Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 57

Tết năm 2019 rơi vào đầu tháng hai, cuối tháng một, Diệp Phi hỏi Lê Tiện Nam có kế hoạch gì, Lê Tiện Nam thong thả nói ở nhà, sau đó hỏi cô có kế hoạch gì.

Diệp Phi không có kế hoạch, thật ra nghĩ đến chuyện này, hai người họ hơi đáng thương —— thành phố lớn như vậy, họ lại không có người thân bên cạnh, giống như thế gian bận rộn, họ chỉ có nhau.

Lê Tiện Nam nói cô mỗi ngày nhìn máy tính mệt rồi, đưa cô ra ngoài một chút.

Diệp Phi không hỏi đi đâu, không hiểu sao lại cảm thấy nơi nào anh đưa cô đi cũng tốt đẹp.

Trước khi gặp Diệp Phi, Lê Tiện Nam sống một cuộc đời rất yên tĩnh, ngoại trừ mấy buổi tụ tập với Triệu Tây Chính, sở thích khác đều nhạt nhẽo, chẳng hạn như nuôi cá, dưỡng cẩm tú cầu trong sân.

Cuối tuần trước Tết, Lê Tiện Nam đưa cô ra ngoài, là khách sạn suối nước nóng mà họ từng đến nhiều năm trước, nhưng nhiều năm trôi qua, nơi này cũng thay đổi.

Rời xa thành phố, khách sạn phong cách Bắc Âu vốn dĩ yên tĩnh đã chuyển sang phong cách Giang Nam, nước chảy lượn lờ dưới cây cầu nhỏ, cây cỏ tươi tốt, lối đi đá xanh trên mặt nước, bên dưới có cá koi bơi lội, đằng xa có lẽ là suối nước nóng, tỏa ra khói trắng lượn lờ.

“Hả, nơi này đổi chủ sao? Sao cách bày trí nơi này lại thay đổi giống như Tây Giao Đàn Cung thế?”

Xe vừa dừng lại, Diệp Phi nhìn ra bên ngoài, không thể không kêu lên một tiếng.

Lê Tiện Nam cười khẽ, nói: “Chắc vậy, quấn khăn choàng vào đi, ngoài trời rất lạnh.”

“Em biết rồi.”

Diệp Phi ngồi trong xe chỉnh khăn choàng, sau đó theo anh xuống xe, vô thức nắm tay anh, Lê Tiện Nam đan tay với cô, nhét tay cô vào túi áo khoác của anh.

“Không đúng, Lê Tiện Nam, phản ứng của anh làm em nghi ngờ, có phải anh thuê người làm chuyện này không?” Anh nắm tay Diệp Phi, cô móc móc ngón tay anh, “Thật đấy, mỗi lần được đãi ngộ đặc biệt, em luôn cảm giác anh đứng sau lưng em.”

Cảm giác này bắt đầu lúc họ chia xa, khi đó Lê Tiện Nam không ở bên cạnh cô, nhưng vẫn thiên vị, dung túng, quan tâm cô bằng mọi cách, làm Diệp Phi có cảm giác an toàn ngoài sức tưởng tượng —— mặc dù họ chia xa, tình yêu của anh cũng chưa từng vắng mặt ngày nào.

“Cũng không có gì, đúng lúc nơi này sắp xây dựng một khu du lịch, anh đầu tư một ít tiền, bảo họ giữ lại căn nhà cuối cùng cho anh, anh thuê người thiết kế sân vườn của Tây Giao Đàn Cung, thấy em hơi sợ chỗ lạ, dù sao cũng phải làm nơi này giống nhà một chút, để em được chơi vui.”

Lê Tiện Nam không giấu diếm chuyện gì, anh nắm tay cô bước về phía trước, cứ vậy trả lời.

Diệp Phi cảm thấy, đôi lúc cô sợ anh phá sản cũng không phải không có căn cứ —— anh thật sự biết tiêu tiền.

Nhưng Diệp Phi nói với anh hết lần này đến lần khác, cũng như nước đổ đầu vịt, cô nói bao nhiêu, anh đều mặc kệ.

Suối nước nóng nằm trong góc sân, suối nước nóng là điểm nổi bật của cảnh quan, nơi này được thiết kế rất đẹp, như Tây Giao Đàn Cung, mà lại không phải Tây Giao Đàn Cung, rừng trúc im ắng tăng thêm phần tĩnh lặng.

Phong cảnh buổi tối mới là đẹp nhất, đèn hành lang yếu ớt chiếu sáng đêm Thanh minh tối tăm, mùi ngải cứu phảng phất trong không khí.

Diệp Phi thật sự thích tắm suối nước nóng, nhất là được ở bên anh ở một nơi riêng tư, thoải mái thế này.

“Sao năm nay Triệu Tây Chính không đến đây?” Diệp Phi tìm chủ đề trò chuyện cùng anh.

“Bị gia đình cấm túc rồi.” Lê Tiện Nam gác tay lên thành đá xanh sau lưng, để lộ đường nét vai cổ gợi cảm.

“Rốt cuộc anh ấy xảy ra chuyện gì? Em không biết chuyện anh ấy và Như Ý thế nào rồi?” Nói đến cô bé kia, Diệp Phi hơi u sầu, trước đây, Tiết Như Ý rất sôi nổi, nhưng bây giờ lại ít nói hơn, trước Tết, Diệp Phi hỏi cô ấy có kế hoạch gì, cô ấy nói sẽ quay về quê nhà Giang Nam.

Một câu bình thường như vậy, Diệp Phi lại có ảo giác buồn bã, tự tưởng tượng thành câu “về nhà kết hôn”.

Nhưng dù sao cũng là tình cảm riêng, không người nào có quyền phán xét.

“Người lớn mà, đưa ra quyết định thì không được gọi là quyết định, mà là sự lựa chọn, một khi đã lựa chọn thì phải chấp nhận hậu quả.” Lê Tiện Nam nhích đến gần cô.

Sóng nước chuyển động, nhẹ nhàng chạm vào làn da trước ngực cô.

Có lẽ anh tính toán trước, đồ tắm suối nước nóng vẫn mang kiểu dáng như nhiều năm trước, trước ngực có dây buộc kiểu Pháp, vạt váy ngắn bồng bềnh như hoa nhài trong nước.

Tự dưng anh nhích đến gần hơn, hơi ấm tỏa ra, biến bàn tay anh thành bàn tay câu dẫn, giống như nụ hôn vô hình lên da thịt cô, còn tận dụng thời cơ vuốt ve thêm.

“Vậy anh ấy không sao chứ? Trước đây anh ấy không thích thời gian sau Tết lắm…”

Diệp Phi quay đầu, giả vờ nhìn phong cảnh, không nhìn anh, kết quả là chưa kịp dứt lời đã bị cắt ngang.

Lòng bàn tay của Lê Tiện Nam mang theo nhiệt độ của suối nước nóng, bàn tay anh lần theo chân cô, hướng lên trên, vạt váy bị nhấc lên, nhưng bàn tay anh lại đặt trên eo cô.

Diệp Phi vô thức nghiêng người ra sau, thành hồ nóng bừng, làm cô giật mình, nhưng giữa đêm đông như vậy, nhiệt độ này rất dễ gây nghiện.

Cơ thể căng thẳng của Diệp Phi từ từ thả lỏng.

Lê Tiện Nam không nói gì, tay gác trên thành hồ sau lưng cô, gương mặt mang theo hơi nước của anh toát ra vẻ gợi cảm ẩm ướt.

Mấy năm trước đến đây, Lê Tiện Nam kể cho cô nghe chuyện về nàng tiên cá, giống như dỗ cô ngủ, sợ cô lạ chỗ, ngủ không ngon.

Tự dưng Diệp Phi nhớ đến câu chuyện anh kể.

Nàng tiên cá leo lên boong thuyền, ánh mắt quyến rũ, ẩn ý đưa tình nhìn thủy thủ đoàn, cô ấy vừa lên tiếng đã có thể kéo người ta xuống đại dương mênh mông vô tận, không người hay biết.

Khi đó, Lê Tiện Nam dùng nàng tiên cá để miêu tả cô, nhưng bây giờ cô cảm thấy vai này thuộc về anh.

Lúc Diệp Phi lơ đãng nghĩ về nàng tiên cá, Lê Tiện Nam đã hôn lên cổ cô, nước trong hồ nóng hổi, nhưng lúc anh hôn cô, nước càng nóng hơn.

“Lê Tiện Nam, em đang nói chuyện với anh mà!” Dù sao Diệp Phi cũng không đẩy anh ra, cô đặt cổ tay thon nhỏ lên vai anh, tựa lưng vào thành hồ.

“Anh biết, nhắc đến cậu ấy làm gì?”

Lê Tiện Nam cười khẽ, ngón tay lướt dọc lưng cô, móc vào dây cài áo, chuẩn bị hành động.

Diệp Phi đỏ mặt, lời nói không còn trọng lượng: “Anh nói như thể em không nhắc đến chuyện này, anh sẽ không…”

“Cái gì?”

Anh cười mập mờ, nhúc nhích ngón tay trên dây cài.

Suối nước nóng này không lớn cũng không nhỏ, có một đầu tạo cảnh, nước chảy cuồn cuộn, nước nóng bốc khói chảy xuống từ một chiếc hũ sành.

Tiếng nước róc rách nhỏ xíu, nghe rất êm tai.

Hoa trà xung quanh cũng nở rộ, hương hoa thơm mát hòa quyện cùng mùi ngải cứu trong suối nước nóng, tựa như không chỉ hai người họ mới hôn nhau nồng nhiệt.

Lúc Lê Tiện Nam bế cô vào, Diệp Phi vẫn mặc đồ tắm suối nước nóng, cảnh tượng quen thuộc này gợi cho cô nhớ đến nhiều năm về trước.

Lúc đó, hai người họ từ suối nước nóng trở về, cô đến Quảng Đông, anh lại đi đón cô, khi đó, Lê Tiện Nam hơi không vui.

Sau đó, vài mảnh ký ức lóe lên, Diệp Phi nhớ đến lần ở sân bay, cô nói về một bộ phim giới hạn độ tuổi với anh, suy nghĩ lung tung, Diệp Phi còn nhớ phần hai của bộ phim được ra mắt vào năm 2017, khi đó Diệp Phi đang ở London, Úy Hạo Nguyệt kéo cô đi xem.

London là một thành phố rất kỳ diệu, ban ngày sôi nổi, đêm đến, các quán bar đều mở cửa, nhà hàng tắt đèn cũng hóa thành quán pub, Diệp Phi và Úy Hạo Nguyệt xem suất đêm ở một rạp phim lớn, họ ngồi hàng cuối, lúc đó, phần một của bộ phim bị hạn chế trong nước, họ xem phần hai ở London, hóa ra xung quanh đều là các cặp tình nhân đi xem, lúng túng hết sức.

Diệp Phi nhớ lại khung cảnh đó, tự dưng bật cười.

Lê Tiện Nam ngước mắt hỏi cô: “Cười gì thế?”

Diệp Phi ngâm suối nước nóng lâu, da mặt hồng hồng, hai mắt như ngấn nước, cô nói: “Em chỉ nhớ đến phần hai của một bộ phim điện ảnh, em đã xem ở Anh.”

“Phim khoa học viễn tưởng gì gì đấy à?”

“Lần đó em lừa anh, em và Úy Hạo Nguyệt xem 50 sắc thái đen.”

Diệp Phi cười, nói: “Anh mà biết em đi xem phim đó thì xấu hổ lắm.”

Lê Tiện Nam vén lọn tóc trên mặt cô, nói: “Có gì mà xấu hổ, chỉ là một bộ phim khiêu dâm giới hạn độ tuổi thôi mà.”

“…Lê Tiện Nam!”

“Hay là em xem lại với anh?”

“…Không được!” Diệp Phi nhất quyết từ chối, kết quả là cô đánh giá thấp Lê Tiện Nam, đôi khi anh thật sự không đứng đắn như vậy.

Hai ngày đầu ở khách sạn suối nước nóng rất bình thường, đến ngày thứ ba, Diệp Phi vào phòng tắm thay váy ngủ lúc năm, sáu giờ tối, mặc váy xong, cô ngẩng đầu nhìn lên, tự dưng thấy Lê Tiện Nam đứng sau lưng cô, cầm khăn lụa trắng trên tay, Diệp Phi xoay người, đưa tay cầm lấy: “Khăn lụa của em, anh luôn giữ bên người sao?”

Lê Tiện Nam vuốt ve khăn lụa, thấp giọng nói: “Sau khi em đi, anh đặt chiếc khăn này dưới gối, cứ giữ như vậy.”

“…Sao anh không bỏ đi?”

Lúc anh dùng ánh mắt u ám nhìn cô, Diệp Phi luôn có cảm giác mình bị anh bắt giữ, cô chống tay vào bồn nước, bên kia là cửa sổ sát đất, cách làn hơi nước lượn lờ, còn có thể nhìn thấy tường trúc.

Lê Tiện Nam chậm rãi vuốt ve khăn choàng, thanh âm trầm thấp, u ám, tựa như dục vọng dâng trào trong anh.

Anh nắm tay dẫn cô ra ngoài, vách phòng ngủ đa số đều là vách kính, rèm cửa kéo lại một nửa, tivi đang phát một bộ phim.

Đúng lúc tivi dừng lại ở một khung hình, bỏ qua cốt truyện và chiêu trò giới hạn độ tuổi thì chất lượng hình ảnh, nội dung và nhạc nền đều xuất sắc.

Lê Tiện Nam thật sự cố ý chọn phim này, Diệp Phi bảo anh tắt đi, anh cũng không tắt, còn dỗ dành cô, nói đây là nguyên bản mà vất vả lắm anh mới tìm được.

Lúc Diệp Phi nghe hai từ “nguyên bản”, cô còn hoảng hốt hơn, vừa bắt đầu không bao lâu đã có một cảnh cuồng nhiệt giới hạn độ tuổi.

“Phi Phi.” Lê Tiện Nam cười nhẹ, hỏi cô, giống như sự quyến rũ âm thầm giữa ánh sáng mờ mịt này, “Em nói xem, lúc xem phim này ở nước ngoài, em có nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ở bên cạnh em không?”

—— Thật ra cũng có nghĩ đến.

Người xem xung quanh đều là các cặp tình nhân, chỉ có cô và Úy Hạo Nguyệt là không hợp cảnh.

Ngày đó, người chịu khổ rốt cuộc là Diệp Phi, bộ phim vẫn đang phát, cô mặc váy ngủ hai dây, ngón tay anh trượt dọc lưng cô, Diệp Phi sợ nhột, vô thức vặn vẹo lưng, kết quả là Lê Tiện Nam móc ngón tay, nhanh chóng, thuần thục, kéo khóa kéo xuống một chút.

Diệp Phi giả vờ không quan tâm, nhưng khóa kéo từ từ bị kéo xuống.

Đến lúc Diệp Phi hoàn hồn, dây áo đã trượt xuống.

Lê Tiện Nam cũng không giả vờ ngây thơ nữa, cầm lấy khăn choàng, quấn quanh lòng bàn tay, ánh mắt dịu dàng, lưu luyến như đang ếm bùa: “Thử một chút nhé?”



Cũng bởi vì nói đến đây thả lỏng, kết quả là lại chuyển sang bị bắt nạt ở nơi khác, Diệp Phi muốn về nhà sớm, đeo túi đi trước, Lê Tiện Nam vừa buồn cười vừa ấm ức, nắm tay cô, nói: “Được rồi, lần sau anh chú ý hơn, được không?”

Giống như mấy năm trước, anh cũng bóng gió nói: “Sẽ không để em chịu đau đớn.”

Diệp Phi càng nghĩ, da mặt càng nóng lên.

Mở cửa xe ngồi vào, dứt khoát xem anh là tài xế.

Kết quả là Lê Tiện Nam cũng không vội lái xe, anh lấy hai hộp kẹo cai thuốc lá bằng kim loại từ trong túi ra, nói đùa với cô: “Chọn một cái đi.”

“Anh chọc em giận, lại dùng kẹo dỗ em à?” Diệp Phi giống hệt như con công nhỏ, “Lê Tiện Nam, anh chiều em hư rồi, kẹo không dỗ được đâu.”

Lê Tiện Nam càng cười vui vẻ hơn, lắc lắc hộp kim loại: “Vậy em chọn một cái xem.”

Diệp Phi nửa đùa nửa thật, chọn một cái.

Lê Tiện Nam mở hộp kim loại, bảo cô xòe tay ra, Diệp Phi xòe tay, một sợi dây chuyền kim cương rơi ra, sợi dây mỏng manh, điểm xuyết hai bông hoa cẩm tú cầu xanh nhạt nho nhỏ.

“Cái kia thì sao?” Trong lòng Diệp Phi biết chắc là có gì đó.

Lê Tiện Nam mở chiếc hộp kim lại còn lại, một chiếc nhẫn thanh mảnh rơi ra, xung quanh viên kim cương chính có mấy viên kim cương nhỏ, bốn phía còn có bốn bông hoa nhỏ xíu.

“Phi Phi, anh thật sự yêu em.” Đáy mắt anh chan chứa ý cười dung túng, anh cầm sợi dây chuyền, ra hiệu bằng ánh mắt.

—— Hôm nay thức dậy soi gương, nhìn thấy một vết đỏ trên cổ, Diệp Phi đỏ mặt, nhớ rõ ràng hai ngày này không được nghỉ dưỡng chút nào, hình như cũng vì chuyện này, buổi sáng, cô không để ý đến anh.

Cũng không hoàn toàn là lỗi của anh, chỉ là cô không có khả năng cưỡng lại anh.

Lê Tiện Nam đeo dây chuyền cho cô, nâng lên, cười hỏi cô: “Tâm tình của công chúa điện hạ có tốt không?”

“Tốt rồi, tài xế.”

Lê Tiện Nam cười, véo mặt cô, nói: “Được rồi, tài xế đưa em về nhà.”

Đường về hơi xa, dù sao cũng sắp đến Tết, đường sá trống trải, Lê Tiện Nam cầm vô lăng bằng tay trái, thong thả gác khuỷu tay phải lên đồ gác tay, Diệp Phi nắm tay anh, giả vờ phụng phịu nhìn ra cửa sổ.

Lê Tiện Nam bị cô chọc cười, nắm chặt tay cô, Diệp Phi lén quay đầu nhìn, bàn tay anh trên vô lăng thon dài, đẹp đẽ, tay trái đeo một chiếc nhẫn, anh chưa từng tháo ra.

Khi đó, cô không biết đây là bộ nhẫn cưới, ngày nọ, trước khi rời đi, cô tiện tay mở trang web của thương hiệu nhẫn kim cương đó, thấy rất nhiều kim cương màu rực rỡ chói mắt trên trang chủ, Lê Tiện Nam tưởng cô muốn xem, vậy là anh hẹn trước, cho cô ra quầy thưởng thức kim cương.

Diệp Phi đến nơi, sau khi hỏi nhân viên, cô phát hiện chiếc nhẫn kim cương đỏ này là mẫu thiết kế riêng trong bộ trang sức cưới, cô hỏi có mẫu dành cho nam không, nhân viên dẫn cô đi tìm.

Cuối cùng cũng tìm được bản vẽ của nhà thiết kế.

Nhẫn nữ là nhẫn kim cương đỏ, trông rất xa xỉ, nhất là mấy viên kim cương đỏ kết thành hình bông hoa, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, cũng là chiếc nhẫn cô đang đeo. Nhẫn nam lại đơn giản lạ thường, Diệp Phi cảm thấy thật kỳ diệu, nhẫn nam không khác nào một chiếc nhẫn bạc bình thường.

Có tiền cũng không mua được chiếc nhẫn kim cương đỏ, nhân viên từ chối tiết lộ giá cho cô, nhưng mẫu nhẫn nam bên cạnh lại có ghi giá, tình cờ bằng với tiền lương tháng của cô năm đó.

Cô đuổi theo nhân viên, hỏi, là thiết kế riêng, có thể cho cô biết là ai đặt làm không?

Nhân viên bảo không tiện nói.

Diệp Phi lại hỏi: “Vậy tôi mua được không?”

Nhân viên trả lời: “Chiếc nhẫn này không bán ra thị trường, nhưng cô Diệp thì có thể mua.”

Tự dưng cô xác nhận được, hẳn là Lê Tiện Nam đã chuẩn bị chiếc nhẫn này, anh ít khi nói với cô, nhưng hình như luôn thích chuẩn bị vài bất ngờ nho nhỏ cho cô.

Diệp Phi mua chiếc nhẫn, thấp thỏm hết mấy ngày, trước khi đi đã đeo cho anh, câu hỏi chưa từng nói ra cũng đã có đáp án, chiếc nhẫn kia vừa khít với ngón tay anh.

Dường như tình yêu của anh luôn hiện hữu, chỉ cần cô bằng lòng, cô luôn có thể nhìn thấy.

Tâm trạng Diệp Phi tốt lên, cô hỏi anh: “Kẹo cai thuốc lá đâu rồi, sao bây giờ anh lại dùng để chứa thứ khác thế?”

“Vì em trở về rồi.”

—— Rốt cuộc cũng không cần dùng kẹo cai thuốc lá để cưỡng lại một số suy nghĩ, những lúc đó, cũng không rõ là kẹo cai thuốc lá giúp anh cai thuốc lá, hay là nỗi bất an vì cô không ở bên.

Khi đó, Lê Tiện Nam không còn hút thuốc lá, nhưng ăn kẹo cai thuốc lá nhanh hơn.

Luôn mang theo bên người, nhưng lại cảm thấy kẹo cai thuốc lá không hiệu quả đến vậy.

Cái anh nhớ không phải là kẹo cai thuốc lá để xoa dịu sự thấp thỏm trong lòng, mà là lúc đó, cô gái nhỏ dịu dàng lấy ra một viên kẹo bạc hà, vô thức nhét vào miệng anh, sau đó lại ngủ ngon lành bên cạnh anh.

Bởi vì em đã trở về, anh thật sự không cần kẹo cai thuốc lá nữa.
Bình Luận (0)
Comment