Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 55

Đôi lúc Diệp Phi cảm thấy Lê Tiện Nam chọn một ngày rất đặc biệt để trở về, là ngày cuối cùng của năm 2018, ngày đó, Lê Tiện Nam lái xe đến đón cô, đưa cô về nhà, xe hòa vào dòng phương tiện, trong lúc dừng đèn đỏ, Diệp Phi nghiêng đầu nhìn anh, giữa bóng tối mông lung, dường như góc mặt của Lê Tiện Nam giống hệt như trước đây, Diệp Phi chếnh choáng say, cảm thấy hết thảy đều vô thực, ánh mắt say mèm nhìn anh, lại cảm thấy dịu dàng hơn.

Lúc đèn đỏ, Lê Tiện Nam dừng xe, bắt gặp ánh mắt của Diệp Phi, anh cười, vẫy vẫy tay với cô: “Còn chưa hoàn hồn à?”

“Hoàn hồn rồi!” Diệp Phi nắm tay anh, đèn đỏ trong thành phố luôn dài đằng đẵng, cô nhân cơ hội này, đan tay với anh, “Lê Tiện Nam, anh đến đưa em về nhà.”

Thật ra, cũng không dám tính toán chính xác, đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ lần đầu gặp mặt, lại trải qua bao nhiêu năm ly biệt.

Nhưng hình như lúc gặp lại nhau, sau một thời gian dài ly biệt, giống như một con đường sương mù không lối về, đầy gai nhọn, người yêu trùng phùng, sương mù tan biến, cuối cùng cũng nhìn thấy điểm cuối của con đường, hóa ra không phải vách núi, không phải cầu gãy, cũng không phải nơi trống trải hoang vu, mà là trở lại sắc xuân nhân gian lúc anh yêu cô.

Diệp Phi nắm tay anh, khoang mũi đau xót: “Em rất nhớ anh.”

Lê Tiện Nam nhìn cô, mấy năm trôi qua, Diệp Phi hơi khác một chút, sự thay đổi này rất kỳ diệu, cô gái nhỏ bên đường ngày đó giống như một viên ngọc thô, người ta nói, người dưỡng ngọc, ngọc nuôi người, Diệp Phi yêu quý của anh bớt đi một chút ngây thơ, lo sợ, hoài nghi, trở nên xinh đẹp, động lòng người, học thức và kinh nghiệm làm cô trở nên chín chắn hơn, nhưng đối với anh, ánh mắt cô vẫn sạch sẽ, hồn nhiên, còn mang một ít ánh sáng thiếu nữ.

Những chi tiết nhỏ nhặt không phải việc gì khó, chỉ những ai không được yêu mới hoài nghi.

Lê Tiện Nam nhân lúc cô chưa rơi lệ, nghiêng người sang hôn cô.

Màn đêm sâu thẳm, con đường rộng thênh thang, vào giờ này, Yến Kinh rất hay kẹt xe, hai bên dòng xe có mấy tia sáng nho nhỏ, đèn đường cũng sáng trưng, giữa thế gian ầm ĩ, rõ ràng cô rất hờ hững, nhưng vì anh mà tình yêu mãnh liệt thức tỉnh.

Tư thế này mập mờ, lại làm cô say mê không thôi.

Cô nắm tay Lê Tiện Nam, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, chiếc nhẫn nhẹ nhàng cọ vào ngón tay cô, cái chạm hơi lạnh, tựa như khuấy đảo một ngọn sóng.

Chiếc xe sau lưng bấm kèn, năm giây đèn đỏ cuối cùng, Lê Tiện Nam mới buông cô ra, đôi mắt anh sâu thẳm, lúc mang theo ý cười còn làm trái tim cô mềm mại.

“Phi Phi, về nhà hay ra ngoài?” Thanh âm của anh trầm thấp, nửa đoạn sau nghe hơi thiếu đứng đắn, tựa như dục vọng sôi sục.

“Đi đâu?” Diệp Phi đỏ mặt, ở trước mặt anh, cô vẫn như xưa.

“Sắp giao thừa rồi, còn một tiếng nữa.”

“Về nhà, không phải hai năm qua, Yến Kinh cấm pháo hoa sao?”

Diệp Phi ôm bó cẩm tú cầu trong tay, luôn nghĩ, bất cứ lúc nào người này muốn tặng quà thì sẽ luôn tặng hoa, nhưng lần này thật sự không thể đoán được anh định làm gì.

Hai năm qua, Yến Kinh cấm pháo hoa, ở một số khu vực cũng hạn chế pháo hoa, cô nghĩ thầm, hết hy vọng được xem pháo hoa.

Mấy năm qua, cô vẫn nghĩ ở nhà là nhất.

Lê Tiện Nam lái xe đưa cô về nhà, hành lang của Tây Giao Đàn Cung vẫn sáng đèn, ánh đèn yếu ớt, không hiểu sao lại làm người ta ấm lòng, tựa như bất kể có đi bao lâu, nơi này sẽ luôn là bến đỗ của họ.

“Lê Tiện Nam, nhiều ngày như vậy, em đoán anh sẽ về sớm, nhưng không nghĩ là hôm nay em giữ cho Tây Giao Đàn Cung sáng đèn vì anh.” Diệp Phi ôm cẩm tú cầu đi ra, lúc Lê Tiện Nam xuống xe, cô đứng trước cổng nhà đợi anh.

Mùa đông Yến Kinh năm nay rất lạnh, một số loài cây tạo cảnh được trồng ngoài sân, nhưng vì thời tiết, một lớp sương đọng trên lá cây.

Hồ nước trong sân vẫn lấp lánh sóng nước, cá koi bơi qua bơi lại, cẩm tú cầu tươi tốt che phủ một mảng tường.

Diệp Phi đứng trước cổng nhà, chóp mũi ửng đỏ, gương mặt động lòng người.

“Lê Tiện Nam, về nhà nhé.” Cô đưa tay về phía anh, ngược chiều ánh sáng, áo khoác của cô mềm mại, như hoa nhài trong trẻo đỗ lại ở bến cảng.

Gần thì thơm, xa lại duyên dáng.

Mấy năm qua, chứng mất ngủ của Diệp Phi cũng không tái phát, chỉ là đôi lúc khó ngủ, cô lưu tất cả tin nhắn thoại mà anh gửi qua WeChat, có cái rất dài, kể với cô những chuyện vụn vặt, có cái rất ngắn, bấm vào chỉ nghe được một câu “Anh yêu em”, nhưng anh nói nghiêm túc như vậy, Diệp Phi thường nghe đi nghe lại rất nhiều lần.

Ngày đó, Diệp Phi xung phong giúp anh dọn hành lý, Lê Tiện Nam đi tắm, nhưng mới dọn đến áo khoác của anh, hốc mắt cô đã đau xót.

Trong túi không có gì, chỉ có hai chiếc hộp nhỏ, một chiếc hộp kim loại đựng kẹo cai thuốc lá, còn lại là hộp giấy đựng miếng dán cai thuốc lá.

Trong suốt đoạn tình cảm này, Diệp Phi tặng anh rất ít quà, nhưng anh yêu cô nhiều hơn cô nghĩ.

Diệp Phi nói sẽ dọn hành lý của anh, vậy mà chưa kịp treo áo khoác của anh vào phòng quần áo đã chạy vào phòng tắm, cũng may Lê Tiện Nam ngâm bồn, thấy cô lại chạy vào, Lê Tiện Nam đặt tay lên thành bồn tắm, đưa tay về phía cô, căn phòng tràn ngập hơi nước ẩm ướt, đáy mắt anh ẩn giấu ý cười, tựa như trấn an cô, anh dùng giọng Bắc Kinh lười biếng lại quyến rũ: “Sao thế, anh đâu có trốn đi đâu được?”

Diệp Phi bước nhanh đến, tự dưng cúi người, Lê Tiện Nam nhìn cô, không ngờ Diệp Phi đột ngột đưa tay giữ lấy mặt anh, hôn anh, Lê Tiện Nam ngây ngốc một lát, sau đó cũng cười, nước trong bồn tắm gợn sóng, anh dựa vào bồn tắm, khẽ ngẩng đầu, để cô tùy ý hôn hôn.

“Lê Tiện Nam, đừng nói với em là anh mang hai chiếc hộp kia đi công tác đấy nhé.” Diệp Phi buông anh ra, thanh âm chua xót, “Trước khi em rời đi năm đó, em cũng không có…”

Cô chưa kịp dứt lời, bàn tay to lớn của Lê Tiện Nam đã vuốt ve gò má cô, ngón trỏ mơn man vành môi cô, Diệp Phi nhìn anh, chìm đắm vào đôi mắt thâm sâu lại mang theo ý cười, tựa như đang đợi cô nói tiếp, hoặc tựa như chỉ đang nhìn cô.

“Sao lại không có?” Ánh mắt anh dịu dàng, lưu luyến, anh cầm lấy tay cô, luồn qua kẽ ngón tay, đan thật chặt, hơi ẩm trên lòng bàn tay anh làm cô nhạy cảm hơn, “Không phải đã tặng nhẫn cưới rồi à? Phi Phi, chiếc nhẫn đeo vào tay anh, anh phải ngầm thừa nhận là em muốn anh chịu trách nhiệm cho phần đời còn lại của em đấy.”

Giọng nói mê hoặc hòa quyện với hơi ẩm trong phòng tắm, lại trở nên hơi đau xót.

Tự dưng da mặt của Diệp Phi nóng lên: “Em lấy đồ ngủ cho anh…”

Không đợi Lê Tiện Nam lên tiếng, cô vội vàng đi ra, Lê Tiện Nam nhìn bóng lưng luống cuống của cô, tự dưng cũng bật cười, từ bồn tắm đứng dậy, tiện tay cầm lấy áo choàng tắm bên cạnh, sau đó ra ngoài.

Diệp Phi chỉ uống nửa ly rượu, vậy mà hơi men đã dễ dàng hiện lên mặt, gò má cô nóng bừng, cô chạy vào phòng quần áo, cúi người tìm đồ ngủ của anh, không phát hiện Lê Tiện Nam đã xuất hiện sau lưng, cô tiện tay chọn một bộ, đúng lúc anh đứng sau lưng cô.

—— Đó là cảm xúc gì, vẫn cảm thấy không chân thật, dây thần kinh giống như lò xo bị đè nén đến nơi sâu nhất, sợi chỉ mỏng manh kéo lại, mãi đến khi anh đẩy cô đến trước gương, lò xo mới nảy lên lại, sợi chỉ đứt ra, lý trí sụp đổ, sau đó, cảm xúc dao động.

Đôi mắt đẹp đẽ kia, lúc ý cười dịu dàng tan biến, dục vọng phun trào, anh đè cô vào gương, cúi người hôn cô, còn nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Chuyện xảy ra ngày đó, đều hợp tình hợp lý.

Diệp Phi vẫn nhớ đêm đầu tiên vào mấy năm trước —— không có bao nhiêu đau đớn, chỉ có rất nhiều lời ẩn giấu trong đáy lòng, lúc đó lại không thể nói ra.

Tóc dài của Diệp Phi buông xõa trên gối, cô chăm chú nhìn gương mặt anh.

Khi đó, Lê Tiện Nam luôn gọi Phi Phi, muốn cô nhìn anh.

Khi đó, anh luôn muốn cô tỉnh táo hơn một chút.

Mà lần này, vào thời khắc hoa quỳnh nở rộ, Lê Tiện Nam hôn lên làn môi cô, thanh âm trầm thấp, dịu dàng, tựa như dùng tình yêu sâu sắc để thì thầm lời tỏ tình, cho cô chìm đắm vào đại dương sâu thẳm.

“Phi Phi, anh yêu em.”

Cuối cùng cũng chính miệng nói ra với cô.

Thật khó để diễn tả cảm xúc này, bươm bướm đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn, tươi đẹp hơn, vẫn quay về Tây Giao Đàn Cung của anh.

Tây Giao Đàn Cung không có cô, cũng như không có nhân gian.

Cô ở bên anh, thuộc về anh, được anh yêu thương vô bờ, làm tan chảy niềm tương tư dày đặc bám trên cửa sổ.

Đêm trăng mông lung, không khí nhẹ nhàng lay động, ánh mắt cuồng nhiệt của cô lại nhìn anh dịu dàng.

Diệp Phi đặt tay lên vai anh, hướng lên trên, ôm lấy cổ anh, ghé đến gần hôn anh, thanh âm mềm mại, giống như đang cười, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.

“Lê Tiện Nam, em cũng vậy.”

Gió mát mơn man gợn sóng, khẽ hôn một cái đã làm làn nước nổi sóng lăn tăn, hoa không úa tàn, hoa ngắm nhìn hoàng hôn khuất bóng.

Đêm đó, Diệp Phi rúc vào người anh trên ghế lắc lư trong phòng khách, thời gian chầm chậm trôi qua, từ đêm đông năm 2013 đến đầu năm 2019.

Hơi ấm trong nhà rất đầy đủ, thảm lót sàn vẫn như trước, lò sưởi trong suốt vẫn phát ra ngọn lửa mềm mại.

Dây áo trên vai cô trượt xuống một chút, Lê Tiện Nam kéo lên cho cô.

Cô vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, ngón tay anh lướt qua vai cô, cổ tay thong thả đặt bên eo cô, Diệp Phi cầm điện thoại, thấy mấy tiếng trước, Triệu Tây Mi chia sẻ một đường link.

Vốn dĩ là livestream, sau đó đã kết thúc, có thể xem lại.

Là pháo hoa bên đường Vành Đai 5.

Kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Pháo hoa thắp sáng màn đêm, là pháo hoa xoay tròn, xoay thành một cụm pháo hoa khổng lồ giữa trời đêm, hàng ngàn tia sáng bàng bạc rơi xuống, giống như đêm đầy sao trong tranh của Van Gogh.

Diệp Phi nhớ đến hồi còn ở Cảng Thành và London, pháo hoa giao thừa trước đây luôn kéo dài nửa tiếng đồng hồ, nhưng những năm đó, pháo hoa luôn kéo dài thêm nửa tiếng nữa, phát sáng rực rỡ khắp bầu trời.

“Có phải là anh làm không?” Cô nép vào lòng anh, ngẩng đầu cười hỏi.

“Sợ đêm giao thừa không mua được hoa, anh tặng em một màn pháo hoa, vốn dĩ muốn đưa em đi xem, nhưng về nhà vẫn là nhất.” Ngón tay anh cầm lấy dây áo mỏng manh trên vai cô, thuận miệng trả lời, ánh mắt lại chăm chú nhìn cô, giống như nhìn cô bao nhiêu cũng không chán.

“Anh có biết hai năm đó, em nghe người ta nói gì không ——” Diệp Phi đặt điện thoại xuống, ôm anh, nói với anh.

“Nói gì?” Lê Tiện Nam cũng tiếp lời.

“Mọi người nói nửa sau màn pháo hoa giao thừa là do một ông lớn nào đó ở Yến Kinh làm cho bạn gái xem, khi đó có rất nhiều lời đồn đại.” Diệp Phi nói, “Khi đó, mọi người đều bàn tán xem Phi Phi là ai.”

“Phi Phi là bà Lê tương lai của Lê Tiện Nam.” Lê Tiện Nam mỉm cười nhìn cô, nắm lấy ngón tay cô, đưa lên môi hôn.

Diệp Phi rút lại, ngứa ngáy hết sức, dáng vẻ đùa giỡn: “Bình thường anh dỗ dành em thành như thế này, em đợi xem lúc đó anh cầu hôn em thế nào.”

Lê Tiện Nam nghiêng người hôn cô, giống như muốn bù đắp cho những năm trống trải kìa, Diệp Phi rất thiếu kiên nhẫn, anh hôn một chút thì không sao, hôn lâu thì cô sẽ đẩy ra.

Lê Tiện Nam nắm cổ tay cô không buông.

“Lê Tiện Nam, anh tặng em nhiều quà quá, anh muốn cái gì? Ngày mai em cũng tặng anh.”

Diệp Phi né tránh nụ hôn của anh không biết bao nhiêu lần, đưa tay che miệng anh, nhất quyết quay về chủ đề cũ.

Lê Tiện Nam dựa vào ghế lắc lư, ôm cô, ánh mắt còn mang theo ý cười thiếu đứng đắn, bị cô che miệng, giọng nói cũng mập mờ: “Muốn em.”

“…Anh đàng hoàng một chút đi.”

“Phi Phi, em đã cho anh một mái nhà rồi.” Lê Tiện Nam nắm cổ tay cô, kéo tay cô xuống, mỉm cười nhìn cô, lặp lại lần nữa, “Phi Phi, em đã cho anh một mái nhà.”

Diệp Phi nắm chặt tay anh không buông, cô ngẩng đầu, giả vờ hung dữ với anh: “Anh chưa cầu hôn em! Cầu hôn rồi mới tính!”

Lê Tiện Nam cười, véo mũi cô, nghiêng người đến gần, hơi thở lướt qua làn môi cô, làm trái tim cô ngứa ngáy.

“Được rồi, anh nợ em.” Lê Tiện Nam cười, hỏi cô, “Khi nào Phi Phi nhà mình rảnh rỗi?”

“Lúc nào cũng bận, anh cố tìm lúc em rảnh rỗi mà làm.” Diệp Phi cười với anh, hai mắt cong cong, sau đó lại nhớ ra gì đó, “Không được phá của!”

Lê Tiện Nam mập mờ buông ngón tay đang véo mũi cô, cúi đầu đến gần cô, bàn tay trên eo cô cũng trượt xuống, xấu tính vuốt ve hõm eo cô: “Phi Phi, phá của là sao, hửm?”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Ngoại truyện đều là ngọt ngào hàng ngày! Họ sẽ trải qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông hoàn chỉnh. Đều là chuyện của năm 2019.
Bình Luận (0)
Comment