“Đương nhiên là ngon rồi, ta làm đó!” Yến Thu Xu cười tủm tỉm nói, thổi thổi sữa đậu nành trong tay, cũng uống một ngụm, mới vừa nhấm nháp, cúi đầu liền phát hiện mặt ngoài sữa đậu bày bắc ra từ bếp lò đã kết một tầng da.
Đông Đông cũng phát hiện, kích động chỉ vào cái này, gọi những người khác: “Thật đúng là giống nhau, cái này cũng có váng sữa!”
Yến Thu Xu giải thích nói: “Cái này không gọi là váng sữa, mà gọi là da đậu nành.”
Nói xong nàng dùng chiếc đũa lấy ra.
Da đậu nhìn mỏng mà giòn, nhưng khi chạm đũa vào, lại không dễ dàng bị vỡ, để sữa đậu nành lắng xuống trong nồi, đợi trong chốc lát, Yến Thu Xu mới đặt da đậu ra ngoài, tiếp theo lại đem nồi thả lại bếp lò nấu một lần nữa.
Mỗi một lần đều có thể lấy được một tảng da đậu, nhưng… có chút phiền toái.
Nhưng trò này, bốn hài tử đều rất có hứng thú, Yến Thu Xu làm hai lần, liền giao cho đám Uyển Nhi thay phiên nhau, mỗi người một lần, mãi cho đến bọn họ mệt mỏi, Yến Thu Xu liền đổ nước thạch cao vào bên trong, dùng muỗng dài quấy quấy, rồi đậy nắp lên.
Tiêu Bình Tùng mãn nhãn chờ mong: “Sắp có tào phớ rồi sao?”
Uyển Nhi nâng khuôn mặt nhỏ: “Sẽ ngon hơn cái lần trước sao?”
Đông Đông tự tin vỗ vỗ bộ ngực: “Đương nhiên, A Xu tỷ tỷ làm, cái gì cũng ngon nhất!”
Chu Chiêu Cần ít nói nhất cũng hùa theo bọn họ dùng sức gật đầu: “Ừm!”
Không sai!
A Xu tỷ tỷ làm thứ gì cũng ngon hết!
Cho dù là cơm rang bình thường nhất, cũng làm hắn nhớ mãi không quên!
Yến Thu Xu bị khen đến vui như nở hoa, đang tính thời gian xem khi nào có thể ăn được tào phớ, Hoàng ma ma bỗng nhiên lại đây, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, nói chuyện cũng có chút dồn dập: “Yến cô nương, phu nhân cho mời.”
*
Yến Thu Xu đành phải buông đồ trong tay xuống, đi theo ra ngoài, lúc gần đi hướng dẫn cho Thủy Mỗi và Hứa ma ma xử lý, làm đậu hủ này chắc chắn các nàng đều biết, các bước cũng rất đơn giản, tào phớ ngọt cay đều chuẩn bị xong, có thể trực tiếp ăn được rồi.
Cả đám đều muốn cùng đi với nàng.
Lại bị Hoàng ma ma ngăn trở: “Tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, mọi người trước tiên cứ ở nơi này ăn đã, chuyện của người lớn, tiểu hài tử không được nhúng tay vào.”
Bốn hài tử đối mặt nhìn nhau, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Yến Thu Xu vốn đang nghĩ về chuyện thức ăn, không nghĩ tới không thể tận tay làm hết cho bọn nhỏ, liền có chút không yên tâm, đi được vài bước, liền hỏi: “Ma ma, bá mẫu kêu ta đến có chuyện gì sao?”
Hoàng ma ma đồng tình nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Cô nương nghe xong đừng nóng giận.”
Yến Thu Xu cứng họng: “Sao lại như vậy?”
“Là Tiết phủ thỉnh người lại đây cầu hôn.” Hoàng ma ma nói, tức giận nói: “Nhưng là nạp thiếp cho ngũ thiếu gia bên đó!”
Cầu hôn?
Cho ai?
Yến Thu Xu trong đầu theo bản năng nghĩ đến điều này, bởi vì nàng cũng không phải người Tiêu gia, nhất thời không suy xét đến vấn đề này, nhưng nghe đến nạp thiếp, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Là cho nàng!
Yến Thu Xu quả nhiên đen mặt, nàng tức giận, rất tức giận, tức đến bật cười.
Nạp thiếp?
Thiếu niên trắng nõn nà vậy mà lại dám đòi nạp nàng làm thiếp?
Bước chân của Yến Thu Xu đột nhiên nhanh hơn.
Hoàng ma ma không kịp phòng ngừa, nhất thời không đuổi kịp, ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy làn váy bay theo bước chân cực nhanh, bà ngẩn người, lại cười khúc khích, chạy để đuổi kịp.
Thật không hổ là người lục thiếu gia coi trọng!
Đúng là có khí chất của người Tiêu gia!
Nơi tiếp khách là đại sảnh ngoại viện.
Lúc Yến Thu Xu đến, vừa lúc nghe thấy một âm thanh có chút quen thuộc, đang cười nói: “Lão tỷ tỷ đây là đang đợi cái gì? Tiết gia là gia tộc tốt hiếm có, còn là Hộ Bộ thượng thư đó! Hơn nữa ta nghe nói Tiết gia đang nỗ lực để đại nhi tử trở thành thủ phủ Cẩm Châu, thân là đích ấu tử, Tiết Ngũ Lang nhất định sẽ có tương lai sáng lạn, Tiêu gia còn có thể thêm một phần quan hệ thông gia “ .