Bình thường Lê Tiện Nam vẫn ngủ sớm dậy sớm, ngày biết tin Diệp Phi mang thai, anh không ngủ được.
Diệp Phi thay đổi lịch sinh hoạt theo sự hướng dẫn của anh, hơn mười giờ đã rửa mặt, đi ngủ, trong phòng ngày đó chỉ có đèn sàn cạnh giường là bật sáng, cô nhấc chăn, kéo đến cằm, nháy mắt với anh, nói: “Lê Tiện Nam, mấy tháng tới anh phải vất vả rồi, được, được, chịu khó nhé.”
Diệp Phi nói xong lại kéo chăn ngủ ngay.
Lê Tiện Nam cười, tựa vào giường tắt đèn, hơn một năm qua, Diệp Phi ngủ ngon giấc, nhưng Lê Tiện Nam luôn vô thức tỉnh dậy vào những đêm mưa, nhìn gương mặt Diệp Phi đang say giấc, anh thở phào nhẹ nhõm.
Lần nọ, Diệp Phi tỉnh giấc giữa đêm, Lê Tiện Nam vô thức vươn tay lấy nút bịt tai cho cô, nhưng lúc mở ngăn kéo cạnh giường, anh không thấy nút bịt tai đâu.
“Sao vậy anh?” Diệp Phi mơ mơ màng màng hỏi.
“Tưởng em giật mình tỉnh giấc.”
Diệp Phi không hỏi nửa câu sau cũng biết anh muốn nói gì, phòng ngủ chỉ có ánh đèn leo lắt, là dải đèn gắn dưới giường, ngày đó Diệp Phi ngủ trong vòng tay anh, bàn tay cô đặt trên người anh, mệt mỏi nói: “Lê Tiện Nam, em không cần nút bịt tai nữa, anh là thuốc trị mất ngủ tốt nhất của em, em dọn nút bịt tai trong ngăn kéo đi rồi…”
Diệp Phi cảm thấy hoàn toàn yên tâm bên cạnh anh, dựa dẫm sâu sắc.
Lê Tiện Nam luôn muốn chuẩn bị sẵn sàng cho những “sự kiện bất ngờ”, chẳng hạn như đi công tác, chẳng hạn như về nhà trễ, nhưng nghĩ kỹ lại, Lê Tiện Nam đã thuận miệng nói với Kha Kỳ, mọi chuyến đi kết thúc sau năm giờ đều phải được xếp lịch lại, kể cả khi một cuộc họp bắt đầu trễ, Lê Tiện Nam cũng về nhà trước mười một giờ.
Khi đó luôn nghĩ, trong nhà còn có Diệp Phi, không chừng hôm nay không có anh, không biết sẽ mất ngủ đến mấy giờ.
Cũng vào thời khắc này, Lê Tiện Nam mới nhận ra, họ có mái nhà của riêng mình, thế giới này còn có một sinh mạng khác phụ thuộc vào anh.
Lê Tiện Nam từng rất hờ hững trước từ “nhà” và “yêu”, nhưng vì Diệp Phi, anh mới định nghĩa lại yêu và nhà.
Ngày đó cũng là lần đầu tiên Lê Tiện Nam không ngủ được, anh nghiêng người nhìn Diệp Phi bên cạnh, Diệp Phi ngủ rất yên tĩnh, rất ngoan ngoãn, lúc vào thu, Diệp Phi mua một bộ đồ ngủ lông xù, giống như một con thỏ trắng.
Chỉ cần nhìn cô, Lê Tiện Nam đã cảm thấy trái tim mềm mại vô bờ,
Lê Tiện Nam không buồn ngủ chút nào, anh chậm rãi vén chăn, xuống giường.
Biệt thự ở Tây Giao Đàn Cung rất lớn, trước đây anh sống một mình, phần lớn phòng trong nhà đều trống không, thậm chí sau đó có Diệp Phi cũng chỉ thêm một chút không khí gia đình vào phòng làm việc, phòng khách và nhà bếp.
Lê Tiện Nam xuống lầu, đứng trên cầu thang, thật khó tưởng tượng khung cảnh nơi này sẽ như thế nào khi có một đứa bé, cũng thật khó tưởng tượng khung cảnh anh và Diệp Phi cùng nuôi dạy đứa bé.
Lê Tiện Nam hầu như không trải qua thời khắc nào mà cảm xúc lên xuống như thế này, lần cuối cùng trải qua, anh chỉ nhớ lúc đó Diệp Phi rời đi, anh đến đón cô về nhà.
Lê Tiện Nam ngồi trên ghế lắc lư trước hiên nhà ở Tây Giao Đàn Cung, chìm đắm vào cảm xúc mênh mang sâu thẳm, có chờ mong, có một chút căng thẳng.
Trước đây luôn cảm thấy nghĩ ngợi quá nhiều về những chuyện chưa xảy ra là lãng phí thời gian, nhưng vào giây phút này, Lê Tiện Nam lại thật sự nghĩ đứa bé sẽ trông giống Diệp Phi hay giống anh hơn, nên thiết kế căn phòng trên lầu thế nào, anh không có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai, có nên thuê người chăm sóc cô không, nhưng Diệp Phi hơi kén chọn, nhỡ đâu người khác nấu ăn không hợp khẩu vị cô thì sao?
Diệp Phi ngủ một lát, vô thức nhích sang bên cạnh, nhưng không thấy Lê Tiện Nam, cô sờ chăn, thấy hơi lạnh, chứng tỏ anh đã thức dậy được một hồi lâu.
Diệp Phi xuống giường, mang dép lê, trong phòng làm việc không có người, Diệp Phi xuống lầu, dừng bước.
Lê Tiện Nam đang ngồi trên ghế lắc lư trước hiên nhà, đọc gì đó trên tay.
Cô nhẹ bước, lẳng lặng đến nhìn.
Gió đêm thu hơi lạnh, mang theo hương cẩm tú cầu nhàn nhạt đi khắp sân nhà.
Lê Tiện Nam ngồi đó, cầm kết quả kiểm tra và que thử thai hôm nay.
Diệp Phi cảm thấy buồn cười, chuyện đám cưới là lâu thật lâu cô mới hoàn hồn, còn chuyện cô mang thai lại đến lượt anh lâu thật lâu mới hoàn hồn.
Anh còn không biết cô đứng bên cạnh anh.
Diệp Phi đưa tay cầm lấy que thử thai trên tay anh, ngồi xuống cạnh anh.
“Sao lại dậy rồi?” Hình như Lê Tiện Nam vừa hoàn hồn, anh vô thức nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay anh, “Lạnh không? Vào nhà đi.”
“Không lạnh, gió đêm rất dễ chịu.” Diệp Phi lắc đầu, tựa vào lòng anh, mỉm cười, “Lê Tiện Nam, anh mất ngủ vì chuyện này à?”
“Ừ.”
“Mất ngủ cái gì, có phải chuyện to tát đâu.” Diệp Phi bắt chước giọng điệu trước đó của anh, cố tình nói với anh.
Gió đêm nay rất dễ chịu, rất nhẹ nhàng, còn nghe thấy tiếng mấy nhánh cây đong đưa xào xạc.
Không biết tiếng nước nhỏ giọt phát ra từ nơi nào.
“Nghĩ đến đứa bé này.” Lê Tiện Nam nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, đồ ngủ lông xù vẫn còn vương hơi ấm cơ thể của Diệp Phi, Lê Tiện Nam cảm thấy mềm mại, anh chậm rãi nói, “Phi Phi, đây cũng là lần đầu tiên của chúng ta, lần đầu tiên làm ba mẹ, mặc dù không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng anh vĩnh viễn thiên vị em.”
Anh ôm Diệp Phi trong lòng, nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa bụng cô: “Nghe không, bé con, con mới có mấy tuần tuổi, ba con đã nói đi nói lại, ba sẽ thiên vị mẹ.”
Lê Tiện Nam cười khẽ, cũng là ngày hiếm hoi anh cho phép bản thân ngủ trễ.
“Lê Tiện Nam, đừng nói anh thật sự không ngủ được vì chuyện này nhé.”
“Nghĩ đến căn phòng trên lầu.”
“Sao?”
“Phải sắp xếp lại.”
“Còn chưa biết là con trai hay con gái mà.”
“Dù sao cũng còn nhiều phòng trống, rất nhiều, cứ làm sẵn mấy phòng.”
“…”
“Mấy ngày nữa anh nói chuyện với Hàn Dịch, xin cho em nghỉ thai sản, anh còn nghĩ có nên thuê người đến nấu ăn cho em không, nhưng sợ em…”
Lê Tiện Nam chưa kịp dứt lời, Diệp Phi đột nhiên ghé đến hôn môi anh.
Bàn tay của Lê Tiện Nam trên bờ eo mềm mại của cô khẽ nhúc nhích.
Diệp Phi hôn rất cẩn thận, giống như hơi căng thẳng, Lê Tiện Nam khẽ nghiêng đầu, thanh âm trầm khàn, mỉm cười nói: “Phi Phi, chịu đựng đi, đừng thêm dầu vào lửa.”
“Không muốn người khác nấu ăn, anh là đủ rồi, em không kén ăn, không cần người nào khác chăm sóc.”
“Được rồi, đây là nhà của chúng ta.”
“Ngủ thôi, chú Lê, coi chừng già đi đấy.”
“Già?” Lê Tiện Nam bị cô chọc cười, còn cố ý cọ vào người cô, “Già chỗ nào?”
Diệp Phi cười không ngừng: “Cũng không còn trẻ nữa, không được thức khuya!”
“Được rồi, đi ngủ thôi.”
Diệp Phi nghỉ thai sản rất sớm, mới phát hiện có thai đã chuẩn bị nghỉ, Lê Tiện Nam cũng dính dáng đến chuyện này, anh gọi cho Hàn Dịch, Diệp Phi cảm thấy thật buồn cười, nói anh đích thân gọi điện thoại, làm sao Hàn Dịch dám không duyệt.
Lê Tiện Nam ngồi trên giường nắm tay cô, dặn dò Hàn Dịch mấy câu, sau đó tắt điện thoại, nói xong rồi, trước mắt cứ nghỉ ngơi một năm rưỡi xem sao.
Diệp Phi cười: “Nghỉ ngơi một năm rưỡi xem sao?”
“Nghỉ hai năm cũng không thành vấn đề.”
“Anh bớt nuông chiều em như vậy đi.
“Anh vui.”
Lê Tiện Nam lại mất đi dáng vẻ đứng đắn, ghé đến, giả vờ hôn cô.
Diệp Phi giả vờ tiện tay chạm vào đùi anh: “Em thêm dầu vào lửa cũng không phải chịu trách nhiệm à?”
“Anh ghi nhớ thay em.” Lê Tiện Nam ghé đến hôn cô, hơi thở lướt qua chóp mũi cô, “Sau này từ từ tính sổ với em.”
Khi đó Lê Tiện Nam không quá bận rộn công việc, cả ngày ở nhà nghiên cứu mấy điểm cần chú ý khi mang thai, Diệp Phi đi chân trần trên thảm lót sàn, cắn dâu tây, nói, xưa kia hoàng hậu nương nương cũng không phô trương đến mức này, phải không?
Lê Tiện Nam gác chân lên bàn trà, lật sách, nói, làm sao anh biết hoàng hậu nương nương mang thai thế nào, không phải đây là lo cho bà Lê à?
Giọng Bắc Kinh nhàn nhã như vậy, luôn làm trái tim Diệp Phi mềm mại.
Thời tiết cuối thu rất đẹp, Diệp Phi luôn thích đi chân trần trong nhà, Lê Tiện Nam không nhiều lời với cô, chỉ là buổi trưa nọ cô đang ngủ trưa, anh lẳng lặng gọi người đến đổi sang thảm lót sàn dày hơn, thuận tiện cho cô đi tới đi lui.
Lúc đó Diệp Phi không phải làm việc, nhưng cũng có kế hoạch khác, có lẽ cô sẽ không sống trong căn nhà bên khu Hoa Cảnh, vậy là lại bàn bạc với Lê Tiện Nam xem nên làm gì, Lê Tiện Nam nói vị trí nơi đó tốt, cho thuê cũng là một khoản đầu tư.
Diệp Phi cảm thấy cho thuê thật sự là một sự lựa chọn tốt, nhưng cô không nỡ, dù sao cũng là ngôi nhà nhỏ của cô, Lê Tiện Nam thấy cô lúng túng, nói, vậy giữ lại, không cho thuê.
Cũng vào đêm đó, Diệp Phi nhất quyết lôi kéo Lê Tiện Nam xem phần ba của loạt phim tình cảm kia, Trước lúc nửa đêm, Diệp Phi rất trịnh trọng, nghiêm túc nói với anh: “Vốn dĩ em muốn đợi chín năm mới xem cùng anh, nhưng sợ quên mất hai phần trước…”
Lê Tiện Nam xoa tóc cô, xem Trước lúc nửa đêm cùng cô.
Phần ba nói về đời sống hôn nhân của Jesse và Celine, khi đó đã có con, hai người không thể tránh khỏi những cãi vã, so với hai phần trước, phần này có hơi hướng thực tế hơn.
Có một tình tiết, sau khi Jesse và Celine cãi nhau, họ đến khách sạn ôn lại tình cảm.
Diệp Phi tựa vào lòng Lê Tiện Nam, nói với anh: “Em nghĩ ra rồi!”
“Nghĩ ra cái gì?”
“Chúng ta không cần cho thuê nhà ở Hoa Cảnh nữa, sau khi đứa bé chào đời, nếu anh và em cãi nhau, chúng ta sẽ đến đó làm một cặp vợ chồng bình thường một ngày.”
Lâu thật lâu sau, Lê Tiện Nam mới tìm thấy vấn đề trong logic của cô, lúc anh hoàn hồn, Diệp Phi đã xem phim tiếp.
Lê Tiện Nam xoa tóc cô, nói: “Cãi nhau cái gì, anh đâu dám cãi nhau với em, còn làm một cặp vợ chồng bình thường nữa, Phi Phi, thế này không phải là một cặp vợ chồng bình thường à?”
“Ai biết được, anh xem, có con rồi sẽ có rất nhiều chuyện linh tinh…”
Diệp Phi chỉ vào màn hình.
Lê Tiện Nam cười, ghé đến gần cô, giữ cằm cô xoay sang.
“Có con sẽ có rất nhiều chuyện linh tinh, nhưng anh sẽ không cãi nhau với em, Phi Phi, thiên vị không chỉ là thiên vị.” Lê Tiện Nam nghiêm túc nói với cô, “Là cán cân vĩnh viễn nghiêng về phía em.”
“Vậy sau này chúng ta có nên đến Hoa Cảnh mỗi tháng để kỷ niệm không?” Diệp Phi lo lắng nói, “Cũng đâu thể để căn nhà trống không mãi được.”
“Được rồi, căn cứ bí mật.”
“…Hẹn hò bí mật sau khi cưới.”
“Phi Phi.” Lê Tiện Nam không nhịn được cười.
“Dạ?” Diệp Phi vừa nhìn màn hình, vừa nhích đến gần anh hơn.
“Giống như ngoại tình vậy.” Anh cố ý thấp giọng, hơi thở của anh lướt qua vành tai cô, làm cô ngứa ngáy, nóng rát.
Suốt thai kỳ, Diệp Phi luôn rất vui vẻ, mặc dù phải ở nhà cả ngày, cô vẫn có Lê Tiện Nam bên cạnh, Lê Tiện Nam rất chu đáo, còn học hỏi đủ thứ, Diệp Phi chỉ ở nhà hưởng thụ.
Lê Tiện Nam không đặt ra giới hạn nghiêm khắc với cô, thỉnh thoảng phải đến công ty, anh vẫn sẽ chia phần trái cây cho cô, trước khi rời đi còn dặn tới dặn lui: “Sau mười giờ thì ăn dâu trên bàn trà, anh đã làm nước ép cho em, buồn chán thì gọi cho anh.”
“Sao hôm nay anh lại bận rộn công việc?” Diệp Phi ngồi trong sân cho cá ăn, thoải mái vùi mình trên ghế lắc lư, không có tinh thần tự giác của phụ nữ mang thai.
Cô cầm đĩa thức ăn cá, nghiêng đầu nhìn anh.
Thời tiết cuối thu hơi lạnh, Lê Tiện Nam treo áo khoác lên ghế lắc lư cô đang ngồi, chỉnh cà vạt, Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam mặc áo khoác, sửa sang ống tay áo, dáng vẻ nhã nhặn, cao quý: “Nghe không?”
“Nghe rồi.”
“Dạo trước Kha Kỳ xin nghỉ phép, nghe nói vợ cậu ấy sắp sinh, cậu ấy muốn ở bên cạnh vợ.”
“Nhanh vậy sao? Vậy là Kha Kỳ xin nghỉ phép để kết hôn à, em ở nhà cũng buồn chán, hay là mấy ngày nữa chúng ta đi thăm anh ấy đi.”
“Nói sau nhé.”
“Đi thăm đi, Kha Kỳ làm trợ lý cho anh nhiều năm như vậy mà.”
Diệp Phi chỉ nhớ không nhìn thấy Kha Kỳ ở đám cưới của cô và Lê Tiện Nam, lúc đó Lê Tiện Nam nói anh ta xin nghỉ vì việc riêng, Diệp Phi không nghĩ đến chuyện này, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, bình thường Kha Kỳ không tạo cảm giác tồn tại, chỉ đeo kính, rất nhã nhặn, không nhiều lời.
Lúc Kha Kỳ kết hôn, Lê Tiện Nam cũng tặng một bao lì xì, cũng là Kha Kỳ truyền đạt kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai cho anh.
Lê Tiện Nam đích thân ra ngoài ký hợp đồng, lát sau lại trở về, Diệp Phi muốn đi dạo, nói vợ của Kha Kỳ sắp sinh, hay là tặng quà bày tỏ lòng thành.
Lê Tiện Nam không biết tặng cái gì, đột nhiên Diệp Phi nảy ra ý tưởng —— phải là sản phẩm cho trẻ sơ sinh!
Diệp Phi kéo Lê Tiện Nam vào một thương hiệu đồ dùng trẻ nhỏ nổi tiếng, cửa hàng được bày trí ấm cúng, đồ dùng em bé ở khắp mọi nơi, theo tông màu ấm, trên kệ có búp bê hoạt hình và quần áo trẻ con, chỉ nhìn thôi cũng làm trái tim người ta mềm mại.
Diệp Phi nắm tay anh đi tới đi lui, không kiềm lòng được, mua rất nhiều đồ đạc, cửa hàng rất tốt bụng, nói sẽ giao hàng cho họ.
Vậy là đêm đó, Lê Tiện Nam gọi cho Kha Kỳ, nói có mua mấy món, còn viết lại địa chỉ nhà anh ta, Kha Kỳ nhận một đống xe đẩy và đồ chơi em bé, bị dọa hết hồn, còn gọi lại hỏi, có phải Lê tiên sinh viết nhầm địa chỉ không.
Lê Tiện Nam nói đùa với anh ta: “Trông tôi giống người sẽ viết nhầm địa chỉ à?”
Ngày đó mua hai phần, một phần mua cho Kha Kỳ, phần còn lại được gửi về Tây Giao Đàn Cung.
Lúc Diệp Phi và Lê Tiện Nam trở về, nhân viên cửa hàng đã đến nơi, mấy thùng lớn chồng chất trước cửa nhà.
Lê Tiện Nam nhờ người mang đồ đạc lên tầng hai, lúc Diệp Phi thay quần áo xong đi ra, người kia đã rời đi.
Cô nhìn thấy cánh cửa bên hành lang mở ra, cũng lặng lẽ đến đứng bên cửa, Lê Tiện Nam mở thùng, căn phòng trống không, hai người họ mua rất nhiều đồ đạc.
—— Căn bản là mua sớm, nôi em bé, đồ chơi các loại.
Thời gian Diệp Phi mang thai không nhàm chán chút nào, điều cô mong đợi nhất trong thời gian đó luôn là xem Lê Tiện Nam sắp xếp phòng em bé sau bữa cơm tối.
Trong phòng có đèn treo tường, đồ đạc trải đầy sàn nhà, Lê Tiện Nam mặc quần áo ở nhà, ngồi trên thảm lót sàn, tập trung lắp ráp nôi, Diệp Phi ngồi cạnh anh, tiện tay đưa đồ dùng sang cho anh.
Lê Tiện Nam thấy cô ở đây quấy rầy, cũng không có ý định uốn nắn cô, cô đưa nhầm dụng cụ không biết bao nhiêu lần, Lê Tiện Nam buồn cười: “Em nghiện quấy rầy à, Phi Phi?”
“Dạ.”
“Được rồi, anh sẽ ghi nhớ cho em.” Lê Tiện Nam chậm rãi cầm lấy tua vít trên tay cô, “Sau này em sẽ có một ngày tốt lành.”
“Vậy anh phải chịu đựng mấy tháng này trước đã.”
Diệp Phi không sợ, còn ôm cánh tay anh, nhìn anh cẩn thận thao tác.
Hình như Diệp Phi đặc biệt thích những thời khắc như thế này, cô luôn nghĩ đến nhiều năm về trước, lúc cải tạo nhà ở Hoa Cảnh, Lê Tiện Nam giúp cô trang trí căn phòng nhỏ kia, luôn có một sự ấm áp kỳ diệu, giống như cô và anh đang từng chút, từng chút ghép nên căn nhà thuộc về họ.
Mới hai, ba tháng trôi qua, tiến độ của hai người cũng không nhanh, nhưng phòng em bé cũng sắp sửa hoàn thành.
Sàn lót thảm mềm, cả một tường búp bê, mấy con gấu bông hoạt hình ngồi trên sàn nhà.
Lê Tiện Nam tập trung lắp ráp một con ngựa gỗ và một con cừu, Diệp Phi nhìn anh chăm chú.
Đèn phòng rất ấm áp, là Diệp Phi chọn chiếc đèn này, cũng là đèn hình dáng thỏ hoạt hình, Lê Tiện Nam làm gì cũng thong thả, nhã nhặn, Diệp Phi tựa vào người anh, ôm búp bê hoạt hình trong tay, nói với anh: “Lê Tiện Nam, sắp đến kỷ niệm bảy năm của chúng ta rồi, phải không?”
“Ừ, bảy năm ngứa ngáy, thân phận thăng cấp.”
“Thật tốt.”
Sắp bảy năm, anh vẫn trân trọng cô như cũ.
Dường như hai người họ ngầm đồng điệu ăn ý với nhau, buổi tối họ cùng nhau sắp xếp phòng em bé, Diệp Phi không làm gì, có lúc cô ăn trái cây, có lúc lại nằm trên thảm nhìn anh.
Có rất nhiều thứ khiến người ta rung động, Lê Tiện Nam chăm sóc bản thân rất tốt, Diệp Phi đến gần nhìn thử, cảm thấy thời gian không để lại dấu vết nào trên người anh, anh vẫn giống hệt như lần đầu họ gặp nhau, nghiêm chỉnh, nhã nhặn, làm gì cũng thong thả.
Anh sinh hoạt và nghỉ ngơi rất lành mạnh, ngày nào cũng đưa cô ra ngoài đi bộ, còn đến tiệm hoa ở góc Tây Giao Đàn Cung và hẻm Hòe Tam, mỗi ngày đều mua cho cô một bó hoa.
Diệp Phi cười hỏi anh, anh bảo người ta mở tiệm hoa này à?
Lê Tiện Nam cười, không phủ nhận, nói, dù sao mỗi ngày cũng phải tặng em cái gì đó, làm mẹ đã vất vả rồi.
Diệp Phi trầm ngâm: “Trước khi em mang thai, anh đã tặng hoa mỗi ngày rồi mà.”
“Bởi vì anh yêu em.” Lê Tiện Nam nói, “Tặng là tặng thôi, không có lý do, lý do duy nhất là anh yêu em.”
Thời gian mang thai, khẩu vị của Diệp Phi không tốt lắm, lần nào cũng chỉ ăn một chút xíu, Lê Tiện Nam để ý, chia thức ăn thành nhiều bữa nhỏ, trong bếp luôn có thức ăn khuya ấm nóng, còn có trái cây đã rửa.
Có lúc hai, ba giờ sáng, Diệp Phi đói bụng đến tỉnh ngủ, Lê Tiện Nam nhìn thời gian, xuống giường lấy thức ăn nóng cho cô.
Diệp Phi xuống lầu tìm anh, phòng em bé sáng đèn, cô khoanh tay đứng đó nhìn, bàn tay vô thức chạm vào bụng, mang thai ba tháng, bụng đã to lên thấy rõ.
Đứa bé này là điều mà họ mong đợi, nhất định sẽ được yêu thương.
“Mặc dù ba nói sẽ thiên vị, nhưng ba nhất định rất, rất yêu con.” Diệp Phi lặng lẽ nói với đứa bé chưa chào đời, “Ba nhất định sẽ là một người cha tốt.”
Lê Tiện Nam đang lên lầu thì nghe được lời này, anh bưng một đĩa trái cây và một ly sữa trên khay, vững vàng cầm lấy, tay kia nhẹ nhàng xoa bụng của Diệp Phi, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, cho nên con phải ngoan, không được bắt nạt mẹ, khó khăn lắm ba mới cưới được mẹ.”
Diệp Phi nắm tay anh, vào phòng ăn trái cây, sau đó ngoan ngoãn nằm trên giường đợi Lê Tiện Nam, có lẽ bởi vì tỉnh giấc giữa đêm, giày vò anh như vậy, Diệp Phi cảm thấy áy náy vì Lê Tiện Nam không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Lê Tiện Nam cúi người hôn cô, nói đành chịu đựng vậy.
Diệp Phi đẩy anh ra, nói anh không đứng đắn.
Kết quả là người này vẫn cố nhịn, dù sao còn phải kiên trì thêm mấy tháng nữa, Lê Tiện Nam hôn sâu thêm một chút, có lẽ là vì thời gian mang thai nhạy cảm, mỗi lần Lê Tiện Nam dịu dàng hôn cô, cô sẽ vô thức mất đi khả năng chống đỡ, cuối cùng Lê Tiện Nam buông cô ra, đặt tay lên ngực cô, đầu ngón tay còn cọ qua một vòng, cười hỏi: “Ai mới không đứng đắn?”
Diệp Phi luôn cảm thấy đói về đêm, ăn bữa khuya xong cũng dễ dàng chìm vào giấc ngủ, khi đó Lê Tiện Nam sẽ ôm cô, dỗ cô ngủ, Diệp Phi nhắm mắt, thoải mái nói: “Lê Tiện Nam, anh đang làm quen với việc dỗ dành em bé à?”
“Được rồi, anh luyện tập với em vậy.” Nói xong, Lê Tiện Nam đưa tay vỗ nhẹ lên eo cô, thấp giọng dỗ dành cô, “Mau ngủ đi, hai giờ rồi, nếu không ngủ, ngày mai sẽ bị mèo hoang bắt đi đấy.”
Diệp Phi nhỏ giọng trách móc: “Ba con còn không thèm dỗ dành mẹ, con đừng hy vọng gì.”
Lê Tiện Nam cười, giọng điệu lười biếng: “Anh dỗ dành em đâu có giống dỗ dành con, em nghĩ lại xem, trước đây anh dỗ dành em thế nào?”
Cuối tháng 12 năm 2019, Giáng sinh đến gần.
Diệp Phi và Lê Tiện Nam vừa đi bộ về, thấy trung tâm thương mại có cây thông cao ngút trời, bên dưới có rất nhiều quà và xe tuần lộc của ông già Noel.
Trên đường về nhà, lúc đi ngang qua hẻm Hòe Tam, Diệp Phi dừng lại, chỉ chỉ cho anh xem: “Lê Tiện Nam, anh từng đợi em ở đây.”
“Nói cho em nghe một chuyện em không biết.” Lê Tiện Nam cũng nhìn về phía đó, dường như nhớ lại đêm đông năm đó.
“Em không biết chuyện gì?” Khăn choàng cổ của anh bao bọc Diệp Phi, lúc nói chuyện, một làn hơi nước trắng tỏa ra.
“Anh đứng đây đợi em cả tuần, nhưng không gặp được em.” Lê Tiện Nam cười nói, “Còn thức trắng hai đêm.”
“Trắng đêm sao?”
“Anh xong việc đến đây đã là tám, chín giờ tối, cứ tưởng là chỉ đợi một chút, kết quả là mười giờ không gặp em, mười một giờ không gặp em, anh muốn xem mấy giờ em sẽ về, nhưng càng chờ càng trễ, dù sao anh cũng rảnh rỗi, có thời gian chờ em.”
“Nhỡ đâu anh phải chờ em đến sáng sớm thì sao?”
“Vậy thì mời em đi ăn sáng cùng anh.”
“Có khi nào em sẽ nghĩ anh điên rồi không?”
“Vậy em có đồng ý đi ăn sáng cùng anh không?”
Diệp Phi nghe thấy câu hỏi này cũng bật cười vô cớ.
Giống hệt như lời thoại đầu tiên của Trước lúc bình minh ——
“Cô có muốn đến Vienna cùng tôi không? Chuyến bay của tôi khởi hành lúc chín giờ ngày mai, tôi chỉ biết không có cô sẽ rất đáng tiếc, nếu cô nghĩ thần kinh của tôi không bình thường, cô có thể lên chuyến tàu tiếp theo.”
Nếu như anh phải chờ em đến sáng sớm thì sao?
Vậy thì ăn sáng cùng nhau.
Diệp Phi nắm tay Lê Tiện Nam thật chặt: “Đổi thành bữa sáng, em cũng bằng lòng.”
“Hửm?”
“Vừa gặp một người đã thích, không chỉ thích vào buổi tối, buổi sáng hay giữa trưa đều sẽ thích.” Diệp Phi chậm rãi nói, “Lê Tiện Nam, bởi vì có anh, em không còn ghét mùa đông nữa.”
Lê Tiện Nam cười, nhét tay cô vào túi áo của anh, họ nắm chặt tay trong túi anh: “Cũng bởi vì có em.”
Ngày Giáng sinh, Diệp Phi dậy sớm, ngày đó cô không nỡ quấy rầy Lê Tiện Nam, định đi rửa trái cây để ăn.
Kết quả là, đột nhiên nhìn thấy quà Giáng sinh trong phòng khách, đèn đủ màu quấn quanh cây thông, mấy hộp quà Giáng sinh chồng lên nhau.
Diệp Phi động lòng, Lê Tiện Nam luôn biết cách tạo bất ngờ cho cô, hẳn là nhân lúc cô đang ngủ, anh đã cố ý sắp xếp.
Diệp Phi ngồi trên thảm mở quà.
Có nhẫn kim cương, dây chuyền, vòng tay.
Còn có một tấm thiệp ——
Không chỉ là bà Lê, không chỉ là một người mẹ tương lai, mà còn vĩnh viễn là công chúa rồng của Lê Tiện Nam.
—— Từ: Ông già Noel.
Diệp Phi ngồi trên thảm, cầm thiệp, nở nụ cười.
Lê Tiện Nam cũng thức dậy, khoác áo choàng ngủ, tựa người trên cầu thang nhìn cô, tràn ngập ý cười dịu dàng.
Vừa gặp đã yêu, nhân gian tươi đẹp.
Nhớ mãi không quên, núi sông trùng phùng.
Gặp nhau giữa đêm đông lạnh giá, nhưng cũng không sao.
“Bởi vì có nhau.”
Cho nên quãng đời còn lại sẽ vĩnh viễn nồng nhiệt, vĩnh viễn được yêu, vĩnh viễn sôi sục, vĩnh viễn hân hoan.