“Nếu anh là trai thẳng thì thời trung học sao có thể cùng Diêu Trạm trốn trong phòng tập thể dục không có ai để tuốt cho nhau, sao có thể trốn trong góc phòng bóng bàn mà quỳ xuống m*t cho Diêu Trạm.”
–
Thời điểm Khuất Ý Hành ra ngoài thì trời đang mưa, anh bèn mướn dù ở trước quầy lễ tân khách sạn. Tiền thế chấp 50 tệ, toàn bộ tiền đặc cọc sẽ được hoàn trả trước khi trả phòng.
Đứng trước cổng lớn khách sạn, anh không bung dù mà chờ xe đến đón.
Trong vài phút chờ đợi ấy, group wechat trong điện thoại của anh cứ reo inh ỏi, những người trò chuyện đều đến từ group “Lớp 13 Ngũ Trung” kia.
Tin nhắn gần đây nhất là từ lớp trưởng Thiệu Uy, hỏi hôm nay còn ai đi nữa. Khuất Ý Hành trả lời: Tôi, đang trên đường.
Thiệu Uy gửi cái emoji “OK”, lại nói cứ đi thẳng đến nghĩa trang.
Xe đến rồi, sau khi Khuất Ý Hành ngồi vào thì nói với tài xế: “Nghĩa trang.”
Trên đường đi đến nghĩa trang, Khuất Ý Hành nhìn thế giới bên ngoài bị biến dạng thông qua lớp kính và mưa, gần mười lăm năm không trở về, nơi này đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây anh đã nghĩ có lẽ có một ngày mình sẽ nhận được lời mời họp lớp, tuy thời đi học anh rất ít nói, cảm giác tồn tại lại thấp, nhân duyên cũng rất bình thường.
Nhưng anh không ngờ nơi “Họp lớp” *****ên lại ở nghĩa trang. Thật ra nói như thế thì không hay lắm, bởi rằng mục đích mà họ tụ họp tại nơi này cũng chẳng phải để tụ họp, mà là tham dự tang lễ của bạn học cũ.
Tốt nghiệp trung học được mười lăm năm, Khuất Ý Hành đã 33 tuổi. Thời trung học anh không mấy hòa đồng, nhất là sau này, anh theo nghệ thuật nên chỉ có một phần thời gian ở lại trường để lên lớp, càng đặt nhiều tinh lực thi vào nghệ thuật thì càng ít qua lại với các bạn trong lớp.
Thế nhưng anh vẫn nhớ rõ Xa Hạo, chính là người mà mấy ngày trước đã qua đời.
Xa Hạo là ủy viên thể dục của lớp họ, từng ngồi cùng bàn với Khuất Ý Hành nửa học kì, thành tích không tệ, nhân duyên vô cùng tốt, tướng mạo rất cao rất tuấn tú, thời ấy còn yêu đương với hoa khôi lớp kế bên.
Anh không biết sau đó Xa Hạo thi vào đại học nào, cũng không biết sau khi tốt nghiệp Xa Hạo làm công việc gì. Hoặc có thể nói, sau khi kết thúc việc thi đại học Khuất Ý Hành đã mất liên lạc với tất cả bạn học cũ, bản thân gia nhập vào group lớp wechat này cũng là do bất ngờ.
Cuối năm ngoái anh đang dạy vẽ tại một phòng vẽ tranh, khi ấy học sinh toàn là mấy đứa trẻ bảy, tám tuổi vừa vào tiểu học. Vừa kết thúc một khóa học thì đột nhiên có người gọi mình, Khuất Ý Hành đang thu dọn đồ đạc quay đầu nhìn thì cảm thấy người này rất quen mắt.
Hai người vừa tán gẫu Khuất Ý Hành mới nhớ người này chính là bạn học thời cấp 3 của mình, đến đây để đón cháu.
Cũng vì lần trùng hợp này, Khuất Ý Hành đã add wechat của bạn học cũ, ngay tối đó thì bị kéo vào group lớp. Trong group ngày nào cũng nháo nhiệt, nhưng một câu anh cũng chưa từng nói.
Hôm qua anh đến đây để tham gia một buổi hội thảo, vừa xuống máy bay đã thấy lớp trưởng trong group nói Xa Hạo mất rồi.
Khi ấy anh còn chưa phản ứng được cái gì gọi là “Mất rồi”, lúc sau khi thấy lớp trưởng hỏi có ai đến thăm Xa Hạo không thì anh mới hiểu, rằng ủy viên thể dục rất tuấn tú kia qua đời rồi.
Lớp trưởng bảo Xa Hạo bị đột tử, vừa kết hôn một năm rưỡi, hai vợ chồng còn chưa có con.
Lúc nhìn thấy nơi này Khuất Ý Hành mới đột nhiên ý thức rằng họ đã hơn ba mươi tuổi rồi, phần lớn bạn học đã bước vào giai đoạn của đời người: kết hôn và sinh con.
Chẳng qua, cái chết đến quá sớm thôi.
Người ở độ tuổi hơn ba mươi căn bản không ý thức được rằng mình sẽ kề cận cái chết như thế nào. Hiện trường mà họ thường lui tới nhất là tiệc cưới và tiệc đầy tháng, chứ không phải tham gia tiệc tang lễ.
Ngồi trên xe, Khuất Ý Hành có phần không nhớ nổi rốt cuộc Xa Hạo trông như thế nào, chắc chắn ba mươi mấy sẽ thay đổi nhiều hơn hồi mười mấy tuổi, có lẽ trên mặt sẽ viết đầy những câu chuyện xưa, chỉ là người đó không thấy được.
Theo lý mà nói thì Khuất Ý Hành không muốn tham gia hoạt động tập thể gì, nhưng anh cứ cảm thấy lần này không giống. Tuy mối quan hệ với Xa Hạo chẳng mấy thân thiết, nhưng việc bạn học qua đời luôn cho anh một cảm giác rằng mình nên đi đưa tiễn, huống chi, anh đã đến thành phố này rồi.
Có thể người chết cũng chẳng nhớ rõ anh, nhưng anh vẫn phải đến.
Nghĩa trang vào những ngày mưa, có vẻ u sầu nhiều hơn so với ngày thường.
Thời điểm Khuất Ý Hành xuống xe, cơn mưa có xu thế nặng hạt hơn lúc mới ra ngoài. Anh che dù, cố gắng không để mưa làm ướt quần áo mình.
Anh đi về phía cổng lớn nghĩa trang, thấy vài người đang đứng đó hút thuốc.
Anh có chút khẩn trương, bởi vì không rành chuyện chào hỏi người khác.
Lúc sắp tới cổng lớn, một người đột nhiên gọi tên anh, vừa khéo là người bạn học trước đó đã add wechat của anh, tên gì nhỉ?
Khuất Ý Hành đi tới, thoáng chút câu nệ mà quét qua vài người trước mắt.
Có lẽ họ cũng có chút ấn tượng với anh, có điều mỗi người đều khác trước đây rất nhiều.
Đương nhiên bản thân anh cũng khác, chẳng ai lại không thay đổi trong suốt mười lăm năm cả.
Khuất Ý Hành nhận ra lớp trưởng Thiệu Uy, hồi trung học thành tích của anh rất kém, luôn tạch môn toán. Thiệu Uy không chỉ là lớp trưởng mà còn là đại diện lớp toán, mười lần thi thì có bảy lần đều có thể đạt được điểm tối đa. Khi đó Thiệu Uy đã kéo Diêu Trạm đến giảng đề học bù cho Khuất Ý Hành, ba người ngồi trong lớp học không có ai vào cuối tuần, Thiệu Uy viết viế vẽ vẽ trên giấy, giảng từng công thức một cho anh, Diêu Trạm thì ngồi trên bàn bên cạnh hút thuốc, phỉa một vòng khói ra ngoài cửa sổ.
Khi ấy có lẽ là mùa hè năm lớp 11.
“Diêu Trạm tới chưa?” Khuất Ý Hành chợt hỏi một câu như thế.
Mười lăm năm không gặp, trong mười lăm năm qua, Khuất Ý Hành có lẽ chỉ nhớ Diêu Trạm ba lần, đây vừa khéo là lần thứ tư.
“Tới rồi.” Thiệu Uy đáp: “Ở bên trong đó.”
Khuất Ý Hành rướn cổ nhìn vào trong, Thiệu Uy hỏi anh: “Hút thuốc không?”
Khuất Ý Hành nhìn thoáng qua điếu thuốc đối phương đưa, nói: “Không, cảm ơn.”
Đây không phải lần *****ên Khuất Ý Hành tham gia tang lễ, mười ba năm trước anh tham gia tang lễ của ông ngoại, mười năm trước tham gia tang lễ của ba, năm năm trước lại tham gia tang lễ của mẹ và bố dương của anh.
Trong tang lễ của năm năm trước, đứa em trai nhỏ hơn anh một tuổi do bố dương dẫn tới ôm vai anh nói: “Thôi nào, anh, bây giờ chúng ta đều là cô nhi.”
Khi đó anh hai mươi tám, em trai anh hai mươi bảy, dùng từ “Cô nhi” này thì không hợp, nhưng quả thật, hai người bọn họ đã chẳng còn cha mẹ nữa.
Hai năm sau, hai anh em không có quan hệ huyết thống đến sống cùng nhau, mãi đến khi em trai anh yêu đương mới dọn ra ở với bạn trai.
Lúc đó em trai anh còn cười hỏi: “Anh không bất ngờ vì em là gay sao? Nếu biết chắc sẽ không tình nguyện sống với em lâu như vậy đâu nhỉ?”
Khuất Ý Hành: “Có liên quan gì?”
Em trai anh lại nhún vai: “Không phải trai thằng mấy anh đều chịu không nổi ư?”
Lúc bấy giờ Khuất Ý Hành chẳng nói gì, đương nhiên đây cũng không có nghĩa anh là thẳng nam.
Nếu anh là trai thẳng thì thời trung học sao có thể cùng Diêu Trạm trốn trong phòng tập thể dục không có ai để tuốt cho nhau, sao có thể trốn trong góc phòng bóng bàn mà quỳ xuống m út cho Diêu Trạm.
Nhưng lúc đó có lẽ họ cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ là d ục vọng tuổi trẻ quá mạnh, u mê làm những chuyện đó mà thôi.
Bây giờ nhớ lại, vậy mà cảm thấy hơi buồn cười.
“Người chắc cũng sắp đến rồi, mình vào thôi.” Thiệu Uy đi đằng trước, năm người bọn họ cùng nhau đi vào nghĩa trang.
Khuất Ý Hành giẫm lên nước mưa, lắng nghe tiếng mưa rơi trên cây dù, trông thấy Diêu Trạm ở phía xa.
Khuất Ý Hành liếc mắt một cái đã nhận ra Diêu Trạm.
Khuất Ý Hành nhớ Diêu Trạm nhỏ hơn mình nửa năm, hình như ngày sinh là vào mùa hè, nói cách khác, Diêu Trạm hẳn cũng đã ba mươi ba rồi.
Vừa nãy Thiệu Uy còn nói đùa, nói những người đã bước sang tuổi ba mươi đều mang hình ảnh đàn ông trung niên bụng bia mép tóc cao, độ tuổi hăm hở có thể huýt gió với mấy cô gái đi trên đường trước đây đã chẳng trở lại nữa rồi.
Nói rằng độ tuổi ấy không về nữa là thật, nhưng khi Khuất Ý Hành nhìn thấy Diêu Trạm, trên người đối phương không hề có “Cảm giác trung niên” nhưng những người kia đã nói.
Diêu Trạm mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, quần Tây màu đen, nhưng vẫn rất trắng, rất cao, đứng trong đám người rất dễ làm người khác chú ý.
Người kia đang tán gẫu với một nữ sinh đứng bên cạnh, đôi mắt nữ sinh đỏ hoe, mà hắn chỉ hơi nhíu mày.
Thiệu Uy dẫn họ tới, Khuất Ý Hành chuyển tầm mắt lên bia mộ trước mặt.
Hóa ra Xa Hạo bây giờ trông như thế này.
Anh nhìn người đàn ông trên tấm ảnh, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, mắt to mày rậm, tóc húi cua, người nọ đang cười nhìn mọi người.
Khuất Ý Hành chợt cảm thấy tiếc nuối, ngoài ba mươi tuổi, thật sự quá trẻ tuổi, thậm chí còn chưa kịp tạm biệt thế giới này đã rời đi. Trong nháy mắt anh cảm thấy có lẽ sau khi trở về phải viết trước một bức di thư, chết là chuyện trọng đại và long trọng như thế, nên chuẩn bị sớm chút mới được.
Mười mấy người gần như đã có mặt, tất cả mọi người đều mặc quần áo tối màu, che dù tối màu. Bọn họ giống hệt như trước đây, nghe lớp trưởng sắp xếp, đứng trước mộ của bạn học cũ để tưởng niệm.
Từng đóa hoa cúc màu trắng vừa được dọn đi thì có người khóc thật.
Khuất Ý Hành nghe tiếng khóc nức nở truyền đến bên tai bèn ngoái đầu nhìn, phát hiện đó là nữ sinh vừa tán gẫu cùng Diêu Trạm. Anh nhớ nữ sinh kia không thuộc lớp họ, mà là hoa khôi đã yêu đương với Xa Hạo thời cấp 3.
Anh không biết cô hoa khôi này tên gì, nhưng anh biết, giờ phút này cô đang khóc vì bạn trai mối tình đầu của mình.
Khuất Ý Hành đứng đó nghĩ, có lẽ đây là lần gặp *****ên sau khi họ chia tay, cũng có thể không phải, nhưng chẳng ai ngờ rằng lần gặp nhau lại ở nơi thế này.
Anh di chuyển tầm mắt, rồi đụng phải một ánh mắt khác.
Diêu Trạm đang nhìn anh, thời điểm đối diện nhau, Diêu Trạm gật đầu với anh.
Tim của Khuất Ý Hành đột nhiên tăng tốc, rồi nhanh chóng quay đầu. Anh thở dài, một lần nữa nghĩ tới việc khắc bia mộ cho mình.
Kết thúc tưởng niệm, mọi người cùng nhau ra ngoài.
Khuất Ý Hành cố tình sót lại cuối cùng, anh vẫn chẳng thể ép mình nói cười một cách thông tạo với những người từng quen biết nhưng giờ đây lại vô cùng xa lạ này.
Vì để bản thân trông không bất đồng với mọi người, anh bèn lấy điện thoại ra vờ như đang trả lời tin nhắn, để mọi người nhìn thấy sẽ cho là anh vì phải trả lời tin nhắn mới đi chậm như vậy.
“Không ngờ cậu lại đến.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, tay của Khuất Ý Hành run lên, điện thoại suýt nữa rớt xuống đất.
Anh nâng dù lên, đồng thời ngẩng đầu, phát hiện Diêu Trạm đang đi cạnh mình.
“À…” Nhất thời anh chẳng biết nên nói gì, chỉ ngây ngẩn gật đầu.
“Tuần trước Xa Hạo còn tìm tôi uống rượu, nói với tôi rằng cậu ấy định đổi việc.”
Khuất Ý Hành khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng “Ừ” mộ tiếng.
“Cậu vẫn không chịu nói chuyện như thế.”
Khuất Ý Hành quay đầu nhìn Diêu Trạm, người này cao hơn anh nửa cái đầu, lúc nhìn về phía đối phương anh phải rướn cằm lên.
Anh giải thích: “Đâu có…”
“Đi uống một chén không?” Diêu Trạm hỏi: “Hai ta đã mười mấy năm không gặp nhỉ?”
Khuất Ý Hành nhìn hắn rồi đáp: “Mười lăm năm.”