Blowing In The Wind/Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương 2

“Lúc hắn hỏi câu này, đôi mắt không sáng trong cũng không quá nồng vì men say, mà ngữ điệu kia lại hệt như cái móc câu, câu lấy dây thần kinh nào đó của Khuất Ý Hành.”

Mười lăm năm không gặp, Khuất Ý Hành hơi bỡ ngỡ với giọng của Diêu Trạm.

Thời điểm hai người che dù đi ra ngoài nghĩa trang, anh bỗng nhớ phòng tập thể dục trước đây, là Diêu Trạm tìm anh trước.

Ban đầu anh rất hoảng, nhưng vài giây sau thì biết mình nên làm gì và muốn làm gì.

Năm đó bọn họ chỉ mới nhiêu tuổi, tất cả đều làm việc bằng kích động.

Những lời mà Diêu Trạm dán bên tai anh cũng bất chợt tràn ra trong ký ức hệt như biển sâu, lúc đó Diêu Trạm dựa vào anh nói: “Cậu gầy quá.”

Nhớ lới câu này, cả người Khuất Ý Hành như bị điện giật. Anh không dám nghĩ, bèn giơ tay xoa cổ, cố gạt bỏ những hồi ức trong đầu này.

Họ theo mọi người đến cổng lớn, Thiệu Uy chào nói mấy người bạn cũ đã lâu không gặp, tiện thể tụ họp luôn.

Lớp trưởng rốt cuộc vẫn là người thích lo liệu, sau khi sắp xếp mọi người lên xe, cuối cùng chỉ còn lại Khuất Ý Hành và Diêu Trạm vẫn đứng im đó.

“Hai người làm gì thế! Lên xe!” Thiệu Uy chợt nghĩ đến điều gì, bèn hỏi Diêu Trạm: “Cậu lái xe tới à?”

Diêu Trạm chỉ sang đường đối diện: “Bên kia kìa, hai chúng tôi không đi đâu, có chút việc rồi.”

Thiệu Uy hơi bất ngờ: “Hai người có việc gì? Có việc cũng phải ăn một bữa chứ, ăn xong hẵng đi.”

Khuất Ý Hành hơi ngại, anh không muốn đi, nhưng cũng không biết nên từ chối thế nào.

Sao với việc liên quan cùng những người khác, thì việc một mình ăn bữa cơm với Diêu Trạm vẫn khiến anh dễ chấp nhận hơn.

Thiệu Uy vẫn đang thúc giục: “Đi thôi!”

Diêu Trạm nhíu mày: “Hôm khác đi, thật sự có việc mà.”

Anh ngoái đầu nhìn thoáng qua Khuất Ý Hành đứng phía sau: “Chúng ta đi trước?”

Khuất Ý Hành gật đầu xin lỗi với Thiệu Uy rồi đi cùng Diêu Trạm.

Thiệu Uy ở sau lưng họ mắng Diêu Trạm một câu, nói Khuất Ý Hành khó lắm mới đến được, đến cả ăn cơm cũng không để người ta ăn.

Khuất Ý Hành vừa tốt nghiệp đại học đã rời khỏi thành phố này, lúc ấy mẹ anh vừa tái hôn, sau khi anh lên đại học thì chưa từng trở về.

Ở bên này rất tốt, có thể tìm một đường bên rìa thành phố. Đa số các bạn học thời cấp 3 đều sinh ra và cắm rễ tại thành phố này, chẳng hạn như Thiệu Uy, như Xa Hạo, như Diêu Trạm.

Thế nên, trong mười lăm năm Khuất Ý Hành biến mất khỏi thế giới của họ, kỳ thực đám Thiệu Uy vẫn luôn liên lạc, thậm chí quan hệ còn khá tốt.

Khuất Ý Hành đi đằng sau Diêu Trạm, khi quay đầu thì những người đó đã lên xe cả rồi.

Diêu Trạm kéo cửa xem bảo anh lên, lúc đóng dù anh đã bất cẩn vẫy nước lên người đối phương.

Ngày mưa chính là những thứ phiền não.

Lên xe, Khuất Ý Hành để dù dưới chân rồi mới thắt dây an toàn, Diêu Trạm hỏi: “Rất lâu rồi không trở về nhỉ?”

Lúc nói chuyện, Diêu Trạm lấy hộp thuốc ra đưa cho Khuất Ý Hành.

Khuất Ý Hành rút ra một điếu, sờ sờ túi nhưng không tìm thấy bật lửa.

Anh cũng không thường xuyên hút thuốc, chỉ khi nào chạy bản thảo hoặc những lúc phiền lòng mới hút hơi nhiều.

Diêu Trạm móc bật lửa ra rồi trực tiếp đưa cho anh châm, sau đó châm cho mình một điếu trên miệng.

Kính xe mở phân nửa để khói có thể tản ra, mùi thuốc lá trộn lẫn mùa nước mưa nhưng rất dễ chịu.

“Sau khi tốt nghiệp thì không về nữa.”

Diêu Trạm gật đầu: “Được, vậy hôm nay cậu cứ nghe tôi.”

Hắn lái xe ra khỏi bãi đậu xe: “Ban ngày ban mặt, anh đưa cậu đi uống rượu.”

Khuất Ý Hành có cảm giác muốn quay lại chốn cũ, nhưng “Chốn cũ” này thay đổi quá nhiều, đã trở nên thật xa lạ.

Nghĩa trang nằm ở vùng ngoại ô, lúc họ lái về thành phố thì mưa đã nhỏ không ít. Sau khi rẽ vào một chỗ nào đó, Diêu Trạm hỏi: “Còn nhớ không? Phía trước chính là trường học của chúng ta.”

Là trường cấp 3 tốt nhất thành phố này, năm đó là Khuất Ý Hành nhập học tự túc, trong lớp có tổng cộng năm học sinh tự túc, và anh là một trong số đó.

Thật ra thành tích của anh cũng chẳng đến nỗi kém như vậy, nếu thật sự quá kém thì dù có dùng bao nhiêu tiền Ngũ Trung cũng không nhận.

“Đi dạo không?” Diêu Trạm hỏi.

Nếu là bình thường, Khuất Ý Hành sẽ không muốn đi, nhưng có Diêu Trạm bên cạnh sẽ khó tránh khỏi cảm giác xuất hiện ngày hôm qua.

Anh gật đầu: “Đi thôi.”

Ngũ Trung cũng chẳng thay đổi quá nhiều, vẫn là tòa lầu cao năm tầng kia, Trinh đằng năm lá[1] leo đầy trên lầu.

Diêu Trạm đậu xe ở ven đường, hai người nhìn qua hàng rào sắt, có học sinh đội mưa chơi đá bóng trên sân cỏ, thứ ***** bốn phía ấy gọi là sức sống của thanh xuân.

Hai người họ đi tới cổng lớn, cổng lớn được mở ra, nhưng bác bảo vệ lại không cho vào.

Diêu Trạm nói: “Bác ơi, bọn cháu là họ sinh của trường này.”

“Thôi đi.” Bác hỏi: “Cậu xem hai người các cậu có giống học sinh không?”

Khuất Ý Hành cười: “Bọn cháu tốt nghiệp ở đây ạ, đã mười lăm năm rồi.”

“Ồ, thế thì là người của xã hội, tôi ở đây thì sẽ không nhận được điện thoại trong kia, không thể cho các cậu vào.”

Hết cách rồi, hai người đàn ông cũng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn, Diêu Trạm nói: “Đợi kỳ nghỉ đến, học sinh nghỉ rồi sẽ không ai trông coi nữa.”

Khuất Ý Hành không lên tiếng, bởi vì anh không biết mình còn đến đây nữa không.

Dạo quanh bên ngoài trường một vòng, chẳng có gì thú vị, thế là hai người vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, đến quán bar.

Vì đang là ban ngày nên rất ít quán bar mở cửa. Diêu Tạm dẫn anh đi ngoằn ngà ngoằn ngoèo, vào một con hẻm nhỏ rồi rẽ mấy vòng trong ngõ hẽm ấy, cuối cùng cũng thấy được cửa hiệu của một quán bar.

Quán bar này tên là “Y”, Diêu Trạm nói là bạn của hắn mở, vừa sạch lại không ồn ào.

Khuất Ý Hành không biết Diêu Trạm chọn nơi này là do chỉ có nơi này kinh doanh hay do hắn nhớ rõ mình không thích những nơi ồn ào. Chẳng sao cả, so đo nhiều thế làm gì.

9 giờ rưỡi sáng, quán bar không hề có một vị khách nào.

Lúc họ vừa vào cửa thì có một nam sinh trẻ tuổi đứng sau quầy bar sửng sốt nhìn họ, sau đó ngáp một cái rồi hỏi: “Anh Trạm, đến đóng cửa giúp ạ?”

Diêu Trạm dẫn Khuất Ý Hành qua, lúc này nam sinh kia mới nhìn thấy phía sau còn có người.

“Ồ, dẫn người tới.”

“Cậu uống gì?” Diêu Trạm trực tiếng quay đầu hỏi Khuất Ý Hành.

“Anh đẹp trai, cho anh một ly đặc biệt nha?” Nam sinh quầy bar cười híp mắt nhìn Khuất Ý Hành, nụ cười có chút sâu xa.

Khuất Ý Hành rất ít khi đến quán bar, đến đây cũng là vì bối rối. Anh thấy nam sinh kia nhiệt tình như vậy nên cũng không từ chối mà dứt khoát gật đầu.

“Cho cậu ấy ly bình thường là được.” Diêu Trạm nói với nam sinh một câu: “Anh thì như cũ.”

Diêu Trạm dẫn Khuất Ý Hành vào ghế dài bên trong để chờ lên rượu, trong tay thì hý hoáy với cái bật lửa.

Hai người nhất thời đều không nói gì, khiến Khuất Ý Hành càng câu nệ hơn.

Từ lúc anh không dạy ở phòng vẽ nữa thì rất ít tiếp xúc với người khác, phần lớn thời gian đều ở lì trong nhà, quá lắm thì xuống siêu thị dưới lầu để mua ít thức ăn.

Thật ra anh vẫn có thể từ chối lời mời của Diêu Trạm, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà khi đối diện với người này, anh lại không học được cách lắc đầu.

Tựa như mười lăm năm trước, Diêu Trạm cầm tay anh đặt vào bộ phận ấy, hỏi anh có được không, anh không gật đầu cũng chẳng lắc đầu mà trực tiếp duỗi vào.

Nói cho cùng thì dù mười lăm năm trước anh không cảm giác rằng bản thân có tình cảm đặc biệt nào với Diêu Trạm, dù mười lăm năm qua anh chưa từng nhớ đến Diêu Trạm thì suy cho cùng vẫn không cùng một loại.

Nam sinh quán bar ưng rượu tới, ánh mắt vẫn dính chặt trên người Khuất Ý Hành.

“Anh đẹp trai ở đâu thế? Chưa từng gặp nha.”

Diêu Trạm “Chậc” một tiếng: “Ra chỗ khác chơi.”

Nam sinh bất đắc dĩ rời đi, Khuất Ý Hành nhìn cậu ta, cười cười.

“Cậu thường đến đây à?” Anh tìm chuyện để nói, không thể cứ nghiêm mặt vậy mãi được.

Trong quán bar chỉ có hai vị khách là họ, bầu không khí xấu hổ khiến cả người anh đều khó chịu.

“Thi thoảng mới đến uống một ly.” Diêu Trạm nói: “Bận quá, muốn đến cũng không được.”

Khuất Ý Hành gật đầu, không hỏi hắn đang làm gì.

Sau đó, hai người lại chẳng nói gì nữa.

Mỗi người uống phần mình, ai không biết còn tưởng đâu hai người này vốn không hề biết nhau.

Nam sinh quầy bar nhìn họ một cách nồng nhiệt, tiện thể gửi tin nhắn đến cho ông chủ: Anh Trạm dẫn người đến nè.

Chẳng lâu sau có một người đàn ông mặc áo thun cộc tay màu trắng đi từ trên lầu xuống, dưới là quần đùi sọc mặc ở nhà, vừa nhìn đã biết ban nãy còn đang ngủ, tóc tai rối như ổ gà.

Khuất Ý Hành nhìn người nọ đi tới, Diêu Trạm nói: “Ông chủ của quán này.”

Ông chủ họ Dương, tên Dương Khản, bạn nối khố[2] của Diêu Trạm.

Dương Khản đi tới, chẳng thèm để ý đến Diêu Trạm đã trực tiếp cầm tay Khuất Ý Hành: “Rất vui được quen biết, tôi tên Dương Khản, là anh của cậu ấy.”

Diêu Trạm lườm y rồi bảo Khuất Ý Hành đừng để ý đến người này.

Khuất Ý Hành gặp người lạ sẽ lo lắng, nhưng làm người thế nào cũng phải lịch sự, người ta đưa tay thì đương nhiên mình cũng phải bắt lại.

“Khuất Ý Hành.”

“Tên đẹp lắm!” Dương Khản chỉ sang bên cạnh: “Tôi ngồi ở đây sẽ không quấy rầy chứ?”

“Quấy rầy đó.” Diêu Trạm nói: “Anh đi ngủ đi.”

Đa số quán bar đều kinh doanh vào buổi tối và đóng cửa vào buổi sáng, nếu họ đến trễ thêm 10 phút thì sẽ không vào được cửa.

Dương Khản mắng câu nhàm chán rồi bĩu môi đến quầy bar.

Ông chủ và cậu bartender ở quầy bar trò chuyện rất vui vẻ, đề tài đương nhiên là xoay quanh hai người hai đang uống rượu kia rồi.

Khuất Ý Hành đã lâu không uống rượu, anh thích uống nên vừa uống vào đã không ngừng được, trọng điểm là tửu lượng rất tốt, uống thế nào cũng chẳng thấy đã nghiền.

Diêu Trạm vốn chỉ định uống rượu xã giao, nào ngờ uống một ly lại rót một ly, uống đến độ hắn là người say trước tiên.

Sau khi hai người uống chút rượu thì không còn mất tự nhiên khi ở cùng nhau nữa, đề tài là về Xa Hạo.

Đơn giản chỉ là cảm thán vận mệnh vô thường, nên quý trọng thời gian. Diêu Trạm nói: “Cậu nói xem, chúng ta thoáng cái đã mười lăm năm không gặp. Nếu hôm nay không chạm mặt nhau thì nói không chừng có khi mặt đối mặt trên đường cũng chẳng nhận ra nhau.”

Khuất Ý Hành cho rằng hắn nói đúng, nếu thật sự đi trên đường, anh nhìn thấy Diêu Trạm, vậy chắc chắn anh sẽ không dám nhận ra.

Chẳng lâu sau trước mặt hai người đã đầy những ly rượu rỗng, Diêu Trạm dựa lưng vào ghế rồi nhìn chằm chằm vào Khuất Ý Hành.

“Cậu vẫn không thay đổi nhiều lắm.” Ánh mắt Diêu Trạm nương một đường từ mặt Khuất Ý Hành trở xuống, phát hiện dường như tai của người này có vài lỗ tai, nhưng lại không đeo thứ gì trên tai. Không chỉ lỗ tai, mà vị trí được cổ áo sơ mi che lại thấp thoáng có thể thấy hình xăm ở bên cạnh. Hắn hơi bất ngờ, không ngờ Khuất Ý Hành luôn hiền lành trước đây lại làm mấy chuyện phản nghịch thế này, bất kể là lỗ tai hay hình xăm thì những thứ tương phản xuất hiện trên người anh đều không thể diễn tả được.

Diêu Trạm thưởng thức Khuất Ý Hành lại một cách tỉ mỉ, cuối cùng nhìn toàn thân rồi mỉm cười.

Chất rượu chẳng có tác dụng gì với Khuất Ý Hành, điều khiến mặt anh đỏ là ánh mắt của Diêu Trạm.

Anh không khống chế được mà nhớ đến đoạn hai người an ủi lẫn nhau, khi đó họ mới mười mấy tuổi, mà thoáng cái đã hơn ba mươi rồi.

Thời điểm hai người ra khỏi quán bar là vừa qua khỏi 11 giờ, cả người đều mùi rượu. Diêu Trạm ôm vai anh, hỏi: “Đi đâu? Tôi đưa cậu đi.”

Cơ thể họ dán chặt nhau, khí trời nóng nực, họ cũng nóng.

Cơ thể Khuất Ý Hành được hắn ôm hơi chặt, anh hơi ngửa đầu, Diêu Trạm cúi đầu, hơi nóng khi thở ra phả lên mặt đối phương.

“Cậu ở khách sạn hả?” Diêu Trạm hỏi.

Lúc hắn hỏi câu này, đôi mắt không sáng trong cũng không quá nồng vì men say, mà ngữ điệu kia lại hệt như cái móc câu, câu lấy dây thần kinh nào đó của Khuất Ý Hành.

Khuất Ý Hành đáp: “Chỗ tôi ở cách đây không xa.”

Anh vẫy tay, cản một chiếc taxi lại. Sau khi hai người ngồi vào xe thì đùi dán đùi.

Nóng rẫy, chỗ nào cũng nóng rẫy.

Khuất Ý Hành nhìn ra cửa sổ, cảm thấy mình sắp bị đốt cháy rồi.

Anh hy vọng tốc độ xe sẽ nhanh hơn một chút.

———

Editor giải thích:

[1] Parthenocissus quinquefolia (dây leo Trinh đằng năm lá, Virginia creeper) là một loài thực vật hai lá mầm trong họ Nho. Loài này được (L.) Planch. miêu tả khoa học *****ên năm 1887. (Theo Wikipedia)

[2] Gốc là [发小]: ngôn ngữ Bắc Kinh, ý chỉ bạn chơi từ bé, khẩu ngữ không phân biệt nam nữ, là phát âm tương đối có đặc biệt của Bắc Kinh.

Bình Luận (0)
Comment