Chủ yếu là đứa nhỏ này ngoan ngoãn an tĩnh, không nghịch không nháo, không tranh không đoạt, thậm chí cười cũng ít khi to tiếng, đối lập với ấn tượng ban đầu, càng làm cho người ta đau lòng.
Mấy ngày nay hắn mới hoạt bát một chút, bây giờ đã phải rời đi.
Chỉ là không thích hợp, nên rời đi vẫn phải rời đi.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Thuận Vương ho nhẹ một tiếng, Chu Chiêu Cần lập tức rời khỏi vòng ôm ấm áp của nàng, lễ phép cáo biệt với Tiêu phu nhân và Yến Thu Xu, bước đôi chân ngắn nhỏ, đi theo Thuận Vương.
Mãi đến khi ra khỏi cửa tiểu viện, biến mất khỏi khỏi tầm mắt Yến Thu Xu.
Buổi tối hôm sau, Đông Đông, Uyển Nhi và Tiêu Bình Tùng mới tới đây.
Lúc này mấy hài tử cũng mới biết Chu Chiêu Cần rời đi.
Đi đột nhiên như vậy, Đông Đông không cao hứng nói thầm: “Sao lại đi mà không nói câu nào vậy?”
Uyển Nhi cũng rất mất mát: “Đúng vậy, đi nhanh quá.”
Dù sao cũng chơi chung với nhau lâu như vậy rồi, bọn họ cũng coi như là bằng hữu, có cảm tình với nhau, đột nhiên rời đi, mặt cũng không thấy.
Yến Thu Xu buồn bực đã qua đi nhiều, hiện tại nhìn thấy ba người bọn họ như vậy, liền an ủi nói: “Không sao, về sau cũng không phải không gặp lại nữa, Thẩm gia Bình Ngộ bên kia cũng rất tốt, có lẽ mấy ngày nữa, hắn sẽ trở thành bạn tốt với Bình Ngộ."
Đông Đông cau mày nghĩ nghĩ, nói: “Không có khả năng.”
“A?” Yến Thu Xu buồn bực.
Đông Đông che miệng cười nói: “Bình Ngộ ca ca không thích người quá ngu ngốc, hắn còn ngốc hơn ta, chắc chắn Bình Ngộ ca ca sẽ không thích đâu.”
Yến Thu Xu: “……”
Rất có đạo lý.
Nhưng nhiều lúc, đến Đông Đông nàng cũng không bằng, như thi họa chẳng hạn.
Yến Thu Xu chột dạ ho nhẹ, bắt đầu thay đổi đề tài: “Ai da, các đệ cũng sắp phải đi học rồi, Đông Đông sắp lên lớp mới, đồng học có phải cũng thay đổi không?”
Đông Đông nhắc tới cái này liền ủ rũ, không tình nguyện gật đầu: “Ừm…”
Yến Thu Xu cười nói: "Vậy thì chúng ta làm một số lễ vật khai trường, đệ có thể tặng chúng cho đồng học của mình. Tạo dựng mối quan hệ tốt ngay từ đầu, hòa thuận sống chung hai năm tới."
“Dạ được!” Nhắc tới cái này, Đông Đông liền vui vẻ gật đầu.
Tuy rằng là lễ vật khai trường, nhưng chỉ cần là A Xu tỷ tỷ làm được, cậu bé đều có thể được ăn trước..
Tiêu Bình Tùng ho nhẹ một tiếng: “Yến di di, ta cũng muốn lễ vật khai trường.”
Uyển Nhi rối rắm nắm tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: “Uyển Nhi không đi học…”
Yến Thu Xu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng: “Uyển Nhi cũng có, hơn nữa còn nhiều nhất, đến lúc đó muội thích ai, thì liền đưa cho người đó, được không?”
Uyển Nhi lập tức cũng vui vẻ: “Được!”
Nhưng Đông Đông vẫn là người kích động nhất, sau khi xác định có lễ vật khai trường, còn không quên nói: “Đêm nay chúng ta ăn gì đây? Đệ đói bụng quá ~”
Yến Thu Xu tự hỏi hai giây, quyết đoán nói: “Nếu buổi tối phải chuẩn bị lễ vật, vậy chúng ta sẽ ăn đơn giản một chút!”
“Ăn cái gì?”
“Cơm trộn nước tương!”
Yến Thu Xu nói là làm đơn giản, nhưng thật ra cũng không đơn giản đến vậy.
Cơm trộn nước tương, nghe tên chỉ có vài chữ, nhưng trên thực tế, không chỉ có mỗi nước tương, nếu không món này liền nhạt nhẽo vô vị, đến nàng cũng không thích ăn.
Đương nhiên, mức độ này còn kém xa so với làm lượng bì, bởi vì lượng bì phải được dội qua nước sôi nhiều lần, muốn làm cho nhiều người ăn thì phải lặp đi lặp lại.
Yến Thu Xu lựa chọn để mọi người trong phòng bếp lớn làm cái này, bọn họ sẽ ăn cơm trộn.
Cơm thừa rất nhiều, tiếp theo lấy nấm phòng bếp lớn đưa tới, rửa sạch, cắt nát, thịt ba chỉ băm nhỏ, đập dập hành gừng tỏi.
Đợi chảo nóng lên rồi cho hành gừng tỏi vào xào, lại cho thêm nấm, thịt ba chỉ vào đảo lên xào, sau khi xào hết dầu, bắt đầu rưới nước tương, muối, tiêu xay, cùng với nửa chén nước, và một ít tinh bột.