Chu Chiêu Cần hoảng sợ, lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Không thể!”
Thuận Vương thấy vậy, không biết nghĩ tới cái gì, lộ ra một nụ cười khổ, thấp giọng nói: “Loại chuyện này không phải ngươi nói không thể thì sẽ không xảy ra, hơn nữa Tiêu gia tuyệt đối không phải là cơ hội duy nhất, thậm chí chỉ cần ngươi ở lại kinh thành, thân phận của ngươi, chính là một cái tốt nhất, trừ mẫu phi của ta, lục thúc của ngươi cũng nhìn chằm chằm, phụ thân ngươi để lại không ít thế lực, là thứ bọn họ muốn.”
Chu Chiêu Cần nghe xong, yên lặng rơi lệ, ủy khuất không chịu được.
Hắn đã không có nương, không có cha, không còn ai có thể nương tựa.
Thật vất vả mới có thể ở bên A Xu tỷ tỷ, không cần phải để ý tới những chuyện khác, vì sao lại không để hắn yên?
Nhưng hoàng thúc nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, hắn cho dù không muốn biết, nhưng điều nên hiểu thì vẫn hiểu.
“Cho nên ngươi có định đi không?” Thuận Vương hỏi lần cuối cùng.
Chu Chiêu Cần co rúm lại, gian nan điểm ngẩng đầu nhỏ, có chút khóc nức nở nói: “Ta đi!”
Thuận Vương vỗ vỗ đầu hắn, ôn nhu nói: “Hài tử ngoan.”
Chu Chiêu Cần lau sạch nước mắt, thuần thục dùng ống tay áo che dấu tất cả, lau sạch xong, mọi dấu vết biến mất hoàn toàn, sau đó hắn hít hít mũi, ổn định cảm xúc, nghe thấy âm thanh khích lệ, trong lòng hắn không có bất cứ vui mừng gì, chỉ có khổ sở.
Hắn chỉ là một tiểu hài tử, gặp được tình huống này, nào dám lắc đầu?
Càng đừng nói hắn chỉ muốn tìm một nơi tránh gió, nhưng nơi tránh gió này lại bị hắn kéo vào nguy hiểm, hắn làm sao còn dám dựa vào nữa.
Chỉ cần nơi tránh gió an toàn vẫn còn, cho dù không đáng tin cậy, nhưng cũng tốt, ít nhất hắn còn biết mình có thể dựa vào nơi này một thời gian.
Một bữa cơm công phu.
Khi Yến Thu Xu lần nữa trở lại trong viện, liền thấy Chu Chiêu Cần đã thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi.
Nàng trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Thuận Vương lại thập phần tự nhiên đưa lễ vật cho Yến Thu Xu, cảm tạ nói: “Đa tạ A Xu cô nương đã nhiều ngày chiếu cố, A Cần quấy rầy đã lâu, cũng nên rời đi rồi.”
Yến Thu Xu nhìn về phía tiểu nam hài đứng bên người hắn, chỉ mới cao đến eo hắn, thân ảnh nho nhỏ, ngũ quan non nớt, tuấn tú,mắt mũi miệng đều đỏ bừng, đặc biệt là đôi mắt đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là vừa mới khóc.
Hắn lưu luyến không rời nhìn Yến Thu Xu, nhưng không lộ ra kháng cự, cất tiếng ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng: “A Xu tỷ tỷ, cảm ơn thời gian qua đã chiếu cố.”
Nói xong, hắn cố gắng hết sức nở nụ cười.
Tiêu phu nhân lại lần nữa mềm lòng, do dự hỏi: “Xin hỏi điện hạ, nhị hoàng tôn lần này muốn đi đâu?”
Tuy nói trong trí nhớ của bà tính tình Ngũ hoàng tử cũng khá tốt, nhưng ai biết mấy năm nay, đã thay đổi bao nhiêu? Quyền lợi có thể làm một người bình thường biến thành quỷ quái dữ tợn.
Thuận Vương cười, chậm rãi nói: “Tới Thẩm gia, nghe nói Thẩm Thanh Mẫn tiên sinh muốn nhận đệ tử, đưa đứa nhỏ này đi nỗ lực một chút, vẫn tốt hơn là ở lại kinh đô.”
Tiêu phu nhân an tâm, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Đây đúng là một nơi tốt.”
Yến Thu Xu cũng cười, nhìn về phía Chu Chiêu Cần, ôn nhu nói: “Vậy điện hạ sau này tới bên kia, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Được!” Chu Chiêu Cần dùng sức gật đầu, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm người trước mắt, cuối cùng mếu xệch miệng, nhào qua ôm nàng, òa một tiếng khóc lên: “Ô ô ô…”
Hắn không muốn đi!
Nơi này là nơi cho hắn cảm giác như nhà của mình nhất từ khi mẫu thân hắn ra đi, tuy rằng không có mẫu thân, nhưng nơi này vẫn rất ấm áp, không giống những nơi khác, lạnh băng đến mức làm hắn sợ hãi.
Yến Thu Xu ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ này vào trong ngực, cũng có chút muốn khóc.
Tuy rằng lúc ban đầu không thể nói là thích đứa nhỏ này, nhưng mấy ngày này ở chung, nàng vẫn rất thích hắn.