Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 52

Mùa xuân năm 2016, Diệp Phi nhận được hai cuộc gọi.

Một cuộc gọi là nhân viên môi giới bất động sản gọi đến, hỏi Diệp Phi có ý định bán nhà không, Diệp Phi không hiểu, lúc than thở với Tiết Như Ý, Tiết Như Ý lớn giọng, nói: “Cậu không biết à? Tình trạng đầu cơ bất động sản năm nay rất nghiêm trọng!”

Diệp Phi không biết, không quá chú ý đến những chuyện này, Tiết Như Ý gọi cho cô qua WeChat ——

“Cậu không biết đâu, tình trạng đầu cơ nhà ở Hoa Cảnh rất nghiêm trọng, một tầng hầm được bán với giá một, hai triệu tệ, cậu đoán xem bây giờ một mét vuông trong chung cư của cậu có giá bao nhiêu. Năm mươi ngàn đấy! Năm mươi ngàn! Dự kiến cuối năm còn tăng lên, có rất nhiều trường học được chuyển đến đường Vành Đai 2 ——”

Tiết Như Ý kêu la ầm ĩ, kinh ngạc trước giá nhà ở.

Khi đó, Tiết Như Ý nói, không biết tại sao bây giờ người ta lại có tiền như vậy, ai ai cũng mua nhà.

Diệp Phi hơi ngây người, nhớ đến một thời gian trước, Lê Tiện Nam đưa cô đi mua căn nhà nhỏ kia, người môi giới nói khi nào đăng bán sẽ liên hệ anh đầu tiên.

Lê Tiện Nam vốn là nhà đầu tư, không có chuyện anh không biết quy hoạch của họ trong những năm tiếp theo.

Chỉ mới có một, hai năm ngắn ngủi, nếu lúc đó cô không nghe lời Lê Tiện Nam mua nhà, có lẽ cả đời này cũng sẽ không mua được nhà cho riêng mình.

Khi đó, Lê Tiện Nam còn dạy cô cách hoạch định tài chính, cách đầu tư vào mấy dự án nhỏ, cách quản lý tài sản…

Cho nên Diệp Phi đi đến Cảng Thành tấc đất tấc vàng, áp lực cực lớn này cũng không cảm thấy căng thẳng, hình như cô bị Lê Tiện Nam ảnh hưởng, chuyện gì cũng luôn có thể bình tĩnh phân tích thiệt hơn.

Cuộc gọi tiếp theo xuất phát từ điện thoại bàn, lúc bắt máy, lại nghe thấy giọng một bà cụ ——

“Con bé láu cá, chạy đến Cảng Thành rồi, còn để lại mấy cuốn sách ở nhà bà, khi nào mới lấy về? Chiếm chỗ nhà bà, cho bà địa chỉ đi, bà gửi cho.”

Nghe thấy giọng bà Triệu, là giọng Bắc Kinh già nua, cô ngây người, liên tục nói không cần, chỉ là mấy cuốn sách, bà đừng phí thời gian, khi nào rảnh rỗi, con sẽ quay về lấy chúng.

Bà Triệu nhất quyết đòi gửi chúng cho cô, cô còn nghĩ sao bà cụ này lại cố chấp như vậy, đành nói địa chỉ cho bà ấy.

Ngày đó, Diệp Phi không để tâm, lại qua một cuối tuần, cô nhận được cuộc gọi của nhân viên giao hàng hỏa tốc, nói là có rất nhiều đồ đạc, hay là cô tự đến lấy, sau đó lại nhắn địa chỉ bưu cục cho Diệp Phi.

Diệp Phi bận rộn hết sức, chương trình thạc sĩ chính quy phải làm rất nhiều bài tập, luận văn phải đi theo tiêu chuẩn sẵn có, nhưng phải đọc rất nhiều sách, cô tập trung học hành, nói chuyện điện thoại xong, cô đành phải gác sang một bên, chen chúc vào tàu điện ngầm đến bưu cục.

Vẫn chưa đến giờ cao điểm, tàu điện ngầm chạy đến rầm rầm, Diệp Phi lên tàu, rốt cuộc tìm được một ghế trống.

Màn hình nhỏ trước mặt đang phát tin tức, nói đến mấy công ty phá sản, giữa làn sóng phát triển của thế kỷ 21, ngay cả những công ty huy hoàng một thời cũng đứng trên bờ vực sụp đổ, biên tập viên thời sự kêu gọi người trẻ thay đổi tâm thế tích cực ứng phó.

Sau đó, màn hình chuyển sang tin tức của đại lục.

Một thương hiệu nổi tiếng ở Yến Kinh vừa đóng cửa hơn một trăm cửa hàng, tình hình phát triển khó khăn, logo lướt qua màn hình, Diệp Phi nhìn chằm chằm một hồi lâu, lờ mờ nhớ đến ai đó.

Tề Minh Viễn, trước đây luôn đánh bài cùng Triệu Tây Chính, cô gặp mấy lần, tỏa ra cảm giác cực kỳ kiêu ngạo.

Khi đó, bọn họ chê cười Tông Ngọc là nhà giàu mới nổi, không nghĩ một, hai năm ngắn ngủi trôi qua, ba của Tông Ngọc biết cách hành động, vung tay xa xỉ, lúc đó bị người ta chế giễu trên Weibo rất lâu, nói ông chủ công ty vật liệu xây dựng không biết cái gì, vậy mà lại đầu tư vào một bộ phim? Kết quả là họ không ngờ được, ba của Tông Ngọc chỉ bỏ tiền, không can thiệp vào quá trình sản xuất, có đủ tài chính, bộ phim vừa ra mắt đã được đón nhận, bộ phim này được mọi người đùa là thời đại của những ông chủ.

Nhà họ Tông cứ vậy mà phát đạt, thỉnh thoảng, Tông Ngọc lại bị truyền thông chụp ảnh, còn được gọi là thái tử nhỏ của ngoại ô Yến Kinh.

Một chút thời gian ngắn ngủi, cảnh còn người mất, sông có khúc, người có lúc, thật ra trong thế kỷ 21, có khi không mất nhiều thời gian, xã hội phát triển nhanh như vậy, nếu không tiến bộ thì chỉ cần mấy tháng là sẽ bị thay thế.

Diệp Phi đi đến bưu cục, nói mã số gói hàng, tự lấy hàng của mình —— một chiếc thùng to.

Lúc đó cô còn tự hỏi, không phải chỉ là mấy cuốn sách sao?

Cũng may bưu cục đối diện nhà cô, Diệp Phi ôm thùng hàng hỏa tốc về, mở thùng, thấy bên trong không có sách, một thùng lớn được gửi đến đây, toàn là đặc sản Yến Kinh.

Tám loại bánh Yến Kinh, kẹo giòn Yến Kinh, còn có vịt quay Yến Kinh hút chân không.

Diệp Phi dở khóc dở cười, giống như nhận được đồ Tết của người thân.

Cô gọi cho bà Triệu, nhưng không phải bà Triệu bắt máy, mà là bà cụ nhà bên.

“Bà Triệu đâu rồi ạ?”

“Bà Triệu nhập viện hai ngày nay, bị cảm mạo, con đã nhận được thức ăn chưa? Mấy ngày trước bà Triệu nói con một mình đến Cảng Thành, không được ăn đồ Yến Kinh.”

“Bà Triệu nhập viện, không có ai thăm bà ấy sao ạ?”

“Không, cũng không nghiêm trọng lắm đâu.” Bà cụ cười nói, “Bà Triệu khẩu xà tâm Phật, còn nhớ hồi Tết con đến thăm bà ấy, nói mới quen biết con chưa đầy một năm, vậy mà con còn tốt hơn người nhà của bà ấy, được rồi, không nói chuyện với con nữa, tiền điện thoại đắt quá.”

Diệp Phi ngồi trên sàn, gật gật đầu, không hiểu sao trong lòng lại chua xót, nói “dạ được”.

Thật ra cô cũng trả phòng ở hẻm Hòe Tam vào đúng dịp Tết, thấy bà Triệu có mặt ở đó, dù sao cũng gần Tây Giao Đàn Cung, cho nên mới ghé thăm bà ấy, dù sao Yến Kinh rộng lớn như vậy, Diệp Phi không quen biết nhiều người, cô luôn ghi nhớ những người đối xử tốt với cô, luôn muốn làm gì đó cho họ.

Trong thùng còn có một bức thư, giống như được người nhà viết cho.

Diệp Phi cũng khó tưởng tượng được cảnh bà cụ ngồi trong sân nhà còn có thể viết sấu kim thể đẹp như vậy, nói, học cho giỏi, lớn lên thành tài, vạn sự bình an.

Còn không viết tên, chỉ ký: Triệu, Bích Thành.

Triệu Bích Thành.



Diệp Phi dỡ thùng hàng hỏa tốc xong, lại cất bức thư đi.

Phòng trọ của cô là một căn phòng en suite có phòng tắm riêng, thật ra rất nhỏ, chỉ tầm mười mét vuông, có một cửa sổ hình bát giác, có thể nhìn ra cảnh vật bên ngoài —— mặc dù đối diện chỉ là một khu nhà trọ bình thường, không có phong cảnh gì bắt mắt.

Diệp Phi ít khi có thời gian rảnh rỗi, cô bắt đầu bình tĩnh, từ từ lên kế hoạch cuộc đời mình.

Chương trình thạc sĩ chỉ kéo dài một năm, việc học rất bận rộn, đôi lúc Bồ Nhạc Sinh lại than thở, nói môi trường ở Cảng Thành quá căng thẳng, mấy căn nhà mọc lên chằng chịt, còn kinh khủng hơn tầng hầm ở Yến Kinh năm đó, mấy cao ốc khổng lồ, hơi cũ kỹ, mật độ dân cư quá dày đặc.

Một năm học thạc sĩ của Diệp Phi ở Cảng Thành căng như dây đàn.

Đêm đó, Diệp Phi ăn bánh ngọt trước khi ngủ, sáng hôm sau thức dậy viết luận văn, cô nhận được cuộc gọi thứ ba trong ngày.

Là Kha Kỳ.

“Kha tiên sinh.”

“Là tôi, cô Diệp, bây giờ cô có rảnh rỗi không?” Kha Kỳ lịch sự hỏi.

“Có.”

“Vậy tôi đến đón cô.” Kha Kỳ nói, “Lê tiên sinh bảo tôi đến đón cô.”

“Được rồi.”

Diệp Phi luôn mang một kỳ vọng không tên ——

Tựa như cô không còn người thân trên đời này, Lê Tiện Nam gần như là bến đỗ duy nhất của cô.

Hình như đã lâu lắm rồi mới gặp lại Kha Kỳ, Kha Kỳ lái một chiếc Bentley, đỗ xe dưới lầu khu nhà trọ, Kha Kỳ vẫn như trước, nhưng có vẻ không nghỉ ngơi đủ, trông hơi mệt mỏi, lúc nhìn thấy cô, anh ta mỉm cười với cô, mở cửa xe cho cô.

Giống như lâu thật lâu trước đây, thỉnh thoảng Lê Tiện Nam không có thời gian, sẽ bảo Kha Kỳ đến đón cô.

“Ban đầu Lê tiên sinh đặt vé máy bay hôm nay đến đây, nhưng lại có cuộc họp ở Yến Kinh, đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, cũng không biết khi nào mới xong, anh ấy bảo tôi đưa cô đến đó trước.”

“Được rồi.”

Diệp Phi chỉ nói “được rồi”, sắc mặt không bất ngờ, nhưng trong lòng lại nổi sóng.

Kha Kỳ đưa cô đến Tây Giao Đàn Cung thu nhỏ, chỉ là lúc đẩy cửa ra, bên trong đã có hai cô gái ——

Triệu Tây Mi và Tiết Như Ý.

“Sao hai người lại ở đây?” Diệp Phi bất ngờ, gặp lại bạn bè, Diệp Phi cảm thấy Cảng Thành chật hẹp cũng trở nên tươi đẹp hơn.

“Lê Tiện Nam bảo bọn tôi đến đây, sợ cô ở đây buồn chán, đúng lúc bọn tôi được nghỉ mấy ngày.”

Triệu Tây Mi kéo cô vào, còn nhanh nhảu nói, ông chủ Lê quá hào phóng, mua một căn nhà ở nơi này, còn hỏi cô sao không đến đây sống?

Diệp Phi nói không tiện đi học.

Tiết Như Ý đau lòng ôm cô an ủi, nói vất vả quá, trên đường đến đây đã đi qua mấy khu nhà trọ, nhìn thấy lại nổi da gà.

Đẩy cửa bước vào, Diệp Phi dừng lại.

Phòng ăn có một chiếc bàn dài, trải khăn trắng, trên bàn tràn ngập hoa tươi, giữa vô vàn đóa hoa nở rộ còn có giá nến ba chân.

Đó là thời khắc hoàng hôn, bầu trời bên ngoài nhuộm màu xanh xanh, mặt trăng lưỡi liềm, một đầu bếp đang nấu ăn trong nhà bếp mở.

Căn phòng được bày trí rất chu đáo, hoa tươi được sắp xếp rất đẹp, là cánh hoa hải đường hồng điểm xuyết thêm sắc trắng, hoa mao lương màu trắng hồng, điểm thêm mấy đóa cẩm tú cầu xanh nhạt.

Tràn ngập hoa tươi.

Đầu bếp trông quen quen ——

Từng có lần, cô thức dậy ở Tây Giao Đàn Cung, lúc xuống lầu, lại thấy Lê Tiện Nam thật sự gọi đầu bếp duy nhất của nhà hàng đến nấu bữa sáng cho cô, ngày đó, Tây Giao Đàn Cung giống như sân khấu kịch câm, mọi người đều thận trọng, không phát ra tiếng động, sợ đánh thức cô.

Ngày đó, Lê Tiện Nam xuống lầu, nói người ta đừng phát ra tiếng động, nhà tôi có người ngủ rất nông, có một chút động tĩnh cũng thức giấc.

Vẫn là bánh kem Black Swan, hai con thiên nga xinh đẹp đan vào nhau, tạo thành hình trái tim, trên bánh có cắm một chiếc bảng, 24.

Năm nay cô hai mươi bốn tuổi.

Ngày đó, Triệu Tây Mi và Tiết Như Ý bảo cô ước nguyện, Diệp Phi thành kính nhắm mắt, lại phát hiện bản thân không có ước nguyện gì, chỉ nhớ đến Lê Tiện Nam.

Đêm đó, cũng vì Triệu Tây Mi ngồi máy bay lâu, cô ấy đi ngủ sớm, Tiết Như Ý lại rất giàu năng lượng, lôi kéo Diệp Phi trò chuyện.

Chuyện xảy ra hồi Tết, nghe nói Triệu Tây Chính đã đính hôn, ngày đó anh ta cập nhật vòng bạn bè, chỉ có một bức ảnh, là bày trí trong lễ đính hôn.

Nhiều người bình luận: Triệu đại thiếu gia trăm năm hạnh phúc.

Lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng.

Triệu Tây Chính không trả lời bình luận nào, tối đó cũng xóa bài.

“Cậu thì sao?” Diệp Phi và Tiết Như Ý ngồi trong sân nói chuyện.

“Không sao, tớ mới hai mươi bốn, anh ấy kết hôn rồi, tớ cũng đâu thể làm tiểu tam được, đúng không? Chỉ là tớ không nghĩ sẽ đường đột như vậy, anh ấy vốn là người như thế, tớ không thể đòi hỏi anh ấy thay đổi vì tớ, như vậy thì không còn là anh ấy, cũng chỉ có thể đi đến đây thôi.” Tiết Như Ý cười, đổi chủ đề, “Dạo này Diệp Đồng rất tốt, lần trước còn ghép hình với tớ, mặc dù không nói chuyện, nhưng ít ra cũng chịu nhìn tớ.”

“Mấy ngày này, làm phiền cậu rồi.”

“Không có gì, dù sao tớ cũng rảnh rỗi, Diệp Đồng cũng tốt, nói chuyện với thằng bé, thằng bé không tranh cãi, cũng không chọc người khác giận, nói gì nghe đó, tớ còn rất sẵn lòng ghé thăm thằng bé.” Tiết Như Ý đùa giỡn, “Phi Phi, em trai của cậu thật tốt.”

“Đừng có ý đồ gì với em trai tớ, nó mới hai mươi tuổi.”

Tiết Như Ý cười hì hì.

Diệp Phi hối thúc cô ấy đi ngủ, Tiết Như Ý đứng dậy, nói được rồi, đi hai bước, lại quay đầu, do dự nhìn Diệp Phi.

“Hửm?” Diệp Phi thấy cô ấy định nói gì đó, cho nên cô hỏi.

“Thật ra không hối tiếc là tốt rồi, Phi Phi, cậu không cần phải lo lắng cho tớ, tớ biết tớ và anh ấy sẽ không có kết cục từ lâu rồi, có thể đi qua một quãng thời gian yên bình, bầu bạn với nhau đã rất tốt, ít ra bọn tớ cũng nể mặt nhau, đoạn ký ức này vẫn rất tốt đẹp.”

Tiết Như Ý vào nhà, còn nói ở Cảng Thành không quen.

Diệp Phi ở đó, lại ngồi một mình trong sân.

Bình thường cô rất ít khi đến đây, cũng vì trong tuần bận rộn nhiều việc, chỉ rảnh rỗi vào cuối tuần, đối mặt với nhịp sống hối hả, cô cũng ru rú trong nhà, thường ăn ba bữa một ngày ở tiệm thức ăn nhanh Subway dưới lầu.

Có khi áp lực, lại đến nơi này nhìn ngắm.

Thường xuyên có người đến thay cẩm tú cầu, lần nào đến đây cũng thấy sáng đèn.

Đã đến mấy lần, lần nào đến đây cũng thấy cẩm tú cầu nở rộ.

Diệp Phi chưa từng gặp Lê Tiện Nam, nhưng luôn cảm thấy tựa như anh ở bên cạnh cô, cũng không xa.

Xe của Kha Kỳ đỗ bên ngoài, Diệp Phi mở cổng, Kha Kỳ nhìn sang.

“Kha Kỳ, nói cho tôi nghe đi.” Cô nói.

Kha Kỳ ngây người, biết Diệp Phi muốn nói cái gì, nhưng nói vài ba câu không tổng kết được hết, nói anh vẫn ổn, nhưng thường bận rộn công việc, phải chạy tới chạy lui.

Diệp Phi hỏi, chạy tới chạy lui nơi nào?

Kha Kỳ nói chạy tới chạy lui giữa nước Mỹ và Yến Kinh, Ngô Thiên Như rất ít khi trở về, bà ấy là Hoa kiều Mỹ.

Diệp Phi ồ một tiếng.

“Thật ra cũng không có gì phức tạp, nhà họ Lê có nhiều tài sản và cổ phần cần phân chia, lẽ ra có thể chung sống hòa bình —— giữa Ngô Thiên Như và ba của Lê tiên sinh là quan hệ mở, open marriage, ừm, chỉ duy trì lợi ích, chưa từng đi đến tình trạng sụp đổ lợi ích.”

Kha Kỳ kể chuyện cũ với Diệp Phi, nói: “Đó là những chuyện Lê tiên sinh không muốn nhắc đến, anh ấy nói cô ở Cảng Thành lâu như vậy, sợ cô không có cảm giác an toàn, anh ấy nói nếu cô hỏi thì nhờ tôi nói với cô.”

Lê Tiện Nam sinh ra trong nhung lụa, ba mẹ yêu thương.

Mẹ Cố Diên của anh rất xinh đẹp, là người Cảng Thành, có nét đẹp duyên dáng của mỹ nhân Cảng Thành, sau đó lại đi theo đoàn kịch đến Yến Kinh, thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ thướt tha, hát kịch Hoàng Mai rất êm tai, là người nổi tiếng nhất nhà hát Yến Kinh, truyền lại không ít làn điệu, sau đó, bà ấy chừng hai mươi tuổi, được một đạo diễn chú ý, bảo bà ấy đến thử vai, bà ấy gặp được Lê Hãn ở một bữa tiệc tối, hai người họ cứ vậy thành đôi với nhau.

Đúng là một câu chuyện tươi đẹp, Cố Diên kiêu ngạo, dù sao cũng sống trong tháp ngà —— vì từ nhỏ đã có dáng dấp đẹp, mặc dù là đứa bé bị vứt bỏ, được sư phụ trong nhà hát nhặt được, cũng vì tính tình hoạt bát năng nổ, được người trong nhà hát quan tâm chăm sóc, ai ai cũng yêu thích bà, cả đời Cố Diên chỉ biết hát, không hiểu bản chất độc ác của con người, không đề phòng bất kỳ ai.

Họ chung sống như vậy cho đến năm Lê Tiện Nam mười mấy tuổi, cuộc sống khi đó thật sự yên bình.

Cho đến năm nọ, Cố Diên ra ngoài, không biết là nghe ai nói quan hệ giữa bà và Lê Hãn là quan hệ mở, Cố Diên tức giận, ầm ĩ đòi Lê Hãn giải thích.

Năm đó Ngô Thiên Như quay về, trùng hợp là Lê Hãn cũng chú trọng việc đầu tư bất động sản ở nước ngoài, cho nên ông ấy lựa chọn lợi ích.

Hình như mối quan hệ giữa ông ấy và Cố Diên chỉ là mối tình mong manh ngắn ngủi, hoặc có thể nói, bà chỉ là một người tương đối xinh đẹp, tương đối đơn thuần, lại tình cờ sinh ra một đứa con trai ưu tú, hiểu chuyện, cho nên Lê Hãn bằng lòng xem bà là người làm ông ấy vui lòng.

Cố Diên cũng kiêu ngạo, nói chia tay là chia tay, cũng đâu phải bà không thể nuôi con —— khi đó, Lê Hãn cho bà một căn biệt thự, cho cổ phiếu, cho công ty, lúc đó Cố Diên không biết gì, cuối cùng, Lê Hãn dùng kế rút củi dưới đáy nồi (*), phí bảo trì và phí tài sản của biệt thự rất cao, cổ phiếu sẽ xuống giá, công ty không hoạt động cũng sẽ phá sản.

(*) Một trong ba mươi sáu sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại, là kế đánh tiêu hao hậu cần để làm quân địch thua dần.

Cố Diên chỉ biết hát hí kịch, từ nhỏ đã hát hí kịch, không biết chuyện gì bên ngoài tháp ngà, giống như mắc trầm cảm sau sinh kéo dài.

Cuối cùng, vào ngày sinh nhật của Lê Tiện Nam, Cố Diên chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, nói, chúc mừng sinh nhật, mẹ yêu con, đêm hôm đó, bà nhảy lầu.

Bà mua bảo hiểm nhân thọ, cũng không biết nhảy lầu tự sát thì công ty bảo hiểm sẽ không bồi thường.

Lê Tiện Nam chưa từng ăn mừng sinh nhật.

Rõ ràng anh luôn sống trong tình yêu thương, hình như ba mẹ anh rất yêu thương anh, nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là một giấc mộng.

Tỉnh mộng rồi, không còn gì cả.

Cố Diên yêu anh, tại sao lại nhẫn tâm nhảy lầu?

Lúc anh rời giường, rất nhiều người vây quanh dưới lầu, dáng vẻ người chết vì nhảy lầu sẽ vô cùng thê thảm, Cố Diên xinh đẹp lại ra đi theo một cách mất thể diện như vậy.

“Sau đó, chuyện này bị giấu đi, thật ra đều nằm trong dự đoán của Lê Hãn, ban đầu không có bất kỳ tin tức nào về Cố Diên và Lê tiên sinh, khi đó, Ngô Thiên Như đã có một đứa con trai ở nước ngoài, là Thịnh Văn Tu, truyền thông tung tin đồn thất thiệt, để duy trì quan hệ tốt, họ nói Ngô Thiên Như là mẹ của Lê tiên sinh, thừa dịp dư luận bàn tán xôn xao, họ công bố thông tin với Lê tiên sinh, nói mấy năm này, sức khỏe của Ngô Thiên Như không tốt, luôn ở Mỹ cùng con trai.”

Kha Kỳ nói: “Cho nên Lê tiên sinh rất lạnh nhạt với gia đình, trước kia cũng không nhượng bộ ai, nhưng lần đó Lê tiên sinh chật vật ở Yến Kinh, cảm lạnh tiến triển thành viêm phổi, sau đó mới học được cách cúi đầu, anh ấy nói bất kể thế nào cũng phải tiếp tục sống, xem ai sống lâu hơn, chết chóc thì có gì hay?”

Diệp Phi trầm lặng lắng nghe Kha Kỳ, từ từ nghĩ đến thật lâu về trước.

Lê Tiện Nam xác nhận với cô hết lần này đến lần khác, mưa gió bão bùng cũng liên tục xác nhận với cô.

Mảnh yêu thương kia xuyên qua trần thế mỏng manh, nhưng vẫn vững chãi.

Cô cười, nói, Lê Tiện Nam, anh không cần lúc nào cũng xác nhận với em đâu.

Khi đó, Diệp Phi nghĩ đây là con đường không có lối về, anh chỉ là ngọn đèn thắp sáng con đường sương mù vì cô, lại không nghĩ cô chính là linh hồn duy nhất đã lao đầu vào.

Anh muốn nhìn cô tiến về phía trước, nếu cô thật sự tiến về phía trước, bạn lại nói với cô là không thể, nói cô không phù hợp, cô hỏi, vậy bạn có cam tâm không?

Không nỡ.

Anh không tin vào tình yêu.

Cho nên không lâu sau lần đầu gặp nhau, anh tặng cô vòng tay kim cương, muốn phân định rõ ràng, giống như đang chứng minh điều gì đó, giữa anh và em chỉ đơn thuần là quan hệ tiền tài lạnh lẽo, chỉ là đúng lúc em xuất hiện ở đây, đúng lúc em làm anh rung động.

Nhưng cô chỉ tham lam một chút hơi ấm từ anh, làm anh hơi khó hiểu, anh thì có cái gì ấm áp? Nhưng cũng là lần đầu may mắn đó, anh gặp một cô gái giữa mùa đông giá rét, người đó đến thắp một que diêm sưởi ấm cho anh.

Bình minh đến rồi, tỉnh dậy chưa, chỉ sợ em phấn khích nhất thời.

Cô không làm rõ, chỉ nói, anh nên gọi em là Phi Phi.

Anh bắt đầu từ từ hiểu về cô, cô không muốn cái gì, chưa từng đòi hỏi anh điều gì, lần đầu tiên có một sinh linh bước vào cánh đồng tuyết hiu quạnh này, anh hơi đề phòng, cũng vì cánh đồng tuyết quá lạnh lẽo, cô lắc đầu, tựa như nói, không sao, cũng không ai muốn em, anh là người đầu tiên giữ lấy em.

Anh chỉ muốn làm cô vui, muốn làm cô hạnh phúc, sau đó lại phát hiện mình đã quen với điều này, anh bắt đầu muốn giữ cô bên cạnh.

Thật ra Triệu Tây Mi nói đúng, càng thiếu cái gì thì lớn lên sẽ càng cố chấp với cái đó.

Lê Tiện Nam hay sợ có một ngày Diệp Phi nói lời tạm biệt, ngày hôm sau lại lẳng lặng rời đi, anh không muốn nghe lời tạm biệt, tựa như hai từ này có nghĩa là không bao giờ gặp lại.

Không nói lời tạm biệt, tựa như vĩnh viễn có thể gặp lại.

Anh biết mình không hoàn hảo, tuyết lạnh xua đuổi bao nhiêu người, chỉ có cô không sợ trời, không sợ đất, muốn sưởi ấm cùng anh.

Cho nên cô gái nhỏ khốn khổ này đi theo anh, anh cũng bằng lòng dỗ dành cô không có điểm dừng, tuyết trắng thanh cao tan ra, sắc xuân lại ùa về ngọn núi, cô hóa thành một người rực rỡ tươi đẹp.

Anh nói, nhiều núi tuyết như vậy, tại sao lại nhất quyết chọn ngọn núi này.

Cô đứng giữa màn đêm phù hoa lộng lẫy, xung quanh nhiều người đến vậy, ầm ĩ như vậy, ánh mắt của cô lướt một vòng, lại rơi đúng vào người anh.

Anh là núi tuyết lạnh lùng, cũng phải sôi sục vì cô.

Con chim bị thương sẽ không thể sống trên ngọn núi tuyết, anh lại chỉ hy vọng chim có thể nhìn thấy trăm sông ngàn núi, trải qua đoạn đường mà nó phải trải qua, có lẽ nguyện vọng duy nhất của anh chính là cô bằng lòng trở về.

Anh không tin vào tình yêu, nhưng trải qua bao nhiêu thăng trầm, lại nhìn thấy tình yêu kiên định trong đáy mắt cô.

Cô tin vào tình yêu, nhưng chưa từng tin một người bình thường như cô sẽ được yêu, vậy là Lê Tiện Nam chăm sóc cô, sao lại thế, Phi Phi là độc nhất vô nhị, Phi Phi xứng đáng được yêu.

Giống như giữa mùa đông lạnh giá, hai người sưởi ấm cho nhau.

Ngày đó Diệp Phi ngủ lại ở Tây Giao Đàn Cung thu nhỏ, thức đến nửa đêm, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, ngủ thật say, căn nhà này hoàn toàn tái hiện Tây Giao Đàn Cung, ngay cả huân hương cũng có mùi của Tây Giao Đàn Cung.

Kể từ khi đến Cảng Thành, đây là lần đầu tiên Diệp Phi yên giấc.

Cô cũng không biết vào rạng sáng, trước lúc bình minh, một chiếc máy bay đã đáp xuống, Lê Tiện Nam vừa xong việc, không có thời gian nghỉ ngơi, đã vội vàng chạy từ sân bay đến đây.

Tây Giao Đàn Cung thu nhỏ vẫn sáng đèn, cá rồng Hồng Long anh thích nhất đang chậm rãi bơi trong hồ.

Anh nhẹ bước, đẩy cửa đi vào, phòng ăn còn chưa được dọn dẹp, hoa tươi trong bình vẫn nở rộ rực rỡ.

Một phần cơm tối vẫn còn ấm nóng trong phòng ăn.

Tựa như cô mang tâm tư nho nhỏ, giấu trong lòng một chút hy vọng, đợi anh đến nơi này.

Lê Tiện Nam lên lầu, mở cửa, Diệp Phi còn đang ngủ, quần áo cũng chưa thay.

Lê Tiện Nam bước đến, cúi người hôn lên môi cô.

“Phi Phi, chúc mừng sinh nhật.” Anh cười khẽ, không muốn đánh thức cô, thấp giọng nói, “Cuối cùng cũng có thể đến đây, đích thân nói chúc mừng sinh nhật em.”

Triệu Tây Mi thức dậy, vào phòng tắm, lúc xuống lầu, lại nhìn thấy có người ngồi đó ăn khuya, còn tưởng gặp ma.

Áo khoác của Lê Tiện Nam treo trên ghế, dáng vẻ anh mệt mỏi.

Anh nhìn thấy Triệu Tây Mi, ra hiệu im lặng: “Đừng lên tiếng, Diệp Phi ngủ nông lắm.”



Trưa hôm sau, Diệp Phi thức dậy.

Triệu Tây Mi và Tiết Như Ý nhắn tin WeChat cho cô, nói họ về trước, bảo cô nghỉ ngơi thêm.

Diệp Phi dụi mắt, cảm giác có mùi gỗ nhàn nhạt trong không khí, kiên cố, trầm ổn, hình như còn có một ít mùi thuốc lá.

Cô ngồi trên giường, bất chợt nhìn thấy một chiếc hộp trên tủ đầu giường, giống như một món quà.

Tim cô đập thình thịch, cô mở quà, thấy bên trong có một chai nước hoa, là một thương hiệu nổi tiếng, nhưng dòng nước hoa này lại không quá nổi tiếng.

Trên hộp bao bì có hoa văn lá dương xỉ, mở hộp ra sẽ thấy một chai nước hoa màu đen, rất tối màu.

Cô còn thấy mấy tin nhắn WeChat mới trên điện thoại, là tin nhắn thoại của Lê Tiện Nam ——

“Không phải trước đây Phi Phi nhà mình hỏi anh dùng nước hoa gì sao, anh mang từ Yến Kinh đến cho em rồi, em cứ dùng từ từ, em dùng xong, chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Anh cười khẽ, “Dạo này anh hơi bận, không có nhiều thời gian.”

Tin nhắn thoại chỉ dài mười mấy giây, còn lờ mờ nghe thấy tiếng động cơ máy bay, tiếp viên hàng không nhắc nhở tắt điện thoại.

Tin nhắn thoại WeChat thứ hai, chỉ dài năm giây.

Diệp Phi từ từ bấm vào ——

“Diệp Phi, anh yêu em.”

Đó là lần đầu tiên anh đường đường chính chính gọi tên cô, cũng là lần đầu tiên anh nói ra ba từ này.

Chiều hôm đó, Diệp Phi ngồi trên giường, nước mắt lăn dài trên mặt, cuộc đời bình lặng như mặt nước của cô, anh tạo nên một ngọn sóng.

Cho cô cảm giác an toàn, cho cô rung động.

Ngày đó, một chiếc xe chở hoa đỗ bên ngoài Tây Giao Đàn Cung nhỏ, Diệp Phi xuống lầu, thấy một nhóm người đến thay cẩm tú cầu.

Cô ít khi đến nơi này, luôn cảm thấy nơi này hơi xa, và Lê Tiện Nam cũng không đến.

Cô hỏi một người đàn ông: “Cẩm tú cầu này, mấy ngày sẽ thay một lần sao?”

“Phải, mùa đông phải thay hoa, nhiều lắm là bốn ngày thay một lần, mùa hè thì lâu hơn, nhưng cô là chủ nhà này sao?”

“Còn có người khác đến đây à?”

“Mỗi tháng chúng tôi đến đây bốn, năm lần, tháng nào cũng nhìn thấy một người đàn ông đợi ở đây, rất cao, tháng nào anh ấy cũng đến, không biết cụ thể là đến vào ngày nào, nhưng ở đây không bao lâu đã phải trở về, là người Yến Kinh à?”

Diệp Phi sững sờ: “Tháng nào cũng đến?”

“Phải, tháng nào cũng đến, nhưng không biết là đến vào ngày nào.”

Ngày đó, Diệp Phi chạy về nhà, gọi cho Lê Tiện Nam, cô gọi mấy cuộc, nhưng hình như anh đang bận, không bắt máy, lát sau, Kha Kỳ gọi cho cô, nói Lê tiên sinh đang họp, sẽ gọi anh giúp cô.

Diệp Phi chưa từng thích quấy rầy khi anh làm việc.

Ngày đó là lần đầu tiên, giữa một cuộc họp nhàm chán, Lê Tiện Nam như trẻ con trốn học, lẻn ra phòng nghỉ nghe máy.

“Lê Tiện Nam.” Cô kiềm chế giọng nói, “Anh lại làm cái gì nữa sao?”

Không có lý do gì, lại cực kỳ tin tưởng.

“Làm gì có, anh đâu dám làm cái gì sau lưng em.” Anh cười, giọng điệu mệt mỏi.

Giống như vào giao thừa năm đó, anh nén cười, giả vờ nghiêm túc, nói, làm gì có, anh đâu dám mưu tính gì với Phi Phi nhà mình?

Nói vậy, nhưng xe lại chạy về một hướng khác.

Anh cho cô một đêm giao thừa không khác nào Lễ Tình nhân, trong hai mươi mấy năm cuộc đời của cô, đó chính là những ký ức ấm áp, quý giá.

“Em không tin…” Cô hơi bướng bỉnh, nhất quyết đòi một câu trả lời, là một loại kiên định không tên, niềm tin không tên.

Tình yêu là tín hiệu, hoặc có lẽ giữa vũ trụ bộn bề, người yêu nhau luôn có cùng tần số, Diệp Phi rất ít khi liên lạc với anh, nhưng vẫn có niềm tin không tên, cô được anh yêu.

Lý do là gì, cô cũng không biết.

Có tiếng gõ cửa, Lê Tiện Nam không cách nào đùa với cô nữa, nói: “Em nhìn vào phòng làm việc của Tây Giao Đàn Cung nhỏ đi.”

“Dạ, vậy anh làm việc tiếp đi!” Diệp Phi không muốn quấy rầy anh.

Cúp máy xong, cô vào phòng làm việc.

Cô thật sự không đến đây thường xuyên.

Trên bàn trong phòng làm việc có mấy hộp quà, in logo của mấy thương hiệu nổi tiếng, trên mỗi hộp quà có một tấm thiệp do chính tay anh viết.

Đếm tới đếm lui, có sáu, bảy tấm thiệp.

—— Phi Phi, anh vẫn chưa phá sản đâu, tháng này đi công tác, mua một sợi dây chuyền cho em, rất hợp với em.

—— Phi Phi, tháng này anh cũng không phá sản, nhưng đi công tác thường xuyên, mua một chiếc nhẫn cho em ở sân bay.

—— Phi Phi, anh không phá sản.

—— Phi Phi, sắp đến Tết, năm nay em cũng là công chúa điện hạ.



Lê Tiện Nam là một người rất khuôn sáo, anh mua nhẫn, dây chuyền, vòng tay, hết chiếc này đến chiếc khác, anh chỉ thích mua kim cương.

Mỗi tháng, anh bận rộn thế nào, đều sẽ tự tay mang quà đến.

Anh không quấy rầy cô, hình như anh biết việc học bận rộn, cô đi học từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, phải chen chúc trên tàu điện ngầm, về nhà còn phải đọc sách, cực kỳ bận rộn.

Năm đó Diệp Phi thích cập nhật vòng bạn bè WeChat, mỗi ngày, trước khi đi ngủ, cô sẽ viết “Ngủ ngon”, Tiết Như Ý cười cô trước khi ngủ còn cập nhật vòng bạn bè.

Thật ra cô muốn đợi Lê Tiện Nam chúc cô ngủ ngon.

Lê Tiện Nam không đành lòng quấy rầy cô.

Thật ra cô rất không vui, cũng không tin rằng Lê Tiện Nam sẽ làm cái gì cho cô.

Nhưng tình yêu của Lê Tiện Nam ở khắp mọi nơi.

Cô đứng trong phòng làm việc, gửi tin nhắn thoại cho Lê Tiện Nam:

Em cũng vậy.

Gửi xong, lại do dự, da mặt nóng lên, cô lại nghiêm túc nói một câu: Em cũng vậy, thật sự yêu anh.
Bình Luận (0)
Comment