Thật ra thời gian nghỉ kết hôn của Diệp Phi chỉ kéo dài hơn ba tháng, không có gì quá phấn khích hay gây cấn, mỗi ngày của cô và Lê Tiện Nam ẩn giấu trong từng phút giây cuộc đời.
Lê Tiện Nam đưa cô ra ngoài đi dạo, ngày nọ, anh nói sẽ đến Hoài Xuyên ngắm mặt trời mọc trên biển, kết quả là Diệp Phi buồn ngủ suốt chuyến đi, chỉ nhớ đang ngồi trên biển, mặc áo khoác của Lê Tiện Nam, tựa vào lòng anh, lúc mặt trời mọc, bờ biển bị kéo dài thành một khung cảnh vô tận, dịu dàng, ánh mặt trời vừa lên rực rỡ mông lung.
Diệp Phi vô thức nhìn Lê Tiện Nam, phát hiện Lê Tiện Nam đã nhìn cô được một hồi lâu.
Ký ức của Diệp Phi về Hoài Xuyên không nhiều, chỉ nhớ đến nhà hàng trong khách sạn mà cô đã ở, dưới mỗi món ăn trong thực đơn đều có những dòng chữ lưu luyến, lúc đó phục vụ đề xuất gọi canh, Diệp Phi nếm thử, rất ngon, có một lát táo mỏng để nâng tầm hương vị, rất mới mẻ.
Phục vụ đến giới thiệu, cười nói món canh này cũng có câu chuyện riêng, là món canh đầu tiên mà vợ của chủ khách sạn đã nấu.
Lúc đó Diệp Phi nghĩ thật lãng mạn làm sao, nhưng tiếc là cô không có tài năng nấu nướng.
Cô nhìn thực đơn tới lui, cuối thực đơn có một câu ——
Không bao giờ là quá trễ để kết hôn, sớm sớm chiều chiều.
Sau đó lại phát hiện chủ khách sạn này và vợ ông ấy có một trai một gái, tên Giang Thì Mộ và Trầm Giai Kỳ.
Trên đường về cùng Lê Tiện Nam, Diệp Phi kéo tay Lê Tiện Nam, cố ý than thở: “Em thật sự muốn thấy anh ghen.”
Lê Tiện Nam liếc cô, nói: “Sao không nghĩ cái gì hay ho một chút?”
“Vậy anh thích con gái hay con trai?”
Trên chuyến bay về nhà, Diệp Phi rúc trong chăn, tựa vào anh, đèn đọc sách lờ mờ bật sáng, bên ngoài cửa sổ là ánh sáng thành phố.
“Không quan trọng.” Lê Tiện Nam đặt tay lên bụng cô, “Thích em.”
Diệp Phi gạt tay anh ra: “Em chưa có thai!”
“Không phải là sắp đến kỳ sinh lý à?”
Lê Tiện Nam biết kỳ sinh lý của cô không đều, cho nên còn cố ý ghi nhớ thời gian cho cô, Diệp Phi sẽ rất đau đớn trong ngày đầu tiên của kỳ sinh lý, cô phải uống ibuprofen trước một ngày.
Lúc đó Diệp Phi cảm thấy mình là phụ nữ mà kiến thức này cũng thiếu, Lê Tiện Nam không nói gì với cô, chỉ lẳng lặng nhét ibuprofen vào túi cô, cô mà nói bị đau lưng thì nghĩa là sắp đến kỳ sinh lý, uống thuốc giảm đau trước hai mươi bốn tiếng chắc chắn sẽ giúp giảm đau rất nhiều vào hôm sau.
Sau đó, không biết Lê Tiện Nam nghe ở đâu, lại nấu trà gừng đường đỏ cho cô, Diệp Phi không thích trà gừng, Lê Tiện Nam đổi thành chè trôi nước đường đỏ, xôi đường đỏ, luôn có thể dỗ cô ăn.
Lê Tiện Nam cười giận, nói mình thờ phụng một tổ tông.
Diệp Phi nhào vào, nói sẽ giúp anh rửa chén, nhưng Lê Tiện Nam vỗ vỗ đầu cô, đẩy cô ra, nói thờ phụng xong rồi, chỉ còn chén là chưa rửa.
Nhưng khi đó, thỉnh thoảng Lê Tiện Nam cũng hỏi có hiệu quả không, ngày đầu tiên của kỳ sinh lý có còn đau không.
Thật ra cũng hơi đau một chút, nhưng có anh bên cạnh, luôn để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt, Diệp Phi cảm thấy cơn đau cũng không là gì.
Chỉ là trong khoảnh khắc này, Diệp Phi cũng cảm thấy hình như khung cảnh này rất quen thuộc, giống như nhiều năm trước, Lê Tiện Nam cai thuốc lá, anh ăn kẹo cai thuốc và dùng miếng dán cai thuốc trong suốt, chỉ nhỏ như cái móng tay, dính trên xương cổ tay của anh, có thật sự hiệu quả đến vậy không?
Lúc đó Diệp Phi cũng vậy, cẩn trọng hỏi anh có hiệu quả không.
Internet luôn miêu tả phản ứng của cai thuốc rất nghiêm trọng, bao gồm mất ngủ, tim đập nhanh và hàng loạt di chứng khác, huống hồ chi lúc đó Lê Tiện Nam đã hút thuốc một thời gian dài, đột ngột cai thuốc sẽ rất khó khăn, mấy miếng dán cai thuốc trông cũng không đáng tin lắm.
“Miếng dán cai thuốc làm gì hiệu quả bằng em?” Lê Tiện Nam cười, “Anh chỉ muốn cai thuốc vì em.”
Khi phản ứng cai thuốc bắt đầu xuất hiện, tim anh đập nhanh vô cớ, khi đó Diệp Phi kéo tay anh, cẩn thận dán miếng dán cai thuốc lên, giống như một chuyện rất hệ trọng, cô nắm cổ tay anh đè tới đè lui.
Lê Tiện Nam chỉ nhìn cô cũng cảm thấy bình tĩnh lại.
Diệp Phi đến kỳ sinh lý sẽ bị đau bụng dưới, thật ra đường đỏ không hiệu quả đến vậy, nhưng vì có anh ở bên, cô có thể mặc kệ cơn đau ở bụng dưới.
Lúc Diệp Phi kết hôn, cô cũng tuân theo quan niệm nghỉ ngơi không vướng bận công việc, lúc quay lại, cô cũng suýt đi chệch quỹ đạo, ứng dụng mà tổ quảng bá và truyền thông của cô phụ trách đột nhiên trở thành ứng dụng phổ biến, trong đó bao gồm các vlog quảng bá chất lượng cao, ý định ban đầu là quảng bá một vài văn hóa du lịch địa phương, nhưng sau đó không hiểu sao lại trở thành nền tảng video nổi tiếng.
Video ngắn, tổng cộng chỉ có mấy giây, kể về phong tục và con người địa phương.
Có sông nước Giang Nam, có bà cụ chuyên tâm may sườn xám, có cổng vào một vườn hoa tư nhân, mấy nhánh hải đường nở hoa tươi tốt, dòng nước trôi lững lờ, có mấy cụm cẩm tú cầu trong sân, một đôi tình nhân hôn nhau giữa muôn hoa.
Còn có khu rừng sương mù ở tỉnh phương Nam, con đường đá xanh bên bờ suối, cô và Lê Tiện Nam ôm nhau ở cuối con đường không một bóng người.
Những video này khiến du lịch địa phương trở nên phổ biến, Cục Văn hóa và Du lịch còn gửi thư cảm ơn đến công ty của họ.
Diệp Phi xem tới xem lui mấy đoạn video kia, mỉm cười vô cớ.
Cảnh xuân nhân gian, vì anh mà đến.
Ngày nọ, Diệp Phi vừa trở lại làm việc được một tháng, Lê Tiện Nam đến đón cô tan làm, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang thu xếp mấy thùng đồ, dọn ra ngoài.
Hoàng Linh không vượt qua giai đoạn thử việc.
Diệp Phi lờ mờ nghe được tổ dự án sát vách nói qua, lúc đó tuyển Hoàng Linh vì sơ yếu lý lịch của cô ấy rất ấn tượng, cô ấy nói đã quảng bá được mấy quyển tiểu thuyết nổi tiếng, khi đó phòng nhân sự rất bất ngờ, tại sao lại chuyển từ sách báo sang truyền thông mới.
Hoàng Linh nói ngành sách báo không kiếm ra tiền, công ty trước đây không phát triển.
Nhân sự nghĩ ít ra cũng có kinh nghiệm phù hợp, kết quả là tổ dự án hiện tại toàn người trẻ nhiệt huyết, mới có mấy ngày, nhân sự đã phải nhận bao nhiêu lời phản ánh, nói Hoàng Linh không chỉ thoái thác trách nhiệm trong công việc, còn xa lánh người trẻ tuổi bọn họ, ỷ bản thân mình lớn tuổi nên ném công việc cho họ làm, sau đó một mình ôm thành quả.
Hoàng Linh nói ngày nào cũng tăng ca đến nửa đêm, người trẻ bây giờ không dễ bị bắt nạt, họ phản bác lại, nói công việc như nhau, năm giờ là họ đã xong, cô ấy vẫn tăng ca đến nửa đêm, vậy là cô ấy làm việc không hiệu quả.
Ngành truyền thông mới ưu tiên tư tưởng mới, Hoàng Linh luôn cho mình lớn tuổi, phản bác ý kiến của người khác, còn đi mách lẻo với tổ trưởng.
Cả tổ dự án rối loạn một thời gian cũng vì sự xuất hiện của Hoàng Linh, rốt cuộc thấy Hoàng Linh thật sự không tạo ra thành quả gì, quyết định sa thải cô ấy.
Diệp Phi cũng không muốn nhìn thấy cô ấy, đành ngồi đợi ở khu nghỉ ngơi một hồi mới đi ra.
Đôi khi cũng không thể quá tham lam công danh lợi lộc, tính toán nhỏ nhen với người khác, làm gì có ai ngốc đến vậy.
Diệp Phi nhớ lại hồi mới hơn hai mươi tuổi, khi đó cũng vì không quá tự tin, dễ bị người khác dẫn dắt, không dám từ chối, không dám phản bác.
Thời gian luôn là bằng chứng tốt nhất.
Đúng sai, tốt xấu, thời gian sẽ trả lời tất cả.
Thời gian này, kỳ sinh lý của Diệp Phi cũng không đều, cho đến ngày nọ.
Lê Tiện Nam đến đón cô tan làm, mua cho cô loại nước ép mới ở quán cà phê, đặt trong xe, lúc đó Diệp Phi thấy một sản phẩm cà phê có vị cam, kết quả là không chọn cà phê, lại chọn nước ép.
Lê Tiện Nam nghĩ cô bắt đầu biết bảo vệ sức khỏe, nói cô ngừng uống cà phê một thời gian đi.
Trên đường về, Lê Tiện Nam hỏi có phải là sắp đến kỳ sinh lý không.
Diệp Phi do dự mấy giây, nói, hay là đến bệnh viện xem thử.
Lê Tiện Nam không biết cô nghĩ gì, nói, cũng được, nếu đau nhiều thì kê mấy loại thuốc quan trọng để điều hòa cơ thể.
Diệp Phi cười suốt đoạn đường, đi làm thủ tục khám phụ khoa, Lê Tiện Nam đợi cô bên ngoài, anh còn tưởng thật, nghĩ đau bụng đến tháng thì phải nghiêm túc kiểm tra.
Phòng khám phụ khoa bắt nam giới đợi bên ngoài.
Lúc đi ra, Diệp Phi nở nụ cười, Lê Tiện Nam đi đến nắm tay cô, hỏi cô thế nào.
Diệp Phi cười, nói: “Không sao, không có gì to tát.”
“Sao hôm nay lại muốn đến bệnh viện kiểm tra?” Lê Tiện Nam nghi hoặc hỏi cô, “Có phải lần trước đau nhiều mà không nói với anh không?”
“Không phải.”
“Đi thôi, đợi đến lúc về nhà, anh sẽ lấy kem trong tủ lạnh cho em.”
Sau khi về đến nhà, Diệp Phi đứng cạnh xe, dang tay với anh.
“Lê Tiện Nam, anh ôm em được không?”
“Làm gì?”
Anh cứ cảm thấy hôm nay có chuyện gì đó, nửa tin nửa ngờ, anh xuống xe, ôm cô vào lòng.
“Ôm em đi, em sẽ nói cho anh biết.”
Trời lạnh, cô không muốn bước đi, Lê Tiện Nam bế cô, trời đã vào thu, cỏ trong sân nhà ở Tây Giao Đàn Cung vẫn rậm rạp xanh um, mấy cụm cẩm tú cầu nở cạnh hàng rào, cá koi bơi qua bơi lại trong hồ, mặt nước dâng lên từng gợn sóng.
“Anh có thấy em tăng cân không?” Diệp Phi vòng tay qua cổ anh, cười hỏi anh.
“Dạo này em ăn không ngon miệng.” Lê Tiện Nam bế cô vào, “Em chán thức uống mới kia rồi à? Hai ngày qua em không uống một ngụm, lần sau không mua cho em nữa.”
“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi càng cười vui vẻ hơn, ghé vào tai anh thì thầm, “Thân phận của anh phải thăng cấp một chút rồi.”
Đúng lúc Lê Tiện Nam bế cô đến hành lang của Tây Giao Đàn Cung, lâu thật lâu mới hiểu ra ý nghĩa của lời này.
Diệp Phi đứng trước hiên nhà của Tây Giao Đàn Cung, nắm lấy tay anh, lấy kết quả kiểm tra sức khỏe từ trong túi đưa cho anh.
Lúc đó, Lê Tiện Nam thật sự không kịp hoàn hồn.
“Sáng nay em dùng que thử thai, nhưng sợ không chính xác, đợi tan làm mới đến bệnh viện xác nhận lại.”
Diệp Phi cũng hơi căng thẳng.
Lê Tiện Nam cầm que thử thai và kết quả kiểm tra, nhìn tới nhìn lui.
Diệp Phi nói với anh: “Chúng ta thật sự có một gia đình rồi, Lê Tiện Nam, mặc dù đứa bé vẫn chưa chào đời, nhưng không sao, em vĩnh viễn yêu anh, em sẽ cố gắng không làm anh ghen…”
Cô chưa kịp dứt lời, Lê Tiện Nam đã ôm cô vào lòng.
“Phi Phi, ghen cái gì?” Giọng điệu của Lê Tiện Nam không bình tĩnh như mọi ngày, hình như còn ẩn giấu ý cười, nhưng cũng hơi nghẹn ngào, “Em vất vả rồi, từ giờ về sau, anh và đứa bé sẽ yêu em thật nhiều.”
Mùa thu năm 2019 sắp kết thúc.
Thời tiết thoải mái, dịu dàng, hoa hải đường ở Tây Giao Đàn Cung đã nhường sân khấu, Diệp Phi nghĩ chúng thật đẹp, không cho Lê Tiện Nam quét cánh hoa đi, vậy là cánh hoa điểm xuyết lên bãi cỏ, tạo nên cảm giác cực kỳ ấm áp.
Hoa hồng cô trồng trong sân nhà đã nở, mấy đóa hoa hồng đỏ nở rộ vào ban đêm, ở một góc khác, cẩm tú cầu vĩnh viễn không héo úa, nở rộ dọc mặt tường.