Tổ truyền thông của Diệp Phi hoạt động rất tốt, nhờ video chính thức được biên tập chất lượng cao ngay từ đầu, còn được Cục Văn hóa và Du lịch địa phương hỗ trợ quảng bá, dự án này nhanh chóng trở thành dự án thuộc hàng ưu tiên thứ hai trong công ty, toàn bộ quá trình được đẩy nhanh, rốt cuộc là đầu tháng sáu tổ chức một buổi họp báo, đến lúc đó còn có một bữa tiệc tối.
Diệp Phi chưa có đầm dự tiệc, lúc nói chuyện này với Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam nghĩ ngợi một lát, nói cuối tuần sẽ đưa cô đi, còn dặn dò cô ngủ sớm, dậy sớm.
Kết quả là, Diệp Phi không nghĩ Lê Tiện Nam có kế hoạch khác, khi đó cô nhìn thấy trong vòng bạn bè có người cập nhật một ngôi sao Âu Mỹ đến tổ chức hòa nhạc, Triệu Tây Mi lôi kéo Diệp Phi rất lâu, trước đây Diệp Phi chưa từng xem hòa nhạc, cuối cùng cũng bị cám dỗ, Triệu Tây Mi nói sẽ rất khó mua vé, bảo cô đặt hẹn giờ mua.
Đêm đó Diệp Phi nhìn điện thoại chằm chằm, mua được hai vé, Lê Tiện Nam ngồi cạnh cô, dặn dò cô chủ nhật đi thử đầm dự tiệc, hôm nay là thứ sáu, ngày mai phải đi ngủ sớm.
“Nhìn cái gì thế, nhìn không chớp mắt luôn, chủ nhật mà em không dậy nổi thì biết tay anh.” Lê Tiện Nam giật lấy điện thoại của cô, giọng Bắc Kinh nhàn nhã, lúc uy hiếp cô lại càng gợi cảm hơn.
Anh cầm điện thoại cô nhìn thử, là vé xem hòa nhạc, anh nhìn thời gian, là thứ bảy, còn không phải ở Yến Kinh.
“Phi Phi.” Anh vẫy vẫy điện thoại với cô, “Chủ nhật không định thức dậy à?”
“Em chưa từng đi xem hòa nhạc.” Diệp Phi lấy điện thoại lại, tựa vào anh, ôm cánh tay anh, cười nịnh hót, “Em mua hai vé, anh đi xem với em nhé?”
Nếu là trước đây, Lê Tiện Nam sẽ nói có điên mới đi xem hòa nhạc, thật lâu về trước, Triệu Tây Chính thường dẫn theo nhiều người phụ nữ khác nhau đi xem nghệ sĩ biểu diễn, luôn chọn ghế VIP, khi đó Triệu Tây Chính đi xem hòa nhạc về cũng phải mất mấy ngày mới trở lại trạng thái bình thường, nói nơi đó quá ầm ĩ.
Lê Tiện Nam thích yên tĩnh, cùng lắm là đi nghe nhạc giao hưởng, làm gì có chuyện đi xem mấy chương trình cho người trẻ thế này.
Nhưng anh không thích những nơi đó, anh thích ở bên cô.
“Lê Tiện Nam, anh đi không?” Diệp Phi thấy anh im lặng, ánh mắt cô mong chờ, “Nếu anh không đi, em chỉ còn biết rủ Như Ý đi cùng.”
“Còn chủ nhật thì sao?” Lê Tiện Nam hỏi cô, “Đã hẹn thử đầm dự tiệc rồi.”
“Buổi hòa nhạc có thể kết thúc vào lúc mười giờ rưỡi, chúng ta đặt vé máy bay sáng sớm trở về, chín giờ sáng là có thể đi thử đầm mà.” Diệp Phi lại lắc lắc tay anh, chơi một đòn chết người, “Nhưng em muốn đi cùng anh.”
“Được rồi, anh đi với em.”
“Anh cũng chưa từng xem hòa nhạc à?”
“Chưa.”
“Em cũng vậy, em còn rất nhiều việc muốn được làm cùng anh.”
“Việc gì?” Lê Tiện Nam nghe cô nói như vậy, cảm thấy rất vui vẻ, giống như đã lên kế hoạch trước.
Diệp Phi lấy điện thoại ra, mở ghi chú, chọn mấy mục, đọc cho anh nghe: “…Ừm, sao lại có nhiều việc chúng ta đã làm cùng nhau rồi thế này, ngắm bình minh và hoàng hôn cùng nhau, du lịch cùng nhau…”
Diệp Phi chọn mấy mục, mới phát hiện họ ở bên nhau mỗi ngày, đã sẻ chia rất nhiều chuyện cùng nhau.
Cũng không để ý, họ đã ở bên nhau rất nhiều năm.
“Được rồi, anh đi với em.”
“Anh không nghĩ như vậy là điên khùng chứ… Sáng sớm trở về, hôm sau còn ra ngoài?”
“Không đâu.” Lê Tiện Nam đứng dậy, đưa tay về phía cô, “Làm việc gì cùng em, anh cũng thấy vui.”
“Tại sao, nếu anh không thích ầm ĩ, em có thể đi một mình…”
“Vì anh yêu em.”
Diệp Phi đứng lên khỏi sofa, mỉm cười nhìn anh, nắm lấy tay anh, Lê Tiện Nam kéo cô vào lòng, Diệp Phi ôm cổ anh, anh cũng ôm eo cô nhấc lên: “Đi ngủ thôi.”
Kế hoạch xem hòa nhạc của Diệp Phi xuất hiện đột ngột, cho nên ngày đó phải đặt vé tàu cao tốc, buổi hòa nhạc diễn ra lúc tám giờ, hai người họ ra khỏi tàu cao tốc lúc năm giờ, Diệp Phi kéo Lê Tiện Nam chạy như điên đi đón taxi, đây cũng là một trong số ít ngày mà Lê Tiện Nam mất kiểm soát trong ba mươi mấy năm cuộc đời.
Diệp Phi sợ trễ, Thượng Hải còn kẹt xe, cuối cùng gần đến nơi, Diệp Phi và Lê Tiện Nam xuống xe, cô kéo anh chạy về phía trước, Lê Tiện Nam luôn chậm rãi sắp xếp mọi việc rất ổn thỏa tốt đẹp, luôn chừa lại một chút thời gian và không gian ung dung, thong thả.
Kết quả là vào phút cuối lại bị Diệp Phi chen ngang, tạm thời thay đổi kế hoạch, còn phải chạy như điên dọc con đường tấp nập.
Thật ra Lê Tiện Nam thấy cũng không tệ.
Tháng sáu, thành phố phương Nam đã hơi nóng nực, Diệp Phi mặc đầm trắng thoải mái, mang một đôi giày thể thao, tóc dài buông xõa trên vai, cô nắm tay anh chạy trên đường.
Trong không khí nóng nực có mùi hương hoa quả trên người cô.
Dòng xe dập dìu khắp phố, năm giờ rưỡi, mặt trời lặn xuống nửa đường, bầu trời nhuốm màu hoàng hôn vàng óng, mấy đám mây trôi lãng đãng nơi xa, khoác lên mình một màu vàng.
Diệp Phi vừa chạy vừa quay đầu cười với anh, nói lát nữa sẽ đi qua cửa hàng thức uống, trước đó đã nhìn thấy, định mua một ly nam việt quốc và lý chua đen.
Thậm chí Lê Tiện Nam còn cảm thấy, vào thời khắc này, từng giây từng phút đều là báu vật quý giá của đời anh.
Anh yêu thích rất ít điều, Diệp Phi là điều quan trọng nhất, cũng vì cô mà anh biết yêu rất nhiều thứ.
Buổi hòa nhạc được tổ chức ở Trung tâm Mercedes-Benz, những người đến đây đều là người trẻ, một tấm poster lớn được treo trước cửa, tình nguyện viên phát poster nhỏ.
Tòa nhà hình đĩa bay sáng đèn vào lúc sáu giờ tối, màn hình LED chiếu poster quảng bá buổi hòa nhạc, thắp sáng cả bầu trời đêm.
Lê Tiện Nam và Diệp Phi trình vé xong đi vào, sân khấu ngay trước mặt, bốn phía đều là mấy hàng ghế, khu vực ghế giữa phía trước là có tầm nhìn đẹp nhất.
Diệp Phi mua được vé hạng thường, là khu vực trung tâm, hàng thứ mười mấy.
Lê Tiện Nam cũng sẽ không bao giờ quên được ngày đó, trước đây anh cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nhộn nhịp thế này, mấy chục ngàn người tham gia buổi hòa nhạc, nghe nói vé vừa mở bán mấy giây đã hết.
Buổi hòa nhạc bắt đầu vào lúc tám giờ tối, ánh sáng phát ra, khúc nhạc dạo đầu làm người ta reo hò, tiếng nhạc đúng là đinh tai nhức óc.
Ca sĩ Âu Mỹ đứng trên sân khấu, anh không quen mặt, giọng hát êm dịu, hát liên tiếp mấy bài.
“Khi ánh đèn nhấp nháy như buồng chụp ảnh, khi những vì sao ngừng phát sáng, tuổi trẻ của anh nở rộ vì em…”
Ánh đèn trong buổi hòa nhạc sáng bừng, đèn màu tùy ý giao thoa, người phía trước đứng dậy, Diệp Phi cũng nhón gót lên xem.
“Lê Tiện Nam, anh có thấy ồn ào lắm không?” Cô ghé đến gần anh, nhưng âm thanh quá lớn, Lê Tiện Nam không thể nghe rõ.
“Hửm?”
“Anh có thấy ồn ào lắm không…” Diệp Phi ghé đến tai anh nói.
Dường như tiếng trống làm nhịp tim tăng tốc.
“Mặc kệ đèn đỏ phía trước, tiến thẳng đến thiên đường của hai ta thì sao, nguyện cầu thượng đế phù hộ, mở ra hành trình của chúng ta…”
Lê Tiện Nam hơi cúi người, bất ngờ hôn môi cô, trước sau đều có người đứng, mọi người cầm điện thoại quay phim, hai người họ giống như đang lẩn trốn giữa đám đông, vụng trộm hôn nhau.
Diệp Phi rất căng thẳng, cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhưng Lê Tiện Nam không buông, anh nắm lấy tay cô, khán đài rất nóng, đầu ngón tay của cô lướt qua lòng bàn tay của anh, tựa như một nụ hôn lưu luyến, Lê Tiện Nam nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
“Không sao, anh thích ở bên em.” Lê Tiện Nam cúi người thì thầm bên tai cô, hơi thở của anh ấm nóng, mơn man vành tai cô, giống như nhóm một ngọn lửa.
Mười giờ rưỡi, đêm cuồng nhiệt kết thúc, Lê Tiện Nam vừa nhìn thấy dòng người trong khán đài, xem chừng sẽ rất khó ra về, anh nhất quyết kéo cô ra sớm hai phút.
Lúc hai người họ đứng dậy, rất nhiều ruy băng màu sắc rơi xuống từ bầu trời, xung quanh có một biển sao, ca sĩ đứng trên sân khấu đầm đìa mồ hôi, tiếng hát vang vọng đến giây cuối cùng ——
“Trong lòng em biết rõ, anh chỉ nở rộ vì em, em phải trân quý anh…”
Ruy băng màu rơi xuống từ bầu trời, ánh đèn chiếu sáng thành muôn vàn vì sao, đáp lên vai hai người họ.
Lê Tiện Nam nắm tay Diệp Phi, rời đi từ phía bên hông, anh quay đầu nhìn Diệp Phi, Diệp Phi nở nụ cười vui vẻ, hai má ửng hồng, đôi mắt lấp lánh.
Lê Tiện Nam không nghĩ nơi này ồn ào chút nào.
Hai người họ ra khỏi buổi hòa nhạc, bên ngoài rất yên tĩnh, Lê Tiện Nam dẫn cô ra phía trước bắt taxi.
Ánh đèn đường mờ mịt cùng ánh đèn sân khấu xuyên qua bầu trời đêm, poster của buổi hòa nhạc vẫn xuất hiện trên màn hình chiếu.
Cô và Lê Tiện Nam đứng bên cạnh bảng chỉ dẫn, Diệp Phi vô thức xoay người sang ôm anh, nhón gót vòng tay qua cổ anh, Lê Tiện Nam vòng tay qua eo cô, ôm cô thật chặt trong lòng.
Buổi hòa nhạc kết thúc, người người ùa ra khỏi cửa, dòng người đông nghịt.
Một đêm đầu hè chè chén say sưa, sóng biển gào thét, sau khi ra ngoài, thế giới tĩnh lặng một lát, Diệp Phi lại nhớ nhất giây phút họ hôn nhau giữa đám đông khi bài hát đến đoạn cao trào, một nụ hôn ngắn ngủi, lại như cái bóng vương vấn trong tâm trí cô.
Trước khi taxi đến, Diệp Phi trốn trong vòng tay của Lê Tiện Nam, tựa như hưởng thụ giây phút tĩnh lặng này.
Cuối cùng, cô nhón gót hôn anh.
Dường như đêm tối chia làm hai nửa, một nửa là biển người ầm ĩ, một nửa là hai người yêu thương lưu luyến.
“Lê Tiện Nam, anh thích ở bên em, còn em thì yêu anh.”
Cô nhón gót, Lê Tiện Nam khẽ cúi người, cô cười nói, sau đó ghé đến gần, hôn anh thật nhẹ.
Taxi đến trễ.
Lê Tiện Nam cười, lên xe với cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Khi đó, Diệp Phi cảm thấy “về nhà” là một từ rất đẹp.
Diệp Phi điên cuồng với anh cả ngày trời, lúc trở về, Lê Tiện Nam không mua vé máy bay, sợ thời gian gấp gáp, anh mua vé tàu cao tốc, bảo Kha Kỳ lái xe đến ga tàu.
Đã hai giờ rưỡi sáng.
Diệp Phi vẫn còn rất nhiều năng lượng, cô nắm tay Lê Tiện Nam, nói chuyện suốt đoạn đường, cô nói: “Hóa ra xem hòa nhạc lại vui vẻ như vậy, để em xem mấy ngày nữa còn có ai tổ chức hòa nhạc không, chúng ta đi xem với nhau.”
“Được rồi, đi xem với em.” Lê Tiện Nam xuôi theo ý cô, nắm lấy ngón tay cô, sáng sớm, họ ra khỏi ga tàu cao tốc, bên ngoài không một bóng người.
Kha Kỳ ngồi ngáp trong xe, thấy Lê Tiện Nam và Diệp Phi từ phía xa xa đi đến gần, lại hoảng hốt nhận ra có quá nhiều sự thay đổi.
Nhớ mang máng, trong ấn tượng của anh ta, Lê Tiện Nam rất ít khi cười, lúc nào cũng lạnh lùng giữa đám đông, rất ít nói, không có mấy người nói chuyện được với anh, lần đầu gặp nhau, Diệp Phi không tươi vui, hoạt bát như vậy, cũng không nói nhiều, lúc nào cũng cười mím môi, hình như hơi nhát gan.
Bây giờ hai người họ đến gần, Kha Kỳ nghe Diệp Phi nói với Lê Tiện Nam về buổi hòa nhạc, còn hát lệch tông, Lê Tiện Nam cười, nắm tay cô, khen cô hát hay, Diệp Phi nói lệch tông rồi, Lê Tiện Nam nhắm mắt khen cô, chọc cô cười liên tục.
Đêm hoang vu yên tĩnh này, cũng vì một chút yêu thương mà trở nên ấm áp, tươi đẹp.
–
Hôm sau, họ hẹn thử đầm, Diệp Phi hơi buồn ngủ, rúc trong chăn không dậy, Lê Tiện Nam cũng buồn ngủ, hơn bốn giờ sáng mới về đến nhà, chín giờ sáng đã phải thức dậy.
“Lê Tiện Nam, không đi được không?” Cô lẩm bẩm, như trẻ con ngủ quên không chịu đi học.
Diệp Phi vừa nói vừa lăn vào lòng anh, buồn ngủ nhìn anh.
Lê Tiện Nam luồn tay vào trong chăn, lướt qua váy ngủ của cô, đầu ngón tay lưu luyến trên eo cô, nhẹ nhàng gõ gõ, giọng điệu hơi lười nhác: “Không được, phải đi.”
“Sao thử đầm mà phải dậy sớm thế này…” Diệp Phi hơi bất mãn, nằm trong lòng anh, giọng điệu không có sức lực.
“Đến nơi thì biết.”
Cô nằm sấp trên người anh, Lê Tiện Nam ôm cô ngồi dậy, tóc dài của Diệp Phi hơi rối, đôi mắt buồn ngủ, không cam tâm mở ra.
Lê Tiện Nam đưa tay véo mũi cô: “Dậy thôi.”
“Không muốn…”
Diệp Phi tựa cằm lên vai anh, giống hệt như mèo say ngủ.
Lê Tiện Nam không nói tiếp với cô, chỉ ôm cô dậy, bế cô đến phòng quần áo, Diệp Phi ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế, Lê Tiện Nam mặc kệ cô, thay quần áo trước mặt cô.
Cuối cùng Diệp Phi cũng tỉnh dậy.
Thấy Lê Tiện Nam thay quần áo trước mặt, chỉ chừa lại bóng lưng cho cô, vòng eo đàn ông hấp dẫn ẩn giấu sau lưng quần tây, vừa đủ phác họa đường nét gợi cảm, Lê Tiện Nam mặc áo sơ mi và quần tây, tiện tay lấy váy cho cô, một tay cầm váy, giọng điệu hơi lười biếng, lại còn hơi xấu tính: “Phi Phi, muốn tự mặc hay anh mặc cho em.”
Sáng sớm, Diệp Phi đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy chiếc váy trên tay anh, đẩy anh ra: “Anh mau ra ngoài đi, em tự mặc.”
Lê Tiện Nam cười khẽ một tiếng, lúc cô đẩy anh ra khỏi cửa, anh còn cúi người hôn cô, Diệp Phi cầm váy trong tay, bị anh đè vào tủ đồ bên cạnh cửa, Lê Tiện Nam hôn cô xong, đưa ngón cái lướt qua môi cô, hơi uy hiếp: “Mười phút nữa mà không đi ra, hôm nay hai chúng ta đều sẽ không ra ngoài, em chờ bị phạt đi.”
“…”
Mặc dù cũng khiến người ta có những mộng tưởng lưu luyến, Diệp Phi lại cảm thấy bản thân mình rất thích nghe anh dùng giọng Bắc Kinh không đứng đắn này.
Hơn mười giờ sáng, cuối cùng cô cũng đi ra, Lê Tiện Nam gọi thức ăn giao đến, hai người họ ăn vội, anh lái xe đưa cô đi, Diệp Phi ngây ngốc, lúc đến nơi, cô cũng chưa nhận ra mình đang ở nơi nào.
Đó là một thương hiệu đầm thiết kế riêng, cửa hàng rất rộng lớn, có ba tầng, thiết kế trong suốt, mang phong cách châu Âu, sàn nhà sáng bóng, ánh đèn rực rỡ, cách mấy mét lại có một cụm cẩm tú cầu to lớn, ma nơ canh đều mặc váy cưới xinh đẹp.
Thử đầm chỉ là cái cớ, muốn đưa cô đến đây chọn váy cưới mới là thật.
Ngày đó, cửa hàng váy cưới đóng cửa, chỉ phục vụ cho mình cô.
Nói Diệp Phi không vui là nói dối, hình như cô gái nào cũng thích váy đẹp, ngày đó quản lý cửa hàng tiếp đón cô, đích thân đưa Diệp Phi đi chọn từng mẫu, chọn phong cách mà cô thích, cho cô thoải mái thử.
“Cô Diệp, xin đợi một lát, tôi đi lấy iPad, chúng tôi còn có bộ sưu tập cao cấp, xin đợi một lát.”
“Được rồi.”
Nhân lúc quản lý cửa hàng đi lấy iPad, Diệp Phi lẳng lặng chạy về bên Lê Tiện Nam, ngồi bên cạnh anh, hỏi: “Hóa ra anh muốn em dậy sớm là để đi thử váy cưới, sao anh không nói trước với em…”
“Không phải là em cũng không nói trước với anh chuyện chúng ta đi xem hòa nhạc à?” Lê Tiện Nam bóp bóp mặt cô, “Cố ý bảo em chừa ra một ngày, bởi vì anh nghĩ em thích mấy chiếc váy này, em thử thêm đi, lâu một chút cũng không sao, nói chuyện một chút, chọn ra chiếc váy mà Phi Phi thích nhất.”
“Lê Tiện Nam, anh chọn ngày chưa?”
“Ừm, anh muốn đợi em hoàn thành xong dự án của em.” Lê Tiện Nam đưa tay xoa xoa mắt cô, thấp giọng cười, nói, “Không thể làm chậm trễ công việc của em được, dạo này em đang bận rộn dự án đó, anh sẽ đợi em, sau khi em xong việc, em có thể chuyên tâm làm bà Lê.”
Hai mắt Diệp Phi ngấn nước, cô không phải là người quá để tâm đến chi tiết, trong mối quan hệ này, Lê Tiện Nam luôn là người dốc lòng chăm sóc cô, yêu thương cô, đến mức cô quay đầu nhìn lại, có thể thấy được tình yêu của Lê Tiện Nam ở khắp mọi nơi.
Ngày đó, cửa hàng váy cưới chỉ mở cửa vì cô, không đón khách khác, Diệp Phi không thích đông người, Lê Tiện Nam cũng nói chuyện trước, chỉ cho quản lý cửa hàng giới thiệu váy với cô.
Cửa hàng vắng vẻ, Diệp Phi nghiêng người hôn anh: “Lê Tiện Nam, anh đối xử với em thật tốt.”
Lê Tiện Nam đưa tay vỗ vỗ eo cô, lười biếng nói: “Ban ngày ban mặt, sao lại không biết xấu hổ thế?”
Diệp Phi cười, nhích đến gần anh, nghiêm túc nhìn anh.
Lê Tiện Nam cũng nhìn cô như vậy.
Diệp Phi bắt chước giọng điệu của anh, uy hiếp anh, nhưng cũng không có khí thế gì: “Lê Tiện Nam, anh cũng muốn bị phạt à?”
Lê Tiện Nam bị cô chọc cười, vỗ vỗ mông cô, bảo cô đi qua.
Quản lý cửa hàng cầm máy tính bảng đi đến, Diệp Phi nghiêm túc chọn vài bộ, chọn xong mới phát hiện đã chọn hai mươi mấy bộ, Lê Tiện Nam nói không sao, hôm nay anh sẽ đợi cô thử váy.
Ngày đó Diệp Phi trang điểm nhẹ, tóc đen dài mềm mại buông xõa sau lưng, bộ váy cưới đầu tiên cô mặc thử mang phong cách công chúa, cúp ngực, váy xòe, quản lý cửa hàng còn gắn khăn voan cho cô.
Rèm từ từ mở ra, Diệp Phi đứng trên bục tròn, đưa tay nhấc váy, cô đứng dưới ánh đèn, nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, Lê Tiện Nam ngồi trên sofa nhìn cô, Diệp Phi cười rất vui vẻ.
Lê Tiện Nam rất khó diễn tả cảm xúc vào thời khắc này, trong đáy lòng vô cùng xúc động, một cô bé mềm mại như vậy, thật sự đã đi cùng anh qua bao nhiêu năm tháng, khoảng cách và thời gian chỉ làm cho tình yêu sâu đậm hơn, hoàn toàn yêu anh kiên định như vậy, không giảm đi chút nào.
“Có đẹp không anh?” Diệp Phi bước xuống khỏi bục tròn, đứng trước mặt anh, lắc lắc váy.
“Rất đẹp.” Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô, đầu ngón tay lướt qua chiếc nhẫn, ánh mắt hướng về gương mặt cô, mềm mại, dịu dàng, “Rất, rất đẹp.”
Diệp Phi thay từng chiếc váy một, mở rèm hết lần này đến lần khác, cô đứng trên bục tròn, Lê Tiện Nam kiên nhẫn chờ đợi cô, cô thay bộ nào, anh khen bộ đó.
Diệp Phi dở khóc dở cười, cô thay sang một bộ váy xẻ tà đơn giản, nâng váy đi đến trước mặt anh, Lê Tiện Nam vươn tay khép tà váy của cô lại, là lần hiếm hoi anh không chịu.
Sau đó Diệp Phi không thử váy cưới nữa, lại chọn mấy thiết kế gợi cảm, thử tới thử lui, bản tính của con gái là thích chưng diện, Lê Tiện Nam cũng không nhìn điện thoại, càng nhìn cô thử váy, ánh mắt anh càng thâm sâu.
“Phi Phi.”
Quản lý cửa hàng đi lấy một bộ khác cho cô, Lê Tiện Nam khẽ vươn tay, kéo Diệp Phi đến ngồi trên đùi anh.
Diệp Phi vòng tay qua cổ anh, cố tình hỏi: “Có đẹp không?”
Lê Tiện Nam giúp cô khép đường xẻ trên tà váy, váy này thiết kế gợi cảm, bên dưới xẻ tà, phía sau còn hở lưng, đầu ngón tay của Lê Tiện Nam mơn man trên lưng cô, giọng điệu hơi nguy hiểm: “Phi Phi, hay là ngày mai anh xin cho em nghỉ phép?”
“Nghỉ phép làm gì?” Diệp Phi nói, “Chỉ là đi xem hòa nhạc thôi mà, không cần nghỉ ở nhà đâu.”
“Tại sao hôm nay anh lại thấy em hơi dạn dĩ nhỉ?” Lê Tiện Nam véo má cô lắc lắc, “Không thể mặc váy này ra ngoài, muốn mặc thì đêm nay về nhà mặc, tự em nhóm lửa thì tự em chịu trách nhiệm, nhé?”
Nói anh không đứng đắn, anh có thể nói lời này mà không đỏ mặt, nói anh đứng đắn, đáy mắt anh lại ẩn chứa dục vọng và sự gợi cảm thầm kín, anh vừa nói, đầu ngón tay của anh vừa nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng lộ ra, nhẫn cưới chạm vào phần da thịt nhạy cảm, anh luôn có thể tìm chính xác nơi nhạy cảm nhất của cô, sau đó vừa hư hỏng vừa đứng đắn đưa tình với cô thế này.
Diệp Phi muốn đứng lên khỏi đùi anh, nhưng Lê Tiện Nam giữ lấy eo cô, thanh âm nguy hiểm, cực kỳ mập mờ: “Hửm? Muốn không?”
“Cô Diệp, tôi đã chuẩn bị xong bộ tiếp theo.”
Quản lý cửa hàng đứng bên trong gọi cô.
“Được rồi, tôi đến ngay ——”
Diệp Phi vội vàng trả lời, Lê Tiện Nam giữ lấy mặt cô, hôn cô, nụ hôn nguy hiểm, mang theo lưu luyến triền miên, anh cố tình làm vậy, Diệp Phi có cảm giác như mình đang từng bước chìm đắm, hơi thở bị chiếm đoạt, chỉ nhớ khoang mũi cô tràn ngập dư vị nước hoa và thuốc lá gợi cảm của anh, trầm ổn, lại gây nghiện.
“Cô Diệp ——”
Quản lý cửa hàng gọi cô thăm dò.
Diệp Phi vội vàng đẩy Lê Tiện Nam ra, Lê Tiện Nam mới miễn cưỡng buông tay, còn chạm vào đường xẻ tà, giọng điệu mập mờ: “Em thêm dầu vào lửa, em chịu trách nhiệm.”
Diệp Phi xách váy chạy như bay.
Lê Tiện Nam bật cười nhìn cô, nhưng cũng phải thừa nhận chiếc váy rất hợp với cô, Diệp Phi trắng trẻo, mảnh mai, chỉ cần đừng quá phô trương thì bộ nào cũng hợp.
Diệp Phi thử váy cưới từ mười giờ sáng đến tám giờ tối, cô cố tình thử lâu một chút, cố ý tính toán, vừa về nhà sẽ đi ngủ ngay.
Kết quả là Lê Tiện Nam thật sự gọi cho Hàn Dịch trước mặt cô, ban đầu Diệp Phi tưởng Lê Tiện Nam nói chuyện công việc, cho đến khi nghe được nửa sau ——
“Ừ, cho Diệp Phi xin nghỉ ba ngày, hôm qua đi xem hòa nhạc, bị tắt tiếng rồi.”
“Tắt tiếng à?” Giọng của Hàn Dịch phát ra từ phía bên kia, “Có phải là buổi hòa nhạc mà Triệu Tây Mi nói không?”
“Ừ, hôm qua tôi và Diệp Phi đến đó, chơi bời quá độ, tắt tiếng rồi, cũng chưa được nghỉ ngơi, cho cô ấy hồi phục một chút.”
“…” Diệp Phi ngồi cạnh anh xem phim, nghe thấy lời này, vội vàng nghiêng người giật điện thoại trên tay anh.
Rốt cuộc Lê Tiện Nam cũng tắt điện thoại, chậm rãi đưa cho cô.
Gương mặt Diệp Phi đỏ bừng: “Ngày mai em đi làm được!”
“Thật sao?” Lê Tiện Nam kéo cô vào lòng, không hôn cô, chỉ khẽ cúi đầu, môi chạm vào bờ vai cô, hơi thở mơn man trên làn da cô, anh nắm tay cô, nụ cười ẩn sâu trong đôi mắt, “Đừng khoe khoang, Phi Phi.”