Yến Thu Xu sợ nàng bi đụng vội kéo nàng ra ngoài, nàng vẫn còn cười, giữa lông mày không còn vẻ lo lắng.
Yến Thu Xu nhìn vậy cũng yên tâm, bắt đầu vớt mì.
Nàng dùng muôi múc nước canh ra ngoài, một chén nhỏ đầy mì sợi trắng trắng mập mập như con tôm nhỏ, cuối cùng cho gia vị đã pha xong vào, lại thêm một muỗng canh gà. Bát đầy ắp khoảng bảy tám phần, mì cắt đã làm xong: "Đây cho muội, nếm thử xem mì cắt Uyển Nhi chúng ta làm có ngon không!"
"Vâng!" Uyển Nhi vô cùng mong chờ gật đầu, chạy đến bàn đá ngồi chờ.
Nha hoàn đưa phần mì đến trước mặt nàng.
*
Yến Thu Xu cũng bưng một phần ra, nhưng so với bát to cỡ bàn tay của Uyển Nhi thì bát của nàng lớn hơn nhiều. Trên bữa tiệc thức ăn lạnh, nàng đã quen món mình làm, không ăn bao nhiêu nên vẫn đói bụng.
Hai người ngồi vào chỗ nhìn nhau, đến khi Yến Thu Xu nói: "Ăn đi."
Uyển Nhi mới cầm thìa bắt đầu ăn.
Canh gà ngon xen lẫn mùi bột mì thơm ngát, nước canh nóng hổi đưa đến miệng, khẽ nhấp một cái, miệng nhạt nhẽo bị kích thích vội vàng muốn ăn miếng thứ hai.
Ăn nước canh xong, lại ăn mì cắt.
Mì sợi kéo nhỏ hơn thường ngày, khác với kỹ thuật kéo mì bằng tay, mì cắt có hình dạng khác biệt, hai đầu nhọn có cảm giác mềm mại, ở giữa mềm nhưng lại có độ cứng. Cẩn thận nhấm nuốt, nước canh thơm nồng hòa lẫn với vị bột ngọt tùy thích trong miệng.
Nhất là mì cắt từng miếng nho nhỏ, thỉnh thoảng không nhai nuốt, theo nước canh chạy xuống, dường như có thể nuốt thẳng, sợi mì quá trơn trượt!
Uyển Nhi đang ăn, phát hiện mình chưa kịp nhai nuốt mà sợi mì đã trôi xuống bụng, lập tức cảm giác giống như con cá trơn trượt trôi vào, giật mình đên mắt cũng trừng to, lại cảm thấy vô cùng vui: "A Xu tỷ tỷ, món này ngon quá! Muội không nhai mà nó đã trôi xuống bụng rồi!"
"Đúng thế, nó trơn trượt!" Yến Thu Xu cười mỉm đáp lời.
Phần này của nàng cho thêm nhiều vị tê cay hơn của Uyển Nhi, nàng thích giấm cho nên có thêm vị chua, trong mặn có chua, trong chua có cay, cay còn hơi tê. Hơn nữa, có hành bị dầu nóng xối qua mà tỏa hưởng, còn có vị ngon tự nhiên của canh gà, cảm giác uyển chuyển không nỡ dừng lại.
"Phù..." Nàng thổi thìa đựng đầy mì, hơi nguội cho cả vào miệng, nhai một chút rồi nuốt xuống.
Không uổng công nàng cắt đến mỏi tay.
Sợi mì cắt ra không thô, lười nhai nuốt luôn cũng không nghẹn.
Nàng không nhai đã nuốt xuống, thấy Uyển Nhi ăn thì cười một tiếng, tiếp tục ăn.
Với tốc độ này đã ăn hết một chén nhỏ, Uyển Nhi đặt thìa xuống, hai tay chống cằm nhìn Yến Thu Xu.
Tiểu cô nương rất hiểu chuyện, biết buổi tối không nên ăn nhiều nên không làm nũng, cho ăn bao nhiêu sẽ ăn bấy nhiêu, không xin thêm. Nếu Đông Đông ăn chưa no thì chắc chắn sẽ quấn lấy nàng xin ăn tiếp.
Mặc dù đứa nhỏ nghịch ngợm dễ thu hút sự chú ý của người lớn, nhưng Yến Thu Xu lại chú ý đến tiểu cô nương yên tĩnh hơn. Bình thường, đều do Đông Đông chăm sóc Uyển Nhi, lúc này nàng chú ý mới phát hiện...
Sao tiểu bằng hữu này lại nhìn mình?
Ánh mắt Uyển Nhi đen bóng, trong suốt không thấy đáy, dường như có thể thấy rõ lòng người. Yến Thu Xu bị nhìn đến ngượng ngùng, chớp mắt nói: "Sao muội luôn nhìn ta thế."
Uyển Nhi bị hỏi hơi xấu hổ cười cười, cụp mắt.
Yến Thu Xu nghĩ rằng Uyển Nhi như thế sẽ không nói nên tiếp tục ăn, lại thấy cô bé thả tay xuống, giọng nói dịu dàng mang theo vẻ khó hiểu: "A Xu tỷ tỷ, vì sao tỷ không ghét muội, còn cho muội ăn ngon nữa?"
Yến Thu Xu kinh ngạc: "Sao ta lại chán ghét muội?"
Tiểu cô nương mím môi, nói: "Muội không có cha, ông ngoại mất, ca ca không quan tâm muội, bọn họ không ai chịu chơi với muội, nói muội không có cha, nói Tiêu gia chúng ta khắc người..."
Yến Thu Xu giận tái mặt: "Ai nói?"
Uyển Nhi ngậm miệng, không nói gì.
Nãi ma ma sau lưng nàng thở dài nói: "Là hai đứa bé Đỗ gia và Lương gia.