Năm 2019 hẳn là năm đầu tiên Diệp Phi thật sự ở bên cạnh Lê Tiện Nam, là năm đầu tiên không có ly biệt, không lo lắng về tương lai.
Năm nay, “ấm lên toàn cầu” là chủ đề luôn được đề cập, Diệp Phi đã nhìn thấy quá nhiều, vì vậy mà cảm thấy mùa đông này thật ra không lạnh đến vậy.
Năm đó, Diệp Phi nghỉ Tết sớm, mặc dù thế kỷ hai mươi mốt biến động trong dòng chảy tư bản, 21 Carat vẫn giữ nguyên ý niệm ban đầu, là một nhóm người yêu nghề.
Lê Tiện Nam luôn đến đón cô tan làm đúng giờ, đó cũng là thời điểm đáng mong chờ.
Công việc của Lê Tiện Nam không quá bận rộn, anh ít khi nói nhiều chuyện công việc trước mặt cô, nhưng cô cũng vu vơ đoán ra một số việc, Diệp Phi lờ mờ biết được, khi đó Internet tung tin Ngô Thiên Như và Lê Hãn ly hôn, sau đó phải tiến hành phân chia một loạt tài sản, vì phát sinh quá nhiều tranh chấp, kiện cáo kéo dài hết nửa năm.
Thỉnh thoảng, Diệp Phi lại hỏi Triệu Tây Mi, sắc mặt u sầu: “Cô nói xem, có khi nào anh ấy phá sản mà không nói cho tôi biết không?”
Nhưng lại nhìn thấy người này vẫn như trước, dáng vẻ cao quý, kiêu ngạo, có lẽ đã thật sự bước đến độ tuổi lập gia đình, Diệp Phi thường lo nghĩ lung tung.
“Sao lại như vậy được chứ, một thời gian trước tôi còn nghe nói anh ấy đầu tư vào mấy dự án, nhưng cũng là anh trai tôi nói, cô yên tâm đi, ai có thể phá sản được, chứ Lê Tiện Nam thì không đâu.” Triệu Tây Mi cười, trấn an cô.
“Làm sao cô biết chắc như vậy?” Diệp Phi buồn bực.
Đúng lúc ngày đó công việc không quá bận rộn, thật ra Triệu Tây Mi không thích ở một mình, Diệp Phi có văn phòng riêng, thiết kế rất ấm cúng, Triệu Tây Mi thường sang đây viết bản thảo, cũng không phát ra động tĩnh gì, Diệp Phi quen rồi.
“Tôi nói riêng cho cô thôi nhé.”
Triệu Tây Mi liếc mắt dò xét, đóng cửa phòng làm việc lại.
“Sao cô tỏ ra bí ẩn thế?” Diệp Phi cười, thấy Triệu Tây Mi giống hệt như gián điệp.
“Cô còn nhớ có một nhà đầu tư đứng sau 21 Carat không?” Triệu Tây Mi nghĩ ngợi một lát, lại nói, “Có lẽ là lâu lắm rồi, năm 2014 à? Lúc đó, công ty nhỏ bắt đầu rất khó khăn, nhưng đột nhiên lại có một khoản vốn lớn để quảng bá.”
“Hình như tôi nhớ chuyện đó.”
Diệp Phi cầm một ly nước ấm, ngồi trên sofa với Triệu Tây Mi, giống như thì thầm trò chuyện.
“Là của Lê Tiện Nam đấy, một phần lợi nhuận và cổ phần của Kỹ thuật Gấu Trúc là của anh ấy.” Triệu Tây Mi nói, “Nhưng đó không phải chuyện tôi muốn nói.”
“Vậy thì là chuyện gì?” Diệp Phi nhìn thấy dáng vẻ sắp kể chuyện của cô ấy, không thể không lo lắng, giống như cô ấy chuẩn bị nói gì đó rất trọng đại.
“Khi đó, Lê Tiện Nam đầu tư rất nhiều, nhưng một công ty Internet nhỏ như vậy không nằm trong phạm vi của anh ấy, anh ấy không thiếu những dự án thế này, nhưng vẫn đầu tư, thật ra anh ấy không giải thích lý do chi tiết, nhưng có lẽ tôi cũng đoán được, Phi Phi, cô giỏi thật đấy, kinh nghiệm thực tập năm đó chỉ là điểm cộng cho cô, Lê Tiện Nam chỉ muốn tô điểm thêm sơ yếu lý lịch của cô, với anh ấy mà nói, thật ra chuyện đó cũng chỉ là vẽ vời thêm, nhưng anh ấy vẫn bằng lòng.” Triệu Tây Mi nói, “Khi đó, anh ấy nói với tôi, biết là không thể nhưng vẫn làm, đó chính là thành ý anh ấy dành cho cô.”
Diệp Phi không biết chuyện này, đúng là khi đó, nếu không có số tiền này, 21 Carat sẽ không bộc lộ tài năng giữa dòng chảy tư bản, mà kinh nghiệm kia cũng trở thành bàn đạp đầu tiên để Diệp Phi tiến lên phía trước.
Biết là không thể nhưng vẫn làm, không chỉ nói đến đầu tư.
Có lẽ khi đó, anh đã đưa ra quyết định cho tương lai, biết là không thể, biết là hai người bên nhau sẽ khó khăn, gian khổ thế nào, nhưng khi đó, anh đã đưa ra quyết định.
Diệp Phi từ từ hiểu ra, lâu thật lâu cũng không hoàn hồn.
“Cho nên tôi nghĩ Lê Tiện Nam yêu cô nhiều hơn bọn tôi tưởng tượng, làm sao anh ấy chấp nhận để cô sống một cuộc đời bình thường?” Triệu Tây Mi trấn an cô, “Cho nên cô yên tâm đi, anh ấy cũng sẽ vì cô, không phá sản đâu, đừng lo.”
Triệu Tây Mi đứng dậy, tiếp tục viết bản thảo, Diệp Phi ngồi trên ghế sofa, đầu óc suy nghĩ miên man rất lâu.
Điện thoại của Diệp Phi rung lên, cô nhìn, thấy Lê Tiện Nam nhắn tin WeChat: Đã họp xong.
Diệp Phi cầm điện thoại, trả lời anh: Vậy anh đến đón em tan làm đi.
Diệp Phi vội vàng hoàn thành công việc, cầm áo khoác, định đi ra, nhưng đến cửa thì quay đầu lại: “Phải rồi, khi nào chúng ta nghỉ Tết?”
“Vài ngày nữa. Cô muốn nghỉ sớm thì nghỉ sớm đi, cuối năm rồi, dự án cũng không có tiến triển gì nhiều.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Diệp Phi đợi một lát, sau đó cầm áo khoác xuống lầu, lúc ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy chiếc xe đen đỗ cạnh cửa công ty, người đàn ông cao lớn dựa vào xe, cúi đầu nhìn điện thoại.
Đang là mùa đông, mùa xuân còn chưa đến, gió tháng một vừa khô vừa lạnh, anh mặc áo khoác dài bên ngoài âu phục, dáng vẻ phóng khoáng, nổi bật, đeo cà vạt tối màu, cổ áo ngay ngắn.
Diệp Phi cầm áo khoác, không có thời gian mặc vào, nhìn thấy bóng dáng của anh, trái tim cô mềm mại, cả ngày bận rộn, bây giờ lại hân hoan.
Giống như đêm khuya lạnh lẽo nhiều năm trước, anh cho cô hơi ấm, mọi đêm đông sau đó đều ấm áp vì có anh.
“Sao không mặc áo khoác vào?”
Lê Tiện Nam nhìn thấy cô chạy về phía anh, anh dang tay ôm cô, áo len mỏng manh của Diệp Phi rất mềm mại, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
Anh ôm cô trong lòng, tay trái mở cửa xe: “Lên xe đi, đừng để bị cảm.”
“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi ngẩng đầu trong lòng anh, hơi thở hóa thành hơi nước trắng, nhưng cô không thấy lạnh chút nào.
“Hửm?”
Diệp Phi không định nói cho anh nghe, chỉ mỉm cười nhìn anh, thoát ra khỏi vòng tay anh, mở cửa xe ngồi vào, trên ghế phụ có một bó hoa hồng đỏ và một ly cà phê nóng.
“Sao anh lại đổi hoa rồi?” Diệp Phi ôm hoa trong tay, cúi đầu ngửi ngửi, “Em tưởng anh chỉ biết tặng em cẩm tú cầu thôi.”
“Vì anh trở về rồi.” Trước khi lái xe, Lê Tiện Nam đưa cô ly cà phê nóng, nói đùa với cô, “Đây không phải là phiên bản giới hạn theo mùa của năm nay à, anh nhờ Kha Kỳ mua trước, vẫn còn nóng.”
Diệp Phi cầm trong tay để sưởi ấm, đặt ly cà phê vào hộp đựng ly trước mặt, trước khi Lê Tiện Nam lái xe, cô chụp lấy tay phải của anh trong lòng bàn tay mình.
“Sao thế?” Lê Tiện Nam nghiêng đầu hỏi cô, “Lạnh à?”
“Không phải.” Diệp Phi nhìn anh, nhớ lại lời Triệu Tây Mi vừa nói, ngàn vạn cảm xúc mềm mại trỗi dậy trong lòng.
Lê Tiện Nam từ từ lái xe ra, đường sá bên này rất thuận lợi, anh cũng để cô nắm một tay.
“Phải rồi, sắp đến Tết, mấy ngày trước anh nghe em nói muốn mua son môi?” Lê Tiện Nam vừa hỏi cô, vừa chậm rãi lái xe, “Anh mua cho em rồi, đặt trong hộp đựng đồ, em xem thử đi.”
Diệp Phi buông tay anh ra, tìm son môi, đúng là nhìn thấy một thỏi son mới tinh trong hộp đựng đồ, Diệp Phi mở ra thử, vô thức kéo tấm gương soi xuống.
Kết quả là, vừa kéo gương soi xuống, trên đó có một chiếc nhẫn kim cương.
Lê Tiện Nam cười khẽ.
Diệp Phi cầm lấy chiếc nhẫn, đeo lên tay, cười hỏi anh: “Vẫn là ước hẹn mỗi tháng sao?”
“Lần này anh tự tay tặng em rồi.” Lê Tiện Nam cười khẽ, nói, “Anh đến Cảng Thành mấy lần, cũng không gặp được em, sau này mới biết em ít khi đến Tây Giao Đàn Cung nhỏ.”
“Vì nơi đó quá giống Tây Giao Đàn Cung… Em đến đó sẽ rất nhớ anh.”
Nói đến chuyện lúc đó, Diệp Phi vẫn cảm thấy hơi chua xót, cô kiềm chế cảm xúc, nói đùa với anh: “Dạo này anh không bận gì sao? Anh rảnh rỗi thế này, em thật sự sợ anh sắp phá sản đấy.”
“Anh sắp phá sản rồi, em sẽ nuôi anh chứ?”
“Cũng không phải là không được, em có nhà, có kim cương, chỉ cần anh không tiêu xài hoang phí, em cũng có thể nuôi anh.”
Diệp Phi cảm thấy mình giống như khủng long nhỏ giấu kho báu, có một hộp kho báu nhỏ, bên trong chứa đầy kim cương và quà của anh.
Lê Tiện Nam cũng giả vờ nghiêm túc, nói đùa với cô lại cảm thấy mềm lòng, nhân lúc đèn đỏ, tay trái cầm vô lăng, tay phải nắm chặt tay cô.
“Phải, anh muốn nửa chiếc giường, mà nhất định phải là giường của Phi Phi nhà mình.”
Vừa nói, Lê Tiện Nam vừa quay đầu nhìn cô.
Ngày đó mới hơn bốn giờ chiều, ánh mắt anh nhìn cô ẩn giấu nụ cười cưng chiều, nhưng Diệp Phi hiểu rõ, đó không phải là cưng chiều, không phải là thích, mà là thiên vị.
Khi đó, Diệp Phi nấu ăn không giỏi lắm, vì nhịp sống ở Cảng Thành quá nhanh, cô không có thời gian nấu ăn, lúc ở Anh, cô chỉ biết nấu mấy món đơn giản.
Lê Tiện Nam cũng không nỡ nhìn cô vào bếp, nhưng anh thật sự không biết nấu ăn, khi đó còn gọi đầu bếp đến dạy, Lê Tiện Nam lắng nghe mấy câu, nói học xong rồi.
Kết quả là khi nấu ăn thật, trông cũng không tệ lắm, Diệp Phi khen anh giỏi, Lê Tiện Nam nửa đùa nửa thật nếm thử, dở khóc dở cười, rút đôi đũa trong tay cô: “Anh gọi thức ăn giao đến.”
Không đợi cô trả lời, Lê Tiện Nam đã dọn hết thức ăn trên bàn, giao hàng càng ngày càng thuận tiện, Lê Tiện Nam gọi mấy món ở nhà hàng mà họ thường đến, lúc quay lại còn buồn cười nhìn cô: “Sao thế, mặn như vậy còn ăn.”
“Vì đây là lần đầu tiên anh nấu ăn, em muốn cổ vũ anh, từ giờ về sau, giao cho anh nấu cơm.” Diệp Phi ngồi bên bàn ăn, nói đùa.
Lê Tiện Nam cũng không đứng đắn, nói đùa với cô, được rồi, anh làm ông chồng nội trợ của em, dù sao điểm nào cũng không bằng em, em là tiến sĩ, làm sao anh có thể để em vào bếp được?
Da mặt Diệp Phi nóng bừng, cảm thấy mình làm tiến sĩ cũng bị anh trêu chọc.
Đúng lúc thức ăn được giao đến, Diệp Phi đẩy anh ra, mang dép lê đi lấy thức ăn, trong nhà rất nóng, bên ngoài rất lạnh, Diệp Phi nghĩ chỉ đi có mấy bước, cho nên chỉ mặc áo ngủ mỏng manh chạy ra.
Lấy thức ăn xong, cô quay đầu đi trên lối đi lát đá xanh, lại nhìn thấy Lê Tiện Nam cầm áo khoác ra đón cô.
Dù chỉ có mấy bước, anh vẫn không nỡ nhìn cô bị lạnh chút nào.
Ngày đó, có lẽ là vì Diệp Phi tan làm sớm, hai người họ cũng không ăn tối trễ lắm, trời vẫn chưa tối.
Lê Tiện Nam nhớ có một bộ phim vẫn chưa xem hết với cô.
Diệp Phi quên mất họ đã từng xem rất nhiều phim, cô cũng đi chọn đĩa: “Xem cái nào đây?”
Lê Tiện Nam rút một chiếc đĩa DVD ra, trên bìa có một cây cầu, Jesse và Celine tái hợp, trước khi tàn ngày, họ ở bên nhau lúc hoàng hôn.
Đây hẳn là “nhà” mà Diệp Phi đã tưởng tượng từ lâu, hơi ấm chỉ là thứ yếu, mà chính là có người yêu, có người đặt mình trong lòng, không phải lo lắng về ngày mai.
Lê Tiện Nam ôm Diệp Phi trong lòng, anh không thấy chán, mặc dù thiết bị sưởi ấm ở Tây Giao Đàn Cung rất đầy đủ, anh vẫn lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên chân cô, Diệp Phi không muốn, anh lại lấy tấm chăn đó cùng đắp lên người mình.
Trong phim có một lời thoại ——
“Lúc còn trẻ, luôn nghĩ mình có thể gặp rất nhiều người, nhưng sau đó bạn lại nhận ra, cái gọi là cơ hội, thật ra chỉ đến vài lần.”
Nghe thấy lời này, Diệp Phi vô thức nhìn anh.
Căn phòng rất tối, để xem phim cùng cô, Lê Tiện Nam tắt hết đèn trong nhà, chỉ chừa lại đèn hành lang ngoài sân.
Ánh sáng từ đèn hành lang rất ấm áp, phản chiếu mặt nước lấp lánh trong sân, cá koi bơi qua bơi lại, tạo nên mấy gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Hoàng hôn sắp qua đi, bầu trời nhuộm đầy màu vàng xám và xanh thẫm, khung cảnh hiu quạnh, giống như cảnh phim Hong Kong tuyệt đẹp.
Lúc Lê Tiện Nam bắt gặp ánh mắt của cô, anh cúi đầu, không hỏi gì, trong mắt anh có một tia sáng, anh cúi người hôn lên môi cô, Diệp Phi cười, đùa giỡn trên sofa với anh, cuối cùng bị anh đè lên mép sofa.
“Lê Tiện Nam, em muốn xem phim.” Cô nhìn anh, cố ý nhỏ giọng, tóc dài buộc lỏng, nhẹ nhàng kéo một cái, dây buộc tóc rơi xuống, tóc dài mềm mại buông xõa trên vai, làn da trắng nõn, xương quai xanh giống như cánh bướm.
Cô không còn trẻ tuổi, ngây ngô như năm đó, nhưng vì được anh yêu, cả người cô mềm mại, giống như một viên ngọc trắng nõn không tì vết, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Lê Tiện Nam không nói gì, chỉ ghé đến gần, hôn cô lần nữa.
Lời thoại trong phim chậm rãi phát ra ——
“Không ai thay thế được em…”
Diệp Phi kéo tấm chăn mỏng, lúc anh buông cô ra, cô tựa người vào sofa, nghiêm túc nhìn vào mắt anh.
Ánh sáng mờ mịt, tia sáng nhỏ xíu cũng phát ra từ màn hình.
Những tia sáng lóe lên lướt qua sống mũi thẳng tắp, lướt qua đôi mắt thâm sâu, hấp dẫn của anh.
Lúc bắt đầu bình minh, yêu thương của cô cũng thức dậy theo nắng sớm.
Buổi tối mặt trời lặn, tình yêu của cô lại sôi sục, cháy bỏng giữa đêm khuya.
“Lê Tiện Nam, em cũng rất yêu anh.” Cô chậm rãi nói, từng từ, từng chữ.
“Sao lại tỏ tình?” Lê Tiện Nam cười khẽ, hôn lên má cô, “Phi Phi nhà mình lại không có cảm giác an toàn à?”
“Không phải, là vì anh quá nuông chiều em… Em luôn cảm thấy, em làm được rất ít chuyện vì anh, anh cũng không cho em tặng cái gì, chi bằng…”
“Chi bằng?” Lê Tiện Nam hỏi.
“Chi bằng mỗi ngày đều nói với anh là em rất yêu anh.” Diệp Phi cười, vòng tay qua cổ anh, ghé đến hôn lên môi anh, giả vờ nghiêm túc, nói, “Không còn cách nào khác, em tiết kiệm tiền, chuẩn bị cho ngày anh thật sự phá sản, em sẽ trở thành trụ cột gia đình…”
“Không có lương tâm, ngày nào cũng mong anh phá sản.” Trong mắt Lê Tiện Nam có ý cười, tay anh vuốt ve đùi cô, sau đó dời lên trên, dừng bên eo cô, véo một cái, Diệp Phi giật mình, muốn đẩy tay anh ra.
Lê Tiện Nam không buông, lại nắm cổ tay cô, đè ra sau, lúc anh hôn cô, ban đầu cô hơi nhạy cảm, vô thức lùi lại một chút.
Hai người họ rúc dưới tấm chăn mỏng, hơi ấm đong đầy.
Hơi thở của anh lướt qua cổ cô, Diệp Phi cảm giác tai mình nóng bừng.
“Lê Tiện Nam…” Cô nhỏ giọng, đẩy anh ra, mập mờ nhắc nhở anh, “Chưa hết phim, là anh muốn xem mà.”
Giống như phàn nàn.
“Được rồi, vậy xem phim thôi, em còn có hứng xem không?” Lê Tiện Nam ngẩng đầu, ánh mắt mập mờ, nắm lấy cổ tay cô, hỏi, “Phi Phi, em vẫn muốn xem phim à?”
Diệp Phi đỏ mặt, muốn rút tay lại, cô quay đầu sang một bên, vùi mặt vào gối sofa, giọng điệu xấu hổ, “Lê Tiện Nam!”
Lê Tiện Nam cười, buông cổ tay cô ra, nghiêng người đến gần, hai ngón tay giữ lấy mặt cô, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô, anh cười khẽ, hôn cô thật sâu.
Sau đó xoa xoa mặt cô, nói: “Tập trung xem phim đi.”
Bộ phim nói, cái gọi là cơ hội, thật ra chỉ đến vài lần.
Thật ra, có một số người cũng như vậy, trong đời chỉ gặp duy nhất một người yêu độc nhất vô nhị, là một nửa linh hồn phù hợp nhất.
Cũng vào buổi tối may mắn năm đó, gặp được một người đẹp đẽ như sắc xuân, dạy cô yêu, cũng yêu cô, cũng được cô yêu.
Ngày ngày tháng tháng bình an, vắng anh không vui.
Huống hồ chi, thế gian lại không còn Lê Tiện Nam khác.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
“Lúc còn trẻ, luôn nghĩ mình có thể gặp rất nhiều người, nhưng sau đó bạn lại nhận ra, cái gọi là cơ hội, thật ra chỉ đến vài lần.”
“Không ai thay thế được em”
—— Bắt nguồn từ phim điện ảnh “Trước lúc hoàng hôn”