Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 54

Chương trình tiến sĩ của Anh thường kéo dài chín học kỳ, đa số lấy được bằng trong vòng ba đến năm năm, nhưng cũng tùy người, tối đa là bảy năm, nếu thành tích tốt, ba năm cũng có thể hoàn thành xong.

Diệp Phi không có nhiều bạn bè xã giao, cũng không có sở thích gì to tát, chính vì vậy, Diệp Phi hoàn tất chương trình học trong vòng hai năm rưỡi.

Năm đó, cô cũng hoàn thành rất nhiều việc, quá trình học tiến sĩ bận rộn, trong thời gian đó, nhân lúc việc học thong thả, cô còn đi thực tập, Lê Tiện Nam biết chuyện, chỉ bảo cô đừng vất vả quá, muốn làm gì thì làm.

Chuyên ngành của cô là ngôn ngữ, văn hóa và xã hội học, là một lĩnh vực tương đối rộng, giáo sư hướng dẫn của trường đưa ra cho cô mấy phương hướng: Phóng viên truyền thông, ngành xuất bản, nhà sản xuất, văn thư, trợ lý hành chính, phân tích kinh doanh cho những công ty hàng đầu…

Diệp Phi hoa mắt, nghe theo lời khuyên của giáo sư và cố vấn trường để chọn vài công ty, đều là những công ty đầu ngành, cô viết bài viết học thuật còn được, nhưng viết sơ yếu lý lịch thì đau đầu hết sức, lại ngồi trong thư viện ôm máy tính, chậm rãi viết.

Người ta đi du học nước ngoài đều học ba ngành vạn năng nhất, là kế toán, tài chính, quản lý, ngành của Diệp Phi không thấy nhiều người châu Á, nhưng hàng xóm của cô ở khu nhà trọ là một cô gái Thượng Hải, tên Úy Hạo Nguyệt, học Y ở UCL, hai người thường xuyên gặp mặt, dần dần cũng trở nên quen thuộc.

“Phi Phi, năm nay cô trở về sao?” Đúng lúc Úy Hạo Nguyệt đến thư viện mượn sách, thấy Diệp Phi ngồi bên cạnh, cô ấy cầm tài liệu in trên tay, đã được phân loại.

“Phải, cuối năm sẽ trở về.” Diệp Phi ngẩng đầu khỏi máy tính, sinh viên Y là khổ nhất, không biết Úy Hạo Nguyệt học tiến sĩ đến khi nào mới xong, “Cô thì sao, sau này cũng về nước phát triển à?”

“Để xem, tôi chưa quyết định, sao cô không ở lại đây?” Úy Hạo Nguyệt ngồi đối diện cô, hỏi, “Tôi ngồi đây viết luận được không?”

“Yến Kinh là nhà tôi, tôi cũng muốn về nhà.” Diệp Phi cười.

Úy Hạo Nguyệt trò chuyện với Diệp Phi một lát, lúc Úy Hạo Nguyệt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đỏ trên tay của Diệp Phi, cô ấy hiểu ra, cười hỏi: “Có bạn trai à?”

“Phải, yêu xa lâu rồi.” Diệp Phi vẫy vẫy tay, nghĩ đến Lê Tiện Nam, lại cảm thấy vui vẻ, “Tôi về bên anh ấy.”

“Hay quá, vẫn yêu xa được.” Úy Hạo Nguyệt buồn bã thở dài, “Hay quá, tôi đến Anh được ba tháng thì bạn trai chia tay tôi… Trước đó đã ở bên nhau được năm, sáu năm, còn nói trở về sẽ kết hôn.”

Trong thời đại này, hình như tình yêu đã trở nên không đáng giá, Diệp Phi thất thần một lát.

“Đừng nói chuyện này nữa, có khi tôi thật sự cảm thấy, yêu xa không phải là chia cắt, mà là thử thách, tôi viết luận, cô làm việc của cô đi.” Úy Hạo Nguyệt kết thúc chủ đề.

Diệp Phi gật đầu, điện thoại bên cạnh cô rung lên.

Nước Anh ba giờ chiều, Trung Quốc đã mười giờ đêm.

Là cuối hè, Lê Tiện Nam vừa trở về Tây Giao Đàn Cung, anh chụp một bức ảnh sân nhà cho cô.

Diệp Phi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bầu trời mùa hè ở London xanh thẳm, có mấy đám mây lớn, sinh viên lái xe đạp ngang qua.

Lê Tiện Nam gửi cô ảnh chụp lịch trình ngày mai, có vẻ rất bận rộn, anh lại nói thêm ——

Phi Phi, yêu em.

Sến sẩm.

Diệp Phi nhìn màn hình, mỉm cười, nói cô đang bận viết sơ yếu lý lịch.

“Phi Phi, cô không lo lắng à.” Có lẽ là vì vừa nhắc đến một chủ đề hơi buồn, lúc Úy Hạo Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười của Diệp Phi, trả lời tin nhắn xong, lại tiếp tục viết sơ yếu lý lịch.

“Không, cảm giác an toàn xuất phát từ cả hai phía, anh ấy yêu tôi, tôi chưa từng nghi ngờ anh ấy, tôi không tin lời hứa, không tin ngôn từ, tôi tin anh ấy.” Diệp Phi nhìn màn hình chằm chằm, tựa như đang hồi tưởng ngày cũ, “Tôi từng lo lắng vì anh ấy không hứa hẹn, anh ấy nói, yêu không phụ thuộc vào lời hứa hay ngôn từ, là chân tình, tin tưởng anh ấy.”

“…”

“Bây giờ nhìn lại, trước đây anh ấy ít khi thổ lộ, nhưng những chi tiết nhỏ nhặt chính là đáp án mà anh ấy dành cho tôi.”

Chỉ là, đó là lần đầu tiên Diệp Phi được yêu, không dám nói với anh, luôn luôn nghi ngờ bản thân.

Lê Tiện Nam nhìn thấu.

Cô muốn cái gì, đến bây giờ cũng chưa từng nói với anh, anh cho cô tất cả, không để cô có cơ hội nghi ngờ.

Yêu là bản năng, người chân thành sẽ cho ta đáp án, người không chân thành sẽ dành thời gian giải thích.

Nói đến tình yêu, Lê Tiện Nam luôn cho cô đáp án hoàn hảo.

Quá trình học tiến sĩ của Diệp Phi thật sự phong phú, cô thực tập ở một tập đoàn truyền thông nổi tiếng của Anh trong một quãng thời gian, còn tham gia sản xuất và quảng bá một talkshow.

Thật sự rất bộn rộn, nhưng Diệp Phi có thể dễ dàng thực hiện.

Cuối kỳ thực tập, một nhà sản xuất nổi tiếng tán dương năng lực của Diệp Phi rất tuyệt vời, nói cô sẽ là thực tập sinh mà ông ấy nhớ nhất.

Vào những thời khắc đó, Diệp Phi thường nhớ đến trước đây.

Khi đó, Lê Tiện Nam dạy cô cách quản lý tài chính, cách hoạch định cuộc sống.

Khi đó, cô mới là sinh viên năm cuối, còn non nớt hết sức, gặp chuyện gì cũng do dự, lo trước lo sau, không thoải mái được như anh.

Tình huống nào cũng dễ dàng xử lý, không hoảng sợ —— cô luôn nghĩ đến Lê Tiện Nam.

Cho dù giữa lúc nhà họ Lê hỗn loạn, anh vẫn như vậy.

Là người yêu tốt, hứa hẹn cũng chỉ là một vấn đề kèm theo, cái quyết định điểm số chính là những chi tiết nhỏ nhặt, là sự thiện lương của anh, ngay cả khi kiến thức và trải nghiệm của anh vượt xa cô, anh vẫn bằng lòng khom lưng vì cô, đối xử dịu dàng với cô, tràn ngập tình yêu thương.

Đó đâu chỉ là yêu, đó là sự thiên vị độc nhất.

Đầu năm 2018, Diệp Phi về nước, cô học xong bảy học kỳ là thi kết thúc chương trình ngay.

Cũng không phải luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng Diệp Phi vẫn khẳng định được bản thân, đó đều là thành quả của sự nỗ lực.

Nhưng năm đó, Lê Tiện Nam thường xuyên chạy tới chạy lui đến Cảng Thành và Mỹ.

Diệp Phi hoàn thành chương trình tiến sĩ, thật ra cũng do dự, không biết nửa năm tới nên ở lại London hay về nước, những ngày này, Lê Tiện Nam rất bận rộn, mỗi ngày chỉ trả lời vài tin nhắn của cô.

Diệp Phi lo lắng, lúc nào cũng bảo anh: “Lê Tiện Nam, anh vừa phải thôi! Nếu em quay về mà phát hiện anh đã biến thành một ông cụ, em sẽ không muốn anh nữa đâu!”

Lê Tiện Nam vừa hạ cánh đã gọi video call cho cô, mạng sân bay chập chờn, hình ảnh cũng giật giật, giọng nói của Lê Tiện Nam bị ngắt quãng ——

“Không… Đâu có già…”

Diệp Phi nhìn anh, thấy buồn cười.

Sau đó, Lê Tiện Nam nói với cô: “Học xong thì về đi, nhưng phiền Phi Phi nhà mình đợi thêm một tháng nữa.”

Một tháng, là một con số ngắn ngủi.

Lật một tờ lịch là gặp lại nhau.

Đêm đó, Diệp Phi thu dọn hành lý, cô ở Anh cũng không có nhiều đồ đạc, có mấy món mang về cũng không để làm gì, cho nên cô dán nhãn, đăng lên nhóm trường, thuận tiện cho du học sinh khác đến lấy, có người đến đây học tiếng trước, cũng vui vẻ nhận đồ, coi như làm việc tốt, Diệp Phi cũng không tính toán, mang tặng hết, chỉ nhận một số tiền tượng trưng.

Cón bốn, năm chiếc thùng không dùng đến, cô muốn mang sách về, vậy là cô tìm công ty chuyển phát nhanh quốc tế, hẹn họ đến lấy.

Cô ngồi đợi trên sofa, một sinh viên đến nhà lấy đồ, cảm ơn rối rít.

“Em còn cần những thứ này không?” Diệp Phi vừa chỉ vừa hỏi, là bộ bàn ghế cô tự mua.

“Chị à, em không mang đi được, em đi tàu điện ngầm đến đây.” Cô gái ngượng ngùng, khoát tay lia lịa.

“Được rồi.”

Diệp Phi trả lời, nhìn cô gái kia ôm thùng rời đi.

Cô nghĩ lát nữa sẽ gọi đến chỗ quyên góp, gọi xong, cô đứng trước cửa phòng ngủ thứ hai, nhìn kệ sách trống trơn, tự dưng bật cười.

Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, cô có rất nhiều sách, đành phải biến phòng ngủ thứ hai thành phòng làm việc.

Còn đi đến IKEA chỉ để mua kệ sách, nhưng khi nhân viên giao đến cho cô, lại không bao lắp ráp.

Ngày đó, Diệp Phi cầm tua vít ngồi trên thảm, tự dưng nhớ đến lúc cải tạo nhà ở Hoa Cảnh cũng thế này.

Cô nói mình tự làm nội thất mềm, nhưng thật ra đều trông cậy vào Lê Tiện Nam.

Anh vừa họp xong, đang mặc áo khoác cán bộ già, bên trong là áo sơ mi trắng, nhìn thế nào cũng thấy bộ trang phục này rất đứng đắn, anh xắn tay áo lên, trông lười biếng lại mê người.

Khi đó, Lê Tiện Nam nói với cô: “Lo lắng Phi Phi nhà mình không có anh bên cạnh, không có người nào làm những việc này giúp em.”

Diệp Phi thật sự không bắt tay vào làm, vặn ốc vít cũng mất hết kiên nhẫn, thấy ốc vít xiêu vẹo còn suýt khóc, cảm thấy bản thân mình không làm được gì.

Lúc đó, giống như tâm linh tương thông, Lê Tiện Nam gọi video call cho cô, Diệp Phi lau nước mắt, nhưng Lê Tiện Nam nhìn ra, cười nói: “Sao chuyện nhỏ thế này đã chọc Phi Phi khóc rồi, trổ tài xem nào…”

Anh còn chưa dứt lời, Diệp Phi lại nghĩ đến nửa câu sau, anh nói, ra ngoài thì là người lớn, ở bên cạnh anh, em cứ làm trẻ con đi.

Cô suýt khóc, nói: “Nhưng anh không ở bên cạnh em, không cách nào giúp em làm những việc này…”

Lê Tiện Nam dỗ dành cô qua điện thoại, thật ra Diệp Phi chỉ xúc động giây lát, chưa đầy hai phút đã bình tĩnh lại, lại nhận ra điều gì đó, giọng nghèn nghẹt hỏi anh: “Lê Tiện Nam, anh đang làm gì thế?”

“Đang họp qua điện thoại, anh họp xong thì em ngủ mất rồi, muốn chúc ngủ ngon trước khi em đi ngủ.”

Diệp Phi “hả” một tiếng, lau nước mắt, nói, anh mau đi làm việc đi.

Lê Tiện Nam nói: “Làm gì có việc nào quan trọng bằng em.”

Diệp Phi đặt điện thoại lên bàn trà, tiếp tục cầm tua vít lắp kệ sách, mấy phút sau, có người đến gõ cửa.

Tòa nhà có cơ chế bảo mật ba lớp, Diệp Phi không phải lo lắng về an ninh, cô nhìn qua mắt mèo, thấy một người thợ mặc đồng phục bảo trì, cô mở cửa, thấy người thợ ôm một bó hoa hồng trong tay.

“Lê tiên sinh gọi tôi đến hỗ trợ cô, là lắp kệ sách này sao?”

Dịch vụ của tòa nhà rất tốt, Diệp Phi còn không biết cách gọi cho nhân viên.

Diệp Phi xấu hổ gật đầu, người phụ nữ kia bảo cô đi nghỉ ngơi, cô ấy nhanh chóng giúp cô lắp kệ sách, trước khi rời đi còn nói: “Lê tiên sinh còn đặt bữa tối giúp cô, lát nữa chúng tôi sẽ mang lên.”

Diệp Phi cảm ơn rối rít, ngây ngốc một hồi lâu mới nhìn điện thoại, nhìn thấy người đàn ông đeo tai nghe Bluetooth trong điện thoại, đưa tay chống trán, hốc mắt cô lại chua xót.

Không biết là vì anh không cúp máy, hay là vì anh chu đáo với cô, còn nhờ người mang một bó hoa hồng cho cô.

Dường như chu đáo và lãng mạn đã trở thành hai từ đồng nghĩa.

Lê Tiện Nam nhìn sang, mỉm cười trên màn hình điện thoại.

“Sao anh biết em chưa ăn tối…”

“Nhìn một đống vật dụng trong nhà em, IKEA gần nhất cũng cách em mấy chục cây số, tính toán một chút là biết em chưa ăn.”

“Rõ ràng anh không ở bên cạnh em…”

“Không ở bên cạnh, anh vẫn yêu em mà.” Lê Tiện Nam nói với cô, “Ăn rồi ngủ sớm đi, ngày mai anh tìm người sắp xếp giúp em.”

Diệp Phi đứng cạnh phòng ngủ thứ hai, nhìn vào kệ sách, dường như có thể nhớ đến rất, rất nhiều hồi ức tốt đẹp.

Lúc đi thực tập, cô thường không chăm sóc bản thân, cô chưa từng nói chuyện này với Lê Tiện Nam, vậy mà tuần nào, tiếp tân cũng giữ cô lại, gọi cô là Mrs. Li, nói Lê tiện sinh nhờ siêu thị giao thức ăn đến.

Một túi lớn, có rau củ, có trái cây, được sắp xếp cẩn thận.

Giống như cô không có năng lực chăm sóc bản thân —— thật ra khi đó cô rất bận, thành phố lớn như vậy, nhịp sống cực kỳ nhanh, năm đó, Diệp Phi không có thời gian đi siêu thị, buổi tối xong việc, cô chỉ có thể ăn sandwich hoặc đến Tesco ăn thức ăn nhanh.

Lê Tiện Nam nhìn ra hết, dù cho khi đó, hai người họ đều rất bận, mỗi ngày họ đều dành một, hai tiếng trò chuyện, chỉ là một phần hai bốn của một ngày, Lê Tiện Nam vẫn rất, rất yêu cô.

Diệp Phi cười, gọi cho công ty thu mua đồ phế thải của thành phố, có mấy món đồ cô không thể mang đi tái chế, sau đó cầm thẻ ra vào và vali, đi xuống lầu, trả cho tiếp tân.

Hình như tiếp tân đang đợi cô, cầm sẵn một bó cẩm tú cầu xanh nhạt trong tay.

Hai năm qua, tiếp tân đã quen mặt Diệp Phi, vì tháng nào Lê Tiện Nam cũng gửi quà cho cô, tuần nào cũng nhờ người giao hàng cho cô.

Tiếp tân tóc vàng mắt xanh đưa cẩm tú cầu cho cô, nói bằng tiếng Anh: “Mrs. Li, Lê tiên sinh nói chào mừng cô về nhà, đi đường bình an.”

Một chiếc xe đen đỗ bên ngoài tòa nhà, có người mở cửa xe cho cô từ phía xa xa, tựa như đang nói: Chào mừng về nhà.

Máy bay cất cánh từ sân bay Heathrow, đến đêm muộn lại hạ cánh ở sân bay quốc tế Yến Kinh, cô quay về thành phố thân thuộc, ngắm nhìn Yến Kinh dưới bầu trời đêm, trái tim rung động.

Mùa đông qua đi, mùa xuân sẽ đến.

Ngày đó, Kha Kỳ đến đón Diệp Phi, trên đường đi, Kha Kỳ thở dài, nói thời gian trôi qua thật nhanh, còn nói, cô Diệp, cuối cùng cô cũng về rồi.

Diệp Phi cười, nói, phải, về rồi.

Kha Kỳ nói với cô, giữa tháng sau, Lê Tiện Nam sẽ trở về.

Diệp Phi nói, được rồi, tôi đợi anh ấy về nhà.

Tây Giao Đàn Cung sáng đèn cả đêm, cẩm tú cầu vẫn nở rộ.

Hải đường khô héo, cô kéo vali, đẩy cửa vào, mọi thứ đều giống hệt như trước khi Diệp Phi rời đi mấy năm trước.

Cô nhắn tin cho Lê Tiện Nam, nói cô đã về đến nhà, sẽ đợi anh.

Lê Tiện Nam đang ngồi trên chuyến bay đến Mỹ, lúc mở điện thoại lên, nhìn thấy thông báo WeChat, trong lòng anh căng thẳng, nhưng sau đó lại vỡ òa niềm lưu luyến.



Trước khi Diệp Phi trở về, cô nhận được lời mời làm việc của mấy công ty Internet nổi tiếng trong nước, muốn mời cô làm marketing và quảng bá phần mềm, dù sao trước đây, phần quảng bá ban đầu của ứng dụng 21 Carat đều là do Diệp Phi làm, đã vậy còn có kinh nghiệm thực tập xuất sắc ở Anh và thư giới thiệu của nhà sản xuất kia, đương nhiên nhiều công ty muốn đưa tay ra chào đón cô.

Triệu Tây Mi biết Diệp Phi về nước, còn đưa cô quay lại Công viên Khoa học Kỹ thuật ăn một bữa.

Mấy năm ngắn ngủi trôi qua, Công viên Khoa học Kỹ thuật đã phát triển nhanh chóng, năm 2014, ở đây chỉ có một tòa nhà thương mại, bây giờ, việc kinh doanh được mở rộng, nhiều tòa nhà mọc lên, năm 2016, 21 Carat huy động được nhiều nguồn vốn đầu tư, chính thức đổi tên thành Công ty Trách nhiệm hữu hạn Kỹ thật Gấu Trúc.

Ngày đó, Triệu Tây Mi lái xe đưa cô đến đó, nói chuyện xong, Diệp Phi nhạy bén nắm bắt được hai từ “gấu trúc”, cô cười, hỏi có chuyện gì à.

Triệu Tây Mi mím môi, cười cười: “Phải! Bọn tôi đính hôn được hai năm rồi!”

“Chúc mừng! khi nào Lê Tiện Nam trở về, tôi và anh ấy sẽ tặng bao lì xì cho hai người.” Diệp Phi nói, “Như Ý có đến không?”

“Ai mà biết?” Triệu Tây Mi bĩu môi, trên đường đi còn kể chuyện cho cô.

Nói ngắn gọn, năm đó Triệu Tây Chính đính hôn, làm người đàng hoàng được một thời gian, nhưng cũng không biết tại sao, anh ta lại ầm ĩ đòi ra khỏi nhà, muốn kinh doanh riêng, nhà họ Triệu cũng không thèm quản anh ta nữa, Triệu Tây Chính có bản lĩnh, tự chịu trách nhiệm với chuyện mình làm.

“Sau đó thì sao?” Diệp Phi ngây ngốc.

“Tiết Như Ý đi theo gây rối, cuối cùng Triệu Tây Chính tiêu hao hết tài sản gia đình, nói không muốn cố gắng nữa, muốn về nhà, Tiết Như Ý giống như một trò đùa, bây giờ hai người họ lại chiến tranh lạnh —— có lẽ là bắt nguồn từ Lê Tiện Nam, nói đúng thật, không một ai là Lê Tiện Nam.”

Nghe xong chuyện này, cảm xúc của Diệp Phi cũng phức tạp —— Tiết Như Ý chưa từng nói với cô, có lẽ là sợ cô lo lắng.

Trung tâm thương mại vẫn đứng cạnh Công viên Khoa học Kỹ thuật, Before Sunrise cũng chỉ phục vụ khách hàng đặt bàn trước.

“Cậu khỏe không, tớ nghe nói thức ăn ở Anh rất khó ăn, cậu đã ăn quen chưa?” Tiết Như Ý ngồi ở quầy bar cùng cô.

Cẩm tú cầu vẫn phủ kín kệ cao tầng, còn có ánh sáng mập mờ lúc bình minh, tràn ngập tình yêu.

“Không sao, tớ không ăn nhiều món Anh, có lần tớ ăn hải sản Anh, về nhà bị đau bụng, kể từ đó, Lê Tiện Nam luôn nhờ người giao thức ăn đến nhà cho tớ.”

Triệu Tây Mi kinh ngạc: “Ông chủ Lê hào phóng quá, bản thân mình thì không để ý, lại nhớ thương cô.”

Diệp Phi cười thầm, hai người họ hoài niệm quá khứ, Triệu Tây Mi hỏi: “Cô vẫn nhớ Hoàng Linh năm đó chứ?”

“Nhớ, sao thế?”

Giống như chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi.

“Tổ thanh xuân của Văn hóa Ngày Đêm sắp vỡ nợ, bây giờ tổ thanh xuân lại làm tự truyện của người nổi tiếng, chủ yếu là hỗ trợ việc giảng dạy, Hoàng Linh gửi hồ sơ khắp nơi, nhưng ai trong ngành xuất bản chẳng biết mấy bút danh của cô ấy là bản thảo thương mại, mấy năm qua, cô ấy không xuất bản quyển sách nào, bây giờ trên vòng bạn bè lại nói đến chuyện mở lớp, lấy một trăm tệ một buổi, lừa gạt người mới, kiếm chút tiền thôi.” Triệu Tây Mi lạnh lùng nói, “Tôi xem thường cô ấy.”

Thay đổi khó lường, rõ ràng mấy năm trước, Văn hóa Ngày Đêm cũng là công ty đầu ngành.

Qua vài năm, mọi chuyện đều thay đổi.

Còn nhớ trước đó, người nước ngoài trả lời phỏng vấn, nói Trung Quốc thay đổi và phát triển quá nhanh.

Người đó nói: “Nếu như năm năm tôi không về nước, năm năm sau quay về, đường phố vẫn như cũ, trung tâm thương mại vẫn như cũ, nhưng Trung Quốc thì khác, ba tháng trôi qua, có khi siêu thị và quán ăn dưới lầu cũng thay đổi…”

Đúng là Yến Kinh thay đổi rất nhiều, Công viên Khoa học Kỹ thuật xuất hiện nhiều tòa nhà cao tầng, dường như đã tiến vào “kỷ nguyên Internet”, nhưng trung tâm thương mại này vẫn không hợp cảnh, nhà hàng trên tầng cao nhất vẫn như cũ.

Giống như trong một xã hội bận rộn, chừa lại một mảnh đất riêng biệt.

“Phi Phi, mấy ngày này Hàn Dịch cũng đi công tác, tôi muốn hỏi cô, nếu cô không chê, cô có đồng ý quay lại, làm Giám đốc Sáng tạo Marketing không?” Triệu Tây Mi cười, nói với cô.

“Sao cô lại nói là không chê?” Diệp Phi ngượng ngùng.

“Trình độ học vấn của cô như vậy! Giới thiệu vắn tắt cũng hơn rất nhiều người!”

“Được, sao lại không?” Diệp Phi nói, “Bây giờ, công ty Internet quá cạnh tranh, gọi là gì nhỉ? 996 (*) à?”

(*) Văn hóa làm việc của Trung Quốc. Bắt nguồn từ yêu cầu nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần. Một số công ty Internet của Trung Quốc đã áp dụng hệ thống này làm lịch trình làm việc chính thức của họ.

“Rất cạnh tranh, bây giờ cái gì cũng khó.”

Nhất là trong ngành Internet, kể từ năm đó, hàng ngàn ứng dụng mọc lên như nấm, có cái sớm nở tối tàn, có cái bị cuốn vào dòng lũ thương mại, có cái lại tuân theo ý tưởng kiếm tiền nhanh rồi rút ra, vừa tạo ra ứng dụng đã bán đi, các công ty khác điên cuồng đăng quảng cáo trên ứng dụng.

Chỉ có 21 Carat là giữ được ý niệm ban đầu, chân thành một chút.

Lúc Diệp Phi quay lại công ty, lại cảm thấy đây là khung cảnh từ rất lâu rồi —— thật ra mới có mấy năm.

Chàng trai Thanh Hoa ngồi trong tầng hầm của một căn hộ đã trở thành lãnh đạo tài giỏi của một công ty niêm yết.

Văn phòng từng chỉ rộng mười mấy mét vuông, nằm cạnh một công ty du lịch và công ty xây dựng, sau đó sở hữu nửa tầng của tòa nhà văn phòng, bây giờ, mặt trước của tòa nhà này đều thuộc về Kỹ thuật Gấu Trúc.

Đúng là vật đổi sao dời, thế sự vô thường.

Một tháng không dài cũng không ngắn.

Diệp Phi luôn luôn giữ được sự kiên nhẫn, nhưng lần này lại bắt đầu hơi mất kiên nhẫn, cô kìm nén cảm xúc, tập trung vào công việc, cô nghĩ, ba mươi tờ lịch, lật qua sẽ nhanh thôi.

Tháng này có nhiều chuyện xảy ra.

Đầu tiên là ứng dụng 21 Carat đã rất nổi tiếng ở Trung Quốc, gần như biến thành một nền tảng, chức năng được chia thành kết bạn Big Data và chia sẻ động thái Big Data, khi đó, để nâng cao chất lượng nội dung, 21 Carat còn sắp xếp một đội ngũ đi thực tế, quay chụp tư liệu bên ngoài, mục tiêu là chia sẻ nhiều nội dung chất lượng cao.

Sau đó, nội dung chất lượng cao được làm thành video, đội ngũ đề xuất tạo một ứng dụng kết bạn qua video, giữ nguyên nền tảng thiết kế của 21 Carat, chỉ khác ở chỗ 21 Carat chia sẻ qua bài viết, còn ứng dụng kia sẽ chia sẻ qua video, Big Data sẽ ghép đôi sở thích của mọi người.

Ý tưởng này được Diệp Phi đề xuất đầu tiên, để khảo sát, một dự án riêng được đưa ra để thử nghiệm nội bộ.

Diệp Phi cũng gặp rất nhiều áp lực, lúc nói chuyện điện thoại với Lê Tiện Nam, tự dưng cô hiểu ra.

Ngày đó, Diệp Phi ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn trăng, thấp giọng.

“Sao thế?” Lê Tiện Nam đang ở Mỹ, trên đường đến gặp Ngô Thiên Như.

“Lê Tiện Nam, em hiểu ra tâm trạng của anh khi anh bận rộn công việc rồi.” Diệp Phi thở dài, “Là mệt mỏi, nằm xuống sẽ ngủ ngay, hôm sau vừa mở mắt, rốt cuộc lại một ngày trôi qua…”

Mượn công việc để bỏ bê bản thân, cũng là dựa trên đạo lý này.

“Vẫn còn mười lăm ngày.” Lê Tiện Nam nói, “Anh sẽ tự tay tặng quà tháng này cho em.”

Diệp Phi rầu rĩ nói “dạ được”, nghe được giọng anh, cô cũng cảm thấy sự thiếu kiên nhẫn của mình được xoa dịu.

Kết quả là, ngày mười, Triệu Tây Mi nhận được một cuộc gọi, kêu “hả” một tiếng, nói sẽ đến ngay.

“Sao thế?” Diệp Phi vẫn đang viết phương án kế hoạch, thấy Triệu Tây Mi vội vàng cầm túi xách, cô hỏi.

“Bà nội tôi không qua khỏi, hôm nay tôi đi tàu điện ngầm, Phi Phi, xe của cô ở đây à?”

“Tôi đưa cô đi.”

Diệp Phi cầm chìa khóa xe, từ Công viên Khoa học Kỹ thuật đến bệnh viện tư nhân Yến Kinh mất nửa tiếng.

Diệp Phi nhớ về chuyện cũ liên quan đến Jenny.

“Jenny à?”Diệp Phi vừa lái xe vừa hỏi.

“Năm nay Jenny rất khỏe, nhưng dù sao bà cũng già rồi… Bà nội tôi và tôi cũng không thân thiết lắm, bà rất dữ, bà tôi trạc tuổi bà của Triệu Tây Chính, mối quan hệ cũng tốt, trước đây tôi thường xuyên ghé thăm bà, nhưng bà mắng tôi vô ơn, nói tôi kết bè kết phái cùng bọn họ, theo phe của người nước ngoài kia…” Triệu Tây Mi bất lực chống trán, “Cô hiểu không, chính là tư tưởng cổ hủ đó.”

Khi đó, Diệp Phi không dám nghĩ nhiều, nói hiểu rồi.

Triệu Tây Mi thở dài, nói: “Thật ra bà nội tôi là người tốt, nhưng lúc hung dữ thì không ai chịu nổi, gặp ai cũng mắng, sau này người nhà không ghé thăm bà ấy, bà nội tôi cũng rất đáng thương, nghe nói mối quan hệ của bà và ông nội tôi không tốt. Mấy năm trước, bà bị cảm lạnh, nằm liệt giường, phải nhập viện rất lâu, bà làm ầm ĩ đòi xuất viện, mấy ngày trước vừa yên ổn một chút, lại bị ngã…”

“Người già đều như vậy mà.”

“Một thời gian trước, bà luôn miệng bảo bọn tôi tìm ai đó, bà quên tên rồi, nói cần tìm hợp đồng… Bà già rồi, còn có hợp đồng gì chứ!”

Lúc đến bệnh viện, Triệu Tây Mi mở cửa, xuống xe, cảm ơn Diệp Phi, mấy phút sau, điện thoại reo lên, Diệp Phi nhìn, phát hiện Triệu Tây Mi bỏ quên túi xách.

Cô vội vàng mở cửa xe, đi vào bệnh viện, hỏi lễ tân, có một bà cụ bị ngã, người nhà họ Triệu.

Lễ tân nói số phòng, Diệp Phi cảm ơn cô ấy, cầm túi xách của Triệu Tây Mi, định đưa cho cô ấy.

Đều là phòng bệnh riêng, không khí trang nhã, Diệp Phi thấy cửa phòng bệnh không đóng, bên trong có hai bác sĩ, bên ngoài có mấy người nhà.

Lúc Diệp Phi nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, hình như một số khoảng trống đã xuất hiện trong ký ức của cô.

Bà cụ tóc ngắn nằm trên giường bệnh, trông rất tiều tụy, hai tay cắm đầy kim, đeo mặt nạ thở, cố thở oxy.

Nghe thấy động tĩnh, bà ấy vô thức quay đầu nhìn, ánh mắt hơi thất thần, bà ấy đã rất già, môi mấp máy, hình như đang cố mở to hai mắt để nhìn rõ người ngoài cửa.

“…Bà nội, bà muốn nói gì?” Triệu Tây Mi ghé đến gần, hỏi.

Bà Triệu giơ tay lên, cố chỉ về phía cửa, nhưng bàn tay bà ấy run rẩy.

Bác sĩ nhìn về phía cửa.

Diệp Phi bước vào, hai chân nặng nề.

Bà Triệu nhìn cô, đôi môi tái nhợt mấp máy.

“Bà Triệu?” Y tá bước đến, tháo mặt nạ giúp bà ấy, để bà ấy dễ nói chuyện.

“Cá vược… Tết…” Bà Triệu mơ màng nói, “Bạn trai con…”

Bà ấy chưa dứt lời, thiết bị bên cạnh kêu một tiếng bíp, sau đó biến thành đường thẳng.

Diệp Phi đứng đó thất thần, chưa từng tưởng tượng được bà cụ này thật ra là nữ chính của câu chuyện kia, hoặc có lẽ là vì lời của Triệu Tây Mi.

Cô ấy nói, lúc còn sống, bà ấy muốn tìm ai đó, là cô sao?

Tìm làm gì?

Mấy ngày này, tâm trạng của Diệp Phi nặng nề, nhà họ Triệu bận rộn tang lễ, ngày đó, Triệu Tây Mi mặc đồ đen, bảo Diệp Phi ghé qua.

Diệp Phi gật đầu đồng ý.

Tang lễ của bà Triệu diễn ra rất long trọng, thậm chí là cực kỳ long trọng, có hẳn một từ đường để tiễn biệt, từ đường rất lớn, vòng hoa được bày biện hai bên, mỗi vòng hoa đều có dòng chữ “xxx kính viếng”.

Từ “thờ” to tướng, làm người ta cảm thấy thật thê lương.

Bà Triệu chỉ có hai người con trai, còn lại đều là họ hàng thân thích đến viếng.

Mọi người mặc áo tang, quỳ gối trước di ảnh.

Diệp Phi cầm túi đi đến, bà Triệu còn không chụp được một bức ảnh chung, bà ấy và ông nội của Triệu Tây Mi, mỗi người một bức ảnh trắng đen.

Hồi còn trẻ, bà Triệu rất xinh đẹp, mang dáng vẻ thiếu nữ rực rỡ, hoạt bát.

Ngày đó, Diệp Phi lắng nghe người ta kể chuyện đời của bà Triệu, cũng hiểu ra chút gì đó.

Bà Triệu sinh ra trong một gia đình rất khá giả, con gái phải học thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh (*), sau này còn giúp chồng dạy con, tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm vợ, cho nên bà ấy nghe lời người nhà sắp đặt hôn sự, không nghĩ chồng mình đã có người thương từ lâu, là một người phụ nữ ngoại quốc.

(*) Tứ Thư là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn, bao gồm Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử. Ngũ Kinh gồm năm tác phẩm kinh điển của Trung Hoa, dùng làm nền tảng trong Nho giáo, gồm Kinh thi, Kinh thư, Kinh lễ, Kinh dịch, Kinh Xuân Thu.

Khi đó, Triệu Bích Thành cảm thấy mọi quan niệm mà mình đã tiếp nhận từ thuở nhỏ đều sụp đổ, hồi đó còn quá trẻ tuổi, bà ấy nào dám chống lại thế gian? Dù cho chồng mình lạnh lùng đến vậy, để gia tộc không bị chế nhạo, đành phải chịu đựng, không ly hôn.

Bà ấy sống theo Tứ Thư Ngũ Kinh, giáo viên ở trường tư thục dạy bà ấy, “phụ nữ phải giúp chồng dạy con”, chồng bà ấy tiếp nhận nền giáo dục phương Tây, đứng cạnh Jenny trẻ trung, đương nhiên giống hệt như một cặp vợ chồng son.

Hôn nhân hơn nửa đời người của Triệu Bích Thành phần lớn là bất hạnh, vất vả lắm mới sinh được hai đứa con, họ lại không gần gũi với bà ấy.

Bà ấy sống một mình trong căn nhà đó, nghe nói là của hồi môn của gia đình, bà ấy trông coi căn nhà hết nửa đời.

Người khác nói bà ấy nói năng chua ngoa, nhưng Diệp Phi biết bà ấy khẩu xà tâm Phật.

Không thì tại sao năm đó lại mượn cớ gửi sách để gửi nhiều thức ăn cho cô như vậy.

Vào ngày tang lễ, Diệp Phi từ biệt trước di ảnh của bà Triệu.

Phần còn lại của tang lễ được tổ chức riêng tư, Diệp Phi chỉ có thể theo dòng người đi ra ngoài, không bao lâu sau, có một người đàn ông mặc âu phục thấp giọng gọi cô: “Xin chào, xin hỏi có phải cô Diệp không?”

“Là tôi.” Diệp Phi ngạc nhiên, “Sao thế?”

“Xin hãy đi theo tôi.”

Diệp Phi đi theo ông ấy, nhà tang lễ rất rộng lớn, một bên là khu vực gặp mặt, người đàn ông mở vali, giới thiệu bản thân: “Tôi là người công chứng di chúc của bà Triệu.”

“…”

“Năm 2016, trong trạng thái tinh thần ổn định, bà Triệu đã lập di chúc, để lại căn nhà ở hẻm Hòe Tam cho cô, tài liệu đã được ký tên, bà Triệu nói có để lại một thứ cho cô ở tủ đầu giường.”



Công chứng viên dẫn Diệp Phi đi, hẻm Hòe Tam rất cũ kỹ, mãi đến lúc đó mới nhận ra thân phận của con hẻm này cũng không hề bình thường, chính phủ thường cử người đến thăm người già ở đây.

Hẻm Hòe Tam này, phía trước là tứ hợp viện, phía sau ẩn giấu bao nhiêu đầm rồng hang hổ, có người nói nơi này trước đây từng có sân khấu.

Nhà xưa vách đỏ, chôn vùi bao nhiêu buồn vui.

Hình như rất nhiều căn nhà bị bỏ hoang, cỏ dại rậm rạp đầy sân, hoa súng trong chum nước cạnh góc tường đã rất lớn, không biết có phải nước mưa hay không, hơi đục, rõ ràng là đã lâu không có người ở.

Công chứng viên đưa cô đến phòng ngủ, một bức thư bám bụi nằm trên bàn gỗ cũ kỹ.

Sấu kim thể thẳng tắp, tựa như cây bách.

Sinh viên giỏi:

Bà già rồi, còn xa cách với người thân, lại nhớ đến những ngày con mang cá vược đến.

Bà nghĩ cả đời này, bà thật đáng thương, hôn nhân sắp đặt bất hạnh, mấy chục năm bất hạnh, nửa đời sau, ngay cả một người quan tâm cũng không có.

Con là một đứa trẻ tốt, bà không muốn con phải trải qua bất hạnh, đây có lẽ là chút việc bà có thể làm cho con, xem như trả ơn cho mấy con cá vược mà con mang đến.

Căn nhà này từng là của hồi môn của bà, bà tặng con làm của hồi môn, con không có người thân ở Yến Kinh, chỉ cần bà còn sống, bà sẽ tiễn con đi lấy chồng.

Nếu con bằng lòng, khi bà ra đi, con có rảnh rỗi thì mang một bó hoa hồng đỏ đến cho bà.

—— Triệu Bích Thành.

Chồng của bà ấy cả đời cũng chưa từng tặng bà ấy một bó hoa, bà ấy nhìn thấy ông ấy cầm một bó hoa hồng, tặng cho người phụ nữ Pháp kia, còn hỏi hoa gì? Hoa hồng à?

Lúc người khác nói là hoa hồng, bà ấy cười nhạo, nói đó là một cái tên nước ngoài.

Cả đời chán ghét hoa hồng, khi còn sống, không người tặng, sau khi chết lại đơn độc ngóng trông.

Sau khi nhận được một cuộc điện thoại, công chứng viên nói với Diệp Phi, cô xem trước đi, tôi đi xử lý vài việc, không đợi Diệp Phi trả lời, anh ta đã rời đi.

Ngày đó, Diệp Phi đứng trong sân nhà, tự dưng trong lòng chua xót.

Lê Tiện Nam gọi cho cô, cô khóc, nói: “Rõ ràng em làm chuyện nhỏ xíu như vậy, mang mấy con cá vược đến, chỉ là chút chuyện, không ngờ bà ấy vẫn nhớ đến em, nếu biết sớm, em ở Cảng Thành đã thường xuyên gọi cho bà ấy, quan tâm bà ấy một chút…”

Ngày đó, Lê Tiện Nam cũng nói với cô một chuyện mà anh chưa từng nói.

Tin đồn năm đó nói Lê Tiện Nam sắp kết hôn với người khác cũng không phải là không có căn cứ, là con gái của chú Triệu Tây Mi, nhưng nhà họ Triệu chỉ đơn phương nói ra.

Đó là chuyện lớn, đương nhiên phải nói cho bà cụ biết, nhưng bà cụ không đồng ý, lấy cái chết ra đe dọa, nói nếu có ai dám sắp đặt hôn sự này, bà ấy sẽ chết ngay tại chỗ.

Mọi người đều thấy lạ, thậm chí lúc đó còn tưởng là đùa giỡn, ngay cả Lê Tiện Nam cũng phải đợi đến sau này mới hiểu.

Cho nên lúc Lê Tiện Nam nói với Diệp Phi, tự dưng Diệp Phi hiểu ra ý nghĩa cũa bức thư.

—— Con là một đứa trẻ tốt, bà không muốn con phải trải qua bất hạnh, đây có lẽ là chút việc bà có thể làm cho con, xem như trả ơn cho mấy con cá vược mà con mang đến.

Trước khi qua đời, bà ấy muốn nói với cô chuyện này sao? Bà ấy vẫn luôn tìm cô.

Bà ấy là một bà cụ rất khổ sở, nhưng cả đời lại rất mạnh mẽ, ngay cả ông nội của Triệu Tây Mi cũng rất muốn ly hôn, bà ấy gánh vác quá nhiều thứ trên vai, không thể ly hôn, vậy là lại một thân một mình trông coi vùng trời nhỏ này, lúc già rồi, ngay cả một người quan tâm bà ấy cũng không có.

Rõ ràng chỉ là chuyện dễ như ăn bánh đối với Diệp Phi, bà ấy lại để trong lòng, còn muốn trả ơn cô.

Chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi.

Từng có một câu, đối với một số người, đến ông trời cũng giúp đỡ họ.

Có một số nhân duyên, ngay cả một bà cụ mới gặp vài lần cũng âm thầm giúp đỡ.

Hình như hiệu ứng cánh bướm nhiều năm sau mới khuấy đảo nên một cơn sóng thần.

Cô gặp một người vào đêm đông lạnh giá, tình cờ là chủ nhà của cô, cô chỉ mang mấy con cá vược, lại không ngờ đó chính là một trong số ít hơi ấm trong cuộc đời của bà Triệu.



Ngày 31 tháng 12 năm 2018, chỉ còn mấy ngày nữa, Lê Tiện Nam sẽ quay lại.

Rốt cuộc Bồ Nhạc Sinh cũng quay lại Yến Kinh, nói không chịu được môi trường sống căng thẳng, ngột ngạt ở Cảng Thành, còn nói già rồi, không tự ép buộc bản thân được.

Ngày đó, Bồ Nhạc Sinh chuẩn bị một bữa cơm, mời mấy sinh viên mà ông ấy tâm đắc nhất.

Diệp Phi luôn cảm kích Bồ Nhạc Sinh, dù sao ông ấy cũng là người động viên cô học tiếp.

Nếu thật sự có Bá Nhạc và thiên lý mã (*), Bồ Nhạc Sinh chính là Bá Nhạc đầu tiên trong quãng đời đi học của cô.

(*) Theo Hàn thi ngoại truyện, Bá Nhạc là một chuyên gia về ngựa. Chu Vương yêu cầu Bá Nhạc tìm cho mình một con thiên lý mã. Bá Nhạc lặn lội khắp nơi vẫn chưa tìm thấy. Khi đi qua Kế Quốc, Bá Nhạc nhìn thấy một con ngựa ốm yếu đang thồ một xe chở muối lên núi Thái Hàng. Con ngựa cố kéo chiếc xe, mồ hôi tuôn ướt đẫm, đuôi cụp hẳn xuống. Nhưng Bá Nhạc lại thấy được phẩm chất đặc biệt ở con ngựa này, bèn đến gần dùng áo của mình để lau mồ hôi cho nó, rồi mua lại con ngựa và đem về cho Chu Vương. Nhìn thấy bộ dạng gầy gò của ngựa, nhà vua tỏ ý nghi ngờ. Bá Nhạc khẳng định đây chính là giống thiên lý mã, nếu được quan tâm, chăm sóc đầy đủ sẽ bộc lộ được năng lực. Quả nhiên, thiên lý mã hồi sức rất nhanh, đi ngàn dặm mỗi ngày, sau này cùng Chu Vương lập nhiều chiến công khiến nhà vua càng trọng vọng Bá Nhạc.

Bồ Nhạc Sinh đặt tiệc ở một nhà hàng chay Michelin, nơi này là một tứ hợp viện cỡ lớn, có bốn khoảng sân, tòa nhà có mấy tầng, hai bên lối vào lát đá xanh, góc sân có một hồ nước, bên trong có rất nhiều cá koi.

Phòng riêng cũng trang nhã, phòng rất lớn, vách kính trong suốt, kết hợp phong cách Trung Hoa và hiện đại, bày trí theo tông màu gỗ, mấy bình hoa mai trắng mộc mạc, giữa sảnh chính có biểu diễn đàn hạc, thanh âm du dương.

Trước khi đi, Diệp Phi gọi cho Lê Tiện Nam, mấy ngày nay, tâm trạng cô không tốt, cũng vì chuyện bà Triệu qua đời, làm cô buồn bã mấy ngày liền.

“Đi thay đổi tâm trạng đi, anh có cái này tặng em, hai ngày nữa sẽ đến.” Giọng điệu của anh nhàn nhã, nhưng rất êm dịu.

“Anh tặng em cái gì?” Diệp Phi hỏi anh.

“Đến lúc đó thì biết.”

Ngày đó, Diệp Phi không muốn đi, nhưng không có bao nhiêu bạn bè gọi cô ra ngoài giải trí, vì bà Triệu qua đời, mấy ngày này, Triệu Tây Mi rất bận rộn.

Lê Tiện Nam bảo cô đi thay đổi tâm trạng, cho nên cô nhận lời.

“Mặc đẹp một chút.” Anh nhắc nhở.

“Không đẹp thì sao?”

“Không đẹp cũng không sao, đừng hối hận.” Anh cười nói, “Phi Phi nhà mình chú trọng đến lễ nghi vậy mà.”

Diệp Phi cười khẽ, cuối cùng lại nghĩ, dù sao cũng là đi gặp giáo viên, cô nên ăn mặc đứng đắn một chút.

Hai năm qua đi học, không chỉ ảnh hưởng đến học vấn của Diệp Phi, còn có nhiều thứ ngầm thay đổi.

Cô thường đọc rất nhiều sách, tính tình hướng nội, tình hình tài chính lại không quá căng thẳng, còn thực tập ở một công ty nước ngoài, tính tình trở nên rất trầm ổn.

Ngày đó, Diệp Phi mặc áo len màu be, váy trắng dài, áo khoác dài đến đầu gối, trông như một đóa hoa giữa đêm đông.

Cô sợ lạnh, đứng trong phòng quần áo ở Tây Giao Đàn Cung chọn tới chọn lui, cuối cùng mới chọn được một chiếc khăn choàng tối màu.

Cô nhớ đến đêm đông thật lâu về trước, Lê Tiện Nam đeo khăn choàng giúp cô, khi đó, cô còn có tâm tư riêng, mang chiếc khăn đó đến Cảng Thành, sau đó lại mang đến London.

Hình như chiếc khăn còn vương mùi hương của anh, mùi thuốc lá rất nhạt.

Lúc chia xa, có lẽ cũng nhìn khăn nhớ người.

Năm nay, Bồ Nhạc Sinh không còn trẻ, nhưng dù sao cũng là giáo sư, đọc đủ loại sách, khí chất nhã nhặn, Bồ Nhạc Sinh nói: “Hôm nay còn có mấy người đến, thầy có học trò khắp thiên hạ, Đường Văn Bân, bây giờ em đang làm gì, nhà sản xuất phải không?”

“Dạ phải, em chuyển thể tiểu thuyết thanh xuân.” Đường Văn Bân cũng là bạn học của Diệp Phi, mấy năm rồi không gặp, mọi người đều trông là lạ.

“Nhìn thấy các em bây giờ phát triển trong công việc như vậy, thật tốt.” Bồ Nhạc Sinh vừa nói vừa rót một ly rượu sake, “Các em tốt nghiệp đại học đã lâu, à, phải, lát nữa chúng ta sẽ đón một người bạn, trò chuyện với các em mấy câu.”

Diệp Phi cúi đầu, múc một chén nhỏ canh nấm, thiết kế màu sắc của nhà hàng này thật sự gợi cho cô nhớ đến nơi cô và Lê Tiện Nam gặp nhau lúc mới quen.

Họ ngồi trong phòng riêng trên tầng hai, màn biểu diễn đàn hạc ở tầng một đổi sang một ca khúc khác, Diệp Phi lập tức nhận ra giai điệu.

Merry Christmas, Mr. Lawrence.

Diệp Phi chỉ uống nửa ly sake, lắng nghe Bồ Nhạc Sinh và bạn học trò chuyện về sự phát triển của truyền thông.

Phục vụ mang thức ăn lên ——

“Xin chào, đây là canh nấm Vân Nam, được nêm thêm nước cốt trúc xuân tươi hầm hai mươi bốn tiếng…”

Thật sự quen thuộc.

Tâm trạng của Diệp Phi đã căng thẳng mấy ngày liền, vào thời khắc này, tựa như bong bóng vỡ tung, hốc mắt cô chua xót, cô cúi đầu khuấy canh nấm trong chén, bị mất khẩu vị.

Tự dưng cô rất muốn gặp anh, rất lâu rồi, ngày đó càng đến gần, cô càng khó giữ bình tĩnh.

Diệp Phi không thể tập trung vào lời của người khác, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho anh.

Em nhớ anh, gõ ra ba từ này, ngón tay run rẩy, cô định hỏi anh ở đâu, em không đợi anh nữa, em đi tìm anh, mấy ngày qua thật khó khăn.

“Phi Phi, đây là Lê tiên sinh, không phải gần đây em đang theo một dự án à? Lê tiên sinh là nhà đầu tư…”

Hình như Diệp Phi tưởng mình nghe nhầm.

“Sinh viên à?” Một giọng nói quen thuộc, lười biếng, tựa như mang theo ý cười.

“Sinh viên này của tôi rất giỏi, năm đó là thủ khoa của đại học Yến Kinh, sau đó lại học thạc sĩ ở đại học Trung văn Cảng Thành, còn học tiến sĩ ở đại học London!” Bồ Nhạc Sinh nhắc đến cô, giọng điệu cũng kiêu ngạo một chút.

Diệp Phi từ từ ngẩng đầu, giống như một giấc mơ.

Người mà cô ngày đêm mong nhớ, người mà cô vừa nghĩ đến đã thấy trái tim quặn thắt, bây giờ lại ngồi ngay trước mắt cô.

Dường như Lê Tiện Nam vẫn giống hệt như lần đầu gặp mặt, gương mặt thâm sâu, đường nét rất đẹp, mặc áo khoác dài, thật sự giống hệt như lần đầu gặp nhau năm đó.

Lạnh lùng, mọi cử chí đều cao quý, làm người ta vừa gặp đã thấy khó quên.

Nhưng người đàn ông lạnh lùng này, lại ngồi ngay trước mắt cô, đáy mắt chan chứa ý cười.

“Thưa cô, vừa rồi tôi…” Phục vụ chú ý đến tâm trạng khác thường của cô, thấp giọng hỏi.

“Được rồi, cậu dọa người ta sợ đấy.”

Đáy mắt của Lê Tiện Nam chan chứa ý cười, ánh mắt vẫn lưu luyến hướng về phía cô, vẫn dịu dàng như xưa.

Khi đó Diệp Phi nghĩ ——

Có phải một ngụm sake làm cô sinh ra ảo giác?

Cô cầm lấy điện thoại, vội vàng đứng dậy, nói: “Em đi gọi điện thoại.”

“Phi Phi ——”

Cô bước nhanh ra ngoài, hình như hơi khổ sở, ra đến ban công vắng người, cô gọi cho Lê Tiện Nam.

“Phi Phi.” Thanh âm của anh phát ra trong điện thoại, lại giống như thật gần.

“Lê Tiện Nam, khi nào anh trở về, hôm nay em gặp ảo giác, hay là anh nói cho em biết anh đang ở đâu, em đến tìm anh…” Diệp Phi ngơ ngác đứng ngoài ban công, gió lạnh thổi qua, cô tỉnh táo một lát, hình như trong không khí có vương mùi hương quen thuộc.

Trong một thoáng hoàng hồn, Lê Tiện Nam xuất hiện sau lưng cô.

Trên ngón tay thon dài, sạch sẽ có một chiếc nhẫn cưới màu bạc, khăn lụa trắng quấn quanh đầu ngón tay, tay kia cầm điện thoại, anh không nói gì, nhưng ánh mắt thâm trầm dừng trên gương mặt cô, tựa như đang cười: “Phi Phi, em tàn nhẫn thật, sao có thể đành lòng chạy đi xa như thế, còn không phải anh đến đây đưa em về nhà à?”

Diệp Phi ngơ ngác, hình như rất lâu mới nhận ra đây không phải mơ, mà là thực.

Lê Tiện Nam cầm lấy áo khoác của cô, choàng lên người cô, nắm tay cô đi ra.

“Vậy, vậy còn họ…”

“Say rồi, về trước thôi.”

Lê Tiện Nam nắm tay cô đi ra, một chiếc xe quen thuộc dừng trước hẻm.

Cô như người vừa mộng du tỉnh dậy, suy nghĩ hỗn loạn.

Lê Tiện Nam mở cửa xe cho cô, trên ghế phụ có một bó cẩm tú cầu đã nở rộ.

Diệp Phi quay đầu, ngây ngốc nhìn anh, Lê Tiện Nam đứng trước mặt cô, là Lê Tiện Nam mà cô đã nghĩ đến trong vô số đêm ngày.

Giữa đêm tối, ánh mắt anh thâm trầm nhìn cô, giống như lần đầu gặp nhau, rung động thật lòng vẫn bị vỏ bọc lý trí kìm nén, sau đó sóng ngầm cuồn cuộn, lý trí và si mê giao thoa thành một màu đỏ thắm.

Lê Tiện Nam tiến lên hai bước, chỉnh khăn choàng cho cô, đầu ngón tay ấm áp lướt qua gò má cô, Diệp Phi vô thức lùi lại, áp lưng vào cửa xe.

“Phi Phi, anh đến đưa em về nhà.”

Giọng nói trầm thấp, dường như làm vành tai cô tê dại, thanh âm rất nhẹ, làm gò má cô nóng lên, mùi gỗ lạnh lẽo nhàn nhạt trong không khí, trầm ổn lại gây nghiện.

Rốt cuộc cô ngẩng đầu, sa vào đôi mắt thâm tình đó.

“Lê Tiện Nam ——” Tự dưng Diệp Phi khóc, tựa như cô hiểu ra hiện thực.

Anh thật sự đã trở lại.

Lê Tiện Nam cười khẽ, ôm cô vào lòng, giống như ôm tình yêu đích thực duy nhất của đời này.

Gò má của Diệp Phi áp vào lồng ngực anh, cô ôm chặt eo anh: “Anh đến đưa em về nhà.”

“Phải, anh đến đưa Phi Phi nhà mình về nhà, lần này anh tự tay tặng hoa cho em, vui không?”

Lê Tiện Nam cười: “Anh nghĩ hai ngày qua em không vui, anh chịu khổ mấy ngày, về sớm gặp em.”

Đêm đông năm đó lạnh thấu xương, lại cháy bỏng sôi sục.

Đừng nhẹ nhàng an giấc ngàn thu, sôi sục, cháy bỏng, thiêu đốt, đi tìm một linh hồn phù hợp với ta, dành cho nửa đời còn lại.

Chỉ khi gặp anh mới không điên dại trong thế gian trần tục.

Giữa tháng năm tình yêu bay cùng gió, anh dâng toàn bộ chân thành và bình lặng cho em, em là vĩnh hằng của anh.

Diệp Phi không tin lời hứa hẹn, chỉ tin Lê Tiện Nam.

Anh rất ít khi biểu đạt tình yêu bằng ngôn từ, những chi tiết nhỏ nhặt chính là đáp án, nói về tình yêu, anh vĩnh viễn là đáp án hoàn hảo nhất trong thế giới của Diệp Phi.

Nếu gió chiết dương liễu, không gió, không trăng, lại không anh.

Xuân đến én về, mây trôi nước chảy, thế gian sôi nổi, núi cao biển rộng.

Tối nay, em không nhìn trăng, không đợi mưa, chỉ đợi anh tặng em một đêm tuyệt đẹp.

—— Có một số người, liếc mắt một cái cũng thành muôn kiếp.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Ngoại truyện cũng rất thú vị! Viết về một năm bốn mùa của ông chủ Lê và Phi Phi, cho họ một năm trọn vẹn! Còn có ngoại truyện về cuộc sống hôn nhân và nuôi con.

Mình còn viết về Triệu Tây Chính và Tiết Như Ý, Hàn Dịch và Triệu Tây Mi.
Bình Luận (0)
Comment