Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 53

Mùa hè năm 2016, Diệp Phi đi theo Bồ Nhạc Sinh làm mấy dự án, viết rất nhiều tiểu luận theo chủ đề phân tích văn học, gần như chỉ tới lui giữa nhà và thư viện, cuối tuần rảnh rỗi, cô sẽ đến Tây Giao Đàn Cung nhỏ một lần, nhưng cô cũng không quá để tâm, cô sống một cuộc đời đơn giản, không có nhiều kỳ vọng, cho nên sẽ không thất vọng, xem như chỉ tình cờ đến đây.

Thật ra cũng chưa một lần gặp anh.

Nhưng mùa hè qua đi, nhìn thấy trên bàn làm việc có một hộp quà, vẫn là chữ thảo mạnh mẽ của anh.

—— Phi Phi, tháng này cũng rất bận, không có nhiều thời gian rảnh rỗi, anh xuống máy bay ở Cảng Thành, gặp được một người đàn ông đang viết thư pháp, là: Truy phong cản nguyệt mạc đình lưu, bình vu tẫn xử thị xuân sơn (*).

Anh lại nghĩ đến một câu khác: Quan quan nan quá quan quan quá, tiền lộ mạn mạn diệc xán xán (**).

Anh không phá sản, Phi Phi nhà mình sắp tốt nghiệp rồi, tặng em một chiếc túi, chúc mừng tốt nghiệp.

(*) Tạm dịch là: Truy gió đuổi trăng không dừng bước, bình nguyên tràn ngập núi xuân xanh. Câu thơ này biểu đạt nỗ lực không mệt mỏi, không sợ khổ, cũng muốn nhắc nhở mọi người trên đường đi không dừng bước vì cảnh đẹp, phải luôn tiến về phía trước.

(**) Ý nói con đường phía trước sẽ gặp muôn vàn khó khăn, bước qua môt cửa ải, phải luôn tin rằng mình sẽ nhìn thấy ánh sáng.

Diệp Phi nhìn thấy chiếc hộp màu cam, cũng lờ mờ đoán được thương hiệu, lúc mở ra, đúng là túi Hermes Himalaya da ca sấu, trước đây thấy Triệu Tây Mi thường xuyên mua túi, nói túi Hermes dường như biến thành sản phẩm quản lý tài chính, còn nói sau một, hai năm, có mấy mẫu mã sẽ tăng giá đến bốn, năm lần.

Trực giác mách bảo cô, Lê Tiện Nam không chỉ tặng cô chiếc túi, đưa tay lần mò, đúng là hiểu ý nhau.

Cô lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi.

Diệp Phi bật cười.

Lúc đó Diệp Phi cười, đơn giản là vì bị chuyện anh nhét chiếc nhẫn trong túi chọc cười.

Sau đó, lúc Diệp Phi gọi video call cho Tiết Như Ý, chiếc túi lọt vào khung ảnh, đúng lúc Triệu Tây Mi cũng ở đó, nhất quyết đòi Diệp Phi cho cô ấy xem, xem xong, Triệu Tây Mi xuýt xoa.

“Sao thế?” Diệp Phi cũng không hiểu nhiều về túi xách.

“Nói như vậy, chiếc túi này của cô có giá đến mấy trăm ngàn, là giá của loại có chốt bình thường, còn chiếc túi có chốt kim cương thiết kế riêng này, phải hơn bảy con số, từ đầu tôi đã không dám đoán, cái này có bao nhiêu tiền cũng không mua được, phải thỏa mãn điều kiện của Hermes.” Triệu Tây Mi nói, “Cô mà đeo chiếc túi này tham gia tiệc rượu ở Yến Kinh, có thể ngồi ở vị trí trung tâm nhất, ít ra thì vừa nhìn đã thấy ra dáng chính cung nương nương của tỉ phú.”

“…”

Tâm tư của Diệp Phi rối rắm, sau đó cô gọi cho Lê Tiện Nam, hỏi anh: “Anh thật sự sắp phá sản rồi sao, lại đầu tư mạo hiểm vào cái này?”

“Anh đâu dám, dù cho có đầu tư cũng phải đầu tư vào Phi Phi nhà mình, nếu anh thật sự nghèo túng, còn phải dựa dẫm vào em, dù sao Phi Phi nhà mình cũng có bằng thạc sĩ của đại học Trung văn Cảng Thành, còn có nhà ở Yến Kinh, trẻ đẹp, giàu có.”

Đã thế này, còn đùa với cô.

Diệp Phi lờ mờ nghe Triệu Tây Mi đề cập mấy lần, nói cuộc sống của Lê Tiện Nam ở Yến Kinh không dễ dàng gì.

Diệp Phi nghĩ, không dễ dàng rồi mà còn tặng quà cho cô hàng tháng, thật biết cách vung tiền.

Nếu anh thật sự phá sản, làm sao cô nuôi anh được.

Ý nghĩ này xuất hiện, buổi tối đến, Diệp Phi nhắn tin cho Lê Tiện Nam.

Thật ra, họ ít khi nhắn tin ——

Lê Tiện Nam không phải là người thích biểu đạt tình yêu bằng ngôn từ, trước kia là như vậy, Diệp Phi cũng không phải người quá đeo bám, thỉnh thoảng cô cũng gửi cho anh vài tin nhắn, thật lâu sau, Lê Tiện Nam mới trả lời.

Cô nằm trên giường, nhắn tin với anh: Anh nhất định đừng phá sản, em không thể nuôi anh được đâu.

Điện thoại đặt bên giường, chờ một hồi lâu cũng không có tin nhắn nào, lúc cô sắp ngủ, Lê Tiện Nam trả lời cô ——

[Anh chỉ cần nửa chiếc giường thôi, được không?]

Khung trò chuyện vẫn báo bên kia đang nhập.

Diệp Phi đợi một lát, tin nhắn cũng hiện ra.

[Sẽ không phá sản đâu, không thể để Phi Phi làm công chúa bình thường, Phi Phi phải là công chúa tốt nhất.]



Mùa thu đến gần, Diệp Phi muốn tiếp xúc với một số dự án của Bồ Nhạc Sinh.

Hỏi Bồ Nhạc Sinh đề tài nào tốt hơn không biết bao nhiêu lần, Bồ Nhạc Sinh không trả lời, ông ấy tháo cặp kính gọng vàng, dùng khăn kính lau qua, dựa người ra sau.

“Nói xem, kế hoạch của em là gì?” Dạo này Bồ Nhạc Sinh đang hướng dẫn đến vài luận văn, còn bận rộn với mấy luận án tiến sĩ, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Diệp Phi.

Diệp Phi cũng không giấu diếm gì với ông ấy, nói: “Thầy Bồ, em muốn theo dự án của thầy.”

“Diệp Phi, đó là khoa học xã hội và nhân văn, nghiên cứu văn hóa và xã hội châu Âu.” Bồ Nhạc Sinh nói, “Đều là học thuật.”

“Em muốn theo.” Diệp Phi nói, “Trước đây thầy cũng nói với em, nhân lúc còn trẻ, hãy nắm lấy cơ hội, tương lai của em sẽ rộng mở.”

Bồ Nhạc Sinh ngây người một lát, hỏi cô: “Diệp Phi, em nghiện học rồi à?”

“Thầy Bồ, thành tích của em đủ để nộp đơn phải không ạ? Điểm thi vấn đáp, điểm thi viết, còn có số lượng bài đăng tạp chí đã được xuất bản.”

“Diệp Phi, em đừng quá…”

“Thầy Bồ, thầy cho em học tiếp đi.”

Bồ Nhạc Sinh thở dài, hỏi cô: “Em thật sự nghĩ thông suốt chưa? Học tiến sĩ ít nhất cũng phải ba năm, con gái làm tiến sĩ sẽ khó lập gia đình đấy.”

Nửa câu sau nghe như đùa giỡn.

Diệp Phi cười, nói: “Em có người để gả rồi.”

Mọi chuyện năm đó giống như lúc cô còn ở Yến Kinh chuẩn bị nộp vào đại học Trung văn Cảng Thành, chỉ là lần này phải đến tận London.

Chuyện học tiến sĩ không phải là quyết định nhất thời, cô đã suy nghĩ rất lâu rồi.

Cũng không phải là cô không quan tâm đến chuyện của Lê Tiện Nam, chỉ là trong lòng sáng tỏ, cô còn có thể nói cái gì đây?

Cô không giúp được gì, chỉ có thể đợi anh giải quyết mọi chuyện.

Lê Hãn thật sự nuôi dưỡng Lê Tiện Nam làm người thừa kế, dù cho con trai không chịu nghe lời dạy dỗ, lãnh đạm với mọi người, vốn dĩ họ cũng không có gắn kết tình thân gì.

Nhà tư bản đã ăn sâu bám rễ ở Yến Kinh này, có biến động gì đều bị đè xuống, nhưng truyền thông Cảng Thành xưa nay đều dám viết, cho nên cô muốn biết thì luôn có thể tìm thấy một chút manh mối.

Cô chỉ biết, hiện tại cuộc sống của Lê tiện Nam không dễ dàng đến vậy.

Diệp Phi không muốn bản thân lo lắng lung tung, giữa đêm khuya, cô gửi cho anh một tin nhắn

—— Lê Tiện Nam, vẫn còn bốn năm.

—— Nhớ lại thì, chính xác là ba năm, mười một tháng, tám ngày.

Diệp Phi cười, ba năm, cô cố gắng một chút cũng đủ hoàn thành chương trình tiến sĩ.

Thật ra, quyết định học tiến sĩ xuất phát từ một buổi chiều nọ, đọc được một tin tức trên báo kinh tế Cảng Thành.

Trên báo xuất hiện từ “Lê”, tự dưng cô nhạy cảm, đọc thử, nhìn ra mấy chữ.

Phía trên có một bức ảnh của Lê Tiện Nam, hình như là chụp vội, người đàn ông mặc áo sơ mi, quần dài, đang nói chuyện điện thoại, bước ra khỏi một tòa nhà, áo khoác đắp lên khuỷu tay, ảnh hơi mờ, gương mặt của anh cũng không quá rõ ràng.

Nhưng Diệp Phi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay trái của anh, nhẫn trơn trên ngón tay thon dài, hình như còn lấp lánh, làm bức ảnh mờ mờ trông cũng dịu dàng hơn.

Tự dưng Diệp Phi cười, nghĩ ngợi một lát, mới nhớ mình định làm gì.

Năm đó, đúng như lời Lê Tiện Nam đã nói với cô trước đây, đâu đâu cũng có cử nhân, nghiên cứu sinh lại chưa thấy nhiều, điều này phản ánh qua vị trí làm việc và mức lương.

Nhìn xa hơn một chút, tiến sĩ có thể được mời làm chuyên gia, tiền lương còn có thể cao ngút trời.

Nếu Lê Tiện Nam thật sự gặp khó khăn, tiền lương của cô cao, hai người họ cũng không đến mức quá khổ sở, nhưng nghĩ vậy cho vui một chút, cô cảm thấy, làm sao mà Lê Tiện Nam cam tâm được.

Quà anh tặng cô có giá ít nhất năm con số, thường là sáu con số, thậm chí còn có một chiếc túi có giá đến bảy con số, không biết là bắt đầu bằng con số nào.

Người này tặng quà quá xa hoa, giống như tiền bạc chỉ là một con số, thật khó tưởng tượng được, người như anh đứng trong một cửa hàng trang sức bình thường, chọn một món đồ giá một trăm tệ.

Diệp Phi nghĩ, lựa chọn thế này là vì bản thân, cũng là vì tương lai của họ.

Cô chọn chuyên ngành, cũng nhắn cho Lê Tiện Nam một tin, mối quan hệ của họ vẫn vững chắc như thường lệ, mỗi khi rảnh rỗi, Lê Tiện Nam sẽ phân tích từng triển vọng việc làm cho cô.

Diệp Phi không hiểu, hỏi anh cái nào có nhiều cơ hội nghề nghiệp hơn?

Lê Tiện Nam gọi cô, nói, anh không học khoa học xã hội, em thích học gì thì học, có việc làm hay không có việc làm, cũng còn có anh đây.

Diệp Phi cười, chọn một ngành, nói với anh.

Trước khi cúp máy Lê Tiện Nam nghiêm túc gọi cô: “Diệp Phi.”

“Dạ?” Diệp Phi đang nằm trên sofa trong phòng khách của Tây Giao Đàn Cung nhỏ, bắt chéo chân, xem triển vọng nghề nghiệp.

Bên ngoài cửa sổ, có người khác đến thay cẩm tú cầu.

Nhưng có lẽ Lê Tiện Nam biết Diệp Phi đến Tây Giao Đàn Cung nhỏ, bảo nhân viên thay hoa mang đến một bó hoa hồng đỏ.

Nếu cô không có ở nhà thì đặt trong phòng khách, nếu cô có ở nhà thì đưa cho cô.

Bên trong bó hoa hồng cũng không chỉ có hoa hồng, Lê Tiện Nam luôn nhờ tiệm hoa viết mấy chữ cho cô ——

Phi Phi, anh rất nhớ em.

“Phi Phi.” Anh thấp giọng thở dài, tựa như lời thì thầm lưu luyến của tình nhân, lúc vang lên bên tai cô, giống như khuấy đảo một ngọn sóng trong lòng cô, “Anh rất nhớ em.”

“Vậy anh mau dùng giọng Yến Kinh nói với em đi.” Cô cười, hai mắt cong cong.

Giống như đến tận bây giờ cũng chưa từng ly biệt.

Giống như đây chẳng qua chỉ là một buổi chiều bình thường của mấy năm trước, Lê Tiện Nam bận rộn công việc, cô nằm ở Tây Giao Đàn Cung chuẩn bị thi IELTS, vừa xem bài phân tích đề thi, vừa đợi Lê Tiện Nam về.



Diệp Phi đăng ký vào đại học London, thuê một căn hộ ở Vauxhall, bên bờ sông Thames.

Thật ra Diệp Phi chọn ngôi trường này cũng là có tâm tư riêng.

Cô nhớ đêm nọ, Lê Tiện Nam nói anh học tài chính ở đại học Cảng Thành, sau đó học thạc sĩ ở Học viện Kinh doanh của đại học London.

Ngày đó Lê Tiện Nam nắm tay cô, nói, bắt đầu từ bây giờ, Lê Tiện Nam thuộc về Diệp Phi.

Cô vụng trộm mong muốn bước đi trên con đường mà anh đã bước đi, có lẽ là để được gần anh hơn.

Ngày đó nhận được thư mời nhập học, cô chia sẻ với Lê Tiện Nam ——

Chúng ta sẽ là bạn học! Chỉ khác ở chỗ anh học thạc sĩ, em học tiến sĩ.

Lê Tiện Nam tán dương cô: “Không tệ, mộ tổ nhà họ Lê bốc khói xanh (*), đến đời anh thì cưới được một tiến sĩ.”

(*) “Mộ tổ bốc khói xanh” là thành ngữ của Trung Quốc, biểu đạt điềm lành, điều may mắn, thường nói đến việc một người được thăng quan tiến chức.

Đầu dây bên kia, rõ ràng chuyện của anh không thuận lợi, anh vẫn dịu dàng vì cô.

Giống như rất lâu về trước, anh dùng giọng không mấy đứng đắn nói chuyện với cô, nói xong còn đòi hôn, lại tự khen mình, Phi Phi, anh không giống người khác.

Diệp Phi cảm thấy mình yêu đúng người từ lúc nào?

Có lẽ là khi ngẫu nhiên nhớ đến bất kỳ ký ức nào, đều hoàn toàn vui vẻ, chưa từng có tủi thân.

Khi nhớ lại những chuyện kia, mỗi chuyện đều khiến cô cảm thấy mình thật sự được anh yêu.

Thậm chí những ngày không gặp nhau, hoa tươi vẫn đến đúng hẹn, tháng nào cũng có quà, vẫn trả lời từng tin nhắn WeChat dù không phải là ngay lập tức, cẩm tú cầu nở quanh năm ở Cảng Thành.

Diệp Phi ghi nhớ tên tiệm hoa cẩm tú cầu được ghi trên chiếc xe kia, có lần đi ngang, cô vô thức bước vào, nói với chủ tiệm, tôi muốn mua một bó cẩm tú cầu, màu xanh nhạt.

Chủ tiệm là một người phụ nữ trong niên, bà ấy nói: “Sao lại thích cẩm tú cầu, hay là lấy hoa hồng?”

“Tôi không muốn hoa hồng, tôi muốn cẩm tú cầu, sao thế?”

“Không có gì, tôi nghĩ hoa này cũng không bán chạy lắm, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một người đặt trước, thật phô trương.” Bà chủ là người Đài Loan, nói giọng địa phương, “Cô không biết đâu, mấy năm trước, Cảng Thành đón một trận mưa lớn, cậu ấy mua rất nhiều cẩm tú cầu, tôi nói trong tiệm không có nhiều đến vậy, tôi hỏi để làm gì, cậu ấy nói mang về Yến Kinh tạo cảnh, bảo tôi liên hệ vườn hoa, ngày đó, cậu ấy mua hết ba vườn hoa cẩm tú cầu dưỡng trong nhà kính ở Cảng Thành…”

“…”

“Cô không biết đâu, cẩm tú cầu hút rất nhiều nước, đều ỉu xìu, chúng tôi đưa cho cậu ấy, cậu ấy mang lên máy bay ngâm nước cho chúng tươi tốt lại, chúng tôi hỏi sao lại vội thế, cậu ấy nói muốn dỗ bạn gái vui, cậu ấy tốt lắm, cách đây hai năm, cậu ấy còn gọi trước, nói bạn gái đi học ở đây, muốn chúng tôi chừa hết cẩm tú cầu cho cậu ấy.” Bà chủ vừa nói vừa gói hoa, “Cho nên tôi chỉ còn ba đóa cẩm tú cầu cho cô, ngày mai chúng tôi còn phải chở đi.”

Diệp Phi lắng nghe, rõ ràng nên cười, lại cảm thấy hốc mắt chua xót.

Khi đó, cô lại không xem bản thân là bạn gái của anh.

Nhưng anh đã đặt cô vào cuộc đời của anh.

Ngày đó, Diệp Phi cầm bó hoa cẩm tú cầu, để tôn bó hoa lên, bà chủ còn thêm mấy nhánh hoa mao lương, Diệp Phi rất ngạc nhiên.

Lần đầu cô nhìn thấy hoa mao lương, cũng giống như ảo thuật, hoa này không bắt mắt, trước khi nở lại trông hơi khô héo, giống như sắp chết, hoa vừa nhỏ vừa khô, bà chủ vào phòng chứa hoa để lấy hoa, bên cạnh đều là mao lương đã nở rộ, uống no nước, cả đóa hoa tươi tốt, tròn trịa, nở thành một bông hoa đầy đặn, giống như thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, màu trắng nhẹ nhàng, tô điểm vào bó hoa cẩm tú cầu.

“Mấy bông hoa bên cạnh bị hư hại rồi sao?”

“Không phải, mao lương rất đỏng đảnh, có người chê chúng không bắt mắt, nụ hoa nhỏ như cái móng tay, nhạt nhẽo, giống như bị hư hại, vừa nhỏ vừa gầy, thật ra cô mang về chăm sóc thật tốt, không từ bỏ, hoa sẽ nở cực kỳ đẹp.” Bà chủ chỉ chỉ cho cô xem, “Cô xem có đúng không, nở ra thật đẹp. Tôi gọi hoa này là tiên nữ không bắt mắt.”

Nghe vậy, tự dưng Diệp Phi buồn cười.

Giống như nhớ lại bản thân của những năm đó, lúc học năm ba, cô còn hơi dè dặt, muốn làm người khác hài lòng, hơi thận trọng, thường xuyên mất ngủ, chất lượng giấc ngủ không tốt.

Lê Tiện Nam cũng kiên nhẫn, ở bên anh qua những năm này, cô bớt để tâm đến cảm xúc, cũng tự tin hơn, quan trọng là, ngay cả khi Lê Tiện Nam không ở bên cạnh, cô vẫn thấy yên tâm.

Bởi vì dẫu cho anh không ở bên, cô vẫn vững tin, cô được anh yêu.



Thời gian Diệp Phi ở London cũng rất vui vẻ, chương trình tiến sĩ không quá bận rộn, cô có thời gian dạo chơi London, giúp cô tăng thêm kiến thức.

Họ chưa từng mất liên lạc.

Diệp Phi đi xem triển lãm tranh, nghe nhạc kịch.

Lúc trở về, Lê Tiện Nam sẽ nhắn tin cho cô, nói có một tiệm bánh ngọt ở tầng trên của một trung tâm thương mại trên con đường nọ, cô có thể ghé thử.

Hoặc là gửi định vị cho cô, bảo cô đi ăn, nói đã đặt bàn giúp cô.

Diệp Phi từ thư viện chạy đến, nhân viên phục vụ trước cửa hỏi cô đặt bàn dưới tên ai.

Diệp Phi nói, cô Diệp.

Nhân viên phục vụ tìm kiếm, nói không có ai đặt bàn dưới tên cô Diệp.

Diệp Phi lấy điện thoại ra, Lê Tiện Nam nhắn địa chỉ là nơi này mà!

Lại đọc số điện thoại, nhân viên phục vụ rà danh sách, nói, không phải cô Diệp, là bà Lê.

Diệp Phi nhìn danh sách đặt bàn, vừa buồn cười vừa tức giận.

Nhân viên phục vụ dí dỏm hỏi cô, có phải chồng cô chuẩn bị món quà bất ngờ cho cô không.

Diệp Phi nói chưa kết hôn.

Nhân viên phục vụ đột ngột nhận ra: Hôn phu!

Ngày đó ngồi vào bàn, bàn của người khác đều có hoa hồng trắng, bàn cô lại có một bình hoa cẩm tú cầu, phục vụ còn cố ý mang thêm một bó hoa lên cho cô, dí dỏm nói, hôn phu của cô bảo chúng tôi chuẩn bị, để chúc cô ăn ngon miệng.

Trên bó hoa cẩm tú cầu có một tấm thiệp, có dòng chữ Hán xiêu vẹo: Chúc mừng kỷ niệm ba năm.

Lúc Diệp Phi trở về, bị tiếp tân của khu nhà chặn lại.

“Happy anniversary, Mrs. Li.” Nhân viên tiếp tân tóc xanh mắt vàng đưa cho cô một chiếc hộp, nói là buổi tối, tiệm trang sức giao đến, bảo là đưa cho cô.

Diệp Phi quay về căn hộ, mở hộp.

Bộ trang sức hôn lễ của Harry Winston bao gồm một sợi dây chuyền, lấy viên kim cương trắng làm trung tâm, xung quanh có sáu viên kim cương đỏ hình giọt lệ, sáng ngời lấp lánh, cùng một chiếc nhẫn kim cương, được thiết kế riêng.

Diệp Phi hỏi anh, anh làm kỷ niệm ba năm hoành tráng như vậy, anh muốn em tặng anh cái gì?

Lê Tiện Nam nói, không cần em tặng cái gì, anh chỉ ngoan ngoãn chờ đợi tiến sĩ về.

Diệp Phi giận dỗi anh: “Anh cứ tặng hết món này đến món khác, dịp đặc biệt nào cũng tặng, em còn tưởng chúng ta không yêu xa luôn đấy!”

“Phi Phi, anh còn thấy ít dịp đặc biệt đấy.” Lê Tiện Nam ít khi có thời gian nói chuyện với cô, hình như là vì kỷ niệm ba năm, anh mới dành ra một chút thời gian, hoãn cuộc họp buổi tối lại, “Dịp đặc biệt nào cũng là để nhắc nhở anh yêu em, nhưng vì anh đã yêu em, cho nên nhắc nhở em, tiến sĩ nhà mình ở nước Anh xa xôi cũng đừng quên trong nhà còn có hòn vọng thê.”

Vừa nói vừa cười.

Diệp Phi nói anh không nghiêm chỉnh.

Lê Tiện Nam bất lực: “Làm sao bây giờ, cũng chỉ có em chấp nhận anh thôi.”

Nhưng còn hơn như vậy nữa.

Năm thứ ba của chương trình tiến sĩ sắp kết thúc.

Ngày đó, Diệp Phi đang lướt Weibo, nhìn thấy một bài đăng, truyền thông nói Kinh Khuyên hỗn loạn,  Lê Tiện Nam không hòa hợp với gia đình, nghe nói một tập đoàn lớn đang phân chia tài sản, phân chia hai năm cũng chưa xong, trong lúc đó còn mâu thuẫn lợi ích, phát sinh rất nhiều vụ kiện tụng.

Toàn bộ khoản đầu tư nước ngoài của nhà họ Lê đột ngột thua lỗ, khi đó, có người đồn Lê Hãn và Ngô Thiên Như sắp ly hôn, cho nên người ta moi móc chuyện cũ, ra sức tìm những chi tiết nhỏ nhặt.

Lê Tiện Nam chưa từng nói những chuyện này với cô, cô chỉ biết thời gian đó, anh rất bận, anh nhàn nhạt nói: “Cũng không sao, trước đây đã không nghiêm chỉnh, nhưng bây giờ còn phải nuôi em, bận rộn một chút cũng không sao, không thể để Phi Phi nhà mình làm công chúa bình thường được.”

Lúc đó, Diệp Phi im lặng, rất nhiều lời an ủi, không biết nói ra miệng thế nào.

Một lát sau, Lê Tiện Nam gọi lại, muốn dỗ dành cô, nhưng cô cúp máy, quay sang đọc sách, quên mất lý do vừa rồi mình im lặng, thật ra cô chỉ sợ anh mệt.

Đêm đó, Lê Tiện Nam gửi một tin nhắn thoại cho cô ——

“Phi Phi, anh là người lớn, anh chỉ muốn có tương lai tốt đẹp cùng em, anh không muốn cuộc đời em sa sút.”

Anh chưa từng than thở với cô, cũng chưa từng để lộ vẻ mệt mỏi, cô cũng chưa từng muốn anh lo lắng, nói cô ở London rất tốt, hay chia sẻ vài chuyện với anh, dù cho bởi vì chênh lệch múi giờ và công việc, họ ít khi có cơ hội nói chuyện nhiều.

Nhưng mỗi ngày, Lê Tiện Nam nhất định sẽ dành một chút thời gian nhắn tin cho cô, nếu cô không buồn ngủ, anh còn gọi cho cô.

—— “Lê Tiện Nam, bây giờ London tối sớm, ba giờ rưỡi chiều đã tối.”

—— “Sợ bóng tối à?”

—— “Không có, chiều nay trăng lên sớm, em cũng sớm nhớ anh.”

Lê Tiện Nam cười, Diệp Phi hỏi anh cười cái gì.

Anh nói: “Anh tưởng tiến sĩ đều lạnh lùng, tại sao Phi Phi của anh lại đáng yêu vậy chứ?”

Diệp Phi nghĩ ngợi, bất chợt gọi anh: “Lê Tiện Nam!”

“Hửm?” Yến Kinh bị ô nhiễm không khí, anh đang ngồi trong văn phòng, Kha Kỳ mang rất nhiều tài liệu vào.

Biểu cảm của anh không thay đổi, ra hiệu cho Kha Kỳ rời đi.

“Lê Tiện Nam, em hai mươi sáu, anh sắp ba mươi sáu, đến lúc anh ba mươi tám, em sẽ không còn muốn anh nữa!”

Lê Tiện Nam dở khóc dở cười, ký ức dường như kéo anh quay lại mấy năm trước.

Diệp Phi say mèm, ôm lấy anh, nhớ lại chuyện đã qua cùng anh, còn tức giận.

Lê Tiện Nam cười khẽ: “Phi Phi, năm sau được không?”

“Là anh nói đấy nhé!”

“Anh hứa.”

Khi đó, nhà họ Lê đang hỗn loạn, một mình Lê Tiện Nam không xử lý được, Triệu Tây Chính cũng không giúp được gì, chỉ có thể đến tụ tập cho đông vui một chút.

Triệu Tây Chính thêm Diệp Phi trên WeChat.

Thời gian đó, ngày nào Lê Tiện Nam cũng làm việc đến đêm muộn, ba anh can thiệp vào mấy dự án đầu tư, mất rất nhiều tiền, dạo này Ngô Thiên Như cũng không yên ổn, bà ấy là Hoa kiều Mỹ, Lê Hãn cũng không đụng vào bà ấy được.

Năm nay, Ngô Thiên Như hơn năm mươi tuổi, đến tuổi này, cầu tài, cầu danh lợi đã xếp sau tình cảm, cũng không biết ai đồn thổi, nhưng mấy ngày nay, Ngô Thiên Như và Lê Hãn cũng không vui.

Thế kỷ 21, tư bản phát triển nhanh như vậy, rất nhiều công ty sản xuất sản phẩm Internet ra mắt cùng thời kỳ với 21 Carat phải phá sản, chỉ có 21 Carat là vượt trội.

Năm nay, không chỉ có Internet phát triển hưng thịnh, còn có một từ xuất hiện vào năm 2017, “công cộng” trở thành từ nổi bật của năm.

Khi đó, Triệu Tây Chính còn suy nghĩ, hỏi Lê Tiện Nam: “Hay là tôi đầu tư thử?”

“Không lạc quan lắm.” Lê Tiện Nam nói, “Chỉ phổ biến được vài năm, cái này thay đổi quá nhanh.”

“Tại sao?”

“Bây giờ, rất nhiều công ty làm theo mô hình tiền thế chân, nhưng tiền thế chân nhỏ, không bù đắp được số lượng người dùng nhiều, hiện tại có xe đạp công cộng, ngày mai có xe điện công cộng, ai biết sau này có ô tô công cộng không? Công cộng biến thành độc quyền, nhỡ đâu công ty trốn tránh trách nhiệm, cậu sẽ là người gánh chịu tổn thất, chính sách còn chưa vững, giai đoạn này, tôi không lạc quan về P2P, bây giờ có P2P, ai biết sau này có B2C4 không.”

Lê Tiện Nam vừa trả lời vừa ký hợp đồng, Triệu Tây Chính không hiểu gì, chỉ thấy giỏi hết sức, giơ ngón tay cái ra, lại tiếp tục lướt vòng bạn bè, thấy bảng chín ô mà Diệp Phi chia sẻ cách đây không lâu.

Triệu Tây Chính bấm vào, phát hiện vòng bạn bè của Diệp Phi rất đơn giản, đều là chia sẻ cuộc sống, phong cảnh.

Anh ta ngạc nhiên: “Anh Nam, anh nói xem.”

“Hửm?” Lê Tiện Nam còn không buồn ngẩng đầu.

“Bây giờ chị dâu thật giỏi, tốt nghiệp đại học Yến Kinh, lấy bằng thạc sĩ ở đại học Trung văn Cảng Thành, lại đến Anh học tiến sĩ… Nếu cô ấy trở về, anh Nam, anh khổ rồi, nhỡ đâu có người khác thích chị dâu thì sao?”

Triệu Tây Chính muốn hỏi khéo, kết quả là không khéo chút nào.

Lê Tiện Nam mỉm cười nhàn nhạt, vẫn suy tư như mọi ngày.

“Tôi đạt điểm tuyệt đối, không ai yêu cô ấy hơn tôi, Diệp Phi không phải là bất kỳ ai khác, tôi cũng tin tưởng cô ấy.”

—— Sau đó lại có người hỏi Diệp Phi, làm sao cô chấp nhận được một quãng thời gian dài, anh không ở bên cô?

Nhất định Diệp Phi sẽ nghĩ, bởi vì có một người đạt điểm tuyệt đối trong lòng cô, tình yêu mà cô hiểu, tất cả đều xoay quanh anh.

Dù cho không ở bên anh, mỗi ngày đều cảm nhận mình được anh yêu, rất yên tâm, rất bình lặng, chưa từng bất an.



Năm 2017, nước Anh xảy ra rất nhiều vụ khủng bố.

Ngày 22 tháng 3, có người lái xe tông vào người đi bộ trên cầu Westminster.

Ngày 22 tháng 5, một vụ nổ xảy ra ở buổi biểu diễn của Ariana Grande tại Manchester.

Ngày 3 tháng 6, có một vụ tấn công bằng dao ở chợ Borough, một vụ nổ xảy ra trên cầu London, một vụ tấn công gần Vauxhall.

Ngày 19 tháng 6, một vụ tấn công khủng bố xảy ra ở công viên Finsbury.

Ngày 15 tháng 9, có một vụ đánh bom ở ga tàu điện ngầm London.

Cả thành phố chìm trong không khí phập phồng lo sợ, bạn bè và đồng nghiệp trên vòng bạn bè đều đăng #prayforlondon#, có vài bạn học đi ngang qua hiện trường vụ tấn công, bàng hoàng đăng một bài rất dài.

Lúc đó, Diệp Phi đang bận làm dự án marketing, còn viết bài viết cho tạp chí, ru rú trong nhà, không ra ngoài, đêm ngày 3 tháng 6, nghe tiếng chuông báo cháy dưới lầu, Diệp Phi giật mình, sau đó, nhân viên tòa nhà đi gõ cửa từng phòng, bảo mọi người đừng ra ngoài.

Diệp Phi đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn thấy đèn xe cảnh sát nhấp nháy cách đó không xa.

Điện thoại của cô cũng rung lên, có người hỏi cô có sao không, không phải cô ở gần Vauxhall à.

Diệp Phi nói không sao, tôi đang ở nhà.

Cô cũng báo tin bình an với Lê Tiện Nam, ngày đó, Lê Tiện Nam vội vàng gọi cô đến mấy cuộc điện thoại.

Diệp Phi đang viết luận văn, lúc nhìn thấy, màn hình điện thoại đã hiện ra bảy cuộc gọi nhỡ.

“Lê Tiện Nam, em không ra ngoài, anh đừng lo lắng cho em, em vẫn còn thức ăn trong tủ lạnh, em có thể ở nhà hai tuần nữa cũng được!” Cô trấn an anh, cười nói, “Lê Tiện Nam, anh dậy rồi à? Buổi sáng tốt lành nhé.”

Chỗ của Lê Tiện Nam mới là sáng sớm, lúc nhìn thấy bản tin quốc tế buổi sáng, tim đập liên hồi, còn nghĩ nếu cô không nghe máy, anh sẽ mặc kệ tất cả để đi tìm cô.

Tình hình lúc đó cấp bách, gần như đưa anh quay về cơn ác mộng nhiều năm về trước, lúc Cố Diên nhảy lầu.

Nghe thấy giọng cô, Lê Tiện Nam rất yên tâm.

Vô thức muốn uống nước đá lạnh, anh mở tủ lạnh, vẫn còn một ít kem mà Diệp Phi chưa ăn hết, đã hết hạn.

Mỗi ngày, Lê Tiện Nam đều trở về Tây Giao Đàn Cung, bất kể có bận rộn thế nào, có trễ cũng về, chỉ là bớt thời gian cho cá ăn, bớt thời gian ngắm hoa, lúc về sẽ ngủ một giấc, hôm sau lại đi làm.

Sáng sớm như vậy, anh còn hơi ngây ngốc.

Phụ kiện trang trí công tắc trên tường là do Diệp Phi mua, trông giống lồng chim, phải mở cánh cửa nhỏ mới bật công tắc được.

Trên sàn nhà còn có đệm hoạt hình mà Diệp Phi mua.

Trong tủ lạnh còn có kem mà cô chưa ăn hết, đã hết hạn.

Trước khi đi, Diệp Phi cẩn thận dọn dẹp phòng làm việc của anh, sắp xếp lại kệ đĩa DVD của anh, còn dán nhãn: Xem cùng nhau, Xem sau, Đã xem xong…

Những ký ức tốt đẹp này bắt đầu tấn công dây thần kinh căng thẳng của anh, tựa như một hòn đá bén nhọn chà xát trái tim anh, làm nơi mềm mại nhất trong lòng đau đớn.

“Phi Phi.” Lê Tiện Nam đứng trong phòng khách.

Cẩm tú cầu nở thành mấy cụm lớn ngoài cửa số sát đất, hoa hướng dương vẫn rực rỡ.

Chỉ là tháng sáu, hoa hải đường héo tàn, cánh hoa trắng hồng, bị gió thổi qua, rơi xuống mặt hồ.

Khi đó, Diệp Phi cúi người ngồi xổm trên mặt đất, cầm một bông hoa hải đường còn nguyên vẹn, cười nói với anh: “Lê Tiện Nam, đừng quét sân, thật lãng mạn, cánh hoa rơi đầy đất.”

Những chi tiết vụn vặt.

Không có cô, dường như nơi này không phải là Tây Giao Đàn Cung.

Tây Giao Đàn Cung không có cô, cũng không có sắc xuân.

Những hồi ức đó giống như lò xo bung ra, bị đè nén cực độ, sau đó bung lên, Lê Tiện Nam ít khi cảm thấy đau lòng đến vậy.

Nhất định là bây giờ.

Thật sự nhận ra, rất, rất lâu rồi, họ chưa gặp nhau.

Anh vẫn luôn yêu cô, cô cũng vậy.

“Anh muốn nói gì…” Diệp Phi cầm điện thoại, lắng nghe sự trầm lặng của đầu dây bên kia, nhỏ giọng nói với anh, “Em thật sự không sao mà, em ở nhà, mấy ngày rồi em không ra ngoài, em sẽ xin nghỉ thêm mấy ngày nữa, ừm… giáo viên gửi email, cho bọn em nghỉ một tuần!”

Hình như cô đang giấu diếm một chút vui vẻ, bị anh phát hiện được, là để làm anh yên tâm.

“Phi Phi, em đợi anh, chỉ một năm.” Anh nói, “Phi Phi, anh thật sự yêu em.”

“Đang yên lành, sao anh lại thổ lộ với em?” Diệp Phi nói, “Hôm nay là dịp gì mà ông chủ Lê lại xem là Lễ Tình nhân rồi?”

“Không có dịp gì cũng yêu em.”

Lê Tiện Nam luôn kiên định với cô, ban đầu anh hơi bất an, kết quả là ngày nọ quay về phòng làm việc lấy đồ, nhìn thấy nhà cây Lego mà họ xếp cùng nhau trước khi cô đi.

Hình như cánh cửa nhỏ của nhà cây bị mở ra.

Lê Tiện Nam có linh tính ——

Lúc đó anh giấu cái này, nghĩ Diệp Phi không thể nhìn thấy, không nhìn thấy cũng không sao, năm năm sau nhìn thấy cũng được.

Nhưng ngày đó Diệp Phi nhìn thấy, cô đặt tấm thiệp về vị trí ban đầu.

Lê Tiện Nam mở cánh cửa nhỏ của nhà cây, trên mặt sau của tấm thiệp, cô viết một dòng chữ nho nhỏ xinh đẹp, hoạt bát, cuối cùng còn có một trái tim.

Bà Lê: I do.



Cuối năm 2017, rốt cuộc London cũng khôi phục tình trạng bình thường.

London rất ẩm, cô không thích ra ngoài nhiều, quanh năm suốt tháng ru rú trong nhà.

Ngày một mỗi tháng, Lê Tiện Nam sẽ gửi quà cho cô, luôn là kim cương.

Diệp Phi cười khẽ, nói với anh, anh phá sản cũng không sao, anh tặng em nhiều như vậy, em bán một cái đi cũng đủ cho chúng ta sống nửa đời sau.

Hình như cô thật sự lên kế hoạch.

Lê Tiện Nam nói: Em thử bán đi.

Diệp Phi: Thì sao?

Lê Tiện Nam: Lúc em trở về, anh sẽ, ừm, ở bên em mấy ngày, được không?

Dù chỉ là tin nhắn, Diệp Phi đọc xong cũng đỏ mặt, cô không thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục lướt Weibo.

Cũng vào ngày đó, Diệp Phi nhìn thấy một bài đăng trên Weibo.

Sự phát triển kinh tế trong nước vẫn là chủ đề nóng, nhất là trong hai năm qua, mấy thiếu gia ăn chơi của vòng tròn Yến Kinh đã biến mất, dẫn đến việc cư dân mạng đồn đoán linh tinh.

Bây giờ Tông Ngọc đã quay đầu làm người tốt.

Triệu Tây Chính trước đây phô trương, bây giờ đã khiêm tốn hơn nhiều.

Gia đình Tề Minh Viễn tuyên bố mua lại một trung tâm thương mại.

Diêm Trạc đi du học Mỹ, nói là học lên cao.

Có người nói có thể con trai duy nhất của nhà họ Lê sắp kết hôn, nghe nói cũng là danh gia vọng tộc ở Yến Kinh.

Diệp Phi xem top bình luận, ngón tay dừng lại một lát, sáng nay cô vừa thức dậy, đến bàn trang điểm lựa lựa chọn chọn rất lâu, Lê Tiện Nam tặng cô quá nhiều nhẫn, có lẽ người này nghiện vung tiền, chọn nhẫn cũng có ngụ ý riêng, tất cả đều nằm trong bộ trang sức đám cưới của những thương hiệu lớn, giống như cứ chọn một cái đeo lên là có thể kết hôn rồi.

Nhưng cô vẫn thích chiếc nhẫn kim cương đỏ nhất, kim cương đỏ ngay chính giữa, kim cương trắng đính xung quanh, tạo hình một bông hoa, không phô trương, quan trọng nhất là, chiếc nhẫn này chính là nhẫn cặp với chiếc nhẫn anh đeo trên tay.

Diệp Phi thích nhất chiếc nhẫn này, cũng thường xuyên đeo nó.

Cô hơi xấu tính, còn chụp lại màn hình, gửi cho Lê Tiện Nam, đùa giỡn với anh: Ông chủ Lê, có người nói anh sắp kết hôn.

Lê Tiện Nam trả lời bằng meme, lau mồ hôi.

Diệp Phi nhìn thấy meme này cũng không nhịn được cười, giống như tưởng tượng ra dáng vẻ im lặng của anh.

Thật ra, cô rất muốn nghe xem Lê Tiện Nam sẽ nói gì, nhưng anh vốn dĩ không thích dùng ngôn từ để giải thích.

Nhưng dẫu cho anh không nói, Diệp Phi cũng cảm thấy yên tâm.

Chiều hôm đó cũng là lần đầu tiên Diệp Phi nhìn thấy Lê Tiện Nam tham dự họp báo trên bản tin.

Anh từng nói, anh rất không thích xuất hiện trên bản tin, mấy năm qua, Internet cũng không có tin tức về anh, chỉ có thông tin mà truyền thông Cảng Thành truyền miệng với nhau.

Lần duy nhất anh lộ mặt chính là trong phòng bệnh của Diệp Đồng năm đó, đúng lúc nhìn thấy livestream của buổi hội nghị, anh chỉ xuất hiện trong vài khung hình, chớp mắt một cái đã biến mất.

Trái tim cô loạn nhịp.

Bản tin ngày đó chỉ nói về buổi họp báo, dường như Lê Tiện Nam không thay đổi chút nào, thời gian chưa từng để lại dấu vết trên người anh.

Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, cà vạt tối màu ngay ngắn, áo vest không cài nút, dáng vẻ chỉnh tề, lạnh lẽo, anh không thể hiện nhiều biểu cảm, lúc nói chuyện cũng giống như lúc làm việc.

Gương mặt vẫn thâm sâu, cấu trúc xương của anh rất đẹp, ánh mắt thâm tình, nếu không cười sẽ trông rất lạnh lẽo.

Giống như nhang đàn hương chậm rãi cháy trong ngôi chùa cổ ở phía xa xa, hoặc giống như vùng đất tuyết phủ trắng xóa, đơn độc, tĩnh lặng, không người lui đến, anh cũng sẽ không thương xót bất kỳ ai.

Nhưng chỉ có cô mới biết, ngọn núi tuyết sẽ thật lãng mạn vì cô.

Diệp Phi không hiểu anh nói gì.

Anh cầm lịch trình hội nghị trong tay, chiếc nhẫn trên ngón tay thon dài, trắng trẻo, rất dễ thấy.

Diệp Phi ngồi trước tivi, tự dưng mỉm cười.

Đến phần hỏi đáp với phóng viên, giữa không gian nhốn nháo, anh vẫn bình tĩnh, nghiêm chỉnh, đứng đắn lại lạnh lùng.

“Lê tiên sinh, xin hỏi, gần đây có tin đồn nói anh chuẩn bị kết hôn, có thật không?”

Thật ra, các câu hỏi trong buổi họp báo đều được sàng lọc qua, phóng viên đã rà soát lại kịch bản, đa số câu hỏi đều xoay quanh phương hướng phát triển của công ty trong tương lai, Lê Tiện Nam giữ lại câu hỏi này, hoàn toàn không hợp với buổi họp báo hôm nay.

Diệp Phi ở London, nhìn màn hình tivi, lại phát hiện bản thân mình chưa từng lo lắng, cô ngồi trên sofa mỉm cười, đợi chờ câu trả lời của anh, cô nghĩ, anh nhất định đừng tỏ tình trước truyền thông.

Lê Tiện Nam giơ tay trái lên, có một chiếc nhẫn trơn, chiếc nhẫn bạc trên tay anh, giống như làm anh trở nên dịu dàng hơn.

“Tôi đã có hôn thê, tôi chờ cô ấy tốt nghiệp trở về để kết hôn.”

Ngày đó, Diệp Phi ngồi trên sofa mỉm cười, Lê Tiện Nam chưa từng thích xuất hiện trên bất kỳ bản tin nào, dường như cuộc đời của anh tách biệt khỏi thế giới, nhưng anh bằng lòng quay về nhân gian vì cô.

Nếu lúc đó Diệp Phi muốn tìm một từ để diễn ta, đó có lẽ là ——

Cả đời này núi cao sông dài, từ “yêu” không đáng để nhắc đến, thành thị đông đúc, người đến người đi, anh muốn em làm ngọn gió tự do, nhưng em trăm ngàn lần tương tư, lại chỉ muốn nhìn đỉnh núi tuyết trắng ngần của riêng em.

Có anh bên cạnh, em mới có thể nở rộ trong tình yêu.

Bất kể thế gian ầm ĩ ra sao, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, ngắm nhìn mặt trăng lặn, mặt trời mọc, mặt trăng lặn rồi, bình mình màu đỏ sẽ lên, là lúc em bắt đầu yêu anh, cho đến khi màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao cũng có một vì sao mà anh dành cho em, vì em yêu anh, em mới yêu nhân gian.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

1. Truy phong cản nguyệt mạc đình lưu, bình vu tẫn xử thị xuân sơn —— “Bình vu tẫn xử thị xuân sơn” xuất phát từ “Đạp sa hành” của Âu Dương Tu. Nửa đầu hình như bị Internet biến tấu rồi.

2. Những vụ tấn công kia đều là thật.

3. Quan quan nan quá quan quan quá, tiền lộ mạn mạn diệc xán xán —— Xuất phát từ Internet.
Bình Luận (0)
Comment