sẽ cho em biết, Lê Tiện Nam không phải bất kỳ ai khác, Phi Phi muốn, Lê Tiện Nam sẽ cho cô ấy.”
“Làm gì có chuyện anh không cần em?”
Diệp Phi đến Cảng Thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô mơ thấy anh.
Mơ thấy anh ngồi dưới gốc cây hải đường ở Tây Giao Đàn Cung, đang nói chuyện điện thoại, dáng vẻ cao quý, lạnh lùng, lúc anh mỉm cười nhìn cô, tuyết trong rừng thông cũng tan chảy, anh thâm tình nói với cô, Phi Phi, chúng ta về nhà.