Hiện tại có thể ăn được hay chưa?”
“Cái này ăn như thế nào vậy?”
Yến Thu Xu duỗi duỗi người, thần sắc vui sướng: “Làm thành lẩu đi!”
“Ăn lẩu sao?” Triệu Thục Hồng vẫn là biết điều, nàng ấy gật đầu: “Được, ta đi lấy rau, muội muốn ăn cái gì?”
Lẩu thì ở đâu cũng có, trước kia đã từng được ăn lẩu gà nên có biết sơ về nguyên liệu, sau này nàng làm cá nướng cũng có thể thêm nước vào để nấu, nhưng không có món nào có vị đậm đà như vậy.
Hơn nữa, chắc chắn Triệu Thục Hồng không chịu nổi vị cay như này, Yến Thu Xu đang nghĩ đến việc lát nữa làm thêm một nồi nấm, liền đáp lại: “Cùng nhau đi lấy một ít đi, ba người chúng ta cũng không thể ăn hết nhiều như này được.”
Triệu Thục Hồng gật đầu, đi ra vườn hái rau, còn Thuỷ Mỗi thì đi lấy các loại thịt.
Người nhiều thì sức lớn, chỉ trong chốc lát, nguyên liệu nấu ăn đều đã được chuẩn bị xong cả.
Bởi vì chỉ có ba người, nên dù nhiều món ăn nhưng sức ăn lại yếu, Yến Thu Xu nhìn rồi cảm thán một câu: “Nếu hôm nay Tiêu phu nhân đến đây thì tốt.”
Bà ấy là người thích ăn cay, Tiêu Hoài Đình cũng vậy, hơn nữa sức ăn của chàng lại không hề ít.
Cảm thán xong, nàng lấy một con dao mảnh cắt phần nước cốt lẩu đã đông đặc thành bốn miếng nhỏ, dùng thêm chút lực, nước cốt lẩu đã được đem ra.
Giống như nước cốt lẩu dùng ở hiện đại của nàng, bơ ở trên cùng, được nhuộm màu đỏ cam bởi ớt, ở dưới cùng là các loại gia vị có màu đậm.
Thuỷ Mỗi cầm một miếng gạc đi tới, gói lại phần nước cốt lẩu mới được cắt ra, dùng dây thừng buộc thành một nút chết, thả vào nồi nước sôi trên bếp.
Vừa cho vào, trong nháy mắt, màu đỏ cam của bơ bắt đầu hoà tan vào nước nóng, váng dầu nổi lên trên mặt nước, lại qua một lát sau, nước sôi trong veo bắt đầu được nhuộm thành màu đậm.
Đúng như Yến Thu Xu mong đợi!
Vốn dĩ lúc làm thứ này, nàng đã cảm thấy nó rất thơm, bây giờ nhìn lại không khỏi hít hà, chợt phát hiện, sao mùi vẫn nồng như vậy?
Triệu Thục Hồng cũng không nhịn được mà thò đầu qua ngửi ngửi, cười nói: “A Xu, mùi trên người muội còn nồng hơn trong nồi nhiều đó!”
Yến Thu Xu: “…”
Vì làm cả một ngày nên toàn thân nàng đều là mùi hương này.
Yến Thu Xu cũng muốn đi tắm rửa sạch sẽ trước, nhưng mà nghĩ lại, chờ lát nữa ăn xong rồi hãy tính.
Nàng dứt khoát bất chấp tất cả, tiếp tục hỗ trợ mọi người, quay sang nói với Thủy Mỗi: “Nói với Cổ quản gia một tiếng, nhanh chóng gửi một hộp nước cốt lẩu đến Tiêu phủ đi.”
Thừa dịp còn chưa tới giờ cơm chiều, vừa vặn có thể dùng đến nó.
“Vâng.” Thủy Mỗi đi xuống hầm lấy một cái hộp đã đông lại tương đối, bỏ vào trong thùng băng đưa cho Cổ quản gia, chờ đến lúc nàng ấy trở lại, bên này cũng đã có thể bắt đầu ăn được rồi.
Bởi vì không có bàn thích hợp, ba người đáng thương chỉ có thể đứng nhúng lẩu.
Nhưng cho dù có như vậy thì cũng không hề làm giảm đi độ hấp dẫn của lẩu chua cay!
Có băng gạc ngăn cách, nước dùng màu đỏ cam tuy đặc nhưng không vẩn đục chút nào, sau khi thả từng miếng thịt cùng rau vào nồi, lúc vớt ra cũng không bị những thứ như hạt tiêu linh tinh bám vào.
Do nguyên liệu làm nước lẩu nên sau khi nhúng đồ ăn vào sẽ làm màu sắc thay đổi một chút.
Ví dụ như màu hồng tươi của ngó sen, sau khi thả vào trong nồi một lúc, lúc lấy ra khỏi nồi sẽ chuyển sang màu nâu đỏ, mùi hương cay nồng dễ chịu, khi ăn vào phải nói là cay tê lưỡi!
Ngó sen cắt lát là nguyên liệu phổ biến, thường chỉ cần nhúng trong một khoảng thời gian ngắn là có thể vớt lên.
Ngó sen cắt lát trong bát của Yến Thu Xu cũng giống như vậy, mới vừa bỏ vào không lâu, nhưng bởi vì những loại thịt khác, nàng không dám ăn ngay, chủ yếu là thịt không được ướp quá lạnh, miếng thịt có hơi cứng nên cần nấu lâu một chút. Vì thế nên nàng liền nhìn theo ngó sen cắt lát.