Thật ra so đo cũng vô dụng, trước đó Tam tiểu thư cũng làm ầm ĩ một phen nhưng mọi người nói trẻ con không cố ý, cũng không thể túm con người khác đánh một phen. Lần này, tiểu tiểu thư muốn chơi với bọn họ, hai đứa bé nhà này không muốn còn nói như thế. Tiểu tiểu thư nhạy cảm, vừa khóc vừa chạy đi."
Hai nhà mà nãi ma ma nói, Yến Thu Xu suy nghĩ một phen cũng không nhớ rõ.
Nàng cũng không tiếp xúc nhiều với người ngoài, thân phận của nàng không phù hợp, đi qua chỗ Đông Đông là vì đồng ý với hắn đi đưa quà sinh nhật, xong việc thì nàng rời đi.
Nhưng khi nghe lời này nàng lại hơi hối hận.
Không nên phí tâm tư làm nhiều món ngon như thế!
Nàng nhờ Tiêu gia lấy được không ít hoa quả tươi mới, mặc dù số lượng không nhiều nhưng đa dạng, một phần trong đó là hoa quả trái mùa, nhờ người tâm tư khéo léo giữ lại.
Những thứ này bị những đứa nhỏ khi dễ Uyển Nhi và Tiêu gia ăn, nhất là để Tam tiểu thư Tiêu gia có tính cách cực tốt phải làm ầm lên, chắc chắn lời nói này rất nghiêm trọng, vì thế nàng vô cùng đau lòng.
Sắc mặt Yến Thu Xu lạnh lẽo, nghiêng người qua ôm Uyển Nhi, dịu dàng nói:
"Đừng quan tâm bọn họ, đó là vì bọn họ ngu xuẩn nên mới cảm thấy Tiêu gia khắc người. Muội nghĩ thử xem, nhà các muội là ai? Thế hệ chiến thần bảo vệ quốc gia, nếu không phải nhờ bọn họ, bây giờ đám người đó có thể đứng ở đây nói chuyện à? Có lẽ vì cuộc chiến thất bại mà trôi dạt khắp nơi rồi..."
Nàng nêu ví dụ chứng minh rồi kết luận, xong rồi nhận định: "Đám người này ngu xuẩn, một đám ngu ngốc, chúng ta không cần để ý đến bon họ? Được không? Uyển Nhi?"
Uyển Nhi hơi chóng mặt, vô thức gật đầu: "Ừm! Không cần!"
Yến Thu Xu hài lòng: "Được rồi, sau này Uyển Nhi nghe đám người ngu kia nói chuyện thì đừng ghi nhớ trong lòng nhé?"
"Không quan tâm!" Giọng nói của Uyển Nhi lớn hơn.
"Đúng, không quan tâm!" Một giọng nói trẻ con kiên định xen vào, vô cùng hùng hồn, còn kiên định hơn Uyển Nhi.
*
Hai người cùng nhìn lại, ở cửa viện có ba người một lớn hai nhỏ đi vào. Người lớn đương nhiên là Tiêu Hoài Đình, trên mặt thiếu niên khó nén sự vui mừng, nhìn qua vẻ mặt vô cùng ôn hòa.
Người nhỏ, một người là Đông Đông, mở miệng nói chuyện cũng là hắn.
Một bé trai khác cao hơn Đông Đông một chút, nhưng lại gầy gò hơn nhiều. Dưới ánh nến sáng tỏ, sắc mặt hơi vàng, cằm nhọn khiến đôi mắt hơi to, quần áo trên người cũng đơn giản, nhìn qua giống như con nhà bình thường.
Nhưng rất lạ, với thân phận của Đông Đông, những người qua lại đều là con em quý tộc, sao vào giờ này lại dẫn một đứa trẻ nhà bình thường đi vào viện của nàng?
"Tiểu thúc thúc!" Uyển Nhi la lớn, nhảy khỏi đùi Yến Thu Xu vui vẻ nhìn bọn họ: "Đông Đông~"
Yến Thu Xu cũng đứng dậy nghênh đón: "Mau vào đi."
"Muộn thế này còn đến làm phiền, thật sự có lỗi." Tiêu Hoài Đình hơi ngượng ngùng chắp tay, đang muốn biểu đạt sự áy náy trong lòng, Đông Đông đã nhanh chóng kéo đứa bé kia chạy tới, hưng phấn nói: "A Xu tỷ tỷ, đây là bạn tốt của đệ, A Hoành! Đệ tưởng hắn không đến dự sinh nhật mình, kết quả tiểu thúc thúc đã dẫn hắn đến đây!"
A Hoành?
Yến Thu Xu suy nghĩ, nhanh chóng nhớ lại những đứa bé mà Đông Đông nói mỗi khi tan học. Không nói thân phận, nhung có thể đi Thái học viện, ai không phải con em quý tộc, lại có người ăn mặc đơn giản như thế.
Nàng rất kinh ngạc, đoán chừng đứa nhỏ này là kẻ xui xẻo nhà nào đó không được yêu thương, vội cười nói: "Chào A Hoành, muộn vậy mới đến, đã ăn cơm chưa?"
Đông Đông tranh đáp: "Không có!"
Sau đó nháy mắt ra hiệu nhìn nàng, tràn ngập ám chỉ.
Yến Thu Xu nhìn hiểu, vốn định để bọn họ nếm thử mì sợi nhưng không được. Nàng cố ý đi nhéo gương mặt của Đông Đông, tức giận đến phồng má. Đứa nhỏ xui xẻo, sao không đến sớm một chút? Một người lại thêm một người, đáng ghét!
Chỉ là hôm nay sinh nhật hắn, vẫn nên chiều chuộng thôi.