"Nghe nói là cô nhi, Tiêu gia nghĩ sao thế?"
"Nhà bọn họ luôn không để ý đến dòng dõi, ngoại trừ lão đại lão tam, có ai được gả cao đâu chứ?"
"Vậy cũng không đến mức tìm một cô nương mồ côi chứ? Hơn nữa còn làm thê tử của lão Lục, sau này lão Lục sẽ thừa kế Tiêu gia..."
Yến Thu Xu nghe vậy thì không kiên nhẫn được nữa, nàng quay đầu lại, quả nhiên có rất nhiều người đang nhìn nàng, nam hay nữ, già trẻ có cả, nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt kì lạ.
Tất cả mọi người đều giữ thể diện, khẽ bàn tán, không nói những lời làm mất mặt người khác. Vì thế khi thấy nàng nhìn qua, ai cũng nở nụ cười thân thiện.
Trong đám người, Yến Thu Xu còn nhìn thấy Hồng Sở Phúc và Phó Minh Vãn. Nàng cười nhìn lại, người ngồi ở bên kia không nói gì, hỏng rồi, căn bản là vẫn tới sớm quá.
Thời này không có điện thoại, không biết phải làm sao để giết thời gian.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng hừ lạnh: "Có những người không biết dùng thủ đoạn gì, không có gia thế mà có thể bay lên đầu cành. Tẩu tẩu, tẩu nói xem có buồn cười không?"
Yến Thu Xu nghe thấy tiếng thì nhìn sang, đúng lúc cạnh nàng là một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi đang nhìn nàng với vẻ ghét bỏ.
Bên cạnh nàng là một nữ tử lớn tuổi hơn, có vẻ như là một nữ nhân đã kết hôn, không đồng ý mà lắc đầu với nàng ta, lại cười thân thiện với Yến Thu Xu.
Vì như thế càng khiến thiếu nữ kia không vui, thấy nàng nhìn qua còn trừng mắt nhìn nàng.
Sắc mặt Yến Thu Xu không hề thay đổi, nàng di dời tầm mắt.
"Hừ!" Thiếu nữ kia càng tức giận hừ lạnh một tiếng.
"Giang Thịnh Vân, lỗ mũi muội bị ngứa sao?" Một giọng nói ôn hòa vang lên, bên cạnh Yến Thu Xu có một người vừa ngồi xuống, chính là Tiêu Hoài Nhã.
Giọng điệu này quá ôn hòa, không có tính công kích, Giang Thịnh Vân không hề đề phòng mà đáp trong vô thức: "Không ngứa."
Tiêu Hoài Nhã cười tủm tỉm nói: "Hừ, ta còn tưởng mũi của muội là mũi trâu, ngứa nên phải hừ hừ, không thì sao cứ hừ mãi thế?"
"Tỷ!" Khuôn mặt Giang Thịnh Vân đỏ bừng, lập tức tức giận đứng lên.
Tiêu Hoài Nhã bày ra vẻ vô tội: "Muội sao thế? Chẳng lẽ ta nói sai gì sao?"
Giang Thịnh Vân: "..."
Nàng ta nghẹn đỏ mặt nhìn người trước mắt, nhưng lời đến bên miệng lại không dám nói ra, cuối cùng lại thở phì phò ngồi xuống, khẽ xua tay: "Kiêu ngạo gì? Đối đãi với khách mà không hề có lễ nghĩa gì cả!"
Tiếng khẽ hừ kia quá nhẹ, ngoại trừ tẩu tử Giang gia kế bên Giang Thịnh Vân nghe thấy thì những người khác không hề nghe được.
Thấy nàng ta không dám lên tiếng, Tiêu Hoài Nhã thản nhiên cười một tiếng, quay đầu nói lời xin lỗi Yến Thu Xu: "Vừa rồi ta muốn tới đây nhưng bị những người khác quấn lấy một phen, xin lỗi muội."
Yến Thu Xu không để ý liền cười nói: "Không sao."
Tiêu Hoài Nhã nói khẽ: "Rất nhiều người thích nói luyên thuyên, không ai là không bị đám người này nói xấu. Muội đừng sợ, chỉ cần đáp lại là được, bây giờ lão Lục quá nổi bật, bọn họ không dám chọc vào đâu."
Yến Thu Xu khẽ nói: "Thật sự không sao cả, khi bị chó cắn chẳng lẽ phải cắn lại sao?" Nàng thật sự không sợ, giọng nói không hề hạ thấp.
Dẫn đến Giang Thịnh Vân ở bàn bên cạnh nghe được rõ ràng, khuôn mặt đổi thành màu gan heo luôn rồi, siết chặt nắm đấm, nhưng bảo nàng ta đáp lại mấy câu thì thật sự nàng ta không dám.
Không nói những chuyện khác, nàng ta không thể trêu vào Tiêu gia phía sau lưng Yến Thu Xu. Cho dù tức giận vì Yến Thu Xu từ cô nhi biến thành vị hôn thê của Tiêu Hoài Đình thì nàng ta chỉ có thể nói phong long mỉa mai mấy câu.
Một lát sau, người càng lúc càng nhiều, Thẩm Bình Ngộ cũng đến đây, nhìn thấy Yến Thu Xu thì cung kính hô lên một tiếng: "Yến di."
Nửa năm không gặp, dáng dấp tiểu thiếu niên tuấn tú hơn. Yến Thu Xu nhìn gương mặt của cậu bé thì yêu thích không thôi, vẻ mặt vui mừng dỗ dành nhéo gương mặt trắng nõn kia: "Bình Ngộ nhớ ta không?"