Sắc mặt của bà ta khẽ thay đổi, mắt nhìn thẳng, vốn dĩ bà ta nhìn thấy tiểu công tử này trắng nõn sạch sẽ, muốn trục lợi một chút, nếu Yến Thu Xu không tới, ít nhất bà ta cũng có thể lấy được một lượng bạc, ai ngờ lúc này lại xảy ra chuyện.
Công tử kinh đô, văn nhã một chút, nhìn như thư sinh, trắng nõn sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, cơ bản là giàu có, sẽ không so đo mấy lượng bạc này.
Bà ta cầm ngọc bội, có thể đổi không ít, người mua ngọc bội trả bao nhiêu thì bà ta cũng có thể lấy được rất nhiều tiền.
Bọn họ căn bản không báo quan, bởi vì thể diện, dùng mấy đồng bạc đuổi người đi là nhanh nhất, loại sự tình này người phụ nữ làm rất nhiều, cũng chưa bị lật xe () lần nào.
(
)Lật xe/翻车: Ý chỉ nói trước bước không qua, hay tự tay vả mặt mình.
Ai ngờ gặp được một tiểu cô nương nói báo quan thì báo liền, bà ta ngay lập tức kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.
Yến Thu Xu nhấc chân định đi: “Bây giờ ta sẽ đi báo quan, Tiết công tử, ngươi đứng ở đây nhìn, chờ lát nữa để đại nhân tới nhìn xem người này lừa được bao nhiêu người da mặt mỏng rồi!”
Người phụ nữ thấy không ổn, nhanh chóng quỳ xuống, giữ chặt Yến Thu Xu: “Cô nương từ từ, có chuyện gì thì từ từ nói!”
Yến Thu Xu lạnh lùng nhìn bà ta.
Người phụ nữ lấy lòng cười: “Cô nương, tuy ta làm không đúng, nhưng mọi người đều đang mưu sinh, đừng báo quan, điểm tâm này, ta mời mấy người!”
Yến Thu Xu hất tay bà ta ra, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, vậy thì làm ăn đàng hoàng đi, nếu không lần sau ta mà nghe nói nữa, chắc chắn sẽ để để quan tòa phái người đến bắt bà đi."
Người phụ nữ tái mặt, vội vàng lùi lại, không dám hé răng nữa.
Yến Thu Xu thấy vậy, đưa ngọc bội trong tay giao cho thiếu niên đứng ngốc bên kia.
Lúc này hắn mới định thần lại, dùng hai tay tiếp nhận, không để ý đến đồ vật trong tay rớt xuống, hoảng loạn đi nhặt, Yến Thu Xu hỗ trợ nhặt lên, đưa cho hắn cầm, hắn mới mồ hôi đầy đầu, thấp giọng nói: “Đa tạ Tiêu cô nương, tại hạ là Tiết Gia Hà.”
Yến Thu Xu không phủ nhận xưng hô này, gật gật đầu: “Tiết công tử, nếu không có việc gì, ta đi trước.”
“Này, chờ một chút!” Tiết Gia Hà vội hô một tiếng.
Yến Thu Xu nhìn hắn.
Tiết Gia Hà muốn chắp tay, nhưng đồ trên tay quá nhiều, xin lỗi nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Tiêu cô nương hôm nay, đúng lúc đến giờ ăn cơm, không bằng tại hạ mời Tiêu cô nương ăn cơm?”
Yến Thu Xu cười nói: “Ngươi còn bạc sao?”
Tiết Gia Hà có chút xấu hổ quay mặt đi, nhìn về phía nơi khác, bỗng nhiên nói: “Nếu cô nương không ngại, bên kia có một cửa hàng bán mì thịt bò, hương vị rất ngon, tạm thời tại hạ có thể mua được, cô nương có sẵn lòng không?”
“Mì thịt bò?” Yến Thu Xu cũng đang đói bụng, nghe được lời này, vô thức nhìn theo, tình cờ nhìn thấy chủ quán đang kéo mì, kỹ thuật đó khá thuần thục, sợi mì được kéo thật nhuyễn, rồi cho vào nồi.
Nàng… Muốn ăn!
Yến Thu Xu quyết đoán gật đầu: “Có thể!”
Tiết Gia Hà ngạc nhiên không thôi: “Được, mời cô nương đi bên này.”
Hắn đi phía trước dẫn đường, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi hương, sạp kia đã có rất nhiều thực khách, thấy họ đến, người phụ nữ phụ trách vội vàng chạy tới đỡ lấy túi đồ từ tay Tiết Gia Hà đặt ở trên bàn, lại lau bàn qua, nói: “Hai vị muốn ăn gì?”
“Năm phần mì thịt bò, cho vị tiểu thư này nhiều hơn một phần thịt bò!” Tiết Gia Hà hào khí ngất trời nói, sau đó lấy một đống tiền ra.
Đây là bao gồm cả người hầu mà Yến Thu Xu mang đến là Thủy Mỗi và hai gã sai vặt.
Yến Thu Xu nói lời cảm ơn.
Chủ quầy hàng đáp lại, lập tức bắt tay vào việc, hắn nhìn về phía thiếu nữ ngồi ở đối diện, ngượng ngùng cười nói: “Đây là cửa hàng mà khi còn nhỏ ta rất thích ăn, mẹ ta hay ra ngoài giao du, nên ta lén cùng gia nhân chuồn đến đây ăn, nhưng ba năm trước ta đi theo thúc thúc đi ra ngoài du lịch, dịp tết mới trở về, đã lâu rồi không đến, hôm qua mới tới một lần, hương vị vẫn giống như trước.”