Khi Yến Thu Xu rời khỏi người môi giới phòng ốc, liền hưng phấn hỏi: “Thủy Mỗi, ngươi cảm thấy thôn trang này thế nào?”
Thủy Mỗi nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng ổn, vị trí đủ lớn, nhưng ở vùng ngoại ô, chúng ta cần thuê nhiều người hầu hơn, còn phải có mấy người có thể đánh đấm, nếu không rất dễ dàng xảy ra chuyện.”
Yến Thu Xu cũng gật đầu theo: “Ngươi nói đúng.”
Việc này liên quan đến việc mua người hầu.
Muốn có người hầu có thể chiến đấu, đã tốn rất nhiều tiền, huống hồ là một thôn trang lớn như vậy, tiếp theo nàng muốn mua đất, thuê người làm ruộng, mua một ít cừu vân vân mây mây...
Một nghìn lượng làm vốn?
Phải tiếp tục tích lũy tiền.
May mắn giá nhà ở kinh đô ổn định, không giống hiện đại, mỗi ngày một kiểu, đời trước nàng làm một xã súc () mấy năm, nghĩ rằng tiết kiệm tiền rồi làm việc trong hai năm là có thể kiếm được tiền đặt cọc, nhưng hai năm sau, giá nhà tăng cao, phải làm thêm hai năm nữa mới đủ để kiếm được tiền đặt cọc ()!
(
) 社畜: Xã súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
(*) dùng trong mua trả góp
Yến Thu Xu đang ngồi cảm thán, Thủy Mỗi bỗng nhiên chạm vào nàng một chút, chỉ vào một đám đông ồn ào trước mặt, nói: “Cô nương, có phải là Tiết công tử chúng ta gặp lần trước không?”
Yến Thu Xu nhìn sang, chỉ thấy thúc nhỏ của Tiết Nghiễm Tu đã gặp hai ngày trước, mặt đỏ tía tai, bị một người phụ nữ lôi kéo, người đàn bà kia hung dữ nói: “Ngươi đòi nhiều như vậy, bây giờ lại nói với ta là ngươi không mang đủ tiền? Được thôi, đưa ngọc bội của ngươi ra thế chấp cho ta.”
“Cái này quá đắt, ngay từ đầu đã không hề đắt như vậy, ta không muốn mua nữa, nếu bán năm mươi xu thì cho ngươi!" Thiếu niên muốn giãy giụa, nhưng trong tay hắn cũng cầm theo bao lớn bao nhỏ, không dám cử động nhiều, cũng không giãy giụa được, có chút bất lực.
Khi Yến Thu Xu đến gần hai người vẫn đang giằng co.
Một người muốn ngọc bội, một người luyến tiếc, gắt gao che lại không chịu cho.
Trong lúc giằng co, hắn như nhìn thấy Yến Thu Xu, thân mình cứng đờ, buông lỏng tay ra.
Ánh mắt người phụ nữ híp lại, định cướp ngọc bội đi.
Yến Thu Xu vội vàng tiến lên, tay mắt lanh lẹ giật lấy ngọc bội vừa bị giật đi.
Người phụ nữ thấy cừu béo tới tay đã biến mất, lập tức trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi có ý gì?! Lấy đồ của ta!"
"Cái gì của ngươi? Là của vị công tử này!” Sắc mặt Yến Thu Xu âm trầm, nàng ra ngoài luôn mang theo khăn che mặt, nhưng khi đôi mắt kia nguội lạnh lại, lại có chút khiếp người, dọa người người phụ nữ ngẩn ngơ một lúc.
Nhưng bà ta nhanh chóng định thần lại, nhìn quanh bốn phía, đấm ngực dậm chân hét to lên: “Ây da, ta chỉ là người buôn bán nhỏ, ngươi không thể vu oan người khác như vậy, hắn mua bánh ngọt của ta, sau đó nói không có tiền, ta sợ hắn chạy mới nói hắn lấy ngọc bội thế chấp, ta đã làm cái gì chứ…”
Người thanh niên càng hoảng sợ, cả người như rớt trong nước sôi, muốn nói chuyện, nhưng lúc này lại nói không nên lời, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được được rồi…”
Yến Thu Xu đẩy hắn ra, liếc nhìn quầy hàng bên cạnh người phụ nữ, nói: “Điểm tâm đó của ngươi, nhiều nhất chỉ 30 đồng một cân, hắn muốn bao nhiêu?” Nói quay đầu nhìn thiếu niên: “Bao nhiêu?”
“Nhiều như vậy.” Thiếu niên duỗi tay.
Một túi giấy dầu to bằng lòng bàn tay được đưa qua.
Yến Thu Xu nhìn về phía người phụ nữ: “Chỉ có bao nhiêu đây, bà đòi bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ căm giận nói: “Ngươi nói bậy! Cái này dùng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ làm ra, rải không ít đường trắng, rất rất đắt…”
Yến Thu Xu ngắt ngang lời bà ta: “Nếu như vậy, chúng ta báo quan đi!”
Người phụ nữ: “…”