Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 63

Vốn dĩ Diệp Phi chỉ định ở lại Giang Nam hai ngày, nhưng không ngờ Lê Tiện Nam thật sự đến đây, ban đầu còn cảm thấy thời tiết u ám, sương mù mưa bụi thế này, làm trong lòng người ta khó chịu, nhưng có anh bên cạnh, lại hóa thành một buổi sáng nhàn nhã, thoải mái.

Lúc cô mở mắt, Lê Tiện Nam ở bên cạnh nhìn cô.

Nắng sớm xuyên qua lớp rèm mỏng.

Chính là vào thời khắc này, Diệp Phi cảm thấy một ngày tốt đẹp bắt đầu.

Cô nằm trong chăn, trở mình hướng về phía anh, lao vào lòng Lê Tiện Nam, thoải mái hôn anh: “Chào buổi sáng.”

Lê Tiện Nam nhàn nhã đáp lời, Diệp Phi nằm trong lòng anh, ngẩng đầu hỏi anh: “Sao anh lại làm một căn nhà ở đâu? Nếu biết anh đến đây, anh nói trước với em, nghe nói homestay ở đây rất đẹp, chúng ta có thể đặt một căn.”

“Sợ em ngủ không ngon, nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có thể yên giấc.” Lê Tiện Nam thong thả vuốt ve tóc dài của cô, “Ở bên ngoài ồn ào, ban đêm em sẽ tỉnh giấc.”

Diệp Phi rúc vào lòng anh, nhớ đến lần nọ ——

Khi đó Lê Tiện Nam đi công tác, hai người họ vừa trải qua quãng thời gian dài ly biệt, Diệp Phi không nỡ xa anh, nhưng không nói với anh, kết quả là Lê Tiện Nam nói sẽ đưa cô đi cùng, lúc lên đường, anh đặt trước một phòng suite, nhưng phòng suite bên cạnh là một nhóm thanh niên trẻ, đêm hôm khuya khoắt mới trở về, đi trong hành lang còn nói chuyện lớn tiếng, đóng cửa phòng cũng rất mạnh.

Ba, bốn giờ sáng, Diệp Phi từ từ thức giấc, vô thức cầm điện thoại lên nhìn thời gian, Lê Tiện Nam kéo cô sang, hỏi cô sao thế, còn nói: “Nếu em thấy ồn ào, trước khi ra ngoài hôm nay, anh sẽ mua một cặp nút bịt tai cho em, nếu chúng không hợp, anh sẽ nhờ khách sạn mua loại mới cho em.”

Hình như tình huống như vậy lại xuất hiện lần nữa.

“Vậy cũng không được, chúng ta đến đâu, anh lại mua nhà ở đó à?” Diệp Phi dở khóc dở cười, “Tiết kiệm một chút được không?”

“Cũng không bao nhiêu, sau này già rồi, chúng ta ở đây vài ngày cũng tốt.” Lê Tiện Nam nghiêm túc nói với cô, “Sông nước Giang Nam có thể nuôi dưỡng con người.”

“Nhưng ở đây quá ẩm ướt, không sống lâu dài được đâu.”

Còn là một vùng đất ven sông, mưa bụi như sương lại như sóng.

“Phi Phi muốn đi đâu thì chúng ta đi đến đó.” Lê Tiện Nam nói, “Anh đi theo em.”

Buổi sáng, thực tập sinh nhắn tin cho Diệp Phi, hỏi cô mấy giờ đi chụp cảnh, còn hỏi cô đâu rồi, sao chị Như Ý cũng không biết.

Diệp Phi trả lời tin nhắn, nói hai người họ đi quay vài video là được.

Ngày đó, cô và Lê Tiện Nam ngồi trong sân ăn sáng, căn nhà nhỏ có cảnh quan xinh đẹp, giống như tiên cảnh trần gian, có một chiếc bàn đá xanh, Lê Tiện Nam nhờ người giao bữa sáng đến, Diệp Phi vừa ăn vừa xem đoạn video mà thực tập sinh gửi đến, đánh dấu lại mấy điểm.

“Mở miệng ra.” Lê Tiện Nam đưa một cái bánh bao nhỏ sang, Diệp Phi vẫn nhìn điện thoại, quay mặt sang, mở miệng.

Lê Tiện Nam đưa thức ăn vào miệng cô, còn trêu chọc, dùng giọng Bắc Kinh lười biếng, gợi cảm uy hiếp cô: “Em đúng là càng ngày càng bản lĩnh, ăn một bữa mà hết nửa ngày, lát nữa anh đưa em đi dạo, đến lúc đó mà em chưa xử lý xong, xem anh sẽ xử lý em thế nào.”

Diệp Phi miễn cưỡng ngước mắt: “Anh định xử lý em thế nào?”

“Em thử đi, đến chín giờ mà em chưa ăn sáng xong, hai chúng ta đều không ra ngoài nữa.”

Diệp Phi cười với anh, đặt điện thoại xuống, nhích đến gần anh: “A ——”

Lê Tiện Nam đặt đũa xuống, quyết định dạy cô một bài học, lúc cô há miệng, anh véo hai má cô, nghiêng người hôn cô.

Diệp Phi ngồi không vững, chống tay lên bàn, lắc lư gương mặt, Lê Tiện Nam hôn cô lâu thật lâu mới buông ra, anh cong môi cười: “Em thật sự là tổ tông của anh mà, ngoan ngoãn ăn đi.”

Trên đường đi, thực tập sinh chụp rất nhiều ảnh, đến con hẻm đó, nhìn thấy cánh cổng sân mà hôm qua cô ấy tò mò, hôm nay đã mở ra.

Dáng vẻ người đàn ông lười biếng, nghiêm nghị, Diệp Phi ngồi trên ghế, mặc áo len mỏng màu trắng, hệt như mèo nhỏ vừa tỉnh giấc.

Khói sóng Giang Nam, yêu thương lưu luyến.

Thực tập sinh không quấy rầy, chỉ chụp lại bóng hình của hai người, có gốc hải đường rậm rạp che chắn, bức ảnh càng đẹp hơn.

Tháng năm đến, hoa hồng trong sân đã nở rộ, ứng dụng mới cũng bắt đầu được quảng bá, lúc đó quay chụp những góc nhỏ của Yến Kinh, bóng dáng hẻm Hòe Tam cũng xuất hiện trong đoạn video ngắn.

Hoa hồng leo trên tường cũng nở rộ, tạo nên một tấm thảm hoa dày đặc như thác nước, cổng sân không đóng, trong sân trồng rất nhiều hoa hồng, cũng thu hút nhiều du khách đến check in.

Hẻm cũ trở thành địa điểm thu hút du lịch, lôi kéo người qua đường đến chụp ảnh.

Khi đó Diệp Phi cũng sợ, nhỡ đâu có người ngắt hoa thì phải làm sao, kết quả là hôm sau Lê tiện Nam bảo Kha Kỳ giao đến một thùng hoa hồng mới cắt, còn dán một tấm nhãn, nói mọi người có thể tự lấy hoa, nhưng không nên ngắt hoa.

Diệp Phi tan làm về nhà sẽ đi ngang qua hẻm Hòe Tam, lúc bước đến, cô nhìn thấy một chiếc xe đẩy nhỏ cạnh cổng nhà, rất nhiều hoa hồng cắm trong thùng cho mọi người lấy.

Cô vừa suy nghĩ đã biết là Lê Tiện Nam làm, lúc Lê Tiện Nam nói sẽ đến đón cô, Diệp Phi đợi anh trong hẻm Hòe Tam, Lê Tiện Nam nói đã đến nơi, bảo cô đi ra.

Diệp Phi bước nhanh ra tìm anh, bất chợt nhớ đến nhiều năm về trước, đêm nọ, anh đứng ở cuối hẻm Hòe Tam đợi cô.

“Anh đợi em nãy giờ, vừa định đến công ty em, về sớm cũng không nói cho anh biết.”

Lê Tiện Nam tựa vào một bên xe, dang tay hướng về phía cô, Diệp Phi nhào vào lòng anh, Lê Tiện Nam cũng vô thức cúi đầu, làn môi chạm vào trán cô.

“Mới hơn bốn giờ chiều một chút, anh cũng không biết tại sao em lại tan làm sớm như vậy.”

“Anh thấy Triệu Tây Mi cập nhật vòng bạn bè, chụp màn hình trò chuyện của hai người, em nói sẽ đến xem hoa, anh tiện đường đến đón em tan làm.”

Diệp Phi cười, ngẩng đầu trong lòng anh, nhìn anh, nhón gót hôn anh: “Được rồi, lần sau sẽ nói với anh.”

Sinh nhật của bà Triệu rơi vào tháng năm, cũng nên tảo mộ một lần trong đời, Diệp Phi luôn cảm thấy mình là người ngoài, cho nên trước khi Triệu Tây Mi rời đi, Diệp Phi đưa cho cô ấy một bó hoa hồng, bảo cô ấy mang đi.

Có lẽ vì tháng năm là đầu hè, Yến Kinh đón mấy cơn mưa, Triệu Tây Mi đi tảo mộ bà nội Triệu, sau khi trở về lại kể rất nhiều chuyện hồi còn nhỏ, Diệp Phi lắng nghe, trong lòng cũng chua xót.

Cô tính toán thời gian, nghĩ đã đến lúc bước sang khởi đầu mới.

Không ai quét mộ ba cô, Phùng Nghi ở Quảng Đông quanh năm suốt tháng, ông bà ngoại đã qua đời, cô cũng không còn liên hệ nhiều với người thân ở đó, thành phố mà cô sống từ nhỏ đến lớn cũng không còn mối quan hệ gì với cô, chỉ có Diệp Phi năm nào cũng chờ lúc rảnh rỗi để về thăm ba.

Đêm đó, Diệp Phi thức giấc một lần, liếc nhìn bức ảnh trong điện thoại, nghĩ nhân lúc không có gì bận rộn sẽ về thăm mộ.

Lê Tiện Nam đã ngủ, lờ mờ cảm nhận được một ít ánh sáng bên cạnh, anh nhìn, thấy Diệp Phi đang cầm điện thoại xem ảnh, hình như là ảnh cũ của gia đình.

Trước đây Diệp Phi từng kể về ba với anh, nhưng sau này ít khi nhắc đến, sau ngày đó, Lê Tiện Nam tìm vé, Xuân Tân không có sân bay, chỉ ở thành phố cấp tỉnh mới có sân bay, lái xe đến sân bay phải mất hai tiếng, tàu cao tốc cũng phải hơn mười giờ đêm mới khởi hành, không thuận tiện bằng lái xe, anh xem toàn bộ hành trình, lái xe đến đó mất năm tiếng.

Hôm sau là cuối tuần, lúc Diệp Phi mở mắt, Lê Tiện Nam không ở bên cạnh, cô nhổm dậy gọi: “Lê Tiện Nam…”

Kết quả là có người đáp lời, đẩy vali ra khỏi phòng quần áo, đã thay trang phục thoải mái, anh nói: “Đi thôi, dậy nào, anh đưa em ra ngoài.”

“Đi đâu thế?” Diệp Phi chưa hoàn hồn, “Hôm nay là thứ bảy, chúng ta đi đâu?”

“Đến nơi thì biết.” Lê Tiện Nam cười với cô, lại đẩy vali, anh cúi người giở chăn, kéo tay cô, bảo cô thức dậy, “Dậy thôi nào, mèo lười, đã mua bữa sáng cho em rồi, vừa đi trên đường vừa ăn.”

Diệp Phi tưởng hôm đó anh đi công tác, nhưng anh chuẩn bị rất nhiều thức ăn vặt cho cô đi đường, trông không giống như đang bận rộn công việc, Diệp Phi không hỏi, nghĩ sẽ đến nơi sớm thôi, trên đường đi còn chợp mắt một chút.

Lúc cô mở mắt, Lê Tiện Nam vẫn đang lái xe, khung cảnh bên ngoài là đường cao tốc, Diệp Phi ngơ ngác nhổm dậy, ngồi thẳng lên, con đường này không có nhiều xe cộ, Lê Tiện Nam cầm vô lăng bằng một tay, tay phải nắm lấy tay cô, hỏi: “Muốn ngủ một lát không? Còn hai tiếng nữa mới đến nơi.”

Diệp Phi nhìn thời gian, đã ba tiếng trôi qua, một thông báo xuất hiện trên màn hình điện thoại, chào mừng đến tỉnh XX.

“Lê Tiện Nam, anh đưa em về quê sao?” Anh nắm tay Diệp Phi, trái tim cô đau xót.

“Ừ, đêm hôm đó thấy em nhìn điện thoại rất lâu.” Đây là lần đầu tiên Lê Tiện Nam lái xe đường dài, lái mấy tiếng như vậy, hẳn là anh cũng mệt mỏi, anh nắm chặt tay cô, nói, “Muốn về thì anh về cùng em, cũng nhiều năm rồi không trở lại, về thăm nơi này một chút.”

Diệp Phi ngồi trên xe, trong lòng chua xót, ở bên anh, rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ, anh luôn có thể phát hiện được tất cả mọi cảm xúc của cô, cũng lên kế hoạch cho cô, chẳng trách sao đêm qua anh hối thúc cô đi ngủ sớm, Diệp Phi còn dây dưa, hóa ra anh đã chuẩn bị cho cô về Xuân Tân.

Khi đó, Diệp Phi tin chắc rằng mỗi ngày đều được anh yêu tha thiết, những cảm xúc nhỏ nhoi mà cô không biểu lộ luôn được anh quan tâm bằng những cách thức riêng, dù cho không nói ra, vẫn luôn có lời hồi đáp.

Lê Tiện Nam lái xe hơn năm tiếng mới đến Xuân Tân, Diệp Phi nói vị trí của nghĩa trang, Diệp Phi học thạc sĩ rồi đến tiến sĩ, nhiều năm rồi cũng chưa quay lại đây, thành phố nhỏ đã thay đổi rất nhiều, Lê Tiện Nam định vị nơi đó, nghĩa trang nằm trên núi, khi đó hoàn cảnh gia đình nghèo túng, chỉ đặt mua phần mộ đơn giản nhất, vị trí rất gần, thậm chí là sát bên lối đi.

Trên bia mộ có ảnh của ba, còn có một bó hoa khô héo, giống như cách đây thật lâu đã có người lui tới.

Ngoại trừ cô, chỉ còn có Phùng Nghi.

Diệp Phi không cách nào suy đoán được, Phùng Nghi có đến đây hay không.

Ngày đó, Lê Tiện Nam đỗ xe gần đó đợi cô.

Diệp Phi cúi người ngồi xổm trước bia mộ, lấy một tờ khăn giấy, lau qua bia mộ.

Trước đây, bất kể gia đình có nghèo khó thế nào, ba cũng chưa từng bạc đãi cô, còn nhớ sinh nhật cô, nhưng vì những năm đó quá khổ sở, không thể mua bánh kem, ba mua tôm nấu cho cô ăn, dù bình thường không mua nổi.

Vì chuyện này, Phùng Nghi còn trách mắng một trận, nói một cân tôm giá ba mươi tệ, trẻ con thì ăn sinh nhật làm gì.

Có lúc không mua nổi tôm, ban đêm, ba lén đưa cô ra ngoài, mua cho cô một miếng bánh hình tam giác.

“Phi Phi, con phải học thật giỏi, lại lớn thêm một tuổi rồi.” Khi đó ba nói với cô, “Mặc dù ba không có bản lĩnh, cũng không cho Phi Phi một cuộc sống tốt, nhưng dù có nghèo khó, Phi Phi vẫn là đứa con gái mà ba yêu quý nhất.”

Tiếc là ba cô qua đời sớm, khi đó cô cảm thấy người duy nhất yêu cô trên thế gian này cũng rời đi.

Lúc đó, cô thật sự nghĩ mình sẽ không bao giờ được yêu lần nữa, luôn sống trong nhạy cảm, tự ti, chỉ giấu trong lòng một ít hy vọng về tương lai.

Nhưng trời cao không tàn nhẫn đến vậy, giữa mùa đông lạnh giá năm đó, cô đã gặp tình yêu đích thực của đời mình.

Anh dùng tất cả những chi tiết nhỏ nhặt để chăm sóc cô, yêu cô, cho cô biết mình sẽ vĩnh viễn có một vị trí đặc biệt trong lòng anh, mãi mãi được anh yêu.

Diệp Phi quay đầu nhìn Lê Tiện Nam, anh đang dựa vào xe đợi cô, không nhìn điện thoại, cũng không ngồi trên xe.

Vẫn cầm áo khoác của cô trong tay.

“Ba, hiện tại con sống rất tốt, con đã gặp được người yêu thương con rất, rất nhiều.” Hốc mắt Diệp Phi chua xót, “Con cũng rất, rất yêu anh ấy.”
Bình Luận (0)
Comment