Diêu quản gia dẫn đầu đi trước, theo sau ông ấy là một nam tử trung niên trông rất nhã nhặn, lịch sự, Yến Thu Xu bị Tạ Thanh Vận kéo tay đi phía sau hai người kia, Tiêu Hoài Khải được một người hầu đẩy đi cuối cùng, đang đi, thấy một lối đi bên trái, bên đó có một thôn trang, khi còn cách thôn trang nọ vài trăm mét, đoàn người dừng lại.
Nữ tử bên cạnh chỉ vào một đồng cỏ hoang vu không người trước mặt nàng, sau đó lại chỉ vào thôn trang trông như được chăm chút cẩn thận bên kia, hỏi nàng: “A Xu, muội thấy chỗ này thế nào?”
Lại nói, chỗ này nhìn rất quen mắt, thì ra đây là thôn trang Yến Thu Xu và người môi giới từng đến trước đây.
Nhưng giá quá đắt, vì phải mua cả đất đai xung quanh, những hai nghìn lượng!
Yến Thu Xu không mua nổi, liếc mắt một cái liền quên mất, không ngờ bây giờ nàng ấy lại hỏi vấn đề này, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nàng, nàng ngập ngừng hỏi dò: “Chắc đây không phải là thôn trang của Tiêu gia đâu nhỉ?”
Tạ Thanh Vận gật đầu nở nụ cười, xác nhận suy đoán của nàng và xin lỗi: “Ta vừa mới mua, A Xu, muội đừng nghĩ tỷ tỷ quản nhiều mấy chuyện này, chỉ là mấy ngày nay ta thấy muội hay ra ngoài nên mới hỏi, dù sao với quan hệ giữa chúng ta, muội muốn mua gì, cần gì liền nói trực tiếp với ta là được, việc gì phải tự mình đi xem như vậy? Hơn nữa, vị trí nơi này cũng tốt, thôn trang của chúng ta cũng ở gần đây, có chuyện gì chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Ta đã mua rồi, tặng cho muội.”
Yến Thu Xu hít một hơi thật sâu, nàng ngây người.
Tặng, tặng một cái thôn trang?!
Khi nàng vẫn đang sững sờ, Diêu quản gia đã lấy ra một xấp giấy tờ với nụ cười thân thiện, ông ấy đưa cho nàng: “Yến cô nương, đây là khế ước bán thôn trang, còn có khế ước bán thân của vài người hầu, dù sao nơi này cũng không phải kinh đô, càng nhiều người sẽ càng an toàn.”
Sau đó ông liền chỉ vào nam nhân trung niên bên cạnh: “Đây là Cố quản gia.”
Cố quản gia chắp tay hành lễ, chậm rãi mở miệng: “Ra mắt Yến cô nương, trước đây nô tài là quản gia của một đại gia tộc, sau khi chủ nhân phạm tội, nô tài đến Tiêu gia, quản lí việc thu chi của Tiêu gia, nếu cô nương không chê, nô tài muốn làm quản gia cho cô nương, đảm bảo sẽ phụ trách thôn trang gọn gàng, ngăn nắp, chỉ cần cô nương cho nô tài một miếng ăn.”
Yến Thu Xu: “!!!” Nàng nhìn thôn trang, lại nhìn Diêu quản gia, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Tạ Thanh Vận khi nhìn mình, trái tim nhỏ bé của nàng run lên.
Đây là... cảm giác dựa dẫm vào phú bà sao?
Mọi chuyện đều sắp xếp xong xuôi cho nàng rồi?
Chuyện này rất tốt, tốt đến mức khiến nàng phát hoảng.
Yến Thu Xu không phải người thích nợ nần người khác, bình thường dù chỉ là những lễ vật như trang sức, sau khi nàng nhận, nàng sẽ làm điểm tâm gì đó mang đến đáp lễ, nhưng nếu là loại lễ vật thế này, nàng chỉ thấy quá đáng giá!
Yến Thu Xu khó khăn mở miệng, nàng miễn cưỡng từ chối: “Đa tạ ý tốt của Thiếu phu nhân, nhưng thứ này quá quý giá, muội không thể nhận được!”
Nhận rồi sẽ chột dạ.
“A Xu không cần ngượng ngùng, thật ra ta có một yêu cầu quá đáng.” Tiêu Hoài Khải ra hiệu, người hầu liền đẩy hắn đến bên cạnh hai người, hắn ngồi trên xe lăn, rõ ràng đang ngẩng đầu nhìn người ta, nhưng dáng vẻ lại rất bình tĩnh thản nhiên, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “A Xu đã nấu rất nhiều đồ ăn, kể từ khi mở cửa hàng món kho này, ta vẫn luôn nghĩ về phố ẩm thực mà A Xu cô nương nhắc đến.”
Yến Thu Xu nheo mắt, nàng không hề nghĩ đến kế hoạch về phố ẩm thực trước đây mình từng nhắc đến.
Lần trước nàng bị Tiêu Hoài Khải hỏi liên tục, không cẩn thận nàng lại làm lộ hết về ý tưởng này, nàng nghĩ rằng nếu cả con phố tràn ngập các loại mỹ thực, khi mọi người ở kinh đô nhắc đến ẩm thực, họ sẽ nghĩ đến con phố này ngay lập tức. Chỉ cần hương vị các món ăn ổn định, lượng khách đến đây chắc chắn rất khả quan.