Xuân Tân là một thành phố rất nhỏ, cả thành phố còn không lớn bằng một quận ở Yến Kinh, nhưng dù sao Lê Tiện Nam cũng đã lái xe đến đây, cả quãng đường mất hết năm tiếng, hai người cũng không thể đi về trong ngày, trước đó anh đã đặt phòng khách sạn để nghỉ ngơi.
Rất lâu rồi Diệp Phi không quay trở lại, còn muốn đi dạo quanh, nhưng phong cảnh nổi tiếng duy nhất của Xuân Tân là một ngọn núi, người ta thường leo núi giữa đêm để ngắm mặt trời mọc.
Cô hỏi Lê Tiện Nam có muốn đi không, anh nói, đi thôi, không thì cả ngày ở trong khách sạn, không sợ xảy ra chuyện sao?
Diệp Phi đỏ mặt, đẩy anh ra: “Anh làm gì được sao? Hôm nay lái xe hơn năm tiếng, ngày mai còn phải quay về… Hay là ngày mai em lái xe về?”
“Em lo cho bản thân em đi, cả ngày không tập thể dục, ngày mai anh lái xe về, em phải nghỉ ở nhà thêm mấy ngày, đến lúc về nhà, anh sẽ rất đáng thương.” Lê Tiện Nam rót một ly nước, đưa cho cô, “Chỉ được nhìn, không được chạm.”
Cũng may Diệp Phi nghĩ anh muốn chăm sóc cô, không nghĩ người này đang nói đến chuyện không phù hợp với trẻ em.
Xuân Tân không có nhiều thắng cảnh, đầu tiên là một ngôi chùa, bên ngoài có một vườn mẫu đơn rộng lớn, tiếp theo là ngọn núi kia, là một trong năm ngọn núi thuộc nhóm Ngũ Nhạc (*).
(*) Là tên gọi cho năm ngọn núi nổi tiếng nhất, gắn liền với lịch sử Trung Quốc qua nhiều triều đại. Chúng cũng gắn liền với tín ngưỡng và thuyết Ngũ hành của Trung Quốc.
Nhưng nhiều năm rồi Diệp Phi không đến đó, Lê Tiện Nam muốn đưa cô đi, cố ý chọn buổi chiều, trời không quá nóng nực, Diệp Phi vui vẻ theo anh đến nơi, sau đó mới biết cáp treo đóng cửa lúc năm giờ, nghĩa là hai người họ phải đi bộ lên núi.
Diệp Phi nghĩ cũng không sao, còn thấy hôm nay Lê Tiện Nam ăn mặc thoải mái, cô cũng muốn vào trung tâm thương mại, mua một đôi giày thể thao rồi đi ra, cô nhớ núi này có rất nhiều bậc thang, từng nghe bạn học nói buổi chiều bắt đầu leo núi, rạng sáng sẽ đến đỉnh núi, đúng lúc đón được mặt trời mọc.
Leo núi mất năm, sáu tiếng, Diệp Phi hơi do dự, thận trọng hỏi Lê Tiện Nam: “Anh leo được không?”
“Em nghĩ thế nào?” Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn cô, đưa tay cho cô, trả lời một câu vô thưởng vô phạt, “Cũng đã đến đây rồi.”
Diệp Phi cười hì hì, nhanh chóng theo anh đi lên.
Vì là khu thắng cảnh, hai bên có rất nhiều cửa hàng lưu động, trên núi không có phương tiện vận chuyển, đều là dùng sức người mang lên.
Hai người họ tay không đi lên, đầu tháng sáu, thời tiết cũng dễ chịu, ở đây không thể quẹt thẻ, nhưng anh đã chuẩn bị trước, đổi một ít tiền lẻ, nhét vào túi của Diệp Phi.
Diệp Phi đi trước, mua một cây kem ốc quế, xé bao bì ra, Lê Tiện Nam đi sau lưng, nhìn cô bé Diệp Phi tràn đầy sức sống, chạy mấy bước lại quay đầu đợi anh, kết quả là túi quá nông, tiển lẻ mà Lê Tiện Nam đã nhét vào rơi dọc đường đi.
Diệp Phi chạy phía trước, Lê Tiện Nam bất đắc dĩ đi sau nhặt tiền.
Kết quả là Diệp Phi đi được một tiếng, vừa mệt vừa khát, thấy phía trước có khu vực nghỉ ngơi, nơi này không có tủ lạnh mà dùng nước suối ướp lạnh dưa hấu.
Diệp Phi lục túi định mua dưa hấu, nhưng túi trống trơn.
Lê Tiện Nam vui vẻ, cố ý hỏi cô: “Sao thế, em đánh rơi kho báu rồi à?”
“Lê Tiện Nam, hình như tiền của em rơi rồi…” Diệp Phi không bỏ cuộc, lại sờ tới sờ lui, xác nhận túi trống trơn, vẻ mặt cô buồn bã, “Thôi xong, rơi tiền rồi, có phải là anh chuẩn bị số tiền lẻ đó không?”
“Thấy em chạy trước rất nhanh, tiền rơi dọc đường rồi.” Lê Tiện Nam lấy ví ra, kéo tay cô đến, đặt ví vào, “Mua đi.”
Diệp Phi xấu hổ: “Anh cũng không nói với em…”
Lê Tiện Nam đứng một bên đợi cô, Diệp Phi cầm ví của anh đi chọn dưa hấu, trả tiền, tín hiệu trên núi không tốt, cho nên không có bao nhiêu cửa hàng chấp nhận thanh toán điện tử, Diệp Phi chọn mấy miếng dưa hấu, nhờ ông chủ cắt ra, lúc trả tiền, cô mở ví của Lê Tiện Nam, không ngờ nhìn thấy ảnh của cô.
Cô gần như không có ký ức gì về bức ảnh này, bất ngờ nhìn thấy, còn hơi kinh ngạc.
Là dưới gốc cây hải đường ở Tây Giao Đàn Cung, cây hải đường đã nở hoa tươi tốt, không có một chiếc lá, tất cả đều là hoa, ngày đó Lê Tiện Nam gọi người đến thay nước hồ cá, nước cực kỳ trong.
Đó là mùa hè trước khi cô đến Cảng Thành, cô đọc sách, Lê Tiện Nam gọi người đến thay nước hồ cá, vốn dĩ cô muốn học thuộc từ vựng, cuối cùng lại nhìn anh, nhìn một chút đã ngủ thiếp đi.
Sân nhà tràn ngập sắc xuân trêu chọc lòng người, cô ngủ trên ghế lắc lư, còn ôm quyển sách trong tay.
Bức ảnh này, hẳn là khi đó anh đã chụp lén, sau đó cho vào ví.
Diệp Phi vô thức cong môi, giống như đã tìm thấy một bằng chứng đáng yêu, chứng minh anh tuyệt đối yêu cô.
Diệp Phi trả tiền, cầm dưa hấu mà chủ cửa hàng đã cắt, mang đi tìm anh.
Bên kia có một khu nghỉ ngơi rất đơn sơ, mọi người ngồi đó nói chuyện, anh ăn mặc thoải mái, bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, bên ngoài khoác áo sơ mi sọc trắng xanh, anh ngồi trong bóng râm nghỉ ngơi, dường như thời gian đã ngưng đọng trên người anh.
Hôm nay trời đẹp, lúc hoàng hôn, hết thảy đều yên tĩnh, cây xanh xung quanh tươi tốt, khắp nơi đều là cổ thụ cao chọc trời, anh ngồi đó đợi cô, tựa như gió giữa hè thổi dưới rặng thông, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt anh chan chứa ý cười, như bóng liễu dưới trời xuân.
Diệp Phi cũng phát hiện, cô bị anh thu hút là theo bản năng, lúc nhìn thấy anh, trái tim vẫn đập liên hồi, giống hệt như lần đầu gặp nhau.
Diệp Phi không có thể lực, ăn dưa hấu xong, mới đi được mấy bước đã muốn nghỉ ngơi, lúc đó trời gần tối, cũng may ánh đèn ở nơi này rất sáng, ve sầu và côn trùng kêu râm ran hai bên, gió đêm qua khe núi cũng mát rượi.
Diệp Phi ngồi trên tảng đá, nắm tay Lê Tiện Nam, ủ rũ nói: “Mới đi được nửa đường thôi! Bây giờ không thể xuống núi được, mà lên núi còn phải mất thêm bốn tiếng nữa… Lê Tiện Nam, em mệt quá!”
Lê Tiện Nam nắm tay cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngày mai ngắm mặt trời mọc, sau đó về ngủ, buổi chiều chúng ta về nhà, anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi với em mấy ngày.”
“Anh không bận rộn công việc sao?” Diệp Phi tựa cằm lên vai anh, rất gần gũi với anh.
“Có bận rộn công việc cũng phải ở bên em, có lẽ về nhà rồi, em sẽ phải nghỉ ngơi hai ngày.” Lê Tiện Nam mở chai nước, đưa cho cô, “Uống nước đi.”
Diệp Phi cũng không nhúc nhích, Lê Tiện Nam đưa chai nước đến miệng cô, Diệp Phi miễn cưỡng uống mấy ngụm, già mồm nói: “Lê Tiện Nam, càng ngày em càng giống một cô bé bị anh chiều hư.”
“Chẳng phải em có anh rồi sao?” Lê Tiện Nam cười, quay đầu nhìn vào mắt cô, đôi mắt anh lưu luyến, gợi cảm giữa đêm tối, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Vậy thì cứ thế đi, anh bằng lòng dỗ dành.”
Diệp Phi cười, hai mắt cong cong, trong lúc anh vặn nắp chai nước, cô vòng tay qua cổ anh, ghé đến gần hôn lên mặt anh, sau đó phủi mông đứng dậy: “Em sống lại rồi! Đi thôi, em leo núi tiếp được rồi.”
Lê Tiện Nam cười khẽ, bị cô kéo tay đi về phía trước.
Ngày đó, hai người họ vừa đi vừa nghỉ, ánh trăng sáng ngời, ngàn sao chiếu rọi, ngọn gió trên núi càng đi càng lạnh.
Có lẽ là vì anh luôn ở sau lưng cô, Diệp Phi còn cảm thấy hành trình leo núi mệt mỏi, khô khan cũng trở nên đáng yêu, có một đoạn đường núi khúc khuỷu khó đi, Diệp Phi hơi mất kiên nhẫn, bậc thang rất hẹp, lại còn là một đoạn đường rất dài.
Lê Tiện Nam nhìn thấu cơn nóng nảy của cô, anh bước đến, kéo cô vào lòng, ôm cô ngồi bên đường nghỉ ngơi, đưa tay véo má cô, cười nói: “Sắp đến rồi, đi một lát nữa sẽ đến.”
Nghe anh nói bằng giọng dỗ dành, phiền muộn trong lòng của Diệp Phi đều tan thành mây khói, anh trấn an và nuông chiều cô vô điều kiện, làm cô cảm thấy hơi áy náy.
Cái làm cô cảm động không phải là đôi lúc dịu dàng, mà là anh luôn luôn dịu dàng, vĩnh viễn nuông chiều cô.
Đôi khi Diệp Phi cũng phạm phải sai lầm, da mặt cô mỏng, thỉnh thoảng bận rộn sẽ nghĩ sai, còn cảm thấy khó chịu, nhưng Lê Tiện Nam chưa từng để cô tức giận hơn mười phút, anh luôn dỗ dành cô trước, không cần phải nói lý với cô làm gì.
Khi đó Diệp Phi nhắm mắt, áy náy nói: “Lê Tiện Nam, anh nói lý với em đi, em sai rồi.”
Lê Tiện Nam cũng không làm vậy, chỉ cõng cô trên lưng, nói: “Em lớn rồi, đạo lý nào mà em không hiểu, anh còn nói lý với em làm gì, dỗ dành em chính là, dù chuyện có đúng hay sai, em vẫn luôn đúng.”
“Làm gì có người nào như anh …”
“Cũng làm gì có Phi Phi thứ hai?” Lúc đó, Lê Tiện Nam đưa tay véo mũi cô, vờ u sầu, nói, “Em mà tức giận bỏ đi, anh biết phải làm sao bây giờ, anh cô độc cả quãng đời còn lại, Phi Phi đành lòng sao?”
Diệp Phi ngồi cạnh anh nghỉ ngơi, gió đêm thổi khô mồ hôi của cô, cô nắm tay anh, nói: “Lê Tiện Nam, anh yên tâm, anh có em rồi mà.”
“Cũng đã đăng ký kết hôn rồi.” Lê Tiện Nam móc ngón tay với cô, Diệp Phi ghé đến gần, Lê Tiện Nam cười, nói với cô, “Anh giấu giấy hôn thú rồi, chạy cũng không thoát được đâu.”
“Vậy em không chạy.” Cô tựa vào vai anh, nhìn trời sao qua kẽ lá, đã biết bản thân không nhìn được phương hướng, vẫn muốn tìm ngôi sao kia, bầu trời mênh mông nhiều sao như vậy, cô tự nhận ngôi sao sáng nhất là của cô, cô nắm tay anh, nói, “Em phải đi đâu mới gặp được Lê Tiện Nam thứ hai đây?”
“Em hiểu là được rồi.” Lê Tiện Nam cười, nắm tay cô đứng dậy, “Đi thôi, sắp đến đỉnh núi rồi.”
Trên đỉnh núi rất đông người, Lê Tiện Nam đưa cô đến nơi vắng vẻ, tầm nhìn cũng được mở rộng, đã hơn ba giờ sáng.
Vốn dĩ chỉ cần hơn sáu tiếng là sẽ đến nơi, nhưng Diệp Phi vừa leo vừa nghỉ, thời gian kéo dài hơn rất nhiều.
Cũng may đến nơi vẫn chưa trễ.
Đỉnh núi rất cao so với mực nước biển, nhìn xuống dưới giống như chìm trong biển mây, ngàn mây như bông vải, chậm rãi trôi, bên kia có rất nhiều nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh bình minh trên đỉnh núi, đã đặt máy ảnh, đợi mặt trời mọc.
Diệp Phi tựa vào người Lê Tiện Nam, nhìn lên bầu trời, bầu trời tràn ngập sương mù xanh xanh, bị mấy vầng mây che phủ.
Diệp Phi đã ngắm bình minh cùng anh rất nhiều lần.
Bình minh ngày đó, mấy tia sáng vàng óng nhàn nhạt len lỏi qua khe hở giữa những đám mây, có người reo hò, nói đợi cả đêm, cuối cùng cũng thấy.
Diệp Phi nhìn sang, mấy vì sao vẫn chưa rời sân khấu, mặt trời đã tỏa ra một chút ánh sáng, nhuộm ánh ban mai lên bầu trời như ngọc lưu ly, thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót trên bầu trời.
Cô vô thức nhìn sang Lê Tiện Nam, phát hiện Lê Tiện Nam không nhìn mặt trời mọc, mà nhìn cô.
Diệp Phi cong môi cười, nhích đến gần anh, Lê Tiện Nam tưởng cô định nói gì, anh nghiêng người lắng nghe ——
“Hôn không?” Cô cười, hỏi.
Bình minh đánh thức bầu trời, lãng mạn ngoài kế hoạch giống như ánh ban mai, không biết trời có trong hay không, nhưng cô vẫn biết chắc, anh yêu cô như mọi ngày.
Dẫu cho con đường núi này hơi khó đi, anh vẫn mỉm cười ôm cô trong lòng, dung túng, cưng chiều.
Cô sẽ không bao giờ gặp được Lê Tiện Nam thứ hai, mà thế gian này cũng sẽ không có Diệp Phi thứ hai.
Nắng sớm còn mờ mịt, nhành cây đong đưa, ve sầu kêu râm ran.
Cô nhìn mặt trời mọc, anh nhìn cô.
“Lê Tiện Nam, em cũng yêu anh.”
Cô chạm mũi mình vào mũi anh, nhẹ giọng nói với anh.
“Ngốc.” Anh cười, ghé đến gần, họ hôn nhau dưới ánh nắng vàng óng, anh nói, “Anh cũng vậy.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Bóng liễu dưới trời xuân, nguyên văn là “Trăng xuân soi bóng liễu”, xuất phát từ “Trạc trạc xuân nguyệt liễu”, nhưng Hoàng Đình Kiên cũng có câu này, câu này có quá nhiều nguồn.