Dường như Tết năm nay có ý nghĩa đặc biệt với hai người họ.
Năm nay Yến Kinh vẫn cấm pháo hoa, vì Diệp Phi đang mang thai, anh không đưa cô ra ngoài, hai người ở Tây Giao Đàn Cung, Lê Tiện Nam cũng rất vui vẻ, ung dung, anh nói thế này an toàn hơn, không ra đường chạy lung tung.
Diệp Phi hơi lười, cũng vì ở nhà quá mức thoải mái, Tết rơi vào tháng hai, Diệp Phi cũng mang thai được năm tháng.
Có lẽ là vì Lê Tiện Nam tự tay chăm sóc cô, chuyện gì anh cũng lo liệu, Diệp Phi không gặp bất tiện gì trong suốt thai kỳ, ngoại trừ chuyện khẩu vị không tốt lắm, ăn cái gì cũng cắn hai miếng là cùng.
Lê Tiện Nam nuông chiều cô vô bờ, ban đầu anh mời đầu bếp từ mấy nhà hàng tư nhân nổi tiếng đến dạy, Diệp Phi thích ăn món gì, anh sẽ đích thân học nấu món đó.
Khi đó Triệu Tây Chính cũng đến, sắp đến Tết, anh ta muốn chúc Tết Lê Tiện Nam trước, lúc đó Triệu Tây Chính không tin Lê Tiện Nam thật sự vào bếp.
Kết quả là đến đúng giờ ăn tối, ngày đó Diệp Phi cũng ở trong bếp, Lê Tiện Nam không cho cô làm nhiều, nhưng cô muốn giết thời gian, ngồi đó tách vỏ hạt dẻ cười, nói khi nào xem phim sẽ ăn.
Lê Tiện Nam cười nói, sao phải tách vỏ ở đây, ra phòng khách không được à?
Diệp Phi không vui, nhất quyết bám theo anh.
Triệu Tây Chính đến đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Lê Tiện Nam mặc đồ ngủ đứng trong bếp, Diệp Phi ngồi cạnh anh, tóc dài buộc lỏng, không biết cô nói gì với anh, nhưng đang cười, Lê Tiện Nam vừa rửa trái cây vừa nói chuyện với cô.
Giống hệt một đôi vợ chồng bình thường.
Triệu Tây Chính đã quen biết Lê Tiện Nam gần hai mươi năm, thường nhìn thấy dáng vẻ thong thả, ung dung của anh, khi đó anh ta luôn cảm thấy trời sinh Lê Tiện Nam lãnh đạm, giống như núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt, anh cũng không có cảm xúc gì, lúc đó có người còn vụng trộm nói Lê Tiện Nam tàn nhẫn.
Triệu Tây Chính cũng thấy Lê Tiện Nam không để ý đến ai, không thể tưởng tượng Lê Tiện Nam bước vào nhân gian đầy khói lửa.
Là những thời khắc thế này.
Ngàn vạn điều ẩn giấu trong lòng, trái tim cũng chỉ có Diệp Phi.
Triệu Tây Chính mang đồ đạc vào, Lê Tiện Nam quay đầu nhìn.
“Anh Nam, chị dâu, chúc mừng năm mới, tôi sắp phải quay về Thừa Đức, cho nên tôi đến lì xì trước cho chị dâu và con trai nuôi chưa chào đời của tôi.”
Triệu Tây Chính cười, đưa bao lì xì vào tay Diệp Phi, giả vờ dâng bằng hai tay.
“Có khi là con gái.” Lê Tiện Nam nhận thay Diệp Phi, đưa cho cô.
“Được rồi, anh Nam, đừng khoe khoang trước mặt tôi.” Triệu Tây Chính mặt dày hỏi, “Lần đầu thấy ngài vào bếp, tôi ăn cùng được không?”
“Vậy phải hỏi chị dâu của cậu.”
“…Chị dâu?”
Triệu Tây Chính lại nhìn về phía Diệp Phi.
Diệp Phi cười, nói được, ngồi đây ăn đi, lấy thêm một bộ chén đũa.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tây Chính thử tài năng nấu nướng của Lê Tiện Nam.
Chỉ vì Diệp Phi đang mang thai, khẩu vị đều thiên về thanh đạm, bổ dưỡng, rõ ràng là đã học nấu theo khẩu vị này.
Triệu Tây Chính chép miệng, giơ ngón tay cái về phía Diệp Phi, lúc Lê Tiện Nam đi đến chỗ khác, anh ta nói với Diệp Phi: “Chị dâu, chị là nhất đấy, trước đây anh Nam rất khó chiều, cả đời chưa từng vào bếp, bây giờ lại vì yêu mà vào bếp.”
Diệp Phi nở nụ cười nhàn nhạt, Lê Tiện Nam đã cai thuốc lá, kiêng rượu, thậm chí trong nhà cũng không còn một chút nước đá nào, sinh tố dâu mà Triệu Tây Chính đang rót vào ly cũng là do Lê Tiện Nam làm cho Diệp Phi.
Sau đó Triệu Tây Chính lại ngưỡng mộ không thôi, có lẽ là tức cảnh sinh tình, anh ta thở dài, nói, có người yêu mình thật tốt làm sao.
Lúc anh ta nói ra lời này, Diệp Phi nghĩ đến Tiết Như Ý —— xem vòng bạn bè, năm nay Tiết Như Ý về Giang Nam ăn Tết, mấy ngày trước chia sẻ định vị ở sân bay.
Lê Tiện Nam đuổi anh ta ra, nói uống sinh tố mà lại say.
Triệu Tây Chính cũng không còn trẻ, vừa mới trải qua một giai đoạn khổ sở, gia đình anh ta sắp xếp đối tượng kết hôn cho anh ta, nhưng anh ta không về, tâm tư của Lê Tiện Nam đều đặt vào Diệp Phi, chỉ cảm thấy dạo này Triệu Tây Chính không mang lại cảm giác tồn tại.
Còn nghe Triệu Tây Mi nói qua, hình như thẻ của anh ta bị ba anh ta khóa lại, dạo này đang sống bằng tiền tiết kiệm.
Lê Tiện Nam mặc áo khoác, tiễn anh ta ra ngoài.
Triệu Tây Chính cũng có biệt thự ở Tây Giao Đàn Cung, nhưng anh ta không quen sống ở đó, luôn thích ở lại khách sạn, Triệu Tây Chính đã đổi sang một chiếc Audi rất khiêm tốn.
“Nếu cậu thật sự suy nghĩ lại thì quyết định sớm đi, xem dạo này cậu sống thế nào.” Lê Tiện Nam bình tĩnh nói, “Nếu không nỡ từ bỏ cuộc đời, cứ cúi đầu trước ba cậu đi.”
“Anh Nam, thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt một cái, anh đã sắp làm cha, trong nhóm chúng ta, chỉ còn tôi lộn xộn thế này.” Triệu Tây Chính không trả lời anh, chỉ mở cửa xe, nói, “Người không ra người, quỷ không ra quỷ, dù cho tôi từ bỏ cuộc đời… Anh Nam, cũng không có người nào giống như chị dâu của tôi, tôi cũng không thể trở thành người như anh.”
Lê Tiện Nam không trả lời, chỉ hất cằm với anh ta, nói: “Về nhà ngủ sớm đi.”
Triệu Tây Chính buồn bực đáp lời, sau đó lái xe đi, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Lê Tiện Nam đứng ngoài sân, đèn hành lang của Tây Giao Đàn Cung tỏa ánh sáng ấm áp, nhìn qua cửa sổ sát đất, còn thấy được Diệp Phi cúi người chọn chọn lựa lựa gì đó trên kệ.
Không khí này quá ấm áp, ấm áp đến mức, tự dưng Triệu Tây Chính cảm thấy chua xót.
Trước kia luôn cảm thấy Lê Tiện Nam không dính dáng gì đến khói lửa nhân gian, nhưng mấy năm trôi qua, anh ta là người duy nhất trong nhóm còn cô đơn.
Nghĩ lại, cũng không còn trẻ nữa, từ cuối năm 2013, đến bây giờ đã tiến vào năm 2020.
Sắp bảy năm rồi.
Trong bảy năm qua, Diệp Phi luôn chung thủy bên cạnh Lê Tiện Nam, yêu thương trong đáy mắt anh càng sâu đậm.
Tự dưng Triệu Tây Chính lại nghĩ đến một người nào đó.
–
Diệp Phi và Lê Tiện Nam ở nhà ăn Tết, ăn tối xong, tivi phát sóng Xuân Vãn, Diệp Phi cầm điện thoại, rúc vào lòng Lê Tiện Nam, buồn chán nhìn qua vòng bạn bè.
Thấy Tiết Như Ý cập nhật.
Đó là một thành phố phương Nam, trong một nhà hàng kiểu Tô Châu, bữa ăn rất trịnh trọng, nhưng dòng chú thích làm Diệp Phi dừng lại hết mấy giây ——
Bản thân không thể tự thỏa hiệp, chi bằng gặp người mà ba mẹ giới thiệu.
Ngày đó Diệp Phi nhắn tin với Tiết Như Ý, hỏi có phải cô ấy đi xem mắt không.
Tiết Như Ý trả lời không rõ ràng, chỉ nói, Phi Phi, gần bảy năm rồi.
Bảy năm thật sự là một con số kỳ diệu.
Bảy năm trôi qua, có một vài mối tình đơm hoa kết trái, có một vài mối tình chia ly trong biển người.
Có lẽ là vì đang mang thai, cảm xúc của Diệp Phi rất nhạy cảm, cô cầm điện thoại, thở dài liên tục, Lê Tiện Nam tách vỏ hạt dẻ cười cho cô, đưa đến miệng cô, nói ăn hạt dẻ cười sẽ vui vẻ.
Diệp Phi muốn cảm thán, kết quả là chỉ nói một câu, Lê Tiện Nam, có anh thật tốt.
Lê Tiện Nam đưa tay xoa bụng cô, nói, chậc, mẹ con lại đa sầu đa cảm nữa rồi.
Trước Tết, hai người họ chỉ ra ngoài một lần, mua một ít thức ăn vặt và trái cây ăn Tết, hai năm qua, chính sách đón Tết đã được thắt chặt, càng lúc càng ít hương vị ngày Tết.
Không khí ở Tây Giao Đàn Cung lại rất tốt, năm nào cũng trang hoàng đẹp mắt, tiếc là không có nhiều người sống ở Tây Giao Đàn Cung, càng lộ ra vẻ hiu quạnh, Diệp Phi dán câu đối và giấy đã cắt hình, còn treo lồng đèn trong nhà.
Buổi tối đi bộ về nhà, Diệp Phi phát hiện cả Tây Giao Đàn Cung, chỉ có nhà họ sáng đèn.
Diệp Phi nắm tay Lê Tiện Nam, xúc động nói: “Nhà chúng ta vẫn là tốt nhất.”
“Là có em mới tốt.” Vì cô đang mang thai, Lê Tiện Nam cũng không dẫn cô đi bộ quá xa, cây cối trong Tây Giao Đàn Cung được chăm sóc rất tốt, có tiểu cảnh vườn hoa, màu xanh biếc dạt dào, dạo bước nơi này giống như tham quan thắng cảnh, Diệp Phi mặc áo khoác lông xù, mang dáng vẻ thiếu nữ.
Lê Tiện Nam chỉnh khăn choàng cho cô, Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh.
Đèn đường tỏa ánh sáng nhàn nhạt, xung quanh nhuốm màu trắng ngần, Diệp Phi nhìn lên trời, nói: “Mùa đông năm nay sẽ có tuyết chứ?”
“Không phải dự báo thời tiết đã nói hai ngày tới sẽ có tuyết lớn sao?”
“Anh nói tuyết lớn, làm em nhớ đến trận tuyết nhân tạo vào mùng năm Tết mấy năm về trước.” Diệp Phi cười, hai mắt cong cong, “Tuyết rơi suốt đêm!”
“Cũng không hoàn toàn là nhờ anh, cũng may mấy ngày đó không khí ẩm, không thì cũng không làm tuyết nhân tạo được.”
Diệp Phi mỉm cười nhìn anh, họ nắm tay dạo bước, Diệp Phi nhìn lên trời, thấy có gì đó bay bay, cô ngẩng đầu, nhìn thấy mấy bông tuyết nhỏ rơi dưới ánh đèn đường.
Lê Tiện Nam đưa cô về, Diệp Phi rất thích ngắm tuyết, cô xem tiết mục mừng xuân một hồi, tiểu phẩm cảm động đến rơi nước mắt, lúc cô quay đầu, bên ngoài đã có tuyết lớn.
Một màu trắng phủ lên bãi cỏ.
Nhất định ngày đó Lê Tiện Nam đã chuẩn bị từ trước, chính sách cấm pháo hoa ở Yến Kinh ngày càng nghiêm ngặt, chưa kể hai năm qua, Xuân vận (*) diễn ra rất dữ dội, cả thành phố gần như trống không.
(*) Là từ dùng để chỉ hành trình về quê nghỉ Tết Nguyên Đán của người Trung Quốc, được biết đến như “cuộc di cư lớn nhất lịch sử nhân loại”.
Lê Tiện Nam đã chuẩn bị pháo hoa que cho cô, Diệp Phi nhìn thấy đã vui vẻ, cũng rất bất ngờ.
Tivi trong phòng khách đang phát chương trình Xuân Vãn, Diệp Phi và Lê Tiện Nam ngồi trên ghế lắc lư trước hiên nhà ở Tây Giao Đàn Cung, pháo hoa que đang cháy, chớp tắt lập lòe, Lê Tiện Nam cười với cô, Diệp Phi vui vẻ nói chuyện với anh, hỏi: “Anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?”
“Nghĩ rồi?”
“Nhanh vậy sao?”
“Ừ, nghĩ lâu rồi.”
“Tên gì?”
Diệp Phi vẫy vẫy pháo hoa que trên tay, cảm thấy đêm nay thật đáng yêu.
Vạn vật yên tĩnh, dường như thế gian chỉ còn hai người họ, sưởi ấm nhau trong chính căn nhà của mình.
“Lê Ngộ Đông.”
“Ngộ là gì?”
“Ngộ trong gặp gỡ.”
Lê Tiện Nam vừa nói vừa kéo tay cô sang, xoa xoa lòng bàn tay cô.
Ngộ Đông.
Họ gặp nhau vào một đêm đông.
“Tốt quá, con trai hay con gái đều có thể dùng tên này.”
–
Nhưng đứa bé chào đời vào mùa hè.
Nửa sau thai kỳ của Diệp Phi rất thuận lợi, Lê Tiện Nam cũng không phải phiền muộn chuyện gì, đã đặt trước phòng sinh cho cô từ rất lâu, lúc đó anh hơi do dự, không biết có nên đưa Diệp Phi đến trung tâm chăm sóc phụ nữ sau sinh, như vậy sẽ có dịch vụ chăm sóc hậu sản cao cấp, Lê Tiện Nam thật sự đã nghiên cứu kỹ lưỡng.
Bởi vì dịch vụ này rất cao cấp, cho nên chỉ dành cho khách hàng cao cấp ở Yến Kinh, người ta sẽ chỉ định bốn, năm quản gia đến phục vụ phụ nữ mang thai, dinh dưỡng trong thức ăn hàng ngày rất cân bằng, tiêu chuẩn bữa ăn cũng lên đến năm con số một ngày.
Lúc đó Diệp Phi mới mang thai tám tháng, nhìn thấy trang web mà Lê Tiện Nam đang xem, cô cười hỏi: “Thật sự có người đến nơi này sao? Giá dịch vụ phải đến bảy con số, đúng không?”
“Không phải cả đời mới có một lần sao?” Lê Tiện Nam nói, “Sợ anh chăm sóc không được chu đáo.”
“Em không muốn đi, nghĩ đến nhiều người chạy theo sau lưng em, em đã lên cơn sợ xã hội rồi.” Diệp Phi nói, “Có tinh thần hỗ trợ đi, em tin tưởng anh.”
Lê Tiện Nam cười nói, được, được, được, đều nghe theo em.
Đến gần ngày sinh, Lê Tiện Nam đã đặt phòng bệnh viện cho cô, Diệp Phi không nghĩ mình đến đây sinh con, chỉ xem như nghỉ mát, nhưng Lê Tiện Nam lại xác nhận tới lui đơn kiểm tra sức khỏe của cô.
Mãi đến sau đó, Diệp Phi mới cảm thấy lo lắng, là vào đêm trước ngày dự sinh.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Diệp Phi mất ngủ, lăn tới lăn lui, ngủ không ngon giấc.
Cũng may là có Lê Tiện Nam bên cạnh, mặc dù anh không nói gì, cô vẫn cảm nhận được anh âm thầm lo lắng.
“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi nằm trong vòng tay anh, nhẹ giọng gọi anh.
“Sao thế?” Lê Tiện Nam lo lắng hỏi cô, “Không thoải mái à?”
“Không phải.”
“Vậy làm sao?”
“…Ngày mai chúng ta sẽ trở thành gia đình ba người.” Lúc Diệp Phi nói lời này, trong lòng hơi xúc động, cô đặt tay lên bụng, “Ngày mai được gặp rồi.”
“…”
Gia đình ba người, những từ này thật tốt đẹp làm sao.
Ngày mai, thời gian dài đằng đẵng, nhưng rất đáng mong chờ.
Đêm đó Diệp Phi ngủ không ngon, trò chuyện rất nhiều điều linh tinh nhỏ nhặt với Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam đều đáp lời cô, tựa như trấn an sự căng thẳng không nói thành lời của cô.
“Lê Tiện Nam, sau này, tháng nào chúng ta cũng phải dành thời gian riêng với nhau.”
“Ừ, đến nhà ở Hoa Cảnh.”
“Chúng ta còn có thể đến Tây Giao Đàn Cung nhỏ ở Cảng Thành…”
“Hẻm nhỏ ở Giang Nam cũng được.”
“Mùa đông đến Cảng Thành, nơi đó ấm áp, mùa hè đến Giang Nam.”
“Được rồi, đều nghe em.”
“Lê Tiện Nam, em rất lo lắng.”
“Anh cũng vậy.” Lê Tiện Nam ôm cô, đặt tay lên tay cô, nắm lấy, “Kiên trì thêm một ngày nữa, anh sẽ ở bên em.”
Đến rạng sáng, Diệp Phi mới ngủ được, tia nắng sớm đầu tiên trong ngày xuất hiện ngoài cửa sổ phòng bệnh.
Tô điểm vào bầu trời tối tăm, trăng sao chưa rời sân khấu.
Lê Tiện Nam ôm cô trong lòng, dỗ cô ngủ, ngân nga một bài hát.
Là một bài hát tiếng Anh xưa cũ.
Thanh âm trầm thấp của anh hòa vào nắng sớm nhạt màu, chậm rãi trấn an sự căng thẳng bất chợt trong lòng cô.
“Anh phải tìm em
Muốn nói cho em biết, em trong lòng anh hoàn hảo thế nào
Trong mắt anh, em rất khác biệt
Khoa học không lý giải được tình cảm, lý trí khó diễn đạt
…”
Trước khi ngủ, Diệp Phi nắm tay anh, vô thức hôn lên cằm anh, thì thầm: “Lê Tiện Nam, em cũng rất mong chờ ngày mai…”
Buổi chiều, Diệp Phi vào phòng sinh, ngày đó Lê Tiện Nam rất lo lắng, quyết định thay áo vô khuẩn vào phút cuối, ở bên cạnh Diệp Phi.
Diệp Phi cảm thấy bản thân mình rơi vào trạng thái không được nhã nhặn lắm, vào phòng sinh còn hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy Lê Tiện Nam, tự dưng cô thở phào nhẹ nhõm.
Anh đeo khẩu trang và đội mũ trùm tóc vô khuẩn, chỉ chừa lại đôi mắt.
Anh nắm chặt tay Diệp Phi, đưa lên môi.
“Phi Phi, vất vả rồi.”
—— Diệp Phi đã ở bên anh rất nhiều năm, nhưng chưa từng thấy Lê Tiện Nam giống như thời khắc này, anh kiềm chế bản thân, nhưng hốc mắt ửng đỏ, hai tay nắm lấy tay cô, đưa lên môi, vô thức hôn đi hôn lại.
Tiếng khóc trẻ con vang lên trong phòng phẫu thuật vào lúc hoàng hôn.
Lê Tiện Nam còn không để ý đến bạn nhỏ Lê Ngộ Đông đang khóc, chỉ nắm tay Diệp Phi thật chặt.
Diệp Phi bật cười, nói, nhanh quá.
Bác sĩ khen cô, nói, đúng vậy, chưa đầy nửa tiếng, nhờ sức khỏe của cô tốt.
Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam, lại khen anh: “Là anh chăm sóc tốt.”
Nói đến ngày đó cũng rất buồn cười, Lê Tiện Nam tự tay đẩy Diệp Phi về phòng bệnh nghỉ ngơi, y tá bế đứa bé đi sau họ, còn nghĩ thầm, hai vợ chồng này cũng thật là, đứa bé mới chào đời cũng không nhìn một chút.
—— “Người ta đau lòng vì bà xã.” Y tá nói thầm.
—— “Tình cảm thật tốt.”
Diệp Phi hơi mệt, về phòng bệnh đã rất buồn ngủ, hôm qua đã ngủ trễ, bây giờ không còn năng lượng gì, chỉ thấy buồn ngủ.
Y tá đẩy nôi, đặt em bé vào trong, Diệp Phi muốn nhìn một chút, y tá hướng dẫn Lê Tiện Nam cách bế em bé.
Lê Tiện Nam cũng hơi bất ngờ, trẻ sơ sinh nhỏ xíu, cả người nhăn nhúm, bàn tay tí hon mỏng manh, cũng khó nói là giống ai.
Diệp Phi nhìn một chút, mới yên tâm ngủ.
Thật ra Diệp Phi chỉ ngủ được mấy tiếng, hơn mười một giờ đêm đã thức dậy, đêm tối, mấy vì sao lấp lánh.
Mùa hè, gió thoải mái, dễ chịu.
Lê Tiện Nam tựa vào bên giường, đứa bé ngủ ngon lành trong nôi.
Diệp Phi cảm thấy khung cảnh này thật cảm động.
Lê Tiện Nam phát hiện cô đã tỉnh giấc, thấp giọng hỏi cô thấy thế nào, nói y tá bảo đợi một lát mới ăn được, còn hỏi cô có đau không.
Diệp Phi cười, đan tay với anh: “Lê Tiện Nam, anh vất vả rồi.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lời bài hát là “The Scientist” của Coldplay!
“Anh phải tìm em
Muốn nói cho em biết, em trong lòng anh hoàn hảo thế nào
Trong mắt anh, em rất khác biệt
Khoa học không lý giải được tình cảm, lý trí khó diễn đạt
…”