Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Bình Ngộ đỏ hồng, nhưng nhìn thấy vẻ mong đợi của nữ từ trước mặt vẫn nghiêm túc gật đầu: "Vâng!"
Sau đó khẽ nói: "Còn muốn ăn thức ăn Yến di làm, Trâu sư phó làm không ngon như tỷ."
Yến Thu Xu cũng khẽ nói: "Đệ được trở về bao lâu? Đi qua chỗ ta ở mấy hôm không? Ta làm lẩu cho đệ ăn, rất ngon đấy! Còn có bản nâng cấp của lẩu cay nữa..."
Thẩm Bình Ngộ chỉ nghe đến tên này, trong đầu đã tưởng tượng đến mùi vị của nó, sắp không khống chế nổi nước bọt, gương mặt cứng đờ, mắt lóe sáng lộ vẻ mong chờ: "Bình Ngộ có thể ở đây một tháng, qua mấy hôm có thể đi qua làm phiền Yến di rồi."
Hai người nói xong, Thẩm Bình Ngộ muốn rời đi.
Giang Thịnh Vân nhìn cậu bé chằm chằm nửa ngày, nhìn xem hai người nói chuyện, đến khi thiếu niên kia gật đầu quay người rời đi, cũng không hề quay lại nhìn mình, nàng ta càng tức giận hơn.
Chuyện này… Nàng ta mới là cô cô ruột của Đông Đông, lúc trước khi Đông Đông sinh ra, nàng ta còn đến Tiêu gia ôm Thẩm Bình Ngộ, vậy mà từ đầu tới cuối cậu bé không hề nhìn nàng ta đến một cái?
Người này lại được người Tiêu gia thích như thế sao? Chẳng lẽ biết vu thuật cổ xưa gì à?
Giang Thịnh Vân oán thầm một câu, càng cảm thấy lần này đến đây ấm ức quá. Nương nàng ầm ĩ không chịu đến là đúng, Tiêu gia khinh người quá rồi!
Lúc Thẩm Bình Ngộ nói chuyện trời đất, bên cạnh có không ít người, bao gồm mấy người Vương gia.
Phu thê Xương Vương dẫn con trai đến, trước khi ngồi xuống còn cố ý chào hỏi Yến Thu Xu và Tiêu Hoài Nhã, thái độ ôn hòa, khiến ánh mắt người xung quanh trở nên kì lạ.
Song, bọn họ lại nhanh chóng nghĩ đến, hình như lúc trước Yến Thu Xu nói chuyện khoai tây có độc cho Xương Vương từ sớm, khiến Xương Vương tránh thoát sự ám hại của Lục quý phi?
Cả quá trình Yến Thu Xu nhìn không chớp mắt, nhìn thấy Tấn vương thế tử Chu Trạch Cảnh dẫn theo Yến Thu Uyển xuất hiện, nàng không hề hoang mang. Cũng may bây giờ Yến Thu Uyển mới thành hôn với trượng phu, mọi hành động của tân nương tử bị mọi người chú ý, nàng thông minh nên không ngoi đầu lên.
Sau khi mọi người gần như đã đến đủ, bây giờ có thể dọn thức ăn lên rồi.
Từng món ăn nổi tiếng trong kinh đô được bưng lên bàn, sườn kho, gà quay hạt dẻ, lạt tử kê các loại. Đương nhiên còn có một vài món đặc trưng bản địa có thể thỏa mãn khẩu vị của mọi người. Vì thế, khi thức ăn vừa mang lên, vốn không ai lên tiếng, mọi người đều cầm đũa ăn rất vui vẻ.
"Tiêu gia hay thật, đây là dọn hết tất cả món ăn của phố mỹ thực đấy à?" Có người hâm mộ nói.
Bên cạnh có người cười nói: "Chả thế? Mùi vị đó giống y như đúc với phố mỹ thực!"
Lời này bị bàn sát bên nghe thấy, có người lắc đầu: "Đâu có, ta cảm thấy ăn ngon hơn phố mỹ thực nữa!"
"Đúng đúng, ăn ngon hơn phố mỹ thực nhiều, có lẽ dùng nguyên liệu nấu ăn tươi ngon hơn!"
Cho dù đầu bếp nhà mình cũng có thể làm không ít, nhưng rất nhiều món ăn không phải nếm qua là có thể học được. Hơn nữa, nếu học được thì cũng không thể làm ra được nước sốt nguyên vị như thế, chỉ có thể nhai cho vui thôi.
Món ăn được đưa lên, mọi người ăn vô cùng vui vẻ.
Ăn cơm xong, đám người đi qua sảnh tiệc khác để uống trà, sẵn tiện vây xem mấy người con cháu Tiêu gia tặng lễ vật.
Nha hoàn cầm quạt quạt, uống nước trà mát lạnh, trong mắt mọi người mang theo vẻ mong chờ.
Người đưa món quà đầu tiên đương nhiên là trưởng tử Tiêu Hoài Khải, hắn đưa lên một bức tranh chúc thọ do chính mình vẽ. Thọ tinh công trong bức tranh cười hiền hòa, đầu trọc râu trắng chắp tay hướng ra bên ngoài. Rõ ràng chỉ là nhân vật hư cấu nhưng nét vẽ tinh xảo, thần thái nhân vật nổi bật trên giấy, dường như có thể nghe thấy tiếng chúc mừng quen thuộc của mọi người: "Thọ tựa Nam Sơn!"
"Nhi tử chúc mẫu thân thọ tựa Nam Sơn!" Tiêu Hoài Khải ngồi trên xe lăn, gương mặt tuấn tú như ngọc dường như càng lúc càng trẻ ra.