Diệp Phi bị ép nghỉ ở nhà mấy ngày, có lẽ là vì dạo này quá bận rộn, trong tuần không tập thể dục được, lần trước leo núi ở Xuân Tân, hai chân cô đau nhức, phải nghỉ ở nhà mấy ngày, Triệu Tây Mi còn nhìn cô ẩn ý, Diệp Phi ném gối vào cô ấy, nói đi leo núi, nghĩ gì thế.
Triệu Tây Mi bắt lấy chiếc gối, cười nói, tôi có nghĩ gì đâu.
Lần này Diệp Phi đi xem hòa nhạc, sau đó thử váy cưới cả ngày, thể lực và tinh thần cũng can kiệt, nói chung cũng cảm ơn Lê Tiện Nam xin nghỉ giúp cô.
Sau đó lại thấy ba ngày rồi mà Diệp Phi vẫn chưa hồi phục, nhân lúc cô đi tắm, Lê Tiện Nam đã gọi cuộc gọi thứ hai, Hàn Dịch hiểu ý, nhắn một tin cho Diệp Phi, nói đợi thêm mấy ngày nữa đến buổi ra mắt sản phẩm mới luôn, trước đó đã tăng ca nhiều ngày như vậy, sức khỏe là vốn quý mà.
Diệp Phi tắm xong, nhìn thấy tin nhắn này, lúc đó thật sự nghĩ ông chủ thương cảm cho cô, sau đó nhân viên biên tập nhắn tin, cô tranh thủ nhìn qua lịch sử trò chuyện của hai người họ —— tương tác duy nhất giữa cô và Hàn Dịch là báo cáo tiến độ dự án, Hàn Dịch chỉ nhắn “OK”.
Diệp Phi bán tín bán nghi, nghĩ Lê Tiện Nam đã nhúng tay vào, cho nên cô cầm điện thoại ra khỏi phòng tắm, kết quả là thấy Lê Tiện Nam ngồi bắt chéo chân trên sofa, xem máy tính bảng.
Cô cầm khăn tắm ngồi xuống, sấy tóc khô một nửa —— khi đó cô đã đọc bài viết của một blogger, nói sấy khô 70% sẽ tốt cho tóc.
Cô nghiêng người xem Lê Tiện Nam nhìn cái gì, thấy anh đang so sánh bộ sưu tập cao cấp của mấy thương hiệu váy cưới.
Ngày đó Diệp Phi đi thử váy cưới, cô rất vui vẻ, nhìn cái gì cũng thấy đẹp, sau khi về nhà, Lê Tiện Nam hỏi cô, cô cũng mờ mịt, giống như trẻ con vừa đi chơi về.
Lê Tiện Nam luôn rất chu đáo, ngày đi thử váy cưới, Lê Tiện Nam chọn vài bộ, chụp ảnh cho cô, ghi nhớ từng kiểu dáng, âm thầm nói chuyện với nhà thiết kế.
Đối với một số việc, Diệp Phi là một người rất vô tư, cô nhích đến gần Lê Tiện Nam, nằm trong lòng anh, đưa tay quẹt màn hình, phát hiện Lê Tiện Nam đã trao đổi với nhà thiết kế suốt hai ngày trời, còn nhớ tất cả các số đo, ghi chú dáng vẻ và phong cách mà Diệp Phi yêu thích với nhà thiết kế.
Màu sắc và thiết kế phải đơn giản, váy không được quá lớn, Diệp Phi không thích mang giày cao gót lắm, chỉ thấy anh nhắn rất nhiều.
Cô quên mất mình muốn nói gì với anh, chỉ lặng lặng quẹt màn hình, hốc mắt chua xót.
Lê Tiện Nam đưa máy tính bảng cho cô xem, Diệp Phi vô tình bấm vào phần ghi chú, thấy một danh sách rất dài.
Trong ký ức của cô, Lê Tiện Nam rất ít khi nói lời sến sẩm, hai người họ cũng rất ít khi nhắn tin WeChat.
Anh hơi ít nói.
Có đến hai mươi mấy mục trong ghi chú, ngày ghi chú cũng rất ngẫu nhiên, những chuyện anh ghi nhớ đều không có quy luật nào.
—— Phi Phi là bé Bạch Dương nhỏ, không có tính kiên nhẫn, phải dỗ dành.
—— Họp xong nhớ trả lời tin nhắn của cô ấy.
—— Kỳ sinh lý không đều, chuẩn bị ibuprofen trước ba ngày, đặt trên bàn đầu giường, nhét một hộp thuốc trong túi xách của cô ấy.
—— Mỹ phẩm dưỡng da trên bồn rửa mặt sắp hết, buổi chiều tiện đường mua thêm.
—— Lần trước cầu hôn quá tùy tiện, phải cầu hôn nghiêm túc một lần nữa.
—— Ngày mai có mưa, đưa dù cho cô ấy.
—— Tuần sau Diệp Phi có cuộc họp, phải mang giày cao gót, buổi sáng cần chuẩn bị dép lê trên xe.
—— Kim cương cho tháng 6 năm 2019 sẽ được giao đến vào chiều ngày 12, nhớ đi lấy.
Diệp Phi luôn tìm thấy rất nhiều bằng chứng trong những chi tiết nhỏ nhặt, chứng minh anh yêu cô, ngày đó, hai mắt Diệp Phi ngấn nước, cô tựa cằm lên vai anh, im lặng nhìn anh.
Lê Tiện Nam nắm tay cô, nghiêng đầu nhìn cô buồn cười, tay kia véo mũi cô: “Sao lại khóc rồi?”
Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu, nắm lấy tay anh, nói: “Em nhớ đến thật lâu về trước.”
“Thật lâu về trước thế nào?” Lê Tiện Nam nắm tay cô, thấp giọng hỏi, thanh âm như ẩn giấu ý cười.
“Thật lâu về trước, em luôn nghĩ tình yêu phải được chứng minh bằng ngôn từ, khi đó anh không bao giờ nói yêu em, cũng không hứa hẹn điều gì với em, em luôn cảm thấy bất an, nhưng em lại cảm thấy anh thật sự yêu em.”
Như con đường không một bóng người, hành trình cô đi rất trắc trở, nhưng cũng may, mỗi một bước tiến về phía trước, cô luôn có thể tìm thấy bằng chứng chứng minh cô được anh yêu, giống như Mario nhặt được tiền vàng dọc hành trình vượt ải.
Cô đi hai bước trên con đường này, vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của anh.
Những năm xa cách thật sự khó khăn.
Cũng không một lời hứa hẹn, nhưng lại có ngàn vạn chi tiết thể hiện tình yêu của anh dành cho cô.
Lê Tiện Nam nắm lấy ngón tay cô trong lòng bàn tay, mười ngón tay đan vào nhau, nói đến những chuyện này, trong lòng lại hơi đau xót.
Cũng may đó là Diệp Phi.
Cũng may khi đó cô cảm nhận được tình yêu thầm lặng của anh.
“Phi Phi, anh một lòng yêu em.” Anh nắm ngón tay cô, cúi đầu hôn trán cô, cô vừa tắm xong, trên người còn vương mùi sữa tắm.
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam cười với cô, ánh mắt vẫn ấm áp vô bờ.
“Một lòng yêu em.”
Hóa ra mỗi lần vụng trộm đi tìm chút yêu thương nhỏ nhặt, trái tim cô luôn mềm mại, chua xót, trước đây luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ được yêu, nhưng nhiều năm trôi qua, mỗi lần nhìn lại, đều có thể phát hiện mình được anh yêu cực kỳ lâu, cực kỳ nhiều.
Được người khác yêu là một điều rất cảm động.
Anh một lòng yêu cô.
–
Đầu tháng sáu, ứng dụng trọng điểm thứ hai của công ty chính thức ra mắt, chiều hôm đó tổ chức họp báo, tiếp đến là một bữa tiệc tối.
Lê Tiện Nam chọn váy cho Diệp Phi, váy đuôi cá dài ôm sát, cô không nói nhiều, nhưng dù sao cũng là giám đốc mảng truyền thông và quảng bá, cũng phải nói vài câu khách sáo với đối tác.
Ngày đó Lê Tiện Nam đưa cô đến nơi, Diệp Phi nhất quyết phải mang giày cao gót, Lê Tiện Nam không nói gì, chỉ âm thầm chuẩn bị một đôi dép lê bên ghế phụ.
Hội trường được bố trí rất đẹp và thoải mái, hẳn là Triệu Tây Mi đã tham gia vào quá trình trang trí, khu vực nghỉ ngơi tràn ngập hoa tươi, hoa hồng nhiều màu sắc, đều là những tông màu lãng mạn, dịu dàng.
Ngày đó, thực tập sinh nhất quyết đòi chụp ảnh Diệp Phi, Triệu Tây Mi và Tiết Như Ý, nói đừng lãng phí phông nền này, bốn cô gái vui vẻ chụp trước tường hoa đến quên cả trời đất, Lê Tiện Nam ngồi trên sofa đối diện, ánh mắt dừng ở phía Diệp Phi, váy trắng phác họa đường cong của cô, cô ôm một bó hoa hồng trắng trong tay, lúc chạm mắt anh, cô mỉm cười, không giống như đang tham dự sự kiện, giống cô dâu hơn.
Sau buổi họp báo có một bữa tiệc tối nho nhỏ, Diệp Phi ngồi cạnh Lê Tiện Nam, ăn vài miếng bánh ngọt, lát sau lại muốn đi nói chuyện.
Lê Tiện Nam ngồi một mình đợi cô ở nơi vắng người.
Nhiều người đến đây là nhà đầu tư, còn có mấy người từ Cục Văn hóa và Du lịch.
Có người quen biết Lê Tiện Nam, cũng đến gần nói chuyện với anh, nhìn thấy Diệp Phi đang ngồi cạnh anh.
Nhiều năm trước đây, chưa từng có tin đồn nào về người khác phái bên cạnh Lê Tiện Nam, nhưng bắt đầu từ năm nọ, có vài tin đồn truyền ra, nói bên cạnh Lê Tiện Nam có một người phụ nữ, trẻ tuổi, xinh đẹp, vào quãng thời gian khó khăn nhất của Lê Tiện Nam, anh vẫn mua kim cương tặng cô hàng tháng, nghe nói sau đó cô gái này đến Cảng Thành, Lê Tiện Nam còn mua một căn biệt thự ở nơi tấc đất tấc vàng đó, mời chuyên gia thiết kế sân vườn đến, tái hiện khung cảnh Tây Giao Đàn Cung.
Lê Tiện Nam lắng nghe người đàn ông kia, chỉ cười: “Đừng nói lung tung, tôi thích cô ấy, nhưng cô ấy sợ người ngoài bàn tán, cũng là tôi theo đuổi cô ấy, nói thích người ta, dù sao cũng phải thể hiện thành ý, đâu thể chỉ mở miệng nói thích.”
Từ “theo đuổi” này hơi ý nhị, người kia còn đùa giỡn, làm sao cô có thể so được với anh.
Lê Tiện Nam dùng giọng Bắc Kinh, sửa lời người kia: “Sao lại không so được với tôi, cô ấy không giống bất kỳ ai, còn đường đường chính chính là một tiến sĩ, có văn hóa, có học thức.”
Tựa như thần giao cách cảm, lúc anh nói lời này, Diệp Phi đang cầm ly nước cũng vô thức nhìn anh, Lê Tiện Nam cười với cô, Diệp Phi không trò chuyện nữa, bước về phía anh.
“Lúc đó tôi còn tưởng chỉ là lời đồn, sau đó nghe nói Lê tiên sinh mua một căn nhà nhỏ ở Giang Nam, có phải cô ấy là người Giang Nam không?” Một người từ Cục Văn hóa và Du lịch hỏi thêm.
“Không phải, cô ấy ra ngoài sẽ ngủ không ngon, chỉ ở nhà mới có thể yên giấc, tình cờ cô ấy thích phong cảnh ở đó, cho nên tôi tái hiện lại Tây Giao Đàn Cung, có lẽ sau này già rồi sẽ đến đó nghỉ ngơi.
Lê Tiện Nam cười, trả lời.
“Vậy bây giờ cô ấy…”
“Là bà Lê.” Lê Tiện Nam nhẹ nhàng giơ tay cho người ta thấy nhẫn cưới, anh cầm lấy áo khoác, đứng dậy, “Tôi còn nợ cô ấy một đám cưới, phải đợi cô ấy xong việc đã.”
Hơn mười giờ tối, bữa tiệc kết thúc, Diệp Phi hơi mệt, về nhà ngâm bồn, sau đó nằm trên sofa đắp mặt nạ đợi anh, kết quả là vừa nằm xuống sofa đã ngủ.
Lúc Diệp Phi mở mắt đầu óc của cô chậm chạp mấy giây.
Đèn dưới gầm giường bật sáng, ánh sáng nhàn nhạt, căn phòng tĩnh lặng, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Lê Tiện Nam, cô nhớ trước khi ngủ còn đang nằm trên sofa đắp mặt nạ, đưa tay chạm vào mặt, hình như anh đã chăm sóc cô rất chu đáo.
Hồi còn nhỏ, lần nào xem tivi đến khuya, ba đều bế cô về giường, lúc tỉnh dậy sẽ luôn nằm trên giường mình —— mãi đến lúc này cô mới nhận ra, hồi còn nhỏ rất ít khi mất ngủ, bất kể là vào giờ phút nào, ba mẹ đều yêu cô, ở nhà luôn có thể ngủ ngon giấc.
Những năm khó khăn nhất, cô ở nhà dì làm bài tập đến khi ngủ quên, lúc tỉnh dậy đã là hai giờ sáng, dì dượng đều đã ngủ, còn cô vẫn ngồi một mình trong phòng khách, xung quanh tối đen như mực, giống như nhắc cô nhớ, cô là một đứa trẻ không ai yêu thương.
Ngay cả những năm đại học, thư viện mở cửa hai mươi bốn tiếng, cô học bài đến tối muộn, lúc tỉnh dậy, thư viện gần như không một bóng người, bên ngoài cửa sổ tối tăm, điện thoại không có một tin nhắn, cô cảm thấy mình là người bị thế giới vứt bỏ.
Hồi còn nhỏ thì trông ngóng ngày lớn lên, lúc trưởng thành lại ngóng trông quay về thời còn nhỏ.
Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay lại, giữa thế giới lạnh lùng tàn khốc này, cô may mắn gặp được anh.
Cô nhẹ nhàng xoay người nhìn anh, giống như vào thời khắc này, cô quay về thời thơ ấu, lén lút ngủ, lúc tỉnh dậy đã thấy anh bế cô về giường.
Lê Tiện Nam ngủ không sâu lắm, lúc cảm nhận được động tĩnh của cô, anh chậm rãi mở mắt, hai người họ nhìn nhau trong đêm tối.
“Sao lại dậy rồi?” Lê Tiện Nam thấp giọng hỏi cô.
Diệp Phi lặng lẽ nhích đến gần, ôm lấy cánh tay anh cọ cọ, còn chưa kịp lên tiếng, bụng đã sôi ùng ục.
Bữa tối, Diệp Phi không ăn nhiều, mặc dù trước kia đã quen có gì ăn đó, nhưng vì Lê Tiện Nam, bây giờ khẩu vị của cô cũng trở nên khó chiều hơn.
Lê Tiện Nam nghe thấy, hỏi cô: “Lát nữa ngủ tiếp nhé?”
“Anh làm gì?” Diệp Phi cũng thấp giọng hỏi anh.
Lê Tiện Nam vừa tỉnh giấc, chậm chạp mấy giây, từ từ nhấc chăn ngồi dậy, Diệp Phi nằm trên giường, anh cúi người hôn lên trán cô: “Nấu gì đó cho em lót dạ, tối nay em ăn có mấy miếng bánh, không chịu được đến sáng mai đâu, bây giờ mới hơn một giờ.”
Lê Tiện Nam nói xong, anh mặc đồ ngủ, mang dép lê xuống lầu, Diệp Phi ngồi trên giường đợi mấy phút, cũng từ từ mang dép lê đi xuống.
Lê Tiện Nam thật sự dung túng cô không có điểm dừng, anh cũng không còn trẻ, giờ này còn thức dậy làm thức ăn khuya cho cô.
Đèn nhà bếp bật sáng, Lê Tiện Nam tựa vào đảo bếp trung tâm đợi nước sôi, ánh đèn nhàn nhạt soi sáng gương mặt anh, trông anh hơi mệt mỏi, hai mắt khẽ nheo lại, Diệp Phi đi đến bên cạnh anh, Lê Tiện Nam hiểu ý, đưa tay ra, kéo cô vào lòng.
Lưng anh tựa vào đảo bếp, anh ôm cô trong lòng, giống như dỗ dành cô, thấp giọng cười, nói: “Cả đêm không ăn bao nhiêu, Phi Phi của anh bị đói đến gầy luôn rồi.”
“Anh toàn nói lung tung, em đâu cần phải ăn, nếu anh mệt… Em đói một chút cũng không sao, em đâu có yếu ớt như vậy, đói một đêm cũng không thành vấn đề.”
Cô cọ mặt vào tay anh, giọng nói nghèn nghẹn.
Lê Tiện Nam ôm eo cô, bàn tay không ngoan ngoãn, còn hạ xuống phía dưới véo véo: “Vậy không được, nhỡ đâu gầy đi, tay anh chạm vào không có cảm giác thì sao?”
Diệp Phi không phản bác anh, còn ngoan ngoãn nhào vào lòng anh.
Trước đây, Lê Tiện Nam chưa từng vào bếp, Diệp Phi muốn học, nhưng lại không có sự kiên nhẫn cho những việc này, mỗi lần làm không tốt sẽ rất thất vọng, Lê Tiện Nam tìm mọi cách trấn an cô, còn nói về học thuyết thiên văn.
Ngày nọ, Diệp Phi nhất quyết làm sườn xào chua ngọt, vừa chuẩn bị nguyên liệu theo hướng dẫn, Lê Tiện Nam nghe thấy động tĩnh, lại đến dỗ dành cô như tổ tông, đẩy cô ra ngoài ——
“Xin ngài dừng tay, không hợp nấu ăn thì chúng ta không học, lát nữa mà em trở thành thiếu phụ luống tuổi, anh biết nói lý thế nào đây?”
“Lê Tiện Nam, em đã xem mấy lần rồi, chắc chắn là học được.”
“Lần trước em suýt bỏng tay, nghe anh, ra ngoài đợi đi, Bạch Dương không hợp vào bếp đâu.”
“Tại sao Bạch Dương lại không hợp vào bếp?”
“Em không có tính kiên nhẫn, chỉ hợp sống an nhàn sung sướng, được nghỉ ngơi.”
“Vậy sau này chúng ta ăn cái gì?”
“Không phải là còn có anh sao, sẽ không để em đói đâu.”
…
Sau đó, cũng không biết Lê Tiện Nam vào nhà bếp lúc nào, lúc mới bắt đầu, anh nấu cơm cũng không ngon lắm, nhưng Diệp Phi vẫn giữ mặt mũi cho anh, ăn hết sạch, sau đó, cũng không biết là khi nào, Diệp Phi thấy mình tan làm, thay quần áo, tẩy trang xong xuôi thì bữa tối cũng đã sẵn sàng.
Khi đó, Diệp Phi cười, nói đùa với Kha Kỳ, hỏi có phải Lê Tiện Nam lén học nấu ăn không.
Kha Kỳ không phủ nhân.
Diệp Phi ngây ngốc.
Kha Kỳ nói lúc cô tăng ca, Lê Tiện Nam thường mời đầu bếp của nhà hàng mà họ hay ăn đến nhà, tự học hỏi.
Diệp Phi hỏi Kha Kỳ tại sao anh bận rộn công việc như vậy mà còn học nấu ăn.
Kha Kỳ gãi đầu, nói: “Lê tiên sinh nói có lẽ cô sẽ không thích ra ngoài ăn mỗi ngày, còn nói dù sao cũng sống chung đến hết đời, đâu thể đặt thức ăn giao đến nhà cả đời, anh ấy nói cô học không được thì đừng học, anh ấy làm được.”
Ngày đó Diệp Phi rất cảm động, sau khi về nhà, thay quần áo, cô chạy xuống lầu, thấy Lê Tiện Nam trong bếp, cô nhào vào ôm anh từ sau lưng.
Lê Tiện Nam nói đùa với cô: “Có lẽ một thời gian nữa, công chúa Phi Phi sẽ không cần sống một cuộc đời gọi thức ăn giao đến nữa rồi, đến lúc đó, em muốn ăn cái gì, anh đều có thể nấu tại nhà cho em.”
“Hay là giao việc này cho em?” Để anh làm việc này, làm bạn với nhà bếp, Diệp Phi cảm thấy áy náy.
“Vậy chúng ta đặt ra một số quy tắc đi.”
“Quy tắc gì?”
“Trình độ thấp nấu ăn, trình độ cao xách túi.”
Diệp Phi bị anh chọc cười, nói dù sao anh cũng là thạc sĩ, Lê Tiện Nam vờ nghiêm túc, nói, không phải trong nhà còn có một tiến sĩ, tôi từng này tuổi rồi, ngài còn bắt tôi đi học để đạt đến trình độ học vấn như ngài sao?
—— Nói đến xách túi, Lê Tiện Nam cũng rất ý nhị, năm đó, một thương hiệu cao cấp cho ra mắt một chiếc túi đựng chìa khóa siêu mini, Lê Tiện Nam mua một cái đựng chìa khóa, mỗi ngày đến đón cô tan làm, anh đều đưa chiếc túi nhỏ như lòng bàn tay cho cô, bảo cô xách.
Diệp Phi dở khóc dở cười.
Lê Tiện Nam nói, trong tay em dù sao cũng là nhà và xe của chúng ta, làm gì mà không nặng.
Diệp Phi càng nghĩ đến những chi tiết này, càng cảm thấy có anh bên cạnh là một điều rất hạnh phúc.
Một giờ rưỡi sáng, Lê Tiện Nam thức dậy nấu một tô mì cho cô, Diệp Phi bám theo anh như cái đuôi nhỏ, ôm eo anh, lặng lẽ đứng sau lưng nhìn anh làm.
Lúc Lê Tiện Nam tắt lửa, anh nắm bàn tay đang ôm eo anh, cười nói: “Sao, muốn anh rửa tay cho em à?”
Diệp Phi buông anh ra, Lê Tiện Nam xoay người, lấy cho cô một chén nhỏ, bảo cô ăn khuya rồi đi ngủ.
Cô nhón chân tiến tới, hai tay giữ lấy mặt anh, hôn anh cạnh bồn nước, Lê Tiện Nam vẫn đang cầm chén mì trong tay, đành giơ tay kia đẩy cô ra, cuối cùng còn cảnh cáo: “Đừng thêm dầu vào lửa.”
Diệp Phi cười với anh, hôn một cái lên môi anh, cười lém lỉnh như cáo nhỏ đang trộm thịt sống: “Em không sợ anh.”
Trước đây, cuộc sống của Diệp Phi khó khăn, nhưng nhờ có Lê Tiện Nam chăm sóc, khẩu vị của cô càng ngày càng khó chiều, sau đó anh tự nấu cơm, luôn có thể nắm bắt chính xác khẩu vị của Diệp Phi.
Thật ra những việc này không quan trọng, quan trọng là Diệp Phi hơi cố chấp với cái gọi là “nhà”, mặc dù cô chưa từng nói với Lê Tiện Nam, nhưng anh vẫn nhạy cảm phát hiện ra, cẩn thận che chở cô bằng cách riêng của anh.
Lúc đi công tác, Lê Tiện Nam ít khi ở lại qua đêm bên ngoài, trễ thế nào cũng trở về, Diệp Phi cũng không thích lúc nào cũng ăn thức ăn bên ngoài, cho nên Lê Tiện Nam tự học nấu ăn.
Ngày đó Diệp Phi ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, Lê Tiện Nam múc cho cô một chén nữa, thổi thổi rồi đưa qua: “Ăn đi, ăn xong đi ngủ.”
“Dạ.” Diệp Phi ngoan ngoãn nhận lấy, ngồi bên cạnh anh ăn khuya.
Lê Tiện Nam chỉ nghiêng đầu nhìn cô, cũng cảm thấy thật tốt đẹp, dịu dàng.
Diệp Phi ít khi đòi hỏi anh cái gì, thậm chí còn hơi ít nói.
Ban đầu, Lê Tiện Nam cũng không để ý, lần nọ anh đi công tác, vốn dĩ định hôm sau mới về, kết quả là, dường như Lê Tiện Nam thần giao cách cảm, mười một giờ, anh gọi cho Diệp Phi, Diệp Phi còn thức, giọng điệu hơi không vui.
Lúc đó, Lê Tiện Nam nghĩ khó khăn lắm chứng mất ngủ của cô mới hết, nếu tái phát lần nữa, không biết bao nhiêu ngày mới có thể hồi phục, vậy là ngày đó, Lê Tiện Nam đổi vé máy bay, hai giờ sáng đã về đến nhà, Diệp Phi đang nằm trên sofa xem tivi.
Âm lượng của tivi rất thấp, giống như trẻ con sợ bóng tối, không dám ngủ một mình, phải xem tivi mới có thể yên tâm được.
Ngày đó Lê Tiện Nam đẩy cửa bước vào, Diệp Phi nghe thấy động tĩnh, cô quay đầu lại, lúc nhìn thấy anh, ánh mắt ảm đạm, u sầu của cô lại tràn ngập ý cười, cô từ sofa chạy đến, nhào vào lòng anh.
“Sao giờ này anh đã về rồi?” Ngày đó Diệp Phi ôm cổ anh, giọng hơi buồn bã, giống như nghẹn ngào.
“Còn không phải là lo em bé nhỏ ở nhà sợ hãi mà không dám nói với anh à?” Lê Tiện Nam giơ một tay ôm cô, tay kia ném áo khoác lên sofa, anh bế cô lên, nói, “Không phải ở cạnh anh mới ngủ ngon được à, muốn yên giấc thì ngày nào cũng phải yên giấc, thiếu một ngày cũng không được.”
Đúng là cô rất hiếm khi nói những chuyện này với anh, hiểu chuyện quá đáng.
Cũng may tâm tư của anh luôn hướng về phía cô, luôn có thể nhạy cảm phát hiện ra cảm xúc của cô, bằng lòng đối xử tốt với cô.
“Em đâu còn là em bé nhỏ nữa.” Diệp Phi cố chấp sửa lời anh.
“Không còn là em bé nhỏ nữa, sao lại không ngủ, còn thức khuya xem hoạt hình?”
“Tiện tay bấm một kênh thôi.” Diệp Phi rúc vào lòng anh, “Anh vừa xong việc đã trở về à, là vì em sao?”
Lúc đó, Lê Tiện Nam còn nhớ đến một bộ phim hài Hong Kong đã xem cùng cô, là “Chuyện hỷ trong nhà” của Châu Tinh Trì vào thập niên 90, trong đó có một phân đoạn rất hài hước, Châu Tinh Trì đóng vai Thường Hoan, là công tử nhà giàu nổi danh, vô tình bị đụng đầu đến ngốc, bạn gái Hà Lý Ngọc vẫn bằng lòng ở bên cạnh anh ta, khi đó, Diệp Phi nói đây là phân đoạn mà cô thích nhất.
Cho nên Lê Tiện Nam không dỗ dành cô, còn cố ý nói: “Cô Hà Lý Ngọc?”
Diệp Phi cười lớn, nhớ đến lời thoại mà cô yêu thích: “Hoan Hoan, anh đánh một cuộc gọi đường dài cho em sao?”
“Phải, anh rất nhớ em.” Lê Tiện Nam bế cô lên lầu, miễn cưỡng đáp lời cô.
“Tiếc là em ở Tokyo, anh ở Hong Kong, nếu như anh có thể ở bên cạnh em thì tốt biết mấy.” Diệp Phi vòng tay qua cổ anh, nghiêng người về phía trước, đó là lời thoại mà cô thích nhất trong cả bộ phim.
Lê Tiện Nam đẩy cửa phòng ngủ ra, đặt cô lên giường, cúi người hôn môi cô: “Tiếc là người trước mặt em không phải Thường Hoan, mà là Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam không nỡ để Phi Phi chăn đơn gối chiếc ở Yến Kinh. Dù cho hôm nay anh có đi công tác ở Cảng Thành, cũng phải xuyên đêm trở về bên em.”
Diệp Phi bị anh chọc cười, ôm cổ anh, không cho anh đi.
“Vui chưa?”
“Vui.” Diệp Phi nằm trên giường, chủ động hôn anh, hai mắt cong cong ý cười, “Lê Tiện Nam thật tốt, còn nhớ cả bộ phim yêu thích của em để dỗ dành em.”
“Đương nhiên, chỉ có một Phi Phi, không thể diễn đạt nỗi nhớ nhung Phi Phi qua điện thoại được.” Lê Tiện Nam cúi người xuống giường, đôi mắt phản chiếu gương mặt cô, môi nở nụ cười, “Nói cho anh nghe đi.”
“Em nhớ anh.” Diệp Phi nghiêm túc nói với anh, “Rất nhớ.”
“Cho nên anh đã về.” Lê Tiện Nam cúi người, xấu tính hôn lên bờ vai dưới dây áo ngủ của cô, nhớ đến lời mà Hà Lý Ngọc đã nói với Thường Hoan trong phim, “Nếu bây giờ anh hôn em, xem như anh vĩnh viễn yêu em.”
Diệp Phi ngả lưng trên giường, đưa tay móc lấy cà vạt trên cổ anh, ánh mắt ẩn giấu ý cười lém lỉnh, sau đó nhẹ nhàng kéo cà vạt của anh, chống người nhổm dậy, chủ động hôn anh, quấn cà vạt của anh trong tay: “Anh là vĩnh hằng của em.”